Doãn Thiên Lương nhìn Hương Châu và Tiểu Đào phụng sự thật cao hứng thu dọn đồ đạc rất là buồn bực. Trong lòng giống như có một ổ thỏ nhảy lên nhảy xuống, Kinh thành --> hoàng cung --> hoàng đế --> người tinh ranh trong những người tinh ranh --> hết thảy không biết. Nhớ tới ánh măý Doãn Thiê Lăng thì nàng có chút sợ, cảm giác chuyện này chính là tính toán của “ca ca” âm hiểm của nàng. Thu thập xong, Trạm vương phi lại phái người tới truyền nàng đi. Doãn Thiên Lương tới, kinh ngạc thấy luyến đồng Du Ngạn Chương đang ngồi. Mới yên tĩnh theo Trạm vương phi chỉ định ngồi bên canh Du Ngạn Chương, mắt nhìn thẳng, đầu hơi thấp. “Lương nhi, thu thập xong?” Trạm vương phi hỏi. Không biết, cũng không phải là nàng dọn dẹp. “Hương Châu đang thu dọn, cũng nhanh thôi.” Ngoài miệng đáp. “Vậy thì tốt.” Trạm vương phi cười nói, sau đó còn gọi nha hoàn, để cho nàng ta đi Lương Úc các nói cho nha hoàn thu thập đồ phải cẩn thận, Quận chúa lần này lên Kinh có thể phải ở nhiều ngày. Doãn Thiên Lương vừa nghe, mẹ vương phi quá khách khí nói, ở nhiều ngày? Nhất định là đem nàng mạnh mẽ kín đáo đưa cho Du gia, sau đó vẫn ở đến sang năm 15 tuổi thì dẹp đi. “Mẫu thân, không phải là rất nhanh sẽ trở lại sao?” Giả bộ ngây thơ, bình tĩnh, giả bộ ngây thơ. Trạm vương phi cười. Doãn Thiên Lương thấy bà ấy có ý mập mờ thì khuôn mặt tươi cười ngây ngô thiếu chút nữa không duy trì được nữa. Không phải là nhẫn tâm như vậy đi? Nàng ăn không nhiều lắm, không khóc, không làm khó, không đốt tiền, nàng không muốn bị đuổi đi... “Đúng rồi, Lương nhi, ngươi mang Ngạn Chương đi tìm nhị ca của ngươi đi, mới vừa rồi còn nói tới chuyện này.” Trạm vương phi nói. Khóe miệng Doãn Thiên Lương giật giật, nhanh chóng liếc về phía Du Ngạn Chương một cái, trên mặt của hắn cũng có chút không được tự nhiên. “Làm phiền Lương muội muội.” Du Ngạn Chương đứng dậy. “Chất nhi cáo lui.” Ra cửa, Doãn Thiên Lương cúi đầu cũng không quản Du Ngạn Chương có đi cùng hay không. Đi tìm Doãn Thiên Lẫm ... mấu chốt là Doãn Thiên Lẫm ở nơi nào a? Nàng cũng không đi qua. “Quận chúa, mình Ngạn Chương có thể tìm được, không nhọc quận chúa rồi.” Du Ngạn Chương nói, giọng nói lạnh nhạt lễ độ. Doãn Thiên Lương đứng lại, bày ra khuôn mặt tươi cười: “A, vậy ta đi về trước. Du thiếu gia đi thong thả.” Sau đó không đợi Du Ngạn Chương nói gì, Doãn Thiên Lương nhấc chân liền đi, trong lòng nhất thời cao hứng, nhìn tiểu hỏa này cũng không thích bị lôi kéo kết duyên đâu. Nhất thời cao hứng, thì có chút hí hửng, Doãn Thiên Lương thuận tay bẻ gãy cành liễu đêm lá cây nhéo nhéo, cũng không biết Du Ngạn Chương với gương mặt kinh ngạc không che đậy. Khoảng thời gian trước khi xuất giá ở nhà Vương gia để cho Doãn Thiên Lương cảm thấy giống như khách của chính phủ tới chơi, nghe nói đây là kết quả đơn giản hóa của đơn giản hóa. Doãn Thiên Lương đi theo Trạm vương phi, hai người đi theo lão thái quân, dọc theo đường đi xem một chút màu xanh của sông núi, chân Doãn Thiên Lương nhiều lần ngữa ngáy. Bất quá, đi mấy ngày nàng đã biết, trên TV những lúc tùy tiện tìm đồng cỏ nghỉ ngơi không phải là thật, mỗi khi bọn họ chạy tới, lúc đó khẳng định toàn bộ đều là toàn diện phòng bị, mọi mặt đều xử lý tốt. Doãn Thiên Lương muốn tự thể nghiệm một chút sông núi không bị ô nhiễm ... trên căn bản là không có khả năng. Nhưng không tồi là, dưới tai mắt đông đảo của mọi người, Trạm vương phi cũng không cố ý chế tạo cơ hội để cho Doãn Thiên Lương và Du Ngạn Chương làm cái gì mập mờ. Vì phối hợp với sức chịu đựng của lão thái quân, cho nên đội ngũ đi về phía trước cũng không nhanh. Sắp đến ranh giới Kinh thành lại đụng phải mấy nhà Đại tướng biên cương cùng gia quyến vào kinh chúc thọ, đội ngũ trải qua dung hợp lớn quanh co khúc khuỷu như vậy vài dặm, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng len lén vén rèm xe lên xem một chút cảm thấy bọn họ giống như cái đuôi rất lớn. Doãn Thiên Lương đã nghĩ nếu như Hoàng đế lão tử đi tuần ... đoán chừng đội ngũ thủ lĩnh đến đích, cái duôi vẫn còn ở Kinh thành xếp hàng không ra khỏi cửa thành đâu. Tụ hội lớn như vậy, kết quả chính là nam chủ tử nhiều, nữ chủ tử cũng nhiều, các thiếu gia tiểu thư càng dài thêm gấp bội. Doãn Thiên Lương thật đúng là gặp được nhiều mỹ nữ yểu điệu. Sau đó thầm nghĩ, đây không phải là đến Kinh thành tìm lão công sao? Phương Nam nhiều như vậy, hơn nữa phía Bắc ... không biết số lượng đàn ông có đủ hay không. Lại di chuyển, rốt cục nửa tháng cũng nhìn thấy cửa lớn Kinh thành cùng đội ngũ nghênh đón Thái Hoàng thái phi phía trước, làm cho giống thắng lợi của đại hội sư đoàn quân đội vậy. Rốt cục Doãn Thiên Lương cũng nhìn thấy uy nghi của Thái Hoàng thái phi ... thường ngày thấy dáng vẻ ở trong vương phủ, đối mặt với đám quan viên tới đón giá còn lại là vẻ mặt xơ xác tiêu điều ... a, không, là mặt nghiêm túc. Hơn nữa phần lớn vào Kinh tựa như phân giải thành phần nguyên tử vậy, bỗng chốc tìm không thấy. Một nhà Trạm vương là hoàng tộc chính quy, dĩ nhiên đầu tiên muốn vào hoàng cung để cả nhà đoàn tụ, trong cung, bọn họ còn gặp được các huynh đệ tỷ muội may mắn còn sống sót của Trạm vương, hơn nữa cả nhà, tình cảnh được gọi là gia đình lớn, Doãn Thiên Lương đoán chừng nếu là ăn bữa cơm đoàn viên, phỏng chừng phòng yến hội Trung Hải Nam miễn cưỡng đủ dùng. Trường hợp long trọng loại này, hai người lấp lánh nhất chính là sắp tho tinh... Thái hoàng thái hậu, cũng không tránh không khoe khoang ... Hoàng đế Doãn Liệt. Vốn lên gọi là Doãn Thiên Liệt, nhưng người ta là Hoàng đế, dĩ nhiên không thể cùng quả hồng nhỏ tiểu Quận chúa giống nhau, cho nên đổi thành hai chữ. Đây là Doãn Thiên Lương lần đầu tiên nhìn thấy “thật thể” Hoàng đế (người thật), cho nên khi không người nào chú ý nàng luôn len lén quan sát một chút, nói như thế nào đây, hé ra mặt tự tiếu phi tiếu, một đôi mắt chẳng phân biệt được vui giận, một đôi lông mày tựa như tơ mà không phải tơ ... hời hợt, mặc dù bình thường kém một chút so với yêu nghiệt Doãn Thiên Lăng, cho dù khí thế cường đại, cho dù không mặc y phục màu vàng cũng không thể bỏ qua, Doãn Thiên Lương không khỏi thầm than, quả nhiên, Hoàng đế không phải người thường có thể so sánh.