Thứ Nữ Vợ Kế
Chương 30
Theo lý thuyết, lễ nghi được nhận làm con thừa tự phải do cậu chủ trì, Lưu nhị phu nhân đương nhiên muốn làm phô trương một chút, chỉ tiếc bàn tính còn chưa thành công đã bị một câu nói của Lưu lão phu nhân phá hủy:
“Nhà mẹ đẻ của vợ lão nhị xa quá, lại có chức quan, tất nhiên không thể tự mình vào kinh, đúng lúc Bạch gia phái người đến tặng quà đầy tháng cho Hâm nhi và Hiên nhi, Bạch Thành Phong cũng xem như là cậu của Thanh nhi, để cho hắn chủ trì đi, không phải nhận con trai làm con thừa tự, không cần nhiều quy củ như vậy”
Không đợi Lưu nhị phu nhân bác bỏ, Lưu đại phu nhân ở một bên đang dỗ Hâm nhi cũng cười nói:
“Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo, ngày lành này mà bỏ lỡ phải đợi đến cuối năm mất, sẽ không tốt đâu, Bạch Thành Phong mặc dù là thứ huynh của con, nhưng mà bọn con rất thân thiết, lại lớn lên ở bên cạnh mẹ con”
“Ân, cứ quyết định vậy đi, những người chọn cho Thanh nhi đến đâu rồi?. Khăn trải giường đã chuẩn bị xong chưa?”
“Nương, con dâu đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt cho Thanh nhi…” Nói đến đây lại nhìn Lưu nhị phu nhân muốn nói lại thôi:
“Lại nói, còn có nhị đệ muội giúp đỡ khăn trải giường nữa mà, nương, người có muốn xem qua hay không?”
Lưu lão phu nhân khoát tay áo: “Tùy con quyết định đi, nương già rồi, không muốn bận tâm lo nghĩ nhiều. Chỉ có điều, chờ đầu xuân ấm lên, Thanh nhi có thể bồi lão thái bà ta rồi”
Lưu đại phu nhân bất đắc dĩ cười cười: “Được được, tất cả đều nghe theo lời của nương”
Lúc này xem ra Lưu nhị phu nhân đã tìm được đề tài rồi: “Muội nói chứ, Thanh nhi được đại tẩu người nhận làm con thừa tự, trong lòng muội thật là không nỡ”
Lưu đại phu nhân cũng không nói tiếp, chỉ cười cười, đùa với Hâm nhi ở trong ngực: “Đứa nhỏ này thật biết cách bám người khác, không giống với Hiên nhi, nếu như không có Thanh nhi ở bên cạnh giúp dỗ tiểu bá vương Bảo nhi, thì không biết chừng ta không có cách nào khác để bế đứa nhỏ này, không chừng nó đã khóc đến gào thét cổ họng mất thôi”
Lưu lão phu nhân vừa dỗ Hiên nhi ở trong ngực, vừa cười nói: “Con nít nên khóc nhiều một chút thì tốt, sau này lớn lên sẽ làm một đại nam nhân cao lớn, Bảo nhi đứa nhỏ này đã bị bên thông gia chiều hư rồi, à, phải rồi, chờ việc của Thanh nhi xong xuôi, con dẫn Tử Mộng bên người nương về đi” Lưu lão phu nhân nói, nhưng vẫn chưa ngẩng đầu lên
Sắc mặt của Lưu đại phu nhân cứng đờ, vừa cười nói: “Đương nhiên rồi, người bên cạnh nương dĩ nhiên là tốt rồi”
Lúc này, Tử Mộng đã đỏ mặt mím môi cúi đầu không nói
Lưu lão phu nhân cười ha ha nói: “Lại thẹn thùng rồi, sau này đi theo chủ mẫu phải biết có chừng mực, không thể làm ra những điều không nên, cũng như sinh ra lòng không nên có, nếu không, ta cũng không thể bảo vệ được cho ngươi”
Vừa cười, vừa nói với Lưu đại phu nhân: “Con 5 đứa con trai bên người lại có Thanh nhi ở bên cạnh, đương nhiên không có ai có thể vượt qua con, Tử Mộng nha đầu bên người ta, ta đã chọn lựa rất kĩ, sẽ không giống những đứa hồ ly tinh mê hoặc khác, có nó ở bên cạnh giúp đỡ cho con, ta cũng cảm thấy yên lòng”
“Con dâu nên cảm tạ nương rồi”
Lưu lão phu nhân vừa lòng gật đầu, nói với Lý ma ma bên người: “Một lát nữa đem khế ước bán thân của Tử Mộng giao cho Chỉ Lan đi”
“Dạ, lão nô biết rồi”
Chạng vạng
“Tiểu thư, người cần gì phải khiến cho đại phu nhân thêm ấm ức?”
“Ta ấm ức cũng được, không phải con ta ấm ức, Tử Mộng này lớn lên, tâm cũng theo đó dần lộ ra, giữ lại bên cạnh ta cũng không thấy có để tâm nhiều lắm, khế ước bán thân không phải đã trả lại cho nàng rồi sao”
“Chắc hẳn trong lòng đại phu nhân cũng cảm thấy không thoải mái”
“Đương nhiên không thoải mái rồi, có nữ nhân nào không đau khổ, nhưng đều phải trải qua cả thôi, ôi, Bảo nhi xem như đã nuôi thành tính rồi”
….
“Tiểu thư, người nên thả lòng tâm trạng, không nên nghĩ lung tung, lão phu nhân muốn để phái nha đầu Tử Mộng đến hầu hạ Hầu gia, không phải người đã sớm đoán được sao?”
Lưu đại phu nhân níu tay của Bạch ma ma:
“Ma ma, có phải ta đã sai rồi không?. Ta không nên tiền trảm hậu tấu đưa Bảo nhi về nhà mẹ đẻ, nếu như lúc trước ta không đưa, còn lại Hâm nhi và Hiên nhi có lẽ nương sẽ không cho ta một bài học đắt giá như vậy. Nhưng đó là mẹ ruột của ta, đệ đệ ruột của ta, nếu không…
Thôi, thôi, lo lắng còn có tác dụng gì nữa?. Tử Mộng không giống như những người khác, mặc dù khế ước bán thân của nàng đã nằm trong tay ta, nhưng mà muốn xử trí nàng ta như thế nào còn phải nghe theo sắp xếp của nương”
“Lão nô muốn nói, di nương tức sẽ có di nương đấu, người cứ an vị xem diễn là được rồi”
“Ở bên cạnh nương, cũng không phải đơn giản như vậy. Lão gia đâu?”
“Ở bên chỗ Tử Oánh”
“A, ngược lại giống như châm xuyên qua khe hỡ, hy vọng nàng ta sẽ khôn ngoan một chút, không phải chỉ biết đùa giỡn khôn vặt, như vậy ta mới có thể yên tâm”
Mùng năm tháng hai, cả Hầu phủ đều đỏ rực, ngay cả trên mặt hạ nhân ai nấy cũng treo nụ cười tươi rói
Vừa qua khỏi giờ dần, Lưu Uyển Thanh đã bị Xuân ma ma gọi dậy, sau một hồi lăn qua lăn lại, Lưu Uyển Thanh mặc y phục tơ lụa màu đỏ sáng, mái tóc dài mềm mại được Xuân ma ma búi thành 2 búi tóc nhỏ, 2 bên cài 2 đóa hoa mai màu vàng, trên cổ đeo một chiếc kim khóa, trên cổ tay và cổ chân cũng đeo chiếc kim linh đang.
Xuân ma ma lại lấy thêm một chiếc khăn quàng hồ ly quàng ở trên cổ của Lưu Uyển Thanh, trang điểm như vậy, Lưu Uyển Thanh giống như tiên đồng ở bên cạnh quan thế âm bồ tát, khiến người ta phải yêu thích
“Tiểu thư, những lời lão nô nói, người đã nhớ kĩ chưa?”
Lưu Uyển Thanh nắm chặt nắm tay nhỏ, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, qua hôm nay mình sẽ thoát khỏi kiếp trước, mình sẽ chân chính có cuộc sống mới… Ít nhất cũng có thể thoát khỏi vận mệnh làm di nương
Khẽ gật đầu:
“Xuân ma ma yên tâm, ta đều nhớ kĩ rồi”
Xuân ma ma gật đầu: “Tiểu thư không cần hồi hộp, dọc theo đường đi, lão nô sẽ ở bên cạnh nhắc nhở tiểu thư”
“Được, làm phiền Xuân ma ma rồi”
“Là điều lão nô nên làm”
Tình nhi chạy châm tiến vào: “Xuân ma ma, tiểu thư, chuẩn bị đến đâu rồi?. Sắp đến giờ rồi, mọi người đang chờ tiểu thư đến bái lạy tổ tiên”
Xuân ma ma gật đầu sau đó dẫn Lưu Uyển Thanh đi về phía sảnh trước
Dưới sự hướng dẫn của Lưu lão phu nhân, Lưu Uyển Thanh bái lạy tổ tiên, lại dưới sự chủ trì của Bạch Thành Phong. Đầu tiên là khấu lạy 3 lạy với Lưu nhị lão gia và Lưu nhị phu nhân, lúc này hốc mắt của Lưu nhị lão gia đỏ hồng, Lưu nhị phu nhân cũng gượng cười, càng miễn bàn đến Lưu Uyển Nguyệt đang nhìn Lưu Uyển Thanh với ánh mắt căm ghét
Lưu nhị lão gia dưới sự nhắc nhở của Bạch Thành Phong, nhận ly trà trong tay của Lưu Uyển Thanh, nhấp một ngụm, cắn chặt răng, sau đó đem nước trà còn thừa hắt ở trên mặt đất, Lưu nhị phu nhân cũng làm như thế.
Cách này gọi là “Nước đổ khó hốt” hắt đi, chính là đứa nhỏ đã trở thành con của người khác, cho dù có muốn cũng không thể quay về
“Nên kính trà cho Hầu gia và đại phu nhân rồi”
Xuân ma ma thấp giọng nhắc nhở, Lưu Uyển Thanh hơi ngây người khéo léo đứng dậy, đi tới trước mặt Lưu đại lão gia và Lưu đại phu nhân, đầu tiên là dập đầu sau đó kính trà, Lưu đại phu nhân và Lưu lão gia nhìn nhau cười, trong lòng hết sức hài lòng với nữ nhi mới của bọn họ
Cúi đầu nhấp một ngụm trà, sau đó để ở bên cạnh, Lưu đại phu nhân móc từ trong lòng ngực ra một cây trâm ngọc, cài trên đầu Lưu Uyển Thanh:
“Con gái ngoan, trâm ngọc này vốn có một đôi, chờ sau này khi con xuất giá, nương sẽ tự tay cài lên tóc cho con”
Mặt Lưu Uyển Thanh đỏ hồng: “Cảm ơn nương”
“Đứa bé ngoan”
Lưu đại lão gia tặng cho Lưu Uyển Thanh một đôi vòng ngọc, nhìn chất lượng thì đã biết là đồ rất trân quý
“Cảm ơn cha”
“Con gái ngoan, mau đứng lên đi”
Sau đó, Lưu Uyển Thanh lại tiếp tục dập đầu và dâng trà cho Lưu lão phu nhân, Lưu lão phu nhân cười tiếp nhận, tặng cho nàng một bộ trang sức bằng ngọc, đương nhiên là món hàng hiếm thấy, Lưu Uyển Nguyệt ngồi ở bên cạnh hận đến mức không thể xông lên giật món đồ ấy
Dưới sự chủ trì của Bạch Thành Phong, Lưu Uyển Thanh lại kính trà cho Lưu nhị lão gia và Lưu nhị phu nhân, chẳng qua là gọi bằng nhị thúc và nhị thẩm
Vành mắt của Lưu nhị lão gia đỏ hoe, ông chỉ nói một chữ “Ngoan”
Sau đó đưa cho Lưu Uyển Thanh một hồng bao lì xì, Lưu Uyển Thanh nhận lấy, cảm thấy rất dày, Lưu nhị phu nhân thật không ngờ, sau khi sửng sốt, cũng lập tức móc ra một bao lì xì khác, chẳng qua là độ dày dĩ nhiên không bằng bao lì xì của Lưu nhị lão mà thôi
Lưu tam lão gia và Lưu tam phu nhân cũng nhận trà, đáp lễ, chỉ là trong hồng bao có cái gì, chỉ có mình Lưu Uyển Thanh mới biết được
Điều làm cho Lưu Uyển Thanh không ngờ là Bạch Thành Phong lại đại diện cho Bạch gia- sau này sẽ là cậu của mình, tặng cho Lưu Uyển Thanh một thôn trang, hai cửa hàng mặt tiền đều ở kinh thành, hơn nữa đều là những cửa hàng làm ăn phát đạt
“Cám ơn cậu”
Bạch Thành Phong cười ha ha, sờ sờ đầu của Lưu Uyển Thanh, lại móc một ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho nàng:
“Vừa rồi là quà của ông ngoại, bà ngoại cháu, chờ sau này có cơ hội, cháu tự mình đi nói lời cảm tạ đi, đây mới là quà của cậu, có thích không?”
Lưu Uyển Thanh dùng hai tay nhận lấy ngọc bội, không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy ngọc bội này trân quý hơn ngọc bội mà Lưu lão phu nhân tặng cho nàng, nàng mỉm cười nhìn Bạch Thành Phong:
“Cảm ơn cậu, cháu rất thích”
Hơn nữa, hôm nay có rất nhiều người đến đây dự lễ, ăn tiệc, Lưu Uyển Thanh nhận được rất nhiều quà!. Lưu lão phu nhân thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của nàng không khỏi trêu ghẹo nàng là cô bé mê tiền, dĩ nhiên làm cho nàng xấu hổ đến đỏ cả mặt
Lưu Uyển Nguyệt ở một bên nhìn thấy tất cả, cảm thấy vô cùng ghen tị, dựa vào cái gì?. Một thứ nữ nhỏ nhoi như nàng ta làm sao có thể nhận được mấy thứ này?. Cho dù được nhận làm con thừa tự, cũng phải là mình được nhận, bà nội, đại bá mẫu và đại bá bá có phải điên hết rồi không?.
Lại nhận thứ nữ do tiện thiếp sinh ra làm con thừa tự, không để tâm đến đại tiểu thư con vợ cả như nàng!. Đáng ghét!
Đáng tiếc, không ai nghe được tiếng lòng của nàng
Hai mắt Thúy Nhi tỏa sáng nhìn những hộp quà chất đầy trên bàn: “Tiểu thư, nhiều thứ tốt như vậy, Thúy nhi lớn đến chừng này rồi vẫn chưa được nhìn thấy, huống hồ đã kiểm tra rồi”
Lưu Uyển Thanh bị bộ dạng của Thúy nhi chọc cười không ngừng, Xuân ma ma ho khan một tiếng, nàng vội vàng thu hồi nụ cười, hơi đáng thương nhìn Xuân mama, Xuân mama thấy vậy thở dài nói:
“Sắc trời không còn sớm, tiểu thư nên dùng cơm rồi đi nghỉ ngơi đi”
“Cảm ơn Xuân mama”
Đợi tiễn Xuân mama đi rồi, Thúy nhi lập tức nhảy tới bên cạnh Lưu Uyển Thanh, vươn ngón tay cái ra trước mặt nàng:
“Tiểu thư, người thật lợi hại, Xuân ma ma nghiêm khắc như vậy cũng có thể bị người thu phục”
“Ngươi a, nếu như Xuân mama nghe trộm được những lời ngươi nói, nhất định sẽ bắt ngươi học quy củ cho xem”
Nói xong lại nhìn về phía những lễ vật trên bàn nói:
“Bên trong có rất nhiều trang sức, ngoại trừ những thứ cho trưởng bối và ngoại nhân tặng, ngươi thích cái gì thì cứ chọn đi, đúng rồi , nhớ chọn giúp cho Lê Châu một món”
“Vâng, nô tì cảm ơn tiểu thư”
“Không cần cảm ơn, chỉ có điều bây giờ Lê Châu không muốn ra ngoài nữa sao?”
“Đúng vậy, tiểu thư, người cũng biết trên trán Lê Châu có một vết sẹo, Chỉ tiếc….nàng vẫn chưa có gia đình, sợ là….Ôi, cũng may bây giờ nàng ấy theo hầu bên cạnh tiểu thư, bằng không nhất định không còn đường sống rồi”
Lưu Uyển Thanh thở dài, kiếp trước Lê Châu gả cho con trai của đại quản gia, đương nhiên ở trong mắt hạ nhân là phong quan vô hạn, sợ là sau khi nàng trọng sinh, đã thay đổi kiếp số của nàng ấy, tuy rằng kiếp trước nàng ấy không phải là người có nhan sắc khuynh thành, nhưng mà cũng là một cô gái xinh đẹp
“Không có việc gì, ngươi đi khuyên giải nàng nhiều một chút”
“Dạ, nô tì biết lòng dạ tiểu thư thật tốt”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
167 chương
78 chương
501 chương
80 chương
56 chương