Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 37 : Đau lòng

“sanaa, ngươi đối với ta như vậy, ta sẽ không nguyên chỉ sợ ngươi, thật sự..” Thiên Dạ hơi hơi nâng mí mắt lên, hơi thở mong manh nhìn mãng xà màu xanh đang cuốn lấy chính mình, ánh mắt theo thân thể nó nhìn xuống phía đuôi, kia rõ ràng phân thân hắc sắc khủng bố của hắn đang không ngừng ra vào thân thể nàng, lại nhìn khắp nơi trên thân thể nàng là dấu vết xanh tím, vết thương chằng chịt, con ngươi nàng xẹt qua một tia bi thương. Từ lần cùng Sanaa xé rách mặt, mãng xà chết tiệt nàng ngày đêm không ngừng chiếm đoạt thân thể nàng mà phát tiết vô tận dục vọng của hắn, hoàn toàn không quan tâm đến vảy cứng sẽ làm thương tổn nàng, làm nàng muốn chính sắp chống đỡ không nổi nữa, cho dù mấy ngày sau đó Sanaa đều cấp cho nàng thức ăn cùng trái cây nước uống, nhưng Thiên Dạ giống như là đang giận dữ, hoàn toàn phớt lờ không chịu ăn, làm Sanaa hoàn toàn bị chọc giận, dùng cách thức đơn giản mà trực tiếp nhất là áp nàng dưới thân để phát tiết phẫn nộ! “Chỉ cần nàng ở ngay bên người của ta, nàng muốn sao ta liền theo vậy!” Sanaa thuần thục đem phân thân ở nơi cái đuôi đâm vào rút ra, đôi mắt hồng hồng gắt gao cuốn lấy tiểu giống cái đang bị cuốn trong thân, cực đại phía dưới đang bị tiểu huyệt bao vây mất hồn vô cùng, làm hắn huyết mạch sôi trào, cảm giác dục tiên dục tử không tả nổi, đầu óc hắn giờ đây cái gì cũng không muốn quản, tiểu giống cái này đây có thể vĩnh viễn thuộc về chính mình, như vậy cảm giác tiêu hồn này hắn có thể vĩnh viễn chạm tay đến, còn nữa, bởi vì giờ đang là phát tình kỳ của hắn, tiểu giống cái không chừng trong bụng sớm đã có con nối dòng của hắn, đến lúc đó, tiểu giống cái liền không bao giờ li khai hắn không phải sao, nhưng là vì sao khi hắn nghe được ngôn ngữ của nàng tràn ngập hận ý, nội tâm vẫn không kiềm chế được mà co rút nhanh một chút, vừa nghĩ vậy, làm hắn có chút lo lắng, động tác dưới thân càng không khống chế được mà phát ra càng mãnh liệt hung tàn! “A a… dừng lại… mau dừng lại, ta chịu không nổi, a, thật khó chịu…” Thiên Dạ cảm giác được vật quấn quít cơ thể mình lực đạo rõ ràng lớn thêm một chút, làm nàng hô hấp có chút khó khăn, nhịn không được bắt đầu giãy dụa vặn vẹo, mà đối phương ở trong thân thể nàng lợi khí, lại không chút nào thương hương tiếc ngọc va chạm, dù nàng đã không phải là lần đầu tiên thừa nhận phân thân của hắn, nhưng là bên trong vẫn như vậy xiết chặt khó chiụ chống đỡ, đối phương một chút một chút liều mạng công kích, thẳng tắp đỉnh đến trong miệng tử cung, đột nhiên trong lúc đó, nàng dấy lên một nỗi sợ hãi, sợ hãi chính mình thân thể chống đỡ không nổi mà chết đi! Tựa hồ là đã biết Thiên Dạ suy nghĩ cái gì, nhận thấy được nàng vì cực lực tránh né mà phát ra động tác nhỏ, mị nhãn bén nhọn của hắn phát ra một tia bén nhọn, phía đuôi rắn lập tức phát ra thêm một cái phân thân, theo phía sau vọt mạnh vào  trong thân suy yếu vô lực kia, lực đạo to lớn, phảng phất như muốn xuyên thấu qua thân hình nhỏ bé yêu kiều kia! “A___” Đồng tử Thiên Dạ đột nhiên mở lớn, đau đớn kích thích nàng phát ra âm thanh nhỏ, thân thể nhỏ bé cương cứng, sau đó run sợ trước cơn đau từ bốn phương tám hướng đánh về thần kinh yếu ớt của nàng, nước mắt không tiếng động theo hai má chảy xuống, khóe môi vì thống khổ mà khẽ nhếch, đắng chát. Nhưng Sanaa cũng không hề để ý cảm giác của nàng, giờ đây hắn muốn không phải là hội quan tâm, săn sóc nàng, từ khi cùng nàng xé rách ngụy trang, bản tính âm lãnh tàn nhẫn của hắn được phát ra vô cùng nhuần nhuyễn! Ngay tại thời điểm Thiên Dạ chảy nước mắt, kinh ngạc vẫn không nhúc nhích, phân thân trong thân thể nàng vẫn không ngừng bá đạo đỉnh vào, tư thế mãnh liệt mà tiến công tuân theo dục vọng cơ thể của hắn, chỉ nghe một tiếng đọng mỏng manh vang lên, lúc này Thiên Dạ liền biết, miệng tử cung của nàng, cư nhiên bị đối phương mạnh mẽ xé rách… Nàng đã muốn mất đi cảm giác đau đớn, máu tươi không nhịn được, theo phân thân hắn trượt xuống lưu đi ra, theo ánh mắt tan rã, thân thể nàng trở nên xụi lơ, đôi mắt đóng lại, cả người liền như vậy ngã xuống, đã hoàn toàn mất đi tri giác. Sanaa biết, tiểu giống cái lại một lần nữa bị chính mình làm cho ngất đi, nhưng là hắn không dừng lại được, phải nói là không thể dừng lại được, vẫn như cũ ở trong thân thể nàng không cố kị mà tùy ý tiến về phía trước, một chút lại một chút, trước sau mãnh công, thân thể nhỏ bé kia không hề phản ứng, tựa như một oa nhi còn trong tã không hề có tức giận… “Rống rống___” Đột nhiên, một tiếng rống mang theo đỉnh điểm phẫn nộ vang lên, ngay tại cái địa phương âm lãnh ẩm ướt này, toàn bộ huyệt động phảng phất như bị chất động, Sanaa không khỏi nâng mắt nhìn lại, đôi mắt bén nhọn phát ra một đạo quang âm lãnh nghiêm nghị! Thunder nhìn cảnh trước mắt không khỏi cảm thấy như bị sét đánh, kinh sợ lại cuồng nộ trừng mắt nhìn đến, tiểu giống cái mà mình tâm tâm niệm niệm giờ đây giống như đã chết, giống như không một tiếng động bị cự mãng đạp hư, tâm, đột nhiên co rút một cái, hảo đau, đâu đến mức làm hắn cảm thấy hít thở không thông! “Chết tiệt! Trả nàng lại cho ta!” Đôi đồng tử màu vàng nổi lên một tia thị huyết, thân thể to lớn nhanh như chớp bổ đến trên người cự mãng trước mặt, móng vuốt bén nhọn liều mạng vung lên. Phanh! Sanaa bất đắc dĩ buông lỏng Thiên Dạ ra, cái đuôi cứng rắn mang theo trùng trùng điệp điệp vảy sắc nhọn quét về phía bạch hổ, Thunder thấy thế chợt thu hồi lợi trảo, hơi lắc mình một cái tránh thoát khỏi tập kích, rất nhanh chạy đến bên người Thiên Dạ, nhìn thấy tiểu giống cái máu tươi trào không ngớt, thân thể bị tàn phá chịu không nổi, đôi mắt bạch hổ tràn đầy thâm trầm cùng tự trách. “Thật sự không đúng, là ta đã tới chậm…” Bạch hổ cúi người liếm nhẹ nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt nàng, hốc mắt hắn cũng không kiềm được chảy ra nước mắt đau lòng, trượt theo bạch sắc lông chảy xuống mặt Thiên Dạ, nhất thời không phân biệt được đâu mà nước mắt của ai. “...Ai? Là ai đang nói chuyện?” Vì cái gì nàng lại cảm thấy âm thanh này như vậy mà quen thuộc, quen thuộc đến mức nàng nghe không đến… Sẽ là hắn sao? Vì cái gì làm cho nàng cảm thấy thực quen thuộc… Thiên Dạ lông mi hơi động, rất muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc là ai, chỉ là không biết làm sao, mí mắt như là bị vật nặng đè nặng, làm cách gì cũng không mở ra được, không khỏi làm nàng khẽ nhăn mày, giữa lông mày ẩn ẩn một mảnh vội vàng.