Trên vách núi, gió lạnh lẽo thổi qua làm tóc dài đen nhánh khẽ lung lay, nhìn xa như tinh linh nhảy múa. Thiên Dạ mặc quần lụa mỏng màu trắng, đứng ở đỉnh núi, mặc cho gió lạnh tùy ý thổi qua hai gò má mềm mại, ánh mắt mờ mịt nhìn chân núi, trước mặt là một mảnh rừng rậm xanh thẳm như vô tận… Có lẽ nếu từ trên này nhảy xuống, sẽ có cơ hội lại xuất hiện trước mặt bọn hắn sao… Ý tưởng như vậy thình lình liền xuất hiện trong đầu, Thiên Dạ khẽ rùng mình, tương tư bất tận ẩn hiện trong lòng, lệ quang trong suốt di động trong mắt, cuối cùng, ngưng tụ thành một giọt lệ tinh sáng long lanh như ngọc lăn xuống. “Tiểu Dạ, em đứng cách chỗ này xa một chút, cẩn thận ngã xuống.” Tiểu Vũ nhìn bóng dáng mảnh mai, thon thon phía trước mặt, nhịn không được khẩn trương, Thiên Dạ như vậy làm người ta cảm thấy sợ hãi, thật giống như có cái gì đó sắp biến mất, mà hắn lại vô lực ngăn cản… Thiên Dạ sửng sốt, khóe miệng lập tức nhẹ nhàng gợn lên, nhìn vào khuôn mặt thân thiết của anh trai cười cười. “Nơi này tuy hơi lạnh, nhưng gió thổi vào người lại làm đầu óc tỉnh táo thoải mái không ít, thật sự thoải mái.” “Ha ha, Tiểu Vũ, để cho nàng thoải mái chút đi, thật vất vả mới đưa nàng ra ngoài giải sầu, để cho Tiểu Dạ tận hứng đi.” Trình Nặc hơi chớp chớp con ngươi, nhìn hai người, khóe miệng giơ lên chút ý tứ hàm xúc, một đạo mờ ám rất nhanh hiện qua trong đáy mắt. “Đúng vậy anh hai, em buồn bực trong nhà hơn một tháng rồi, thật vất vả mới được ba mẹ cho phép theo hai người ra ngoài. Em cũng không phải tiểu hài tử, đừng khẩn trương như vậy.” Khẽ vén lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, Thiên Dạ chậm rãi nhìn về hướng mĩ nam tử đang lo lắng cho mình cách đó không xa, đây là anh trai nàng đang sợ hãi cái gì sao… Nghe xong lời nàng nói, biểu tình trên mặt Tiểu Vũ mới hơi chút buông ra, nhưng trong nội tâm vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng. “Tiểu Vũ, tôi nhớ trong túi anh có bình nước khoáng, anh tìm đem tới cho tôi đi.” Trình Nặc ở một bên nhìn Tiểu Vũ nói, một bên chậm rãi hướng vách đá đi qua. Ngay tại thời điểm Tiểu Vũ ngồi xổm xuống đưa lưng về phía bọn họ, đang tìm kiếm trong ba lô, hắn đẩy mạnh thân hình Thiên Dạ một cái về phía trước. Bỗng nhiên dưới chân mất trọng tâm, Thiên Dạ không tự chủ được rớt xuống vách núi, bên tai là tiếng gió rét thấu xương thổi qua, nàng kinh ngạc nhìn trên đỉnh núi là khuôn mặt cười lạnh lẽo của Trình Nặc, đáy mắt kia không chút nào che dấu sự chán ghét nồng đậm, trong đầu nàng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình rơi xuống vách núi cùng tình cảnh làn này, nguyên lai, hết thảy những cái này không phải là ngẫu nhiên, cũng đều không phải là ngoài ý muốn, chính là hắn muốn đẩy nàng vào tử địa… Nguyên lai, tất cả ôn nhu của hắn đều là ngụy trang, tất cả lấy lòng đều là mặt nạ, theo trên thân thể không tự chủ được rơi xuống, trong lòng nàng dần dần hiểu rõ, chậm rãi khép lại con ngươi, mặc cho bản thân rơi vào trong sương mù, bên tai dường như nghe được tiếng kêu gọi thê lương, anh hai… ..... Trong rừng rậm mờ mịt ẩm ướt, khắp nơi đều lộ ra một cỗ hơi thở thối nát, một cái bóng dáng linh hoạt nhanh nhẹn theo mặt đất chui ra, nhìn kĩ lại, là một thú nhân chuột thon gầy, thân hình hắn cũng đồng dạng như con người, nhưng phía sau có thêm một cái đuôi nhỏ hẹp lúc lắc động, cặp mắt nhỏ đen bóng, phía dưới là chòm râu dài dài kéo ra tới hai má hai bên, chóp mũi tròn tròn đen thui khịt khịt ngửi xung quanh trong không khí. Bỗng nhiên cặp mắt chuột tròn nhỏ sáng ngời, thân thể nhanh nhẹn hướng tới một địa phương chạy tới, chỉ trong chốc lát, hai tay hắn ôm trong lòng một thân thể trắng noãn chui vào trong hang động dưới đất. “A a...” Hảo ngứa... Đó là vật gì? Đến tột cùng là cái vật gì đang không ngừng chạy loạn trên thân thể nàng? Lông mi cong dài của Thiên Dạ không ngừng run rẩy, sau đó nàng mở to cặp mắt nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn đến người trước mắt. Thiên Dạ không thể tin được trừng lớn, một tia kinh sợ nhè nhẹ hiện ra trong đáy mắt. “Cút ngay! Cái đồ kỳ quái này!” Tầm mắt hoảng sợ dừng trên người sinh vật đang phủ phục trên thân thể nàng dùng đầu lưỡi ghê tởm liếm láp bên ngoài lớp quần lụa trắng của nàng, một cái mặt chuột thú nhân tham lam tiến lên liếm trên da thịt lộ ra bên ngoài của nàng. Bị tiếng kêu sợ hãi của nàng đánh gãy, chuột thú nhân không ưng thuận ngẩng đầu, chòm râu hẹp dài động đậy vài cái, hắc sắc tiểu nhãn tình sáng ngời. Thiên Dạ chỉ cảm thấy hoa mắt. Thú nhân kia đột nhiên vươn lên ôm lấy cổ nàng bắt đầu liếm láp, đầu lưỡi ướt át kia dùng sức hút lấy da thịt mềm mại của nàng làm Thiên Dạ run rẩy sợ hãi một trận. “Cái đồ ghê tởm nhà ngươi! Mau cút ra cho ta!” Thiên Dạ cố nén ghê tởm muốn nôn mửa trong bụng xuống, lớn tiếng hét lên, tay nhỏ dùng sức giãy dụa cố thoát khỏi bao vây dưới thân hắn. Không nghĩ đến thú nhân này thoạt nhìn không mấy cường tráng lại thoải mái đem nàng kiềm chế xuống dưới, hơn nữa còn dùng dây mây gắt gao trói chặt đôi tay của nàng, cặp mắt đen láy như nước sơn của hắn cười tủm tỉm nhìn nàng vô lực phản kháng. “Tiểu giống cái đừng cố từ chống cự nữa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm giống cái của ta, cam đoan mỗi ngày đều làm cho ngươi có thịt ăn.” Nói xong hắc hắc cười, biểu tình này làm cho gương mặt vốn quái dị của hắn trong mắt Thiên Dạ càng trở nên chịu không nổi. “Cái gì giống cái? Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, còn có, ngươi là cái sinh vật gì, vì sao lại bắt ta?” Thiên Dạ buông tha giãy dụa, thở phì phò nói. Vì sao nàng lại ở chỗ này? Nơi này đến tột cùng là ở đâu? Còn có, nàng là ai…?