“A…” Thiên Dạ cả người buộc chặt, chân lưng duỗi thẳng, mười đầu ngón chân bởi vì kích thích mất hồn đến tận xương này mà cong lại, hiện tại nàng gần như mất đi một nửa lý trí, tế bào toàn thân như muốn chìm sâu trong tình dục, hoàn toàn không thể khống chế, cực độ kích thích làm cho nàng mất luôn cả thẹn thùng, chỉ còn nghĩ muốn tận tình hưởng thụ hết thảy. Sanaa phủ phục nơi hạ thân nàng, thân thể màu đồng cổ đối lập với làn da tuyết trắng hình thành rõ ràng đối lập. Phía dưới Thiên Dạ mềm ngứa khó nhịn, tựa như trăm ngàn con kiến liếm liếm, loại cảm giác khó chịu cùng kích thích này làm nội tâm nàng sinh ra trống rỗng, tra tấn thần kinh làm nàng không kiềm hãm được ưỡn lên phần eo, như muốn đối phương thêm đi vào sâu bên trong, hóa giải ngứa ngáy khó chịu. Bao vây quanh mũi toàn bộ là mùi thơm cơ thể của tiểu giống cái, phía trước mặt lại là một mảnh xuân thủy ướt át, Sanaa càng ra sức liếm hút, đầu lưỡi vươn vào sâu bên trong đánh phá vách tường thịt, tham lam nhấm nuốt toàn bộ yêu dịch nữ tử tiết ra. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, dầu lưỡi tà mị liếm qua khóe môi, cười nói. “Thật ngọt…” Thiên Dạ nghe được âm thanh trầm thấp của nam nhân vang bên tai, thân thể chợt run lên một cái, ngượng ngùng ùn ùn kéo đến bao vây, hận không thể kiếm lấy một cái động nào đó mà chui vào. “Tiểu giống cái, đừng nhúc nhích, để cho ta hảo hảo mà nhìn xem ngươi…” Sanaa nói xong, ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn đến khối thân thể tuyết trắng trước mắt, khóa ở lớp cỏ non giữa hai chân nàng, nơi đó tồn tại đóa hoa đỏ hồng thật xinh đẹp đang run rẩy ướt át, tựa hồ như tiểu cô nương thẹn thùng, lại tản ra hơi thở mê người. Thiên Dạ bị hắn nhìn chăm chú làm cả người nóng bỏng, hai gò má đỏ bừng mê ly, hai chân nhịn không được khẽ kẹp vào, lại bị bàn tay lớn thô ráp của hắn ngăn trở. “Đừng chắn... thật là xinh đẹp....” Bắt lấy bắp đùi tinh tế trắng noãn của nữ tử, hai mắt Sanaa đỏ bừng, gắt gao nhìn vào địa phương bí ẩn. Đột nhiên, hắn ưỡn lên thân mình, rũ bỏ da thú bên hông, nhắm ngay nơi đó, hung hăng một đường tiến đến. “A___” Đừng hiểu lầm, đây không phải là Thiên Dạ kêu to, mà là Sanaa bị kiểu kích tình đến tận cùng này làm rống to một tiếng, vẻ mặt hắn hưng phấn, tay lớn chế trụ thân thể mềm mại bên dưới, không chế không được mà không ngừng ra vào, tựa như một con ngựa thoát cương đang tận tình rong ruổi. Dưới ánh trăng, nam nhân cường tráng, huyết mạch sôi trào, lực lượng bên trong thân thể như muốn bùng nổ, khuôn mặt tà mị tuấn mĩ tràn ngập tình dục, mồ hôi trong suốt theo cánh tay rắn chắc của hắn mà lăn lộn xuống dưới, gợi cảm vô cùng. Nam nhân kịch liệt kích thích sống lưng tinh tráng, hung ác ra vào làm cơ thể nàng mãnh liệt lay động, Thiên Dạ chậm rãi nhắm lại đôi mắt, khóe môi hơi cười, hưởng thụ cảm giác mất hồn bởi nam nhân đang tiến vào trong cơ thể nàng đem lại, mặc kệ bao nhiêu ngượng ngùng cũng ngăn không được khoái cảm cực kỳ mất hồn này, cơi bỏ bó buộc, phóng túng thôi… Trong phút chốc, rên rỉ của cả nam lẫn nữ lúc cao lúc thấp, trào dâng không ngừng, hai thứ linh hồn phảng phất thâm trầm dây dưa cùng một chỗ, nước nhũ giao hòa. Một giờ trôi qua, nam nhân dường như không biết mệt mỏi vẫn không ngừng tiến vào nơi hạ thân mềm mại của nữ tử, dưới ánh trăng, mồ hôi lóng lánh trên thân thể hai người hòa trộn, tạo thành một màn vô cùng dâm mĩ kích thích. Thiên Dạ không biết làm sao nhìn đến nam nhân đang ra sức thẳng tiến trên thân, trong lòng vừa cao hứng lại vừa phát sầu. Cao hứng là, nam nhân này tinh lực thật sự không thể đo lường, không phải nữ nhân đều là thích mãnh nam hay sao? Phát sầu là, theo tinh lực dũng mãnh này của hắn, nàng đã muốn duy trì không được nữa a! “A… Ngươi còn chưa có xong sao…?”. Vật cứng rắn trong thân thể kịch liệt đánh sâu vào trung ương thần kinh của nàng, cho dù cảm giác quả thật không sai, nhưng là, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá a! Sanaa hưng phấn tiến lên phía trước, cũng không có nửa điểm dấu hiệu đình trệ, hắn thâm trầm gầm nhẹ, một bên ra vào càng sâu, một bên si ngốc nhìn đến hai gò má xinh đẹp của nữ tử dưới thân. “Không được! Thân thể của ngươi quá mĩ diệu, thật sự là muốn làm như vậy đến hừng đông!” Cái gì? Hừng đông? Ngước mắt lên nhìn một mảnh trăng sáng trên bầu trời, Thiên Dạ nhịn không được u ám, tuyệt vọng kêu lên. “Không cần a…” Thấy thế, khóe miệng Sanaa gợn lên một chút sung sướng, rồi mới trùng trùng điệp điệp đỉnh, động tác theo tiếng kinh hô của nữ tử lại càng hung mãnh ra vào, âm thanh ái ân không ngừng truyền vào trong sơn động. ..... “Chúng ta là muốn đi như thế nào?”. Quét mắt nhìn rừng rậm xung quanh toàn là cây cao ngút, Thiên Dạ nghi hoặc ngửa đầu nhìn nam nhân trần truồng bên cạnh. “Đi đến một cái địa phương xinh đẹp, kia là nhà của chúng ta.” “Nhà?”. Thiên Dạ ngẩn người, một dòng nước ấm xẹt qua trong lòng, đó là thứ ấm áp mà bấy lâu trong lòng nàng khát vọng. “Cảm ơn ngươi!” “Cảm ơn cái gì? Cho ngươi một cái nhà là trách nhiệm của ta. Có ngươi mới có thể có nhà!” Sanaa cười cười, ánh nhìn càng thêm sủng nịch, Thiên Dạ đột nhiên cảm thấy, có một nam nhân như vậy, thật tốt… Thiên Dạ cười cười. Bồng nhiên, sắc mặt của nàng ngưng trọng, ánh mắt quét về phía trái. “Là tiếng động gì?”. Sanaa nhìn theo, liền không khỏi nhăn mặt nhướng mày. “Giống như tiếng xương cốt bị gãy.” “ Ân, nghe có vẻ như tiếng dã thú đang nhấm nuốt. Đi, chúng ta qua đó xem thử?”. Thiên Dạ hơi nghi hoặc, nhìn qua hắn trưng cầu ý kiến. “Hảo, đi xem!” Nhìn hình dáng đầy hứng thú của tiểu giống cái, Sanaa không đành lòng quét đi hứng trí của nàng, liền gật đầu đáp ứng. Thiên Dạ hơi hơi cười, xoay người liền theo phương hướng phát ra tiếng động vội đi đến trước, phía sau, Sanaa ôn nhu nhìn theo bóng dáng yêu kiều rồi vội bước sát theo sau. Thời điểm này tiến vào bụi cỏ, nhìn thấy cảnh vật trước mặt, nhịn không được khiếp sợ bưng kín miệng. Đó là cái vật gì? Thân hình nung núc thịt thô đại ước chừng to cỡ hai cái thùng phuy, ngay tại trên mặt mặt đất chậm rãi mấp máy, trên đầu là hai cọng râu đen bóng, nhìn qua hơi giống con heo, trước mặt là hai con mắt hẹp dài, ngay tại khuôn mặt béo đầy thịch kia, nếu không nhìn kỹ hẳn là sẽ không phát hiện được, thứ duy nhất thấy được rõ ràng là hàm răng nanh sắc nhọn, miệng rộng như chậu máu chảy đầy chất dịch nhầy nhụa. Lúc này, nó đang cắn một đầu con hươu đã chết, âm thanh “cọt kẹt” kia chính là do nó nhấm nuốt con hươu làm xương cốt vỡ vụn phát ra. Vật khủng bố này đến tột cùng là cái thứ gì đây? “Suỵt, đùng lộn xộn!” Sanaa đứng phía sau cơ thể nàng, hiển nhiên cũng nhìn thấy cái vật đen sì to đại kia, cặp lục mâu dần xuất hiện thần sắc ngưng trọng, làm cho Thiên Dạ nhịn không được am thầm đoán, chẳng lẽ hắn nhận thức được vật này? Làm như nhìn ra được nghi hoặc của nàng, Sanaa đè thấp âm thanh nói. “Nó gọi là Di Động, là một loại dã thú cực kỳ lợi hại. Khi bình thường nó sẽ ngụy trang thành tảng đá, rồi thừa dịp con mồi tới gần liền nhất kích chiếm đoạt.” “Vậy chúng ta nhanh rời khỏi đây.” Thiên Dạ nhìn một chút rồi nhỏ giọng nói. Sanaa gật đầu, kéo nàng liền chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi. Cái gọi là Di Động vật này rất khó đối phó, tận khả năng không cần dính chọc vào nó. Nhưng mà, cặp mắt nhỏ hẹp dài kia tựa như phát hiện ra hai người bọn họ, cặp râu đen bóng trên đầu rung rung, lập tức đình chỉ nhấm nuốt con hươu trong miệng, thân thể to đại chậm chạp di chuyển, cặp mắt vốn dĩ rất khó phát hiện bỗng nhiên nhìn về phương hướng hai người đang ẩn mình. “Ta còn xem nhẹ lực cảnh giác của nó.” Dừng lại cước bộ, Sanaa xoay người, nhìn Di Động liền nhăn lại mày rậm. Bị phát hiện sao? Thiên Dạ xoay người, cảnh giác nhìn tới cái vật giống như đống thịt kia, trong miệng nó không ngừng chảy đầy chất dịch nhầy nhầy xuống đất. Chỉ thấy nó truyền ra một tiếng la bén nhọn như tiếng cắt thủy tinh, sau đó cả người nó liền bành trướng, giống như quả cầu bị thổi phồng, thân hình lớn thêm gấp đôi, nhe răng hướng về phía bọn họ. “Nó muốn làm gì sao?”. “Nó là muốn ăn luôn chúng ta.” Thiên Dạ trong lòng căng thẳng, biết hắn quyết đinh muốn cùng nó chiến đầu. “Ngươi có nắm chắc sao?”. “Ha ha…” Sanaa nhẹ nhàng cười, chuyển mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tự tin. “Nếu liền giống cái chính mình cũng bảo hộ không được, vậy không xứng đáng là một giống đực cường đại.” Nghe xong lời hắn nói, Thiên Dạ nhẹ nhàng thở ra, sớm biết sự việc sẽ thế này thì đã không vì lòng hiếu kỳ mà đi đến nơi đây. Từ lúc có Sanaa bên cạnh, lòng cảnh giác của nàng giảm xuống rất nhiều, nàng đã quên đây là một cái thế giới xa lạ nguy hiểm, khắp nơi đều có thể tồn tại nguy hiểm trí mạng, chỉ vì nàng cho rằng hắn là một cây đại thụ, một cái ô dù lớn, cho nàng cảm giác an toàn, hoàn toàn đánh rơi cảnh giác của bản thân, sau này nhất định không thể lại như vậy nữa, nên thời thời khắc khắc cảnh giác với vật nguy hiểm mới đúng. “Thử thử___” Âm thanh chói tai đánh gãy trầm tư của nàng, Thiên Dạ nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy thân hình cực đại của Di Động vật mấp máy di chuyển tới gần bọn họ, nửa phần còn lại của con hươu được nó để lại trên mặt đất, máu tươi cùng ruột non tràn đầy trên đất, răng nhọn to lớn hướng về phía hai người đe dọa. “Ngươi trốn phía sau mặt cây, ta đi đối phó với nó.” Sanaa lạnh lùng nhìn vật đang tới gần, trong mắt tỏa ra sát ý, hôm nay mà không hội giết chết nó cũng đừng mong rời khỏi đây. “ Ân, ngươi cũng cẩn thận.” Lo lắng nhìn hắn một cái, Thiên Dạ liền chạy trốn phía sau mặt cây đại thụ. Con ngươi Sanaa ấm áp, cũng vì quan tâm của nàng mà tâm tình tốt lên một chút. Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng gầm sâu nhẹ, Sanaa kiền tiến tới gần, mắt đối mắt với nó, lục mâu phát ra ánh sáng bén nhọn lạnh lẽo. Di Động vật bỗng cảm thấy một trận áp lực không nhỏ đánh úp lại, hơi hơi lùi về phía sau mấp máy một chút. Sau không hiểu sao hướng về phía Sanaa giơ miệng rộng như bồn máu gầm lớn một tiếng, chất nhầy theo trong miệng nó lạc trên mặt đất, một làn khói trắng liền bốc lên. Thiên Dạ ngẩn ra, cẩn thận nhìn lên địa phương đang còn bốc khói, cây cỏ ở đó nhìn tựa như vừa bị thiêu hủy, trong lòng liền cả kinh, chất nhầy của gia hỏa này, không lẽ có thể ăn mòn, liền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. “Sanaa, ngươi phải cẩn thận chất nhầy trong miệng nó, không được lây dính vào.” “Ta sẽ.” Đưa cho nàng một ánh mắt yên tâm, Sanaa lạnh lùng nhìn con vật trước mặt, bàn tay rũ tại bên mình mở ra, năm ngón tay lộ ra móng vuốt sắc bén, nhanh chóng bổ lên trên mình Di Động vật. Thân mình Sanaa trong nháy hạ một đường cắt trùng trùng điệp điệp trên thân con vật. “Thử thử___” Di Động vật bị lớn nhỏ vết cắt trên lưng, đau đớn kêu oa oa, âm thanh chói tai như muốn chọc thủng màng nhĩ đối phương, mà Sanaa hầu như không bị ảnh hưởng gì, vững vàng đứng ngay sau con vật. Chỉ có Thiên Dạ đang gục đầu xuống, lỗ tai bị âm thanh kích thích tựa như bị kim đâm, nàng thống khổ nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, che lại lỗ tai, thầm nghĩ, cái vật chết tiệt này âm thanh quá khó nghe, quả thực là muốn mạng người a!