Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 72
Trong ấn tượng đại khái còn có thể tìm được chỗ ở của Nhậm Quân Tử, rẽ vào con đường nhỏ bảy ngoặt tám lượn thật vất vả mới tìm được: hai gốc cây hoa đào, hoa vẫn nhỏ mềm mại như cũ, nhưng không còn có ai treo trên cây rồi.
Đi tới dưới tàng cây, chỗ này an tĩnh đến chút âm thanh cũng không có, Nhậm Quân Tử vượt qua như thế nào? Cô ấy bây giờ đã đi nơi nào? Nhớ cô ấy ôm cánh tay Doãn Liệt gọi “Tần tiên sinh”, vị Tần tiên sinh này là ai?
Nhìn kỹ một chút xung quanh không có ai, Doãn Thiên Lương túm túm ống quần trèo lên cây, đừng nói hoa này làm rất giống thật, tỉ mỉ ngửi còn giống như có mùi thơm, không biết là người nào giỏi tay nghề làm ra, cũng ngắt một bông hoa, sau này giữ làm kỉ niệm đi.
Ngẩng đầu nhìn hướng ngọn cây một chút, trong các kẽ hở rậm rạp của hoa chỉ thấy bầu trời nhỏ, không biết ban đầu Nhậm Quân Tử ngồi ở đây, Doãn Liệt vì nàng chuẩn bị những bông hoa trên cũng có chút ... Bên kia hình như có ít chữ, chuyển qua xem một chút, là dùng dao găm khắc ra rất nhiều câu thơ, đều là rải rác ... thí dụ như “Cả đời sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, lại ốm tương tư.”, “Hai chuyện nếu lâu dài thì tồn tại chiều mai sớm hôm”, “không tự đính giá, chết khó quên”, “hỏi thế gian tình là vật gì? Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.” ...
“Hứa cùng sông chết ... vậy hôm nay ngươi còn sống hay đã chết ...” Doãn Thiên Lương có chút bùi ngùi. Cùng là người xuyên không tới, Nhậm Quân Tử so với nàng dúng cảm hơn nhiều, nàng thậm chí không thích hoàng đế, chết cũng phải cùng người nọ gần nhau.
Dưới tàng cây chợt truyền đến một tiêng cười khẽ, nhìn xuống, một người đàn ông mặc trang phục nước ngoài đang chắp tay nhìn lên cây.
Nàng thế nào lại không có chú ý? Người này đến đây lúc nào? Hắn là ai? Chạy tới nơi này làm gì?
Nàng nhìn hắn, hắn liền đối với nàng nhe răng cười một tiêng.
Cười, cười cái gì? Anh biết tôi sao mà cười.
Nhảy xuống, Doãn Thiên Lương cũng không phản ứng đến hắn tính toán vội vàng rời đi chỗ này.
“Ngươi là ai?” Người đàn ông kia mở miệng nói chuyện.
“Có liên qua gì tới ngươi?” Doãn Thiên Lương nói, bước nhanh hơn.
Rất may là người đàn ông kia không có đuổi theo, chay ra khỏi phạm vi đó Doãn Thiên Lương có chút thở gấp, thật không biết Doãn Liệt đem Nhậm Quân Tử giấu ở một nơi vắng vẻ như vậy làm gì ...
Còn chưa tới cung Thái hậu thì thấy tiểu thái giám tìm tới, nói Quận Vương phi chờ tiểu Vương phi xuất cung.
Trên đường trở về Quận Vương phi nhìn đóa hoa giả trong tay nàng thì kỳ quái, hỏi nàng lấy ở đâu, Doãn Thiên Lương nói nhặt trên đường, Quận Vương phi nói hoa này nhìn rất đẹp mắt, liền vội cầm tới cài bên tai nàng.
Kỳ quái là Quận Vương phi một chữ cũng không nói tới chuyện tứ hôn, như là chuyện kia đã được giải quyết xong.
Trở lại Quận vương phủ, Lục Quân Tắc còn chưa về, nghe nói là bị Đại Cữu Tử tìm đi uống rượu. Ăn cơm trưa xong Doãn Thiên Lương đi xem gấu mèo nhỏ, xa xa thấy ở cửa ngồi một người, nhìn bóng lưng giống như là Hoắc Lũng Nguyệt.
“Hoắc tiểu thư không có nghỉ trưa?” Doãn Thiên Lương hỏi. Đang bệnh nặng không dưỡng bệnh chạy tới trêu trọc gấu mèo của nàng.
“Không ngủ được. Trong cung tiểu Vương phi nghe được tin tức gì?” Hoắc Lũng Nguyệt cười hỏi.
“Không có.” Doãn Thiên Lương nói.
“Thật không có hay không muốn nói?” Hoắc Lũng Nguyệt nói, có chút khí thế của người gây chuyện.
“Hoắc tiểu thư, cô có di chứng hậu chiến tranh sao? Có phải hay không ỷ vào đánh cho nhiều rồi nhìn ai cũng muốn đánh cái hả?” Doãn Thiên Lương ngắm cô ta một cái.
“Không, chỉ có thấy để cho ta xúc động muốn đánh mới muốn đánh thôi.” Ngược lại Hoắc Lũng Nguyệt rất thẳng thắn.
“Là cô cho rằng làm trở ngại cô, cô mới đánh đi? Cái cô này, làm sao đã nói rồi mà cô cũng không hiểu, muốn đánh thì tìm người khác đi, tôi không rảnh cũng không có tâm tình.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vậy như thế nào mới có tâm trạng? Nếu như Đới Lễ yêu thích ta thì ngươi có tâm tình hay không?” Hoắc Lũng Nguyệt nói.
Cô gái này nhất định là từ Sao hỏa tới.
“Anh ta thích cô, cô thích anh ta là chuyện của hai người cùng tôi một đồng tiền cũng không có quan hệ, không tâm tình.” Doãn Thiên Lương nói. Cô gái này sao lại cố chấp như vậy, cố chấp phải cho người cầm gậy gỗ gõ đầu cô ta.
“Nhưng nếu hắn yêu thích ta thì sẽ không thích ngươi.” Hoắc Lũng Nguyệt nói.
“Ha ha, Hoắc tiểu thư, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, có quan hệ với tôi, nhưng cũng chưa có liên quan tới cô.” Doãn Thiên Lương nói, cầm lá trúc trêu trọc gấu mèo nhỏ chơi.
“Vậy nếu như ngươi thích hắn mà hắn lại yêu thích ta, thì chúng ta đều có liên quan đi?” Hoắc Lũng Nguyệt nói.
“Xin lỗi, nếu là như vậy, đó chính là chuyện riêng của tôi, các người cứ đi con đường dài của các người, chuyện của tôi thì tôi sẽ tự xử lý tốt. Không phiền cô lo lắng.” Doãn Thiên Lương nói.
“Ha ha.” Hoắc Lũng Nguyệt liền cười.
Hoắc Lũng Nguyệt không lên tiếng, ở một bên nhìn nàng chơi cùng với gấu mèo.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
424 chương
9 chương
326 chương
23 chương
16 chương