Đêm qua thái độ của anh kiên trì và nghiêm túc, sáng sớm hôm nay lại thể hiện tình cảm với cô. "Nếu không phải là có con gái ở đây, anh không thể chờ lâu thêm một giây đồng hồ nào nữa." Lúc này không nên thân thiết ở đây, Lôi Thiệu Đình nhớ cô cả đêm, hơi ảo não trừng mắt nhìn cô. "Anh ——" Cô da mặt mỏng, gương mặt đỏ lên. "Hôm qua anh cả đêm không ngủ, vì không ngủ được nên phải sáng sớm đến đây với em và Hân Nhi. Anh mua bữa ăn sáng tới đây, em ăn chung không?" Một nhà ba người cùng nhau hưởng dụng bữa ăn sáng, hình ảnh đó tốt đẹp dường nào! Lôi Thiệu Đình mong đợi cúi đầu nhìn cô. Nhìn hai ánh mắt mong đợi của anh, đối mặt với ánh mắt tương tự như của Hân Nhi, Hắc Tương Lăng không có cách nào nói cự tuyệt. "Được, em đi rửa mặt một lát lập tức tới ngay." "Đừng để anh và Hân Nhi chờ đợi quá lâu đó." Buông eo cô ra, anh nhìn cô xoay người rời khỏi phòng ăn. Quay đầu lại, anh ngồi ở bên cạnh con gái, cùng con gái nói chuyện phiếm, nhìn con gái mình như quả táo khả ái cười lộ ra lúm đồng tiền, một cảm giác thỏa mãn của người cha tự nhiên sinh ra. Chờ lúc anh mang Hân Nhi về Đài Loan cho mẹ anh nhìn, chắc hẳn lão nhân gia sẽ vui mừng đến nghiêng ngả. Chỉ chốc lát sau, Hắc Tương Lăng lại trở về phòng ăn. Anh kéo cô ngồi trên đùi mình, ba người thân mật ăn bữa sáng. Hình ảnh hoà thuận vui vẻ khiến Hắc Tương Lăng rất cảm động, mà khi Lôi Thiệu Đình đánh lén lên môi của cô, thổ lộ tình ý ở bên tai cô thì đã khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc. Cô biết anh đang dùng tâm mà quan tâm chăm sóc, anh làm như vậy là muốn cho cô hiểu, ba người bọn họ có thể cùng nhau sống là chuyện tốt đẹp đến dường nào. Lôi Thiệu Đình mạnh mẽ biểu đạt ý đồ của mình —— anh không ngăn cách hai mẹ con các cô ở hai nơi, cho dù không chuẩn bị tâm tư khi biết mình được làm cha, nhưng anh vẫn mau chóng quyết định phải gánh vác trách nhiệm làm cha và làm chồng này. Hắc Tương Lăng đã động đến khát vọng thật sâu trong người Lôi Thiệu Đình. Bữa ăn sáng kết thúc, khi Lôi Thiệu Đình cho con gái uống thuốc xong, muốn ôm con gái đến phòng chơi thì Hắc Tương Lăng đi tới bên cạnh anh. "Chờ sau khi người vú tới đây chăm sóc Hân Nhi, em sẽ dẫn anh đi gặp cha." Lúc này, tình yêu quan trọng hơn với chuyện thừa kế sản nghiệp nhà họ Hắc. Hắc Tương Lăng quyết định ở Đài Loan lâu dài với anh, cho Hân Nhi một gia đình hoàn chỉnh. "Cám ơn quyết định của em, chuyện liên quan tới phía cha em, em không cần quá lo lắng, anh đã nói chuyện điện thoại với anh trai em, anh ấy đã biết anh là cha của Hân Nhi rồi, anh ấy đồng ý đứng về phía anh để nói chuyện." Tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô thật sâu. Anh đã đưa ra thỉnh cầu với Hắc Tuấn trong điện thoại, vừa đúng lúc Hắc Tuấn thiếu anh một nhân tình, lúc này anh ta trả lại nhân thì không phải là quá thích hợp rồi sao. "Thì ra anh đã chuẩn bị kĩ lưỡng. . . . . ." Hắc Tương Lăng hơi tức giận mắng trừng anh, nhưng chuyện anh gánh hết trách nhiệm lại khiến cô cảm thấy uất ức. "Vì có thể cùng bà xã và con gái chung sống, anh đã dụng tâm lương khổ đó." Anh nháy mắt mấy cái với cô, ánh mắt anh nhìn cô bao hàm nóng bỏng khiến người ta không thể chống đỡ nổi. "Được rồi, anh đã an bài tốt rồi, thì anh đi nói với cha em thôi." Bị anh đưa mắt nhìn khiến tim cô đập rộn lên, Hắc Tương Lăng xoay người tránh đi, tránh ra khỏi đôi mắt nóng bỏng này, cô quyết định ném tất cả mọi chuyện cho anh gánh chịu. "Không thành vấn đề, anh nguyện ý vì em và Hân Nhi mà gánh vác tất cả trách nhiệm." Anh là đàn ông, anh nguyện ý khiêng tất cả chuyện khó giải quyết lên. Bước chân rời đi bỗng dừng lại, cô quay đầu đụng vào tầm mắt anh, hai cặp mắt dây dưa ẩn chứa hạnh phúc và cảm động. "Cám ơn." Cô đi đến, chủ động ôm lấy anh và con gái. "Anh sẽ cho em hạnh phúc." Anh cúi đầu hôn trán của cô, cho cô bảo đảm chắc chắn. Trái tim Hắc Tương Lăng ấm áp, cô cảm động đến mức lại muốn khóc, hít hít mũi, vai khẽ run lên. "Hân Nhi, có phải mẹ rất thích khóc hay không vậy?" Lôi Thiệu Đình trêu ghẹo hất đầu hỏi tiểu bảo bối ôm trong ngực. Nữ nhi bảo bối lắc đầu một cái."Mẹ không thích khóc." "Vậy thì hỏng bét rồi! Hình như là cha chọc mẹ khóc." Vì đền bù nội tâm áy náy, Lôi Thiệu Đình buông con gái bảo bối xuống."Hân Nhi đi tới phòng chơi lấy gỗ xếp ra trước có được hay không? Sau khi ba nói xin lỗi với mẹ sẽ lập tức đến chơi với con." "Được ạ." Hắc Mộc Hân vui sướng đồng ý, triệu chứng cảm của cô đã hơi chuyển biến tốt, gương mặt không hề tái nhợt như vậy nữa, khôi phục khí sắc khả ái. "Hân Nhi thật biết nghe lời!" Bàn tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của con gái, khi Hắc Mộc Hân nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng chơi, Lôi Thiệu Đình lập tức nắm chặt cơ hội khó có được này, kéo người phụ nữ thích khóc vào trong ngực."Thật xin lỗi, anh làm em khóc, là anh không đúng ——" Khi thân thể mảnh khảnh mềm mại tựa vào trong ngực của mình, anh biểu đạt phương thức áy náy, chính là nhiệt liệt hôn hai mảnh môi hồng mê người của cô. Ở ngoài cửa phòng chơi, anh tận tình hôn người phụ nữ mà mình yêu, cho đến khi cả hai đều không thở nổi, trước lúc sắp mất khống chế, anh mới thả đôi môi mê người của cô ra.