Editor: Phượng Chi Hạ. Oành...Oành...Oành... Thunder cư ngụ ở một hang động phương xa nhìn sấm sét không ngừng chớp giật đinh tai nhức óc, trong lòng nôn nóng còn mãnh liệt hơn ngọn lửa đang bập bùng trước mắt.  Thiên Dạ ở tại một hang động khác gối đầu lên đùi Sanaa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve những sợi tóc đen như mực của hắn. "Ngươi nói xem trận mưa này có thể kéo dài bao lâu mới tạnh hẳn đây?!" Nhìn mắt mưa gió bên ngoài, màu mắt Sanaa trở nên mờ ảo âm trầm, thấp giọng nói:  "Nếu được...Ta hy vọng nó vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại!"  "A?!" Thiên Dạ kinh ngạc nâng mắt khuôn mặt tuấn mỹ của hắn,trong lòng tràn đầy hoang mang. Thấy được ánh mắt vạn phần không hiểu của nàng, Sanaa khẽ cười nói: "Như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở cùng môt chỗ với nhau như lúc này!" "Không phải chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ với nhau sao?! Chẳng lẽ còn sẽ tách biệt?!" "Không có...Chỉ là ta hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc ấm áp này thôi!" Sanaa nhìn Thiên Dạ bầng ánh mắt tràn ngập tình yêu. Boolean đang ở một bên tựa người vào vách động nghỉ ngơi khẽ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:  "Thật buồn nôn!"  Nhất thời một đạo ánh mắt sắc bén nhanh như tia chớp bắn đến, Boolean sợ hãi tới mức lập tức rụt cổ im hơi lặng tiếng, vội vàng quay đầu nhìn ra cửa động giả bộ thưởng thức phong cảnh bên ngoài. "Hắc hắc! Boolean nói không sai a! Ngươi thật đúng là buồn nôn!" Thiên Dạ cố ý nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghịch ngợm nhìn Sanaa, nhất thời khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân nhanh chóng trở nên bi thương.  "Chẳng lẽ tiểu giống cái không thích như ta vậy sao?! Ta thế nhưng cho rằng ngươi sẽ thích..."  Nói xong trong mắt còn ẩn ẩn xuất hiện vài giọt nước long lanh, bộ dáng vô cùng uỷ khuất xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị thật sự trông có chút quái dị. "Ách." Thiên Dạ không thể ngờ được rằng nam nhân trước mắt thế nhưng cũng sẽ có một bộ biểu tình như hiện tại, nhất thời có chút luống cuống không biết làm sao cho phải, mãi đến khi phát hiện trong mắt đối phương xẹt qua một tia trêu tức không rõ mới nhanh chóng bừng tỉnh nguyên lai tên gia hỏa này là đang đùa cợt nàng?! "Hảo hảo hảo!! Ngươi thế nhưng dám đùa bỡn ta?! Hừ!! Xem ta trừng phạt ngươi!!" Vừa dứt lời liền vươn bàn tay nhỏ hướng về phía nách của hắn cù cù. "Cho ngươi gạt ta!! Cho ngươi gạt ta!! Hắc hắc hắc!!" "Vật nhỏ nhà nàng thật đúng là nghịch ngợm!" Sanaa tránh né bàn tay nhỏ nhắn đang gãi ngứa trên người mình, lục nhãn tràn đầy ôn nhu nhìn Thiên Dạ. Không phải bản thân hắn sợ nhột, mà chỉ tại đôi tay mềm mại kia vừa chạm đến trên người là phân thân của hắn liền nhanh chóng nổi lên phản ứng muốn đi vào bên trong cơ thể nàng. Lơ đãng nhìn sang Boolean đang ngồi cách đó không xa, trong lòng Sanaa không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thiên Dạ nhìn theo ánh mắt của Sanaa, tâm tư vốn tràn ngập nghi hoặc sau khi đụng trúng một vật cứng rắn trên người hắn liền lập tức hiểu rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn không kiềm chế được đỏ lên, vội vàng rời khỏi thân thể của hắn, đi đến bên cạnh Boolean ngồi xuống, thật là cái mãng xà lúc nào phát tình được. Cảm giác ấm áp rời đi làm cho Sanaa cảm thấy trong lòng dị thường thất lạc, lục mâu khẽ nheo lại, nguy hiểm nhìn Boolean. "Không nghĩ bị ăn liền lập tức đi ra ngoài cho ta!" Toàn thân Boolean ngay tức khắc run lên bần bật, phản xạ chậm chạp đứng lên, không tình nguyện chuẩn bị rời khỏi. "Đợi chút!" Thiên Dạ giữ chặt cánh tay Boolean, nhìn Sanaa nói:  "Bên ngoài trời mưa lớn như thế, ngươi bắt hắn đi ra ngoài để làm gì?!" Boolean nếu đi ra ngoài thì không phải nàng liền trở thành đối tượng bị Sanaa áp dưới thân, nàng bây giờ còn chưa muốn bị hắn áp, tính phúc gì gì đó cứ đợi về nhà có hoàn cảnh thoải mái rồi bàn tiếp, Thiên Dạ trong lòng không khỏi cười gian, nhưng trên mặt lại là một bộ vì Boolean lo lắng. Nhìn bàn tay mềm mại đang giữ chặt cánh tay của chính mình, trong lòng Boolean không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiểu giống cái là lo lắng cho hắn, suy nghĩ như thế nên khoé môi bất giác vẻ lên một độ cong sung sướng, chỉ là rất nhanh liền đã trở nên cứng ngắc bởi vì ánh mất của Sanaa đã lạnh lẽo bắn đến như muốn xuyên thấu cơ thể hắn, lo lắng mạng nhỏ của chính mình sẽ cứ như vậy ra đi, Boolean lắp bắp nói:  "Ta...Ta...Ta nghĩ ta nên đi ra ngoài thì tốt hơn!" Thấy thế, Sanaa đối với Boolean  rất thức thời cực vì vừa lòng, vừa mới đứng lên chuẩn bị đi đến bên cạnh Thiên Dạ thì lại nghe nàng cường ngạnh nói:  "Không cho phép đi!"  Bàn tay nhỏ nhắn càng thêm nắm chặt cánh tay Boolean, nàng không thèm quan tâm cặp lục mâu kia đã phát ra ánh sáng lạnh mà nói tiếp: "Ngươi là nô bộc của ta thì đương nhiên phải nghe theo lời của ta! Yên tâm! Có ta ở đây hắn sẽ không dám làm gì ngươi!" Nói xong khẽ nhấc cằm nhìn Sanaa bằng một bộ biểu tình ương ngạnh. Ánh mắt Sanaa âm lãnh trầm xuống nhìn đôi bàn tay của nàng, cảm thấy hình ảnh tiểu giống cái cầm lấy cánh tay Boolean phi thường chướng mắt, lại nghe nàng ở trước mặt mình cất lời bảo hộ con chuột thối tha kia, trong lòng không khỏi ghen tuông, một cỗ tà hoả trỗi dậy mãnh liệt thiêu đốt lý trí của hắn, Sanaa đi đến trước Thiên Dạ, lạnh lùng nhìn nàng gằn nói: "Nàng muốn hắn đi ra ngoài hay là ta đi ra ngoài?!" "Sanaa ngươi..." Cảm giác áp bách khổng lồ trong nháy mắt đánh úp đến, Thiên Dạ cả kinh nhìn Sanaa, không dám tin rằng nam nhân này sẽ dùng sắc mặt lạnh như băng cùng đạm bạc như vậy uy hiếp chính mình, trong lòng nàng đột nhiên có chút khó chịu. Hắn thường vẫn luôn ôn nhu sủng nịch thế nhưng sẽ vì một điểm việc nhỏ mà trở nên hung tàn, trái tim Thiên Dạ phảng phất như bị ai đó bóp chặt. Oành...Oành...Oành... Ngoài bầu trời sấm chớp rền vang, hang động u tối được tia sáng thắp sáng trong một khoảng khắc, khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt Thiên Dạ bỗng chốc trở nên xa lạ, Chẳng lẽ ôn nhu lúc trước đều là biểu hiện giả dối sao?! Không biết bản thân hắn là chỉ chích Boolean hay vẫn là nàng, vô luận là vì sao Thiên Dạ đều cảm thấy nội tâm rất khó chịu, muốn rơi lệ nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống vì không muốn để chính mình trở nên yếu đuối. Vì một nam nhân lạnh mặt liền rơi nước mắt tuyệt đối không phải nàng, nàng sẽ không vì hắn mà trở nên không tiền đồ.