Thứ Nữ

Chương 80

Thượng Quan Mai khóc đến lê hoa đái vũ, trên khuôn mặt lộ vẻ ủy khuất cùng lệ thương tâm, lão phu nhân đỡ lấy nàng đứng dậy, lo lắng nói: “Cháu dâu của ta, cháu đang nói gì vậy, đang êm đẹp sao lại chạy về nhà mẹ đẻ? Đường ca nhi khi dễ cháu sao? Ai dám không đem quận chúa nhà ta để vào mắt đây, cái này không phải là tìm chết sao?” Thanh âm lời nói càng về sau, càng mang theo cỗ âm hàn khí. Vương phi nghe xong, đôi mắt trên khuôn mặt ôn nhu như nước có chút nheo lại, phật châu trong tay lần càng nhanh, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, giống như căn bản không nghe thấy lời nói của lão phu nhân. Nhị phu nhân vội vàng đứng dậy tới đón lão phu nhân, cùng Thượng Quan Mai đỡ lão phu nhân ngồi lên chủ vị, vương phi cũng đứng lên, hành lễ với lão phu nhân nói: “Trời đông rét lạnh, người làm sao lại tới đây?” Cẩm Nương cũng đi theo hành lễ. Lão phu nhân lôi kéo tay Thượng Quan Mai, lạnh lùng nhìn vương phi nói: “Như thế nào, ta không thể tới sao? Hay là, ngươi sợ ta đến?” Vương phi cười nhạt một tiếng, tự mình ngồi lại vị trí của mình, khóe miệng mang theo giọng mỉa mai, “Con dâu có gì phải sợ, chỉ là mẫu thân ngài bây giờ tuổi tác cũng lớn, thân thể không giống như lúc trước, sao không bớt hao tâm chút ít, ở trong phủ dưỡng thọ.” Lão phu nhân nghe xong thì giận dữ, vỗ bàn một cái, quát: “Ngươi nói cái gì, đừng tưởng rằng ngươi là chánh phi liền không biết trời cao đất rộng, suốt ngày giới hạn ta đi chỗ này chỗ kia, ta tới xem ngươi có chu toàn mọi việc hay không, vậy mà lại nói ta quá nhiều bận tâm sao? Không có nửa điểm lễ nghi quy củ, không hiểu hiếu nghĩa, không tôn thứ, đây là phong đạm của chánh phi ngươi sao?” Lão phu nhân hùng hổ nói, trên mặt vương phi vẫn là mỉm cười, thả phật châu trong tay, chậm rãi bưng chén trà lên, ưu nhã uống một ngụm nói: “Mẫu thân, tuổi tác lớn, nổi giận như vậy coi chừng trúng gió.” Lão phu nhân giống như đang đánh vào bị bông, đồng thời bị sự ôn nhu này cản lại, nhưng tay lại bị cây kim giấu trong bị bông đâm đau nhói, không khỏi tức giận đến mặt đỏ lên, run rẩy đứng lên, chỉ vào mặt vương phi nói: “Ngươi… Ngươi…” Nhất thời giận dữ, thiếu chút nữa muốn hôn mê bất tỉnh. Nàng vốn chính là đến giáo huấn vương phi, trước kia vương phi luôn cực kỳ nhường nhịn nàng, cho dù bị nàng mắng vài câu, tuy cũng giận, nhưng vẫn thành thật lắng nghe, hôm nay lại không biết tại sao vương phi lại ngang ngạnh như vậy, đúng là nửa điểm cũng không nhường cho người khác, những câu nói động chạm của nàng khiến cho lão phu nhân không thể không giận? Thượng Quan Mai thấy vậy không khỏi bị hù dọa, lão phu nhân nếu là bị tức giận đến ngất đi, vỡ diễn này sẽ không diễn được nữa, nên vội vàng vuốt ngực lão phu nhân, giúp nàng thuận khí, nhị phu nhân cũng tới giúp đỡ lão phu nhân ngồi xuống, khuyên nhủ: “Nương, ngài cũng đừng tức giận, vương tẩu… Cũng là có ý tốt, tuổi tác người cũng lớn giận dữ không tốt.” Dứt lời, trừng mắt nhìn vương phi, giống như đang ám chỉ vương phi nói hai câu mềm mại khiến cho lão phu nhân hạ hỏa. Hai mắt Vương phi nhíu lại, giả bộ không phát hiện, sắc mặt nhị phu nhân liền khó coi, thanh nhã lui về chỗ ngồi của mình, cũng nhấp một ngụm trà nói: “Nương, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, nếu ngài thật ngã xuống, trong phủ này không phải là càng ngày càng loạn sao? Vương phi nghe xong hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới lời nói này của nàng ta, lão phu nhân thoáng dằng được tức giận, liếc trừng vương phi nói: “Vậy cũng phải, ta hôm nay đến đây, là nghe nói trong phủ này lại xảy ra án mạng, vẫn là nô tài, tuy nói mạng của nô tài thấp kém, nhưng cũng không thể làm quá mức đi, vương phi, đây là kết quả tốt mà ngươi chưởng gia trị phủ ra hay sao?” Vương phi nghe được thì hơi khựng lại, thả chén trà, quay đầu yên lặng nhìn lão phu nhân, buồn bã nói: “Con dâu cũng đang tự kiểm điểm, những năm này, con dâu chưởng gia quá mức khoan dung độ lượng, cho nên mới để những kẻ âm hiểm tiểu nhân khi dễ con dâu, lần âm mưu hãm hại này, lấy thủ đoạn, vụng trộm không biết sẽ lôi ra bao nhiêu kẻ xấu xa. Con dâu vốn cũng nghĩ đều là người một nhà, có thể cho qua liền bỏ qua đi, có thể nhẫn liền nhịn thôi, không nghĩ tới, vì vậy mà có nhiều người càng ngày càng càn rỡ, cho rằng con dâu là dễ bắt nạt, cho nên, mới khiến cho trong phủ càng rối loạn, từ hôm nay trở đi, con dâu thật sự muốn dọn dẹp cái đống tà khí này, bằng không, ta còn nhường nhịn nữa, kẻ khác lại nghĩ ta là người ngu. Mẫu thân tới đúng lúc, một lát nữa liền nhìn xem kẻ nào đang ở trong phủ tác quái đi.” Lời này vừa ra, không chỉ là lão phu nhân, còn có nhị phu nhân, cùng Thượng Quan Mai sắc mặt thật không tốt nhìn, những lời này bởi vì lão phu nhân mà ra, vương phi trước nay luôn nhường nhịn chính mình, hiện tại như thế, nhất thời khiến lão phu nhân cũng không biết ứng đối như thế nào, sau nửa ngày, nhị phu nhân mới nói: “Vương tẩu nói quá lời, tuy nói trong phủ có chút ít nhiễu loạn, nhưng mà trong phủ cũng có hơn trăm người, cánh rừng lớn thì chim nào mà chẳng có, mười ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài, làm người thì sẽ mắc sai lầm.” Cẩm Nương một mực lẳng lặng đứng một bên xem, nghe xong lời này của nhị phu nhân trong lòng không khỏi vô cùng bội phục nhị phu nhân, thêu dệt chuyện chính là nàng, đem sự tình náo loạn lên, rồi nói ra lời khôn cũng là nàng, người này cũng không phải là người lợi hại bình thường, một vị lão phu nhân đã đủ khó chơi rồi, còn có một nhị phu nhân lợi hại nhìn chằm chằm, cũng không biết vương phi có thể ứng phó qua được hay không. “Đệ muội ngươi không cần an ủi ta, cũng như ngươi vừa mới nói, hiện giờ trong phủ rất loạn, mặc kệ có phải là sai lầm của ta hay không, ta cuối cùng cũng không thể để phủ này tiếp tục loạn thêm nữa, ngươi nói đúng a.” Vương phi nhàn nhạt nói với nhị phu nhân, nhị phu nhân vừa rồi rõ ràng là đang giảng hòa, nhưng vương phi lại không nửa điểm thuận theo ý tứ của nàng, hơn nữa thái độ còn rất kiên quyết. Cẩm Nương không khỏi nhẹ nhàng thở ra, may mắn, là Vương phi đã không mềm lòng như trước nữa, vì vậy mắt không khỏi nhìn Lãnh Hoa Đình bên người, liền thấy hắn hiếm khi có lúc nghiêm mặt nhìn vương phi, trong mắt chứa sự mừng rỡ, Cẩm Nương mỉm cười, tay nắm thật chặt dưới váy dài. Lão phu nhân bị vương phi nói đến lửa giận ứa ra, cũng lười dong dài cùng vương phi, nói với nhị phu nhân: “Nhà Lão Nhị, bỏ đi, để cho nàng náo loạn đi, nàng là vương phi, là chủ tử trong cái vương phủ này, nàng còn có thể để ai đặt vào trong mắt?” Nhị phu nhân nghe vậy liền ngậm miệng, không hề lên tiếng, vương phi nghe xong lời nói của lão phu nhân cũng không tức giận, thản nhiên cười nói: “Mẫu thân nếu muốn nói như thế, con dâu cũng không có biện pháp, con dâu nếu thật là người lợi hại, như thế nào lại rơi vào tình trạng này, chỉ muốn hỏi bà tử bên người con dâu một chút chuyện, mà bị nhiều người ta nói thành như vậy, ta đây mà là chân chính chủ tử … thì thật đúng là quá uất ức đi.” Lão phu nhân nghe được thì khựng lại, ngồi ở tại chỗ nổi giận, liền quát Thượng Quan Mai: “Mai nhi, vừa nãy cháu không phải nói bị ủy khuất sao? Người bị bắt có phải là người của cháu không? Người của cháu phạm vào chuyện gì?” Thượng Quan Mai vốn đang xem lão phu nhân cùng vương phi hai vị trưởng bối đấu nhau, nàng cũng giống như Cẩm Nương, đứng ở một bên nghe, lúc này lại bị lão phu nhân điểm danh, liếc mắt nhìn nhị phu nhân, vành mắt ửng hồng, ủy ủy khuất khuất ,ngón tay chỉ vào mẹ của Châu nhi đang quỳ trên mặt đất, nói: “Con gái của bà tử này bị người giết chết, bà ta lại vu hãm Đỗ ma ma thị tỳ của Mai nhi xui khiến bà ta làm, bà nội, Đỗ ma ma chính là quản sự phòng bếp trong nội viện của cháu, ngày bình thường bà ấy đâu có cùng bà tử này qua lại với nhau đâu, bà ta rõ ràng là bịa đặt ra chuyện.” Cẩm Nương vừa nghe vậy, lời này của Thượng Quan Mai cũng có chút đạo lý, chỉ có lời nói của một mình mẹ Châu nhi cũng xác thực khiến người ta khó tin, nhưng mà cũng không biết còn có chứng cớ nào khác hay không, đầu óc nhanh chóng không khỏi quay vòng vòng, suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp hữu dụng gì, trong nội tâm không khỏi cũng có chút gấp gáp. Lão phu nhân nghe xong đang định nói cái gì đó, thì đúng lúc này ngoài cửa, Ngọc Bích đã trở lại, phía sau nàng còn khiên theo một bà tử, Cẩm Nương nhìn thấy tim liền trầm xuống, chẳng lẽ Đỗ bà tử cũng bị giết diệt khẩu rồi? Lãnh Hoa Đường sẽ không ngu xuẩn mà làm ra hành động giấu đầu hở đuôi như vậy, chẳng phải vạch áo cho người xem lưng sau. Ngọc Bích để cho người ta đem mang người thả xuống, đi lên phía trước đối với vương phi thi lễ một cái nói: “Vương phi, Đỗ bà tử nói là mấy ngày trước đó ngã bị thương ở thắt lưng, lúc nô tỳ đi tới, bà ta đang nằm trong phòng, nói là vài ngày nay cũng không ra khỏi cửa, nô tỳ liền đem bà ta đi tới đây, vương phi có gì hỏi có thể hỏi trước mặt bà ta.” Lời này vừa dứt, vương phi cùng Cẩm Nương đều khẽ giật mình, bị thương thắt lưng? Còn nằm trong phòng vài ngày? Vậy thì làm sao đi xui khiến mẹ của Châu nhi? Quả nhiên Thượng Quan Mai nghe xong liền nở nụ cười lạnh, không nóng không lạnh nói: “Hôm kia trên mặt đất trong phòng bếp trơn ướt, Đỗ ma ma không cẩn thận ngãxuống, thắt lưng bị thương vài ngày rồi, ta cũng không biết Đỗ bà tử làm sao mà đi xui khiến người ta, chẳng lẽ là bò đến đại thông viện sao?” Nói xong thì quay sang mẹ của Châu nhi nói: “Nói đi, là ai sai ngươi vu hãm bản quận chúa? Nếu hôm nay ngươi không nói rõ rang cho bản quận chúa, thì đừng nói là tầng da trên người của ngươi, ngay cả xương cốt già khọm kia, bản quận cũng muốn hủy đi đem cho chó ăn.” Mẹ của Châu nhi nghe xong run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất nghiêng đầu nhìn Đỗ bà tử trên cán. Đỗ bà tử nghiêng người nằm trên cán, một tay đỡ thắt lưng, lúc này đang rên hừ hừ, nhìn thấy mẹ của Châu nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt liền hiện lên một tia oán độc, mẹ của Châu nhi liền co rụt lại, quay đầu trở về. Vương phi nhìn xem liền nhíu mi, nói với mẹ của Châu nhi: “Ngươi có thể nhìn rõ ràng rồi chứ? Là bà tử này sai bảo ngươi sao?” Mẹ của Châu nhi tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu nói: “Bẩm vương phi, đúng là Đỗ bà tử này cho nô tỳ thuốc bột, nô tỳ vẫn còn dư một ít.” Nói xong liền từ trong ngực lấy ra một bọc giấy vàng bao lấy một bọc giấy nhỏ, Ngọc Bích thấy vậy liền dùng khăn tay gói lại trình lên cho vương phi. Cẩm Nương thấy vậy trong nội tâm an tâm một chút, độc dược kiến huyết phong hầu này, là loại độc dược kịch độc cũng không phải dễ dàng mà có được, mẹ của Châu nhi chỉ là một bà tử giữ cửa, làm sao có khả năng lấy được loại kịch độc này, huống chi lại dùng để độc chết con gái của mình, có mẫu thân nào lại chuẩn bị độc dược trong nhà để đầu độc chết con gái ruột của mình? Đỗ bà tử này tuy nằm nghiêng trên mặt đất, lúc mẹ của Châu nhi cầm bao độc dược trình lên cho vương phi, sắc mặt của bà ta thoáng biến một cái, hai mắt trừng thật to, một bộ dạng như muốn xé xác mẹ của Châu nhi. Vương phi cũng không nhìn đến bao thuốc bột này, mà tiếu phi tiếu nhìn Đỗ bà tử nói: “Đỗ ma ma, ngươi chính là thị tì của thế tử phi, bản phi vốn cũng chỉ muốn mời ngươi tới hỏi chuyện cho rõ ràng thôi, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, ngươi lại bị thương ở thắt lưng, mẹ của Châu nhi nói ngươi sai sử bà ta độc chết Châu nhi, có việc này sao?” Đỗ ma ma giãy dụa đem thân thể di chuyển lại, cố hết sức muốn ngồi dậy, vừa mới động, thì làm như động đến chỗ đau, khóe miệng liền kéo ra, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt liếc nhìn mẹ của Châu nhi, mới nói: “Bẩm vương phi, nô tỳ không biết bà tử này, cũng chưa từng gặp qua, làm sao lại có thể đưa thuốc độc này cho bà ta, bà ta đang nói hưu nói vượn.” Mẹ của Châu nhi vừa nghe, lại xoay người lại nói: “Đỗ ma ma, sao bà lại có thể nói như vậy, từ sau khi thế tử phi gả tới đây, bà thường đi đến đại thông viện, còn đặc biệt cùng ta qua lại, ngày thương không có việc gì thì cầm rượu đến nhà ta cùng ăn, như thế nào lại nói không quen biết, trong nội viện đại thông viên cũng có không ít người gặp qua bà nha, nói dối không ngượng miệng, muốn chối cãi cũng đừng nói như vậy.” Đỗ ma ma nghe xong mặt hơi đỏ lên, liền mị mắt cao thấp đánh giá mẹ của Châu nhi một hồi, làm bộ như bây giờ mới nhận ra, thật lâu sau mới nói: “A, thì ra là Cố bà tử, ta không nhìn rõ, bộ dạng ngươi như người điên vậy, nên nhất thời thật đúng là khó nhận ra.” Thì ra mẹ của Châu nhi họ Cố, Cẩm Nương nhìn Đỗ ma ma đã cảm thấy nàng đang nói láo, nói dối cũng không có bài bản, lời này thật quá vụng về một chút, rõ ràng là đang chống chế, không nghĩ tới Cố bà tử cũng không phải cái ngu ngốc, thoáng cái liền vạch trần bà ta. “Ngươi tất nhiên là không nhận ra, nữ nhi của ta mới chết, hôm nay ta cũng chỉ còn nửa cái mạng, dù ngươi muốn nhận thức cũng sẽ không nhận ra a, thuốc này là buổi sáng hôm nay ngươi đưa cho ta, cho dù ta có biến hóa lớn, cũng chỉ là vài canh giờ mà thôi, ngươi liền không nhận ra sao? Trí nhớ của ngươi cũng thật là tốt đi.” Trong mắt Cố bà tử ôm hận, oán niệm so với Đỗ bà tử càng sâu hơn. Bên kia Thượng Quan Mai thiếu kiên nhẫn, chỉ vào Cố bà tử mắng: “Chính ngươi tự giết con gái của chính mình, bây giờ lại oán người khác, thuốc bột này, ngươi nói là Đỗ bà tử cho, nhưng mà, ai có thể làm chứng?” Cố bà tử nghe xong buồn bã cười, chống lại Thượng Quan Mai nói: “Không người làm chứng, thế tử phi, có người nào lúc làm việc thương thiên hại lý, còn mời người chứng kiến chứ, chẳng lẽ là bị điên sao? Thuốc bột này chính là minh chứng, nhà nô tỳ thân phận hèn mọn, thuốc này lợi hại như thế, tất nhiên sẽ rất đắt, nô tỳ cho dù là thuốc chuột, cũng không có tiền mua nổi một chút, huống chi là thuốc độc chết người.” Lại quay đầu nói với vương phi: “Vương phi, hôm nay con gái của nô tỳ cũng đã chết, nguyên là khổ chủ, lại trở thành đồng lõa của kẻ giết người, nhị thiếu phu nhân nói đúng, ngẩn đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, nếu như nô tỳ vì thoát tội mà nói dối cũng không có ý nghĩa, nô tỳ bị người sai sử, hôm nay nô tỳ cũng muốn để cho kẻ chính thức hại người bị trừng phạt.” Cố bà tử mặt mũi tràn đầy thống khổ, trong mắt thấy được một tia thanh minh cùng kiên quyết, xem ra, nàng đã chân chính hối hận, lời nói cũng rất có đạo lý, Đỗ bà tử nghe xong sắc mặt lại thay đổi một chút. Thượng Quan Mai nghe xong liền nói với lão phu nhân: “Bà nội, ngài cũng nghe rõ ràng a, bà tử này căn bản cũng không có chứng cớ, bà ta lại vu hãm thị tỳ của cháu dâu, đây không phải là tát một bạt tai vào mặt cháu dâu sao? Cháu dâu đã đắc tội với ai chứ, sao lại phải chịu lấy uất khí như vậy, cháu dâu muốn về nhà mẹ đẻ, tìm phụ vương của cháu đến đây lý luận phân xử, tướng công là thứ xuất thì như thế nào, nhưng tướng công là do hoàng thượng tự mình ban cho thế tử vị, trong phủ chắc là có người xem không được thế tử vị của tướng công, nên đã nghị hết biện pháp đi hại tướng công, bà nội, người cần phải làm chủ cho chúng cháu.” Nói xong liền anh anh khóc lên. Lão phu nhân nghe xong một hồi thì đau lòng, vội vàng nói trấn an với nàng: “Cháu ngoan, đừng khóc, đừng động một chút lại muốn đi tìm phụ thân của cháu phân xử, trong phủ nhốn nháo coi như xong, tục ngữ nói việc xấu không thể tuyên dương ra ngoài, bà nội cũng biết cháu bị ủy khuất.” Nói xong, lại lạnh lùng nhìn vương phi nói: “Thế tử vị của Đường nhi đã sớm định rồi, ta xem ai dám không phục, hừ, muốn không phục cũng phải xem có mệnh để hưởng không? Thân thể đã tàn phế đầu óc còn bị hỏng, chẳng lẽ cũng có thể thành thế tử sao? Đại Cẩm không phải là bị mất hết mặt mũi sao? Trên triều đình, trong trăm quan, có ai ngồi xe lăn đi sao? Đây không phải để cho người ta nói Giản Thân vương phủ của ta hết người hay sao?” Đây cũng là lần đầu tiên Cẩm Nương nghe người ta trần trụi vũ nhục Lãnh Hoa Đình, một luồng tức giận xông thẳng lên đầu, chỉ cảm thấy chân tay tê tê, toàn thân như bị giội một trần nước lạnh phát run, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn lão phu nhân. Đang muốn nói chuyện, thì tay lại bị Lãnh Hoa Đình kéo một cái, quay đầu, liền thấy hắn đang ám hiệu nàng an tâm một chút, quả nhiên, chỉ nghe cạch một tiếng vang lên, vương phi tức giận đến chén trà trên bàn toàn bộ quăng xuống, nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, bản phi tôn kính gọi người một tiếng mẫu thân cũng coi như nể mặt mũi, mời không cần phải già mà không kính, nếu còn ô nhục Đình nhi của ta, Lưu Uyển Thanh hôm nay cho dù có mất mạng, cũng phải đòi lại công đạo cho Đình nhi.” Lão phu nhân cũng là lần đầu tiên thấy vương phi tức giận như thế, thấy vương phi khí thế quá mức nghiêm trọng, nên nhất thời bị hù dọa, nửa ngày đều không nói gì, nhị phu nhân cũng phát giác lời nói mới rồi của lão phu nhân quá đáng, nên vội vàng đứng dậy nói: “Vương tẩu, nương lớn tuổi, nói chuyện hồ đồ, người ngàn vạn lần không cần tức giận, xin bớt giận, xin bớt giận, Đình nhi là đứa trẻ ngoan, chỉ là vận mệnh không may mà thôi, tất cả mọi người đều đau lòng thay hắn.” Lão phu nhân lúc này cũng hồi phục lại tinh thần, thấy ánh mắt vương phi giống như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta, thì không khỏi rụt rụt cổ, mím môi không dám nói gì nữa. Cẩm Nương thấy thế cũng tiến lên đi khuyên vương phi: “Nương, người đừng nóng giận, tướng công cùng con dâu còn phải trông cậy vào người, lúc này thân thể người còn khá tốt, người khác còn ở trước mặt người khi dễ tướng công, nếu như thân thể người bị làm sao, vậy tướng công ở trong phủ lại càng không có chỗ sống yên ổn sao? Trước mười hai tuổi tướng công danh chính ngôn thuận là thế tử, sau lại nói bị quái bệnh, hừ, biết đâu chừng là có người hạ độc hãm hại, hôm nay tướng công đã biến thành bộ dạng này, lại lần nữa bị người ta nhục mạ, ngay cả chính bà nội của mình đều nhìn không được tướng công, người nói xem, sau này có thể sống tiếp sao? Không bằng người nói cùng phụ vương, cho chúng ta một cái nông trang nhỏ, để con dâu cùng tướng công ở nơi đó tự sinh tự diệt, đỡ phải để thân tàn của tướng công làm dơ mắt những người khác trong phủ.” Một chiêu này của Cẩm Nương đúng là học Thượng Quan Mai, nàng không phải là muốn dùng thế yếu đến tranh thủ sự đồng tình của người khác sao, vừa vặn, lão phu nhân đầu óc heo này đưa một cơ hội cho Cẩm Nương, nàng liền học theo khóc lóc kể lể một hồi. Đồng thời cũng khiến vương phi chua xót trong lòng, càng khiến lão phu nhân nói không ra lời, trên mặt lúc trắng lúc xanh, lúng túng nửa ngày mới lắp bắp nói: “Con dâu ta… Ta…” Lời nói của bà ta còn chưa hết, bên kia Lãnh Hoa Đình liền tự mình đẩy xe lăn xông ra bên ngoài, vương phi vừa nhìn thấy vậy, sợ tới mức nhào tới, vội vàng ngăn lại: “Đình nhi, con… Con muốn đi đâu? Con ngàn vạn đừng nóng giận, ngàn vạn đừng nóng giận, nương sẽ làm chủ cho con.” Lãnh Hoa Đình gân cổ lên, hai mắt tức giận đến đỏ, cái trán nổi gân xanh, vung tay lên hất tay vương phi nói: “Con là thân thể tàn phế, đầu óc hỏng, làm cho Vương phủ mất mặt xấu hổ, đừng cản con, để con chết đi cho sạch sẽ.” Vương phi vừa nghe, trái tim liền tan nát, gắt gao túm xe lăn của hắn khóc ròng nói: “Đình nhi, Đình nhi ngoan, con không phải, con không phải, phụ vương cùng nương cho tới bây giờ đều không có khinh thường con, có ai không, nhanh đi mời Vương Gia đến, hôm nay nương nhất định phải đòi lại công đạo cho Đình nhi.” Bên kia lão phu nhân vừa nghe thấy vậy thì luống cuống, Vương Gia không phải là con ruột của nàng, bởi vì mẹ đẻ của Vương Gia chết sớm, chính mình nuôi dưỡng hắn một thời gian, mà Vương Gia lại tôn sùng hiếu đạo, mới rất tôn trọng nàng, lại thêm nhị lão gia cũng không chịu thua kém, cùng Vương Gia huynh đệ cảm tình rất sâu, mới khiến cho lão phu nhân có một địa vị giống như vương phi chân chính trong phủ. Nhưng hôm nay thật đúng là chọc đúng tử huyệt của Vương Gia, sáu năm này, người Vương Gia quan tâm nhất chính là Lãnh Hoa Đình, không biết đã cầu bao nhiêu danh y đến chữa trị bệnh cho hắn, đối với hắn cơ hồ đều là ngoan ngoãn phục tùng, cho nên, mới dưỡng thành tính tình ở trong phủ muốn làm gì thì làm của Lãnh Hoa Đình, vừa rồi chính mình lại một phen trần trụi nói ra, người ta nói đánh rắn mà không đánh bảy tấc, đả thương người còn tổn thương chính mình, tại sao mình lại đi nói đến thân thể tàn tật của tiểu Đình? Bên kia nhị phu nhân cũng vừa tức vừa vội, lão phu nhân ngày càng ngu ngốc, thật sự là thành sự không có, bại sự có thừa, Mai nhi vốn mời bà đến trợ trận, hiện tại thì tốt rồi, làm cho nàng hứng lấy một rắc rối lớn, cục diện này phải thu dọn như thế nào mới xong đây. Nàng không khỏi nhìn về phía Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai lúc này cũng là gấp đến độ tay chân luống cuống, nén giận nhìn lão phu nhân, nhị phu nhân quýnh lên, nhìn lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, váy dài chuyển động, ra dấu với lão phu nhân. Lão phu nhân hơi hơi chần chờ, nhưng vẫn đứng lên, cũng không để cho người ta đỡ, đột nhiên vọt về phía Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương đứng cách khá xa, nên chỉ cảm thấy lão phu nhân giống như là bị kích thích mà cải lão hoàn đồng, chạy còn nhanh hơn so với thỏ, bà ta cũng học vương phi nắm lấy xe lăn của Lãnh Hoa Đình, khóc ròng nói: “Ai a, Đình nhi, trong lòng bà nội thật ra rất thương cháu, bà nội vừa nãy nói bậy, cháu…” Lãnh Hoa Đình kinh ngạc nhìn lão phu nhân, cái lão bất tử này làm sao có thể đến xin lỗi với mình chứ? Mắt phượng không khỏi nhắm lại, trên mặt vẫn đang khóc, nhưng mà không hề giống như trước nổi điên đẩy xe lăn, hai cánh tay cũng rất quy củ đặt ở trên đùi, một bộ dạng giống như bị lời nói của lão phu nhân đả động tới. Lão phu nhân thấy thế không có vui mà ngược lại càng lo, nên duỗi tay vuốt ve mặt Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương thấy không khỏi nhíu mi, Lãnh Hoa Đình không thích nhất người khác đụng hắn, nhất là người hắn ghét, cái này chỉ sợ… Quả nhiên Lãnh Hoa Đình rất phản cảm nghiêng đầu tránh đi, tay vô ý thức nâng lên, bộ dáng giống như muốn đẩy lão phu nhân, tim của Cẩm Nương giống như muốn nhảy khỏi lòng ngực, đang muốn mở miệng nhắc nhở, liền thấy tay của Lãnh Hoa Đình còn không có đụng đến người lão phu nhân, lão phu nhân hai mắt liền nhắm lại, thuận thế ngã ra phía sau. Nhị phu nhân thấy vậy khóe miệng liền câu ra nụ cười, Cẩm Nương thì gấp đến độ không xong, nhưng mà sự việc cũng không xảy ra như trong tưởng tượng, lão phu nhân ngã ra nửa ngày cũng chỉ lơ lửng, mà không có ngã xuống đất như ý nguyện, bởi vì Lãnh Hoa Đình đã cau mày một tay đỡ lấy thắt lưng của lão phu nhân, đè xuống một ít huyệt đạo, khiến lão phu nhân muốn giả bộ bất tỉnh cũng không được, tay chân đều mềm xuống. Bên kia vương phi cũng nhìn ra vấn đề, nên vội vàng đỡ lấy lão phu nhân, sẵng giọng với nhị phu nhân: “Đệ muội, tới giúp đỡ mẫu thân trở về chỗ ngồi đi.” Vương phi xưng hô đối với lão phu nhân không giảm đi, lão phu nhân trên mặt trắng bệch, vừa rồi rõ ràng muốn giả bộ bất tỉnh, không nghĩ tới lại bị tiểu Đình đỡ được, người chỉ lảo đảo mà không ngã xuống, hơn nữa, tinh thần cũng rất tốt, cho dù muốn giả bộ cũng giả bộ không được, không khỏi càng phát ra xấu hổ, lung túng tự mình đứng thẳng người, đi tới. Vương phi liền làm như tự nhủ: “Mọi người trong nhà đều là người ngu sao? Đình nhi của ta tuy tính tình không tốt, nhưng lại cực kỳ thuần lương, cho dù người khác đối xử với hắn quá mức, hắn vẫn nhớ kỹ người là trưởng bối, kịp thời đỡ người, nhưng mà hắn lại không biết, người khác lại đang âm mưu hãm hại hắn.” Lão phu nhân lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống mới tốt, ý tứ này chính là của nhị phu nhân muốn bà ta giả bộ đi khuyên Lãnh Hoa Đình, rồi thừa dịp hắn nổi giận, cố ý giả bộ như bị hắn đẩy ngã, một lát nữa Vương Gia đến đây, coi như là đối với những lời nói lúc trước của lão phu nhân bị chọc tức giận, cũng sẽ xem lại Lãnh Hoa Đình đẩy lão phu nhân ngất xỉu, mà triệt tiêu một ít. Không nghĩ tới, lại bị lật tẩy, chuyện này thật đúng là mắc cỡ chết người đi, bà ta ngày thường ở trong phủ quen thói ngang ngược kiêu ngạo, dựa vào sự tôn trọng của vương gia đối với bà ta, còn vương phi thì dịu dàng dễ bắt nạt, dùng thứ vị tại trong vương phủ khoa tay múa chân, hôm nay vương phi một chút mặt mũi cũng đều không cho bà ta, còn thoáng cái bị vạch trần tính toán, khiến cho bà ta nhất thời xấu hổ vô cùng, một chân giậm mạnh, liếc trừng Thượng Quan Mai nói: “Đều là đồ vô dụng, không được, đầu ta đau quá, ta mặc kệ các người.” Rồi phất tay áo muốn đi. Thượng Quan Mai đương nhiên không dám ngăn đón bà ta lại nữa, mà nhị phu nhân thì càng không muốn, nhưng Cẩm Nương lại chạy nhanh hơn vài bước chắn ở cửa ra vào, hai tay giang ra, khóc nói với Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, chàng… Chàng nói lời ngốc gì vậy, ta… Ta chỉ mới gả vào hơn một tháng, chàng lại muốn đi tìm chết, chàng muốn mặc kệ Cẩm Nương sao? Không được, ta không cho chàng đi.” Lãnh Hoa Đình lập tức hiểu rõ ý tứ của Cẩm Nương, vừa nãy bởi vì bị lão phu nhân diễn cái trò kia nên liền quên đi ý niệm ban đầu của mình, hiện giờ lại náo loạn lên: “Nương, người không cần phải ngăn cản con, để cho con chết đi, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ, thân thể tàn phế, ngay cả bà nội cũng xem thường, nương tử, nàng… Nếu không nàng hãy cùng ta chết đi, chúng ta đi nhảy xuống hồ ở trước tiểu viện kia, nương tử, nàng có sợ lạnh không?” Vương phi nghe xong vừa thương tâm, vừa buồn cười, nào có ai nhảy hồ còn sợ lạnh đâu, trong lòng càng thêm chua xót, tiểu Đình vẫn là tính tình trẻ con, nếu là… Thật sự có một ngày nhảy vào trong hồ, cũng không biết chừng. Cẩm Nương nghe xong liền biết Lãnh Hoa Đình sợ bị nhị phu nhân nhìn ra hắn đang giả bộ ngốc, mới vừa rồi vì nhất thời tức giận, nên hắn nói chuyện rất có trật tự, lại thêm trò diễn xiếc giả bất tỉnh của lão phu nhân bị khám phá, mà nhị phu nhân là người cực kỳ khôn khéo, nếu như phát hiện kỳ thật hắn tâm tính bình thường, sợ là không biết sẽ có thêm bao nhiêu âm mưu nữa. Hôm nay Cẩm Nương cũng nhìn rõ, mỗi người trong phủ này đều không muốn Lãnh Hoa Đình tốt lên, ước gì hắn luôn ngốc, thân thể tàn phế mới tốt, lão phu nhân cũng rất kỳ quái, nghĩ lại Lãnh Hoa Đường cũng không phải là cháu ruột của bà ta, vì sao lại đứng về phía hắn? Nếu như việc hôm nay phát sinh ở trên người Lãnh Hoa Hiên, bản thân mình cũng không thấy lạ, dù sao nhị lão gia mới là con ruột của bà ta, vì cháu ruột của mình mà bảo vệ thái tử vị cũng hợp tình hợp lý. Còn có nhị phu nhân cũng vậy, Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Đường đều là con trai của Vương Gia, Lãnh Hoa Đình còn là con trai trưởng chân chính, lại được vương gia cùng vương phi sủng ái, vì sao phải vì Lãnh Hoa Đường mà đắc tội với vương phi? Thật sự là nghĩ không ra, chẳng lẽ… Thật sự Lãnh Hoa Đường đã cùng với mọi người trong các phủ khác có hiệp nghị gì sao? Cho dù như vậy, Lãnh Hoa Đình hôm nay đã không phải là thế tử rồi, lại là một người tàn tật nửa ngốc nghếch, bọn họ vì sao vẫn truy cùng giết tận? Là lo lắng a, hay là, chỉ cần Lãnh Hoa Đình còn sống một ngày, thì Lãnh Hoa Đường cũng kế thừa tước vị không yên, nên bọn họ vẫn sẽ hãm hại hắn? Lúc mình vừa vào cửa, thì nghĩ biện pháp hại mình… sợ chính mình sinh hài tử, sẽ ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ, ai, càng nghĩ càng đau đầu, hai tay không khỏi ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống. Lão phu nhân hôm nay phạm vào sai lầm lớn, chẳng những không giúp được gì cho Thượng Quan Mai, ngược lại còn tăng thêm rắc rối lớn, bà vốn định nhanh chóng rời đi nơi này, lại không nghĩ tới nha đầu Cẩm Nương kia chặn đường, bản thân mình lại không thể kêu nàng tránh ra. Đằng sau thì tiểu Đình đang náo loạn muốn tìm cái chết, nếu bảo Cẩm Nương tránh ra, tiểu Đình thực sự lao đi, xảy ra chuyện không may, thì tội của bà càng thêm lớn, thật vất vả mới có được địa vị trong phủ như bây giờ, nếu lúc này mà chọc tức Vương Gia, Vương Gia không tôn kính bà nữa, thì địa vị này của bà sẽ rớt xuống ngàn trượng, cho dù nhị lão gia cũng có quan chức trong người, nhưng rốt cuộc cũng không sánh bằng địa vị lão phu nhân trong Giản Thân vương phủ. Trong lúc nhất thời lão phu nhân bị ngăn ở cửa không thể đi ra, gấp đến độ mồ hôi đều chảy ra, lúc này lại thấy Cẩm Nương ôm đầu ngồi xuống, liền muốn nhân cơ hội chui ra, ai ngờ bỗng chợt nghe Vương Gia ở bên ngoài phòng gấp nói: “Đình nhi, Đình nhi làm sao vậy?” Trong lòng Lão phu nhân lúc này liền chết đứng, cứng ngắt mà đứng ở cửa ra vào, một chút cũng không nâng nổi chân lên. Vương Gia giống như một luồng gió vọt vào, vừa mới bước vào cửa, liền thấy Cẩm Nương đang ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiểu Đình thì khóc đến lệ rơi đầy mặt, rất ủy khuất, vương phi đang giữ chặt xe lăn của tiểu Đình, vội vàng đi tới đỡ Cẩm Nương: “Con dâu, con làm sao vậy? Có người đánh vào đầu con sao?” Bên kia vương phi nghe Vương Gia nói như vậy, thì khóc nói: “Vương Gia, người đến đây xem, tiểu Đình cùng Cẩm Nương đang muốn đi tìm chết.” Vương Gia nghe vậy thì chấn động, tức giận đến hai mắt trợn lên, vài bước vượt đến trước mặt Lãnh Hoa Đình, vuốt đầu của hắn nói: “Tiểu Đình, là ai khi dễ con?” Nói xong, thì nhìn lướt qua mọi người đối diện trong phòng. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo lúc trước của nhị phu nhân cũng co rúm lại, thấp đầu không nói gì, lão phu nhân hiện giờ có thể tính coi như đã chết, lại như có xúc động choáng váng. Thượng Quan Mai lúc này càng không dám ngẩng đầu lên, trong nội tâm tuy là giận Vương Gia đối xử bất công quá mức với hai đứa con trai, nhưng dưới cơn thịnh nộ của vương gia, xuất đầu lý luận chẳng khác nào muốn chết, điểm này nàng ta vẫn còn nhận ra, vì vậy cũng chỉ thấp đầu, không nói thêm gì nữa. Chỉ có Lãnh Hoa Đình, gân cổ lên, khóc sướt mướt, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần bị khóc nhăn nhúm lại, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, đau thương vô tận, “Phụ thân, bà nội nói, Đình nhi là thân thể tàn phế đầu óc hỏng, mất đi thế tử vị, Đình nhi làm Đại Cẩm bị mất mặt, Đình nhi, là một phế nhân, người nói đi, Đình nhi sống còn có ý nghĩa gì, Đình nhi muốn đi chết, muốn dẫn nương tử cùng đi nhảy xuống hồ.” Vương Gia nghe vậy, mắt trừng như muốn nứt ra, tâm cũng bị tiểu Đình bóp chặt đến đau xót, việc này chính là áy náy cả đời của hắn, tiểu Đình trước kia thông minh nhu thuận, lại tuấn tú văn nhã, là niềm kiêu ngạo của hắn a, nếu không phải là mình phạm hồ đồ, luôn hoài nghi Uyển nhi tư thông cùng người ngoài, sao có thể làm hại Đình nhi thành cái dạng này? Sự việc sáu năm này, Vương Gia không cho ai nói một nửa câu Đình nhi tàn tật, vừa nói ra lòng của hắn đau nhức giống như bị nghiền nát, trong phủ trên dưới đều biết đây là kiêng kị của hắn, sáu năm này, ít nhất không ai dám ở trước mặt hắn châm chọc Đình nhi nửa câu, không nghĩ tới, người mình một mực tôn kính lại nhục mạ tiểu Đình, còn ở trước mặt tiểu Đình cùng vương phi, cho rằng mình đã chết sao? Nhiều như vậy năm, chắc là đối với bà ta quá tốt, nên bà ta đã quên thân phận vốn có của chính mình. Vương Gia lạnh lùng nhìn về phía lão phu nhân, từng bước một chậm rãi tới gần nàng.Ánh mắt của hắn so với lưỡi dao còn sắc bén hơn, lão phu nhân không khỏi sợ tới mức run cả người, lui một bước nói: “Phong nhi…” “Ngài chỉ là thứ mẫu, không có tư cách gọi tên của ta, từ nay về sau ngài vẫn nên gọi ta là Vương Gia đi.” Vương Gia mỗi một chữ nói ra, ngữ khí giống như u hồn trong đêm tối, lạnh lẽo lướt nhẹ, làm cho người ta nghe xong ngay cả tóc gáy cũng bị dựng lên. Lão phu nhân nghe vậy thì mặt đều tái đi, sợ hãi đáp với Vương Gia một tiếng: “Dạ, Vương Gia!” Nhị phu nhân bên kia vừa nghe lời này cũng là vẻ mặt trắng xanh, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thất vọng. Thượng Quan Mai cũng không nghĩ tới Vương Gia nói chuyện sẽ vô tình như thế, từ sau khi nàng gả vào vương phủ tới này, nàng phát hiện Vương Gia rất tôn trọng lão phu nhân, lẽ ra, lão phu nhân chỉ là sườn phi, thì ở trong phủ lão phu nhân khó có được thân phận như vậy, nhưng Vương Gia vẫn luôn đối đãi bà giống như với mẹ cả, cho nên, trong phủ mới có thể tôn sùng với lão phu nhân, vương phi đối với lão phu nhân cũng nhượng ba phần lễ, không nghĩ tới, chỉ một câu nói như vậy, liền khiến vương gia lạnh tâm, lại… Lại đem lão phu nhân trở về thứ vị. Vương Gia quay đầu trở lại, nhìn vương phi nói: “Nương tử, lão phu nhân lớn tuổi, cần tĩnh dưỡng, sáng sớm mai, đưa lão phu nhân về phật đường đi.” Lão phu nhân lúc này rốt cục cũng co quắp ngã xuống, nhất thời phục hồi tinh thần lại ôm chân Vương Gia khóc: “Vương Gia, ngài… Làm sao ngài có thể đối với ta như vậy, đừng quên, sau khi mẹ ngài đi, ta chính là người nuôi dưỡng ngài, hôm nay, hoàng thượng cũng nặng nhất hiếu đạo, ngài không thể đem ta đưa đến Phật đường, ngài… Ngài như vậy là bất hiếu, là vong ân phụ nghĩa.” Vương Gia nghe xong không khỏi cười lạnh, cúi người đem bà ta nâng dậy, ngữ khí lại vẫn là cực kỳ âm lãnh: “Lão phu nhân, người đây là làm sao vậy, hiện giờ thái hậu cũng là mỗi ngày ăn chay niệm Phật, bổn vương mời người đi Phật đường tĩnh dưỡng, nguyên là nghĩ người có thể sống thanh tĩnh một ít, có thể vứt bỏ một ít phiền não, dưỡng tốt thân thể, cũng có thể khoẻ mạnh trường thọ sống thêm nhiều năm nữa, người sao có thể hiểu lầm một mảnh hảo tâm của bổn vương chứ.” Nói xong, liền vung tay lên: “Người tới, mời lão phu nhân đi Phật đường ở, khi nào lòng yên tĩnh, thì sẽ bàn trở lại sau.” Bên ngoài hai bà tử lập tức tiến vào, đỡ lấy lão phu nhân kéo đi xuống. Lão phu nhân cẩn thận bước đi từng bước rồi nhìn mỗi người trong phòng, nhiều nhất chính là nhìn nhị phu nhân xin giúp đỡ, bất đắc dĩ nhị phu nhân lúc này cũng vô kế khả thi, nửa điểm biện pháp cũng nghĩ không ra, căn bản là không dám đi khuyên Vương Gia, sợ lửa chọc đến trên người mình. Lão phu nhân đi rồi, Vương Gia đau lòng cầm khăn cho Lãnh Hoa Đình lau nước mắt, ôn nhu dỗ nói: “Đình nhi ngoan, Đình nhi… Không phải tàn tật, con xem, võ công của Đình nhi không phải luyện rất khá sao? Còn biết làm thơ vẽ tranh, văn võ toàn tài, Đình nhi là bảo bối trong nội tâm của phụ thân, là ai cũng thay không thay thế được.” Lãnh Hoa Đình cũng rốt cục thu lệ, chớp cặp mắt phượng kiều diễm mê người, hồn nhiên vô tội nói: “Phụ thân, phụ thân… Nói là sự thật sao? Đình nhi… Đình nhi thật không phải là phế vật? Đình nhi không cần chết sao?” Vương Gia nghe xong lòng đau xót, vuốt khuôn mặt Lãnh Hoa Đình nói: “Không phải phế vật, từ nay về sau trong cái phủ này còn ai dám chửi, mắng con, phụ thân giúp con cắt lưỡi của hắn, con không thể chết được, từ nay về sau sẽ không cho nói chữ chết, đã nghe chưa?” Lãnh Hoa Đình nghe xong thản nhiên cười, nụ cười kia giống như cầu vòng chói mắt sau cơn mưa, sạch sẽ xinh đẹp, Vương Gia nhìn thấy trong lòng liền than thở, con trai thật giống như tiên nhân, đều là chính mình, không có bảo vệ tốt hắn, từ nay về sau, cũng không thể để hắn chịu chút ủy khuất nào nữa. “Vậy phụ thân, nương tử cũng không cần chết a, nương tử nói, không cho tiểu Đình chết, tiểu Đình chết nàng cũng không có cách nào sống, tiểu Đình không chết, nương tử cũng không cần chết.” Nói xong thì muốn đẩy xe tới kéo Cẩm Nương, hắn không biết Cẩm Nương tại sao lại đột nhiên ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, là bị bệnh sao? Hay là… Hắn cực kỳ lo lắng, đã sớm muốn kéo nàng vào trong ngực, kiểm tra thật kỹ, nhưng mà diễn trò cũng chưa diễn xong, mục đích còn chưa có đạt tới, nênchỉ có thể nhẫn nãi chịu đựng, lúc này diễn cũng đã xong, một lòng liền muốn xem Cẩm Nương. Cẩm Nương bất quá là bị chuyện tình trong đầu óc mê đi, thiên ti vạn lũ, rối rắm như tơ vò, có đầu mối cũng lần không ra, lúc này lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lãnh Hoa Đình, thì vội vàng tự mình đi tới, tiếp nhận xe lăn trong tay Vương Gia đẩy Lãnh Hoa Đình đi vào bên trong, vừa đi vừa nói với Vương Gia, “Phụ vương, vừa rồi khi ngài đi, con dâu phát hiện mẹ của Châu nhi cũng có vấn đề, nên thẩm tra bà ta, bà ta quả nhiên khai ra…” Nói đến chỗ này, Cẩm Nương tạm ngừng, cũng không nói tiếp. Vương Gia nghe xong lông mày đang nhíu lại giãn ra, nói: “Bà ta khai ra cái gì?” Vương phi đi lên, tiếp lời nói ra: “Người đang ở trong phòng, không bằng Vương Gia tự mình hỏi đi, miễn cho chúng ta hỏi, lại có người nói là chúng ta hãm hại nàng.” Vương Gia ngược lại nhìn qua mẹ của Châu nhi, lúc mình đi đại thông viện, Cố bà tử chính miệng luôn nói Cẩm Nương hại chết con gái bà ta, bây giờ Cẩm Nương cùng Cố bà tử thông cung, cũng thật làm khó cho những người kia nghĩ ra. Nhị phu nhân lúc này mới tiến lên hành lễ với Vương Gia, Vương Gia lạnh lùng nhìn nàng một cái nói: “Đệ muội không ở trong phủ của mình xử lý công việc của mình, là tới thăm vương tẩu của đệ muội, hay là còn có chuyện tình gì khác?” Nhị phu nhân nghe được thì im miệng, miễn cưỡng cười nói: “Vốn là tới tìm chị dâu nói chút ít chuyện trong nhà, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, gặp phải những việc này, liền ở lại làm người làm chứng.” Vương Gia hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống chỗ chủ vị, Vương Gia đang muốn hỏi Cố bà tử trên mặt đất, thì Thượng Quan Mai cuối cùng đã nhịn không được nữa, khóc lóc đến bên cạnh thi lễ một cái nói, “Phụ vương… Cố bà tử này nói… Nói thị tỳ của con dâu xui khiến bà ta giết con gái của chính mình, người xem, Đỗ bà tử ở trong phòng con té ngã mấy ngày, như thế nào có thể đi tới đại thông viện làm ra việc thương thiên hại lí này?” Vương Gia nghe vậy khẽ giật mình, nhìn Đỗ bà tử trên mặt đất nói: “Bà ta là thị tỳ của ngươi? Bà ta làm sao quen biết Cố bà tử.” Thượng Quan Mai nghe xong, thì lông mày liền nhíu lại, “Con dâu cũng đang khó hiểu.” Cẩm Nương cười cười đi tới, nói với Vương Gia: “Phụ vương, Đỗ ma ma mới thừa nhận nàng thường cùng Cố bà tử gặp mặt, hơn nữa, trong lúc này Cố bà tử còn có một bao thuốc bột, đúng là cùng loại thuốc độc Minh Yên dùng giết chết Châu nhi, Cố bà tử lúc ấy chỉ đem một nửa đưa cho Minh Yên, còn một nữa thì giữ lại, vậy là có thể mời thái y tới nghiệm chứng độc tính.” Vương Gia nghe xong liền cầm lấy bọc nhỏ thuốc bột này, nhìn một cái, sắc mặt đại biến, nói với Đỗ bà tử: “Thất độc thất trùng tán! Sao ngươi lại có loại độc dược này?” Thượng Quan Mai thấy Vương Gia không hỏi Cố thị mà trực tiếp hỏi Đỗ ma ma, không khỏi có cảm giác bất công, vừa muốn tiến lên nói, thì lại bị nhị phu nhân liếc mắt ngăn trở lại. Đỗ bà tử vẫn nửa nằm, nghe Vương Gia nói ra tên của độc dược này, thì ánh mắt bà ta tối lại, lại giảo biện nói: “Vương Gia, nô tỳ cũng không hiểu ngài nói cái gì? Nô tỳ không biết cái gì là thất độc thất trùng tán.”