"Em có thể cự tuyệt làm người phụ nữ duy nhất này không?" Cô lộ vẻ khó xử nhìn anh và chiếc mũ bảo hiểm màu đen trên tay anh. Mũ bảo hiểm này nhìn thật nặng nề, không biết được có ép vỡ cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô hay không? "Xin lỗi, em đã trúng tuyển, bây giờ mới từ chối thì không kịp nữa rồi." Đưa mũ bảo hiểm kín đáo cho cô, anh nở nụ cười thật tươi với cô."Mặc áo khoác vào, rồi mới được đội mũ, sau đó lên xe, nhớ phải ôm chặt eo của anh, một phút sau chúng ta lên đường!" Anh tuyên bố, nhanh lẹ đội mũ bảo hiểm của mình lên, tư thái cực kì tiêu sái lên xe, nổ máy, ùng ùng. Hắc Tương Lăng trừng mắt nhìn anh, vẫn còn do dự chưa quyết định. Khi đến một phút, Lôi Thiệu Đình không nhìn nổi nữa, đành phải tự mình giúp cô đội mũ bảo hiểm lên, bế cô lên xe, kéo hai cánh tay cô từ phía sau qua, thân thiết ôm eo cường tráng của anh. "A ~~" Khi xe mô tô phóng đi thì tiếng thét chói tai lập tức truyền đến từ phía sau lưng anh. Anh cười to, một đường đi nhanh lên núi, đón gió hưởng thụ khoái cảm, nhưng càng hưởng thụ cảm giác đẹp đẽ khi thân thể mềm mại dán mình. Đây là cảm giác như thế nào? Là cảm giác hạnh phúc sao? Hạnh phúc ~~ lần đầu có một người phụ nữ khiến anh muốn nắm chắc, không để cho tâm mình yên tĩnh, hơn nữa còn giao ra chân tâm của anh! ************ Khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc, da thịt ngăm đen khỏe mạnh, bả vai rộng lớn, eo rắn chắc, cùng với một đôi chân dài kiện tráng, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối có vốn để làm phụ nữ mê đảo. Trong thế giới của cô, đàn ông vây quanh bên cạnh đều là lịch sự nhã nhặn, phủ tây trang đắt tiền, làm ra tư thái quý tộc cao quý không thể chạm đến. Những người đàn ông kia luôn muốn đến gần cô, thường thường sẽ tổ chức bữa tối lãng mạn dưới nến, mời nàng đến nơi hẹn, nhưng không có một người nào có thể thu được ưu ái của cô, cô không có một chút cảm giác nào với những người đàn ông đó. Người đàn ông duy nhất có thể làm cho cô có cảm giác, chỉ có người đàn ông tính cách phóng túng trước mặt —— Lôi Thiệu Đình. "Em nhìn chòng chọc anh lâu như vậy, có nhìn ra cái gì để tâm đắc không?" Lôi Thiệu Đình nằm trên cỏ nhắm mắt giả vờ ngủ say, đột nhiên mở lớn cặp mắt đen sắc bén, động tác bất ngờ này của anh, đã thành công đuổi kịp tầm mắt của Hắc Tương Lăng. "Không phải ạnh vẫn đang nhắm mắt. . . . . ." Xẩu hổ một hồi, cô có cảm giác gương mặt mình nóng bừng lên. "Lòng anh có thể tự cảm nhận." Đầu tựa vào phía sau, khêu gợi nâng lên một bên khóe miệng, nụ cười này của anh du đãng lại mười phần mê người."Anh rất muốn biết, cảm giác của em với anh." Cảm giác à? ! Cũng rất mê người, rất tự nhiên, d.d.le~quy~don phóng đãng không kềm chế như anh chắc phải có rất nhiều phụ nữ quỳ dưới quần tây của anh rồi chứ? Mà cô, cũng giống như bị anh làm điện giật rồi. Không có thói quen tiết lộ ý nghĩ trong lòng cho người khác, trong lòng Hắc Tương Lăng có rất nhiều lời nói, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng. Xoay tầm mắt, cô ôm đầu gối ngồi, lúng túng nhìn dãy núi ở phương xa. Cảnh sắc hừng đông thật hấp dẫn lòng người, cô nên chuyên tâm thưởng thức phong cảnh mới đúng, làm sao cứ nhìn anh chòng chọc chứ? Thật sự mất phẩm chất của phụ nữ mà. "Em không nói thì làm sao anh biết suy nghĩ trong lòng em? Anh không cho là chỉ bằng kí ức tình một đêm giữa chúng ta, em sẽ nguyện ý đi tới bên cạnh anh." Ngồi dậy từ trên bãi cỏ, anh quay đầu nhìn gò má xinh đẹp của cô."Anh có chỗ nào đặc biệt với em, mới có thể để em sau một tháng suy nghĩ, quyết định tới Đài Loan tìm anh." Anh đoán trúng tâm tư của cô, cô sau khi quyết tâm tới Đài Loan tìm anh, chính xác là do quan hệ của con gái. "Anh cho rằng là như vậy sao? Em tới tìm anh, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt?" Bởi vì bị anh đoán trúng, bả vai nhỏ yếu bỗng nhúc nhích, Hắc Tương Lăng hơi chấn động, kinh ngạc từ đáy lòng xông lên, cảm xúc có chút phức tạp. "Anh cho là anh đã đoán đúng! Ở Tokyo, em chỉ sợ không được tránh xa tôi, tự nhiên một tháng sau lại thay đổi suy nghĩ, chủ động đến tìm anh yêu cầu quen nhau, đây như là quà tặng trên trời rớt xuống, anh không phải cho là do sức quyến rũ của anh rất lớn, nếu không bốn năm trước em cũng sẽ không chào mà đi, ném một mình anh ở trong khách sạn." Anh sắc bén chú ý tới phản ứng của cô, hiển nhiên anh đã nói trúng tâm tư của cô. "Liên quan đến chuyện này, xin cho em một chút thời gian, chờ em xác định lúc nên nói, em sẽ nói cho anh biết." Nếu bị người đàn ông này đoán trúng ý định, cô cũng không muốn giấu giếm quá nhiều, dù sao anh sớm muộn sẽ biết chuyện này, có lẽ cho anh một chút nhắc nhở, là một bắt đầu tốt. "Cái người này sao lại để cho anh có cảm giác bị lợi dụng vậy chứ." Cảm giác này không phải tốt, nhưng cô lại có thể làm cho anh tâm cam tình nguyện chờ đợi."Được rồi, em đã quyết định không nói, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ là anh nghĩ phải có ngon ngọt gì đó để cho anh can tâm tình nguyện ——" Cánh tay của anh thân mật ôm lên đầu vai đơn bạc của cô, đưa cô về phía mình. "Ngon ngọt?" Thân thể của cô nghiêng về phía anh, vai phải dán lên ngực anh, gương mặt mỹ lệ kinh ngạc, tầm mắt rơi vào trên môi mỏng đang giương lên nụ cười tà ác của anh. "Hôn em." Chính là điều ngon ngọt mà anh nghĩ. Môi của anh trong lúc cô đang nghi hoặc, kinh ngạc thì dán lên hai mảnh môi anh đào hồng nhuận mềm non của cô. Lúc bắt đầu chỉ là dịu dàng hôn, về sau anh đưa ra lưỡi cạy miệng của cô ra, thăm dò vào trong, đồng thời rót hơi thở của chính mình vào trong miệng cô, thuận thế dây dưa lưỡi mềm của cô, đảo loạn ái tình một hồi. Hơi thở của anh mê người như thế, nụ hôn của anh làm cô run sợ như thế, cô bị dụ hoặc rồi, cả người tựa vào trong ngực rộng rãi của anh, động tác theo anh từ từ nằm trên cỏ, nàng nằm trên thân thể bền chắc của anh, dán chặt với anh, hơi thở chặt chẽ quấn quít. Cô cảm giác ngón tay của anh vòng qua sau đầu cô, không giữ chặt cô nữa, ngón tay của anh xuyên vào bên trong tóc, vướng vào những sợi tóc.