Nước mắt Trạm Vương phi rơi xuống trước nàng, sờ sờ gương mặt nhỏ bé của Doãn Thiên Lương: “Mẹ thật có chút hối hận vì đem con gả xa như vậy, Lương nhi à, gả cho người không giống nhau, sau này Lục gia mới là nhà của con, đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng Quân Tắc sống qua ngày cho tốt.” Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, hắt thì hắt, sao lại hắt xa như vậy ... “Mẹ, Thiên Lương biết, ngài cũng bảo trọng.” Doãn Thiên Lương nói, cúi đầu. “Ừ, ai, ba người tỷ muội các con cũng được chỉ hôn, Ngưng nhi và Tịnh nhi đều ở Kinh thành cón có thể chiếu ứng lẫn nhau, hết lần này tới lần khác con lại gả xa như vậy.” Trạm Vương phi nói. Ách ... chuện tôt vẫn chưa xong, không phải là đem nước mắt của mình làm cho rơi ra. Thấy nàng khóc, Trạm Vương phi ngược lại lại tới khuyên: “Đừng khóc Lương nhi, sau này có cơ hội, Quân Tắc cách Sở Châu gần là có thể gặp, ngoan.” Thế thì không biết năm nào tháng nào a ... Gì cũng không nói, ngôn ngữ không đủ để biểu đạt tâm tình, Doãn Thiên Lương liền nước mắt đầm đìa nhìn Trạm Vương phi, sau này mình lại thành trẻ em không có mẹ rồi. Ở Thương Ngô xa xôi đó, nàng giống như một gốc cây khô héo lung lay trong tuyết mùa đông, ta tung bay ta tung bay tung bay a ... Ta là một khối nhỏ bé không người nào thương yêu. Hai mẹ con đang nhìn nhau với đôi mắt đẫm lệ, tỷ muội Ngưng, Tịnh tiến vào, Trạm Vương phi bận rộn lau lau nước mắt, để cho các nàng ngồi. Nếu như Trạm Vương phi nói hai người kia cũng bị gả cho gã đàn ông xui xẻo nào, không may, Du Ngạn Chương chính là một người trong đó, một người khác nàng chưa từng nghe qua cho nên không thể nào vì người kia mà thương tiếc. Trên mặt hai người Ngưng, Tịnh đều cười, hơi cúi đầu, dang vẻ ngượng ngùng e sợ. Lại mất hơn nửa ngày, người làm tới mời dùng cơm, hai người Ngưng, Tịnh tránh đi, Trạm Vương phi lôi kéo tay Doãn Thiên Lương đi. Tiệc rượu về nhà thăm bố mẹ cũng chỉ là những thức ăn tầm thường đó, ba người đàn ông uống chút rượu, trong bữa tiệc nghe Lục Quân Tắc gọi vợ chồng Trạm vương là “cha mẹ” nàng cảm thấy không được tự nhiên. Sau tiệc rượu về nhà thăm bố mẹ thì sẽ trở về trước khi mặt trời lặn, nhưng lúc này Lục Quân Tắc lại khéo hiểu lòng người, nói nhạc phụ nhạc mẫu sắp phải về Sở Châu, biết “Lương nhi” không bỏ được cho nên hôm nay sẽ không trở về, ở lại hai ngày. Những lời này làm cho vợ chồng Trạm vương rất vui vẻ, nói thẳng ra thì bọn họ cũng có ý này, chỉ sợ thân gia có ý kiến gì nên không dám nói. Lần về thăm bố mẹ này vẫn đề có thể ở lại được hay không thì không ai dạy Doãn Thiên Lương, nhưng có thể ở lại bên người mẹ Vương phi hai ngày nàng vẫn rất vui. Buổi tối, Doãn Thiên Lương ngủ ở trong phòng Trạm Vương phi, nhưng cả đêm không ngủ được, Trạm Vương phi buồn ngủ cũng hoàn toàn không có, nhỏ giọng dặn dò nàng rất nhiều quy củ làm vợ, vốn không ngủ được, rốt cục Doãn Thiên Lương cũng bị nói thầm làm cho mệt nhọc. Ở lại Trạm vương phủ hai ngày không thể ỷ lại nữa, vợ chồng sơn rời vương phủ về nhà. Trở về Lục gia hai ngày, nghe nói một nhà Trạm vương rời kinh, Doãn Thiên Lương có chút buồn buồn không vui. Sau đó lại buồn bực vì sao Lục gia còn không có đi. Sau đó, nàng biết nguyên nhân, Lục Quân Tắc được chuyển đến quận Phong Vân rồi. Nàng biết Phong Vân, 1 trong 36 quận của Tần triều, nghe nói chỗ đó rất hoang vu, quan trọng hơn là, rất lạnh. Nhưng thoạt nhìn, chỉ có nàng lo lắng, người đẹp mẹ chồng của nàng lại nhìn rất hưng phấn, sáng sớm bà nói muốn đi phương Bắc xem bão tuyết một chút rồi. Sắc mặt ông chồng đá cẩm thạch của nàng vẫn bình thường, giống như cũng không lo lắng gì. Lại vào cung tạ ơn, thỉnh an, từ giã, Doãn Thiên Lương nghe được một tin tức để cho nàng ngẩn ngơ, Nhậm Quân Tử điên rồi, muốn đi xem, thái giám nói cho nàng biết hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy Nhậm cô nương. Thời điểm xuất cung Doãn Thiên Lương vẫn còn đang kinh hoàng, Nhậm Quân Tử điên rồi, lại có thể điên rồi, rõ ràng mấy ngày trước vẫn rất tốt, cũng không biết đây có phải là kế thoát thân cô ta nghĩ ra. “Lo lắng Nhậm cô nương?” Lục Quân Tắc hỏi. “Ừ, đang tốt thế nào lại điên rồi.” Doãn Thiên Lương nói. “Không biết.” Lục Quân Tắc nói. Doãn Thiên Lương bị kích thích một quyền đánh bay anh ta, không biết anh lại lên mặt. Mang theo lo lắng cho Nhậm Quân Tử, Doãn Thiên Lương theo Lục Quân Tắc rời kinh đi đến quận Phong Vân, lúc này đã nhanh đến tháng mười, khí trời trong kinh cũng lạnh đi rất nhiều, chưa bao giờ đặt chân đến phương bắc nên nàng thật khó tưởng tượng Phong Vân rét lạnh như thế nào. Người đẹp mẹ chồng ngồi ở trong xe ngựa, rất tốt, trong xe còn ấm áp. “Nghe nói phương bắc khi tuyết rơi đều một màu trắng bạc, nhưng đẹp. Lương nhi, đến lúc đó chúng ta đi thưởng tuyết.” Người đẹp mẹ chồng nói. “Con nghe nói phương bắc nước đóng thành băng, nhất định rất lạnh.” Doãn Thiên Lương nói. “Băng hả ... Thật tốt, ta còn chưa từng thấy qua đâu.” Người đẹp mẹ chồng nói. Băng cũng không gặp qua ... kiến thức của người cổ đại có tiền cũng còn không nhiều như vậy. Nhất định chính xác, rất tốt, nhà nàng có tủ lạnh còn có thể lấy khối băng ra xem một chút. (còi: dám ví chồng là cái tủ lạnh, bó tay chị) Hình như Phong Vân cách kinh thành cũng không phải là vô cùng xa, không tới hai mươi ngày đã đến, dõi mắt nhìn lại bao la a... nhìn thật hoang vu.