Editor: Huynhnhu142 Trong phòng khách, Vân Lôi cùng Liễu thị sắc mặt hai người không nói ra được khó coi, chỉ cần vừa nghĩ tới Vân Thiên Vũ thế nhưng từ trong tay Tuyên vương lường gạt một số lớn tiền bạc, bọn họ liền nổi giận đến phát điên, đồng thời trong lòng lo lắng Tuyên vương cũng ghi hận bọn họ. Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác đối với Vân Thiên Vũ không có nửa điểm biện pháp. Bởi vì Vân Thiên Vũ lúc này chính là Ly thân vương phi tương lai, còn được Tiêu Cửu Uyên thừa nhận thân phận vương phi. Lần này bọn họ thật không dám động tiểu tiện nhân này. Vân Lôi ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên một bên trong phòng khách, Tiêu Cửu Uyên lười biếng dựa vào ghế, cũng không có nhìn bất kỳ người nào, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay. Rõ ràng thần sắc lười biếng tùy ý, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy áp lực. Vân Lôi nhìn Tiêu Cửu Uyên nhỏ giọng mở miệng nói: “Vương gia...” Vân Lôi lời còn chưa nói hết, trong phòng khách một bên Vân Thiên Vũ đột nhiên giành trước một bước mở miệng. ”Phụ thân, ta có một việc muốn hỏi ngươi một chút, trước ta muốn gả vào Tuyên vương phủ, ngươi chuẩn bị cho ta một số đồ cưới lớn, nghe nói đó là đồ của mẫu thân ta, hiện tại ta không gả vào Tuyên vương phủ, phải gả vào Ly thân vương phủ, đồ cưới kia ngươi đưa vào trong sân cho ta, để cho ta trước kiểm lại một chút, trong lòng kiểm kê lại cho tốt.” Vân Thiên Vũ nói xong, Vân Lôi cùng Liễu thị sắc mặt trong nháy mắt khó coi, hai người nhất tề nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, ánh mắt kia hận không được ăn sống Vân Thiên Vũ. Nàng lại dám đòi của hồi môn. Đây chính là chuẩn bị cho Tuyết Nhi, ban đầu khi chuẩn bị, bọn họ đã biết, cuối cùng gả vào Tuyên vương phủ nhất định là Tuyết Nhi. Đồ cưới chẳng qua là một câu trả lời hợp lý thôi. Nữ nhân này vậy mà dám mở miệng. Vân Thiên Vũ nhìn ánh mắt Vân Lôi muốn ăn thịt người kia, làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: “Phụ thân vẻ mặt ngươi là sao, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt riêng đồ cưới của ta phải không, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta tay không vào Ly thân vương phủ?” Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho sắc mặt Vân Lôi cứng ngắc, sắc mặt Liễu thị tái nhợt. Tiêu Cửu Uyên sắc mặt lạnh lẽo triệt để, ngón tay hơi buộc chặc. Nữ nhân này vậy mà dám can đảm lặp đi lặp lại nhiều lần việc lợi dụng hắn tới đạt lợi ích riêng, ghê tởm. Trong mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên đầy thâm thúy, hàn quang văng khắp nơi. Hàn khí kia trong nháy mắt nuốt sống Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ không có quay đầu cũng biết người này tức giận. Bất quá một lần là dùng, hai lần cũng là dùng, dù sao một lần giải quyết tốt lắm. Cho nên Vân Thiên Vũ cũng không nhìn Tiêu Cửu Uyên, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Vân Lôi cùng Liễu thị. Vân Lôi cùng Liễu thị hai người nghe Vân Thiên Vũ nói xong, mặc dù có nhiều căm hận hơn nữa, cũng không tiện trực tiếp nói gì. Chẳng lẽ bọn họ thật tính toán để cho Vân Thiên Vũ tay không vào Ly thân vương phủ, đây chính là trực tiếp đánh vào mặt Tiêu Cửu Uyên, đến lúc đó Tiêu Cửu Uyên còn không giết chết bọn họ a. Vân Lôi tiền tư hậu tưởng một phen sau, trầm trầm nói: “Phụ thân làm sao sẽ nuốt đồ cưới của ngươi đây, ngươi yên tâm đi, quay về phụ thân liền làm cho người đưa đồ cưới vào trong sân của ngươi.” Cùng lắm thì hắn len lén đổi lại một số đồ cưới giá trị quý báu. Vân Lôi trong lòng đánh tính toán, đáng tiếc hắn đánh bảng cửu chương, Vân Thiên Vũ sớm đã nhìn ra. Nàng quay đầu nhìn về trong phòng khách một bên Tiêu Dạ Thần, chậm rãi nói:“An Thân Vương thế tử, không biết ta có thể hay không xin ngươi giúp một chuyện?” ”Nói một chút coi.” Tiêu Dạ Thần nhiều hứng thú mở miệng, nhìn Vân Thiên Vũ làm mất mặt Vĩnh Ninh Hậu gia, thật là cảm thấy thống khoái. ”Có thể hay không phiền toái ngươi giúp ta đem những thứ đồ cưới kia ghi vào trong danh sách, thứ nhất ta một người không giúp được, thứ hai ta không biết những thứ đó là thật hay giả, nếu như có điêu nô tiện nhân lớn gan lén đổi, ta chẳng phải là làm trò cười, song những thứ đó cuối cùng là muốn vào Ly thân vương phủ a.”