Editor: Phượng Chi Hạ. Tiểu giống cái lộ ra vẻ mặt khiếp đảm làm cho cõi lòng Thunder đau xót, đôi đồng tử màu vàng ánh trăng trong nháy mắt mềm xuống. "Đừng sợ...Ta...Sẽ không bao giờ tổn thương nàng!"  "Ta cái gì cũng không nhớ được...Ngay cả tên của ta cũng là do Sanaa nói với ta nên ta mới biết!" Nàng nghi hoặc vì sao chính mình lại có phản ứng kì quái như thế, bất quá nàng có thể khẳng định, nam nhân này tuyệt đối không phải là người đơn giản.  Thunder phức tạp nhìn Thiên Dạ,tuy rằng không rõ nàng vì sao lại mất đi trí nhớ, nhưng hắn xin thề, sau này nhất định sẽ không bao giờ để cho nàng chịu phải bất kì thương tổn nào nữa. Nhìn phòng ở đơn giản trước mắt, cảm xúc trong lòng Thiên Dạ không có lời nào có thể diễn tả hết được, hết thảy đều quen thuộc như thế. Bỗng nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng vang cực nhỏ, nàng vừa muốn nhấc chân vào xem liền bị Thunder ngăn trở. "Đi thôi! Ta dẫn nàng đi xem một thứ!"  Đôi mắt màu vàng nhạt chợt loé, Thunder nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh nhìn ôn nhu dừng trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn. Thiên Dạ nghi hoặc đi theo hắn rời khỏi phòng tiến vào một cái nhà gỗ lớn cách đó không xa, theo phương hướng ngón tay của hắn đưa ra, đôi mắt nàng nhất thời trở nên sáng ngời, thoảng thốt reo lên: "Heo nhỏ da hồng!" Chỉ thấy bên trong không gian rộng rãi có rất nhiều sinh vật hình dáng lợn rừng mang da lông màu hồng, ngay tức khắc, nàng đã nói ra tên của chúng. "Ta..." Sau khi phát hiện lời nói của chính mình có điểm bất thường, Thiên Dạ hốt hoảng không biết làm sao. "Đây chính là tên mà nàng đã đặt cho chúng!" Thunder đi đến bên cạnh nàng, bàn tay to lớn càng siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn.  Thiên Dạ theo tầm mắt của hắn nhìn đến đám heo nhỏ da hồng, chẳng lẽ đây là tiềm thức trong trí óc của nàng. Nhìn tiểu giống cái biểu tình vô cùng hoang mang, Thunder do dự trong chốc lát liền nói: "Ta mang nàng đi gặp hắn!" Thiên Dạ lại lần nữa hốt hoảng. Hắn?! Là ai?! Đi theo Thunder một đường về trở về căn phòng lúc trước, thời điểm Thiên Dạ bước vào thêm một lần nữa, đã có một thiếu niên tóc vàng sớm đứng đó, hắn có dáng người thon dài rắn rỏi, hữu lực mạnh mẽ, chỉ là trên khuôn mặt non nớt kia có một vết thẹo dài hoằng trong vô cùng doạ người. "Ngươi..." Một khắc khi nhìn thấy hắn, toàn thân Thiên Dạ nhanh chóng trở nên cứng đờ, đó là một thiếu niên dung mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn vết thẹo dữ tợn trên khuôn mặt kia, nội tâm Thiên Dạ bỗng dâng cảm thấy chua xót không nói nên lời, nước mắt cũng vô thức trào ra. Lake nhìn thấy một màn như vậy, cũng không khống chế được bản thân điên cuồng rơi nước mắt, vì sợ bộ dạng này dọa đến nàng, hắn liều mạng nhịn xuống xúc động muốn chạy qua ôm lấy thân hình nhỏ nhắn trước mắt, thanh âm run rẩy nói: "Nàng...Cuối cùng...Cũng đã quay trở lại!" "Ngươi là ai... Mặt của ngươi..." Thiên Dạ hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, vết sẹo trên mặt thiếu niên giống như một thanh đao sắc bén đang cắt xé cõi lòng nàng, khiến nàng hô hấp cũng cảm thấy đau đớn không thở nổi. Nhìn bộ dạng khiếp sợ của Lake,  Thunder đi lên phía trước lau đi nước mắt trên khuôn mặt Thiên Dạ, trầm giọng nói:  "Tiểu giống cái không biết vì sao lại mất đi trí nhớ! Ngay cả chính bản thân mình ra sao nàng cũng không nhớ rõ!"