“Ta là người Sở Châu, thật vất vả chạy đến nơi đây, vòng vo xài hết tiền, hôm nay còn dư lại mười văn tiền cuối cùng cũng bị cướp, còn có người xấu đuổi theo ta, ta núp ở nơi này mới tránh khỏi, thúc thúc, ngài hãy nói cho ta biết đi.” Doãn Thiên Lương nói, nhảy đôi mắt đẫm lệ trúng ý thúc thúc, nàng có chút mập mạp trẻ con, khóc lên càng giống tiểu hài tử ... tiểu hài tử có thể ... nhất thời kích thích tấm lòng đồng cảm của người. “Nói thật?” Thúc thúc trung niên hỏi. “Đúng vậy.” Doãn Thiên Lương nói. Thật cái gì ... Doãn Thiên Lương biết mình để cho hắn làm hòa thượng còn không lăng trì nàng. “Ngươi đợi một chút.” Thúc thúc trung niên đóng cửa, đem nàng bỏ rơi ở ngoài cửa. Doãn Thiên Lương lại đặt cái mông ngồi trên bậc thang, sống an nhàn sung sướng quá lâu, nàng chạy trốn trong lòng giống như uống muối, thật muốn uống một miếng nước thấm nhuần. Cửa lại mở ra, đại thúc trung niên để cho nàng theo hắn đi vào, Doãn Thiên Lương khó xử ở cửa, đi vào ? Ai biết có phải hắc điếm của kẻ trộm hay không... “Đại thúc, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Hoàng Giác tự ở đâu là được rồi, ta sẽ không quấy rầy.” Doãn Thiên Lương nói. “Tiểu cô nương, cửa thành dù chưa đóng, nhưng Hoàng Giác tự lại không gần, một nữ hài như ngươi đi đường đêm không an toàn. Ngươi yên tâm, nhà chúng ta không phải người xấu, phủ chúng ta là Thương Ngô Quận vương Lục gia, lần này vào cung là vì chúc thọ Thái hoàng thái hậu mới ở biệt viện này, mời cô nương xem ...” Thúc thúc trung niên từ trong ngực lấy ra yêu bài, ấn tín phía trên chữ giống nhau nàng lại không biết, bất quá áng chừng phải là vàng, làm giả cũng không chịu tiền vốn lớn như vậy đi? “Xem rồi, ngươi theo ta đi gặp phu nhân đi, phu nhân luôn luôn thiện tâm. Không chừng còn thưởng ngươi chút lộ phí trở về Sở Châu.” Đề lên khí lực toàn thân, Doãn Thiên Lương đề phòng theo đại thúc trung niên vào viện. Một đường đi nhìn, viện tử này cùng biệt viện nhà nàng không sai biệt lắm, khí thế cũng giống nhau, cũng lộ ra phú quý tinh sảo. Xem ra không phải là giả. Gặp được “phu nhân”, Doãn Thiên Lương thiếu chút nữa rớt cằm chảy nước miếng, phu nhân thật đẹp, so với mẹ vương phi của nàng còn đẹp hơn. “Tiểu cô nàng nhìn cái gì?” Quận vương phi khẽ mỉm cười. “Phu nhân, ngài rất đẹp a.” Doãn Thiên Lương nói. Cũng là Quận vương phi, không xinh đẹp có thể được Quận vương coi trọng sao? Quận vương phi che miệng cười: “Tiểu cô nàng này ta thích, ngươi tên là gì?” Thiếu chút nữa thốt ra “Doãn Thiên Lương”, rất tốt là kịp thời thắng xe lại: “Ta tên là Tiêu Tương.” “Tương, nước tương?” Quận vương phi hỏi. “Không phải, là tương làm tương.” Doãn Thiên Lương nói. “A, nghe chính là tiểu thư dòng dõi thư hương. Ta nghe tổng quản nói, hôm nay ngươi ở nơi này một buổi tối, ngày mai ta phái người đưa người đi Hoàng Giác tự.” Quận vương phi nói. “Tạ phu nhân.” Doãn Thiên Lương nói, thật tốt, mình lại biến thành Tiêu Tương của mình, mặc dù chỉ có thể một buổi tối thêm nửa ngày. Ngoài cửa đi vào một người, hắn vừa tiến đến Doãn Thiên Lương lập tức cảm nhận được một cỗ không khí lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn một chút, là ai có thể tản ra khí lạnh mãnh liệt như vậy, vừa nhìn thấy, ách ... Là một khối băng, có lẽ, đã cẩm thạch cũng rất thích hợp, ngũ quan giống như điêu khắc, bất quá, lộ ra lãnh khí, tuổi còn trẻ đã luyện ra đến trình độ này cũng không dễ dàng. Ánh mắt quả hắn lướt qua cũng không lướt qua Doãn Thiên Lương. “Thế nào giờ mới về? Ta đều muốn chết đói.” Quận vương phi cười trách mắng. Doãn Thiên Lương đang suy nghĩ mình có nên rút lui hay không, để thời gian cho hai người ân ái. “Ngài còn chưa có ăn?” Đá cẩm thạch nói. Miệng Doãn Thiên Lương không tự chủ biến thành chữ “O” nhỏ, ngài? Hai người nói như vậy? Giặc Oa hả? “Nha đầu, hắn ăn rồi, không ai ăn cùng ta, ngươi ăn cùng ta đi.” Quận vương phi cười nói với nàng. Ách .... “Không cần, phu nhân, ở nhờ một đêm đã rất quấy rầy rồi.” Doãn Thiên Lương nói. “Không có sao, không có sao, dù sao cũng là phần của hai người, ngươi cũng còn chưa ăn đi?” Quận vương phi lôi kéo tay của nàng ngồi xuống. “Mẹ, nàng là ai?” Đá cẩm thạch rốt cục thấy con người nhỏ bé nàng . Con ngươi Doãn Thiên Lương lúc này cũng “O” được đi, mẹ? Nàng không có lãng tai đi? Hắn gọi bà ấy là mẹ? Kém bối phận rồi. “Nha đầu, vẻ mặt ngươi là sao?” Quận vương phi cười hỏi nàng. “Không có gì.” Nói ra mắc cỡ chết người. “Không nghĩ tới hắn là con ta đi?” Quận vương phi cười nói, “Ai, đều do hắn, tuổi còn trẻ mà mặt cụ non thế rồi.” Doãn Thiên Lương len lén liếc một cái, không tính là mặt cụ non đi? Nhiều lắm nhìn hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. “Không biết.” Doãn Thiên Lương nói. “Còn không già? Người nhìn một chút, hắn mới 22, thoạt nhìn như 31.” Quận vương phi mỉm cười nói: “Nha đầu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?” Quận vương phi hỏi. “Hai mươi tuổi.” Nàng thật sự muốn nói mình 22. “Không giống, nhiều nhất mười lăm tuổi.” Quận vương phi siết chặt mặt của nàng: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này một chút cũng biết còn chưa có trổ mã xong đâu.” Doãn Thiên Lương cười xấu hổ, bị vạch trần rồi. Quên mất khuôn mặt mập mạp trẻ con này của mình. “Ta 14 tuổi.” Doãn Thiên Lương nói. “Còn kém không nhiều lắm. Dọc theo đường đi nói mình hai mươi tuổi, nói thuận miệng đi.” Quận vương phi nói. Doãn Thiên Lương vội vàng gật đầu. [/size]