Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 77
Cái giấc ngủ trưa đó của Doãn Thiên Lương khi ... tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây, xuyên thấu qua cửa sổ mở có thể nhìn thấy cảnh xuân thật đẹp trong đình viện, trời chiều từ phía tây bò vào trong phòng, đem đồ dùng trong nhà cũng dính vào màu vỏ quýt rực rỡ, sắc thái như vậy rất thích hợp để lười biếng trong ổ, cái gì cũng không làm ...
Cuộc sống mỗi ngày đều như vậy có phải rất tốt hay không ...
Đáng tiếc cuộc sống chắc chắn sẽ luôn không làm cho người ta được như nguyện, cho nên mặc dù nghĩ như thế nhưng cũng không thể không rời giường, để nha hoàn búi cho mình búi tóc đơn giản, đem y phục có chút nhăn nhúm đổi sang bộ mới rồi hướng phòng khách đi tới.
Vừa rẽ đến hành lang trước phòng khách thì nghe được tiếng cười trong sáng vọng lại, có một là hoa thủy tiên, một người khác ... Hình như là t*ng trùng động vật ... t*ng trùng động vật lại tới kinh thành, lại còn đến nhà nàng, lại còn cười vui vẻ đến như vậy, quái dị.
Đang suy nghĩ xem mình có cần trở về giả vờ ngủ hay không thì nghe được t*ng trùng động vật nói bên trong: “Tới đã một canh giờ thế nào không thấy Lương nhi?”
“Nàng mắc mưa có chút lạnh, còn ngủ.” Lục Quân Tắc nói.
“Ngủ rồi, vậy thì không nghe được tin tức tốt.” Triển Vọng Phi chế nhạo nói.
Tin tức tốt? Tin tức tốt gì? Lặng lẽ đi lên phía trước mấy bước tính toán muốn nghe lén.
“Quận chúa, ngài ...” Hương Châu vội vàng đưa khăn cho nàng thấy nàng giống như xoay cổ đem mặt dính vào trên cửa liền nhẹ giọng hỏi một câu. Cô nào biết Doãn Thiên Lương đang hết sức chăm chú chuẩn bị nghe lén ...
“A ... .......” Doãn Thiên Lương la lên sợ hãi, bây giờ không thể trách nàng ... người đang làm chuyện xấu ... nhất thời bị hù dọa, nếu không sẽ có người bị chồng YW rồi.
Nàng “A” xong rồi vừa quay đầu lại chỉ thấy ở cửa có ba cái đầu đang đồng loạt nhìn nàng, chỉ là vẻ mặt khác nhau, từ trái sang phải theo thứ tự là Lục Quân Tắc lông mày hơi nhíu, Triển Vọng Phi vui vẻ ra mặt, Doãn Thiên Lăng khóe miệng có chút lạnh lẽo.
“Ca, Thừa Dục ca ca, các ngươi đã tới.” Doãn Thiên Lương nói.
“Cho Thừa Dục ca ca nhìn một chút, Lương nhi gầy đi.” Triển Vọng Phi nói.
“Thừa Dục ca ca tại sao lại tới kinh thành?” Doãn Thiên Lương hỏi. Không phải là đang ở đất Thục làm quan sao?
“Phụng chỉ vào kinh, thuận tiện tới thăm Lương nhi một chút.” Triển Vọng Phi nói.
Người này không phải là cố ý quấy rồi sao? Lời như thế không thể giữ lại đến lúc không có người thì nói sao.
“Ngươi chủ yếu đến xem gấu mèo.” Lục Quân Tắc nói.
Lòng ghen tị của tảng đá phát tác, cho là gấu mèo có thể so sánh với nàng sao ...
“Các ngươi giống như có chuyện quan trọng phải nói, vậy ta đi nói chuyện với mẹ.” Doãn Thiên Lương nói, xoay người muốn đi.
“Chuyện quan trọng này ... cơm tối rồi nói, Lương nhi cũng cao hứng theo, không có chuyện xấu là tốt rồi.” Triển Vọng Phi nói.
“A, tốt, vậy ta đi trước gặp mẹ một chút.” Doãn Thiên Lương nói.
Vốn định cùng Quận Vương phi nói vài lời khách sáo, nhưng Quận Vương phi nói bà cũng không biết. Doãn Thiên Lương không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn chờ đến buổi tối.
Cơm tối, sáu người ngồi vây quanh, vừa mời rượu vừa khách sáo, cơm ăn cũng được một nửa mà cũng không có người nói ra tin tức tốt gì, từng người một thần thái nhàn nhã. Không vội? Không vội thì thôi, dù sao cũng không liên quan đến Doãn Thiên Lương nàng, lại càng không gấp.
“Thiên Lăng, Vọng Phi, trước cơm tối Lương nhi giống như nói có tin tức tốt gì, là chuyện gì tốt à?” Quận Vương phi rốt cục chiếu cố đến tâm tình của nàng rồi.
“Hạ di, hôm này ngài vào cung có nghe Thái hậu lão nhân gia nhắc tới gì không?” Triển Vong Phi liếc mắt nhìn Doãn Thiên Lăng: “Thái hậu lão nhân gia buổi trưa hạ chỉ tứ hôn cho Tử Quý.”
“A? Thật? Là tiểu thư Lăng gia?” Quận Vương phi cười hỏi.
“Đúng vậy ạ.” Triển Vọng Phi gật đầu.
“Khụ khụ ...” Doãn Thiên Lương hối hận vì sao lại ăn bữa cơm này ...
“Lương nhi có phải cao hứng hay không?” Quận Vương phi nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng cười nhẹ hỏi.
Mẹ chồng rất là gian xảo. Vừa lòng ba người bọn họ biết hôn sự của Doãn Thiên Lăng cùng nàng “quan hệ quan trọng” còn hỏi như thế, nếu nàng nói “mình thật cao hứng” ... Lục Quân Tắc kia không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
Mơ hồ gật cái đầu một cái coi như trả lời, Lăng Tiễn Tuyết tiểu thư, cô ta không phải nói cô ta ghét thanh niên anh tuấn sao? Thế nào vừa quay đầu lại thấy đóa hoa Doãn Thiến Lăng này cô liền đáp ứng, quả nhiên, người gì cũng bị sắc đẹp bắt giam.
“Lăng cô nương ta đã gặp, hình dáng tốt tính tình cũng tốt, cùng Thiên Lăng quả thực là ông trời tác hợp cho, con nói có phải không Lương nhi?” Quận Vương phi nói. Bà đang vui vẻ nên giọng điệu không biết còn cho là Doãn Thiên Lăng là con trai của bà ấy.
Cười hai tiếng. Lăng Tiễn Tuyết à Lăng Tiễn Tuyết, người ta bắt đầu rồi đó ... Uổng cho tôi tốn công chỉ điểm.
“Ông trời tác hợp cho ... nhưng là mất chút trắc trở ... Ha hả, nhưng, cuối cùng cũng được rồi.” Triển Vọng Phi gian trá, đoán chừng là vui mừng trê cười Doãn Thiên Lăng.
“Chung thân đại sự của Thiên Lăng đã định ra rồi, còn Vọng Phi thì sao? Đất Thục núi cao nước xa, cũng không có người tri kỷ bên cạnh, thế nào không vội?” Quận Vương phi lại bắt đầu quan tâm.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
424 chương
9 chương
326 chương
23 chương
16 chương