Editor: Camtusori Lưu Uyển Thanh không thể làm gì khác hơn là thận trọng giao Thư Nhi cho Hạ trắc phi, dĩ nhiên Hạ trắc phi là trên mặt vui mừng, ngay sau đó đi tới bên cạnh Lộ Vương: "Vương Gia, người nhìn xem, Thư Nhi thật đáng yêu. " nói xong liền vươn tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nhi. Lưu Uyển Thanh thấy trên tay nàng ta mang một chiếc nhẫn lộng lẫy khắc hoa, không khỏi mở miệng nói: "Hạ di nương, cẩn thận. . ." Mà trùng hợp lúc này Thư Nhi vừa quay đầu lại, trên mặt liền có một đường hồng. Thư Nhi chỉ có cảm giác trên mặt có chút đau, hơn nữa không thích mùi trên người Hạ trắc phi, liền mở ra miệng oa một tiếng khóc lớn lên. Bị một màn này dọa cho sợ hết hồn, tay Hạ trắc phi có chút nhũn ra, cũng may có Lưu Uyển Thanh vẫn chú ý bên này phản ứng nhanh, bước lên ôm được Thư Nhi, ngay sau đó căm tức nhìn Hạ trắc phi. Mặc dù Hạ trắc phi này không phải cố ý như vậy, nhưng nếu xảy ra chuyện này vậy liền không thể làm gì khác hơn việc định tội thật! "Làm sao người có thể? Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy đối với Thư Nhi chứ? Thằng bé mới chỉ khỏe lên thôi? Chỉ mới khỏe lên một chút." Nói xong!" Lưu Uyển Thanh hít mũi một cái, nâng chiếc khăn trong tay áo xoa khóe mắt. . . . "Hạ thị, ngươi thật là âm trầm ác độc! Ngươi còn chưa sinh nhi tử cho Vương Gia đấy, cần phải xuống tay sớm như vậy sao!" Lộ Vương khẽ cau mày lạnh lùng nhìn Lộ Vương phi, vừa muốn mở miệng khiển trách. . . Một bên Lưu Uyển Thanh có chút bất đắc dĩ, đây chính là sự khác nhau giữa chính thê và thiếp đấy! Chuyện giống vậy chính là muốn nói lên, nếu giọng điệu khác đi thì có lẽ kết quả sẽ khác, thôi. . . nếu nàng muốn có một cuộc sống thư thái qua ngày ở Vương phủ, trừ Thế tử gia ra, được lòng của Lộ Vương phi cũng rất tốt. Chỉ thấy Lộ Vương mới định mở miệng, Lưu Uyển Thanh bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Cha. . . Thư Nhi vẫn còn nhỏ như thế, mặc dù thằng bé là con trai trưởng của Thế tử gia, nhưng nó còn nhỏ cũng chưa hiểu còn cái gì. . . Hạ di nương, tại sao người có thể nhẫn tâm với Thư Nhi như vậy chứ, người cũng làm mẫu thân mà. Vi Nhi muội muội còn chưa lớn bằng Thư Nhi đâu, nếu nhỡ Thư Nhi bị hủy dung vậy sau này làm sao có tốt được, thằng bé dù sao cũng là con trai trưởng của Thế tử gia a!" Hạ trắc phi chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, dù thế tử phi dù không hề tức giận mắng mình như Lộ Vương phi, nhưng giọng điệu dịu dàng chất vấn này cũng có thể khiến cho mình hết đường chối cãi, tại sao nàng có thể oan uổng mình như vậy chứ? Mình làm sao có thể làm ra loại chuyện ác độc như vậy được, loại chuyện ác độc này thế nào lại là mình làm đây? "Không không không. . . ." Thời gian một cái nháy mắt, Hạ trắc phi đã trở thành hoa lê đái vũ, Lưu Uyển Thanh thấy vậy không khỏi có chút bội phục, mình khóc còn cần nhờ vào sức tác động từ bên ngoài, nhưng Hạ trắc phi lại thành thạo tài giỏi vô cùng. "Vương Gia. . . . Tỷ tỷ. . . . Thế tử phi. . . . Không cần oan uổng thiếp, thiếp làm sao có thể làm ra chuyện ác độc nàỳ chứ? Chuyện ác độc như thế thiếp thật sự là không biết làm, hiện tại thiếp tình nguyện rằng người bị thương là thiếp cũng không muốn đó là Thư Nhi mà. . . . Vương Gia, người phải tin tưởng thiếp, thật sự là không là thiếp không hề cố ý, ai có thể ngờ Thư Nhi thế nhưng lại bất chợt quay đầu, mới vừa rồi thế tử phi lại gọi thiếp một tiếng, thiếp sợ hết hồn mới. . . mới có thể như vậy." Bị cắn ngược lại một cái sao? Lưu Uyển Thanh xoa nước mắt đứng dậy, cũng không nhìn Hạ trắc phi đang quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể, mà cung kính nhìn Lộ Vương: "Cha, là con dâu sai lầm rồi, con dâu không nên đang lúc Hạ di nương đưa tay ra lại nhắc nhở nàng cẩn thận, con dâu không muốn tranh cãi nữa, hiện tại con dâu nghĩ trước tiên nên mang Thư Nhi xuống trị thương." Nói đến đây lại mím môi, nhìn Hạ trắc phi một cái nói: "Vết thương mặc dù không sâu, nhưng lại trúng ngay vị trí này, nếu thật sự giữ lại vết sẹo, đời này của Thư Nhi sẽ bị phá hủy ." Lộ Vương chuyển vận khí, nhìn về phía Hạ trắc phi đang lau nước mắt, không khỏi có chút cảm thấy nhớ thương người ấy, Hừ! Thật coi ông là kẻ ngu sao, lạnh lùng liếc nàng một cái liền nói với Lưu Uyển Thanh: " Nhanh lên, đi xuống đi." Lưu Uyển Thanh liền vội vàng gật đầu, thấy Lộ Vương phi lại muốn mở miệng vội vàng nói: "Nương, Uyển uyển cũng không gần, trước tiên cứ đi tới phòng người vậy." Lộ Vương phi không có cách nào khác hơn là gật đầu, nhưng trước khi đi cũng không quên nói: "Vương Gia, thiếp hiểu rõ người không thích thiếp, nhưng chuyện tình hôm nay vẫn còn cần một lời nói cho đúng lẽ! Công bằng cho Thư Nhi! Thằng bé là cháu trai trưởng của người đấy!" "Vương Gia. . ." Khuôn mặt Hạ trắc phi tràn đầy uất ức gọi Lộ Vương một tiếng. Nhưng đổi lấy chính là hình phạt đóng của suy nghĩ một tháng, không nhịn được trong mắt tràn đầy không tin. . . . Vì sao. . . Vì sao chứ! Thôi ma ma đi vào, nói thầm vài câu bên tai Lộ Vương phi, Lộ Vương phi hừ lạnh một tiếng: "Mới chỉ đóng cửa suy nghĩ một tháng, ngược lại thật sự là không coi Thư Nhi ra gì đấy!" Lưu Uyển Thanh mím môi, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Cũng may Thư Nhi không có việc gì, mới vừa rồi nhìn cũng không kỹ, bây giờ nhìn lại cũng chỉ bị xước chút da, nhìn thật kỹ chắc là sẽ không lưu lại sẹo , về phần Hạ di nương. . . . nương, người đừng tức giận vì nàng mà hư thân thể, không đáng ." Lộ Vương phi "ừ" một tiếng, nhìn Lưu Uyển Thanh một cái nói: "Con đối xử với Thư Nhi thật tốt, nương đều thấy hết, con là thế tử phi cũng sẽ là Lộ vương phi của chúng ta, đây là chính tay Vạn Tuế Gia hạ chỉ, sẽ không có nữ nhân nào có thể vượt qua con, hiện nay chuyện giúp Khang nhi khai chi tán diệp mới là chuyện quan trọng nhất." Nói đến đây, Lộ Vương phi lại thở dài nói: "Nương cũng đã qua một thời tuổi trẻ, lúc đó chắc con cũng chỉ được vài tuổi, nhưng nữ nhân tất nhiên có bổn phận nữ nhân nên làm, trước khi con vào cửa nương cũng đã an bài cho Khang nhi hai nha đầu thông phòng, chỉ là Khang nhi không thích, sau đó nương cũng không nhúng tay nữa, nhưng con là vợ cả của nó, có một số việc con phải làm thay ta. Dĩ nhiên, nương cũng không phải là để cho con an bài ngay bây giờ, dù sao bây giờ con vẫn chưa mang thai, cho nên hiện tại con phải dưỡng thân thể cho thật tốt, nắm chắc sớm ngày cho Khang nhi một đứa con trai trưởng tiếp theo, đến lúc đó vị trí của con đã ổn, lúc đó an bài là được." Nói xong còn vỗ tay Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh mím môi cười cười: "Cám ơn nương đã suy nghĩ cho con dâu." Thời điểm trở lại Uyển Uyển Lưu Uyển Thanh mới chân thật thở phào nhẹ nhõm, lại đau lòng nhìn Trèo tuyên đôi/ khảng dụ / cố úc súc khảng sống xí khải đụng chậm mang/ khải chước vung nghiêng;tổ mông tuyên đôi! ( Lưu Uyển Thanh cười cười, thằng bé chính là con ruột của ta, nhưng mà chỉ có một mình ta biết mà thôi. ---hết chương 63-----