Thứ Nữ Thành Thê

Chương 21 : Bỗng nhiên nổi tiếng

Nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ([Sử ký - Hoạt kê liệt truyện]: thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc). Chu thị không nói thêm gì nữa, Triệu Tĩnh Nguyên ngồi một mình cũng cảm thấy rất không thú vị, liền cười xòa nói: "Nhi tử biết, mẫu thân thích nha đầu Lam Nhi này, chẳng qua là gần đây nha đầu kia có chút thay đổi, không giống trước kia, làm việc không có chừng mực, hôm nay Sầm thị đi Khánh quốc công phủ, nhi tử nghĩ, không bằng để Lộ thị tới dạy nàng cũng được." Chu thị không thể tin được nhìn nhi tử của mình, hắn lại nói được những lời như vậy? Tự mình nói nửa ngày, nói thẳng như vậy mà hắn không để trong lòng chút nào, lúc này còn nói để Lam Nhi đi theo Lộ thị, cũng không sợ Lộ thị muốn mạng của đứa nhỏ này. "Chuyện này con đừng xía vào, Lam Nhi ta sẽ tự mình nuôi dạy, để Lộ thị tự trông coi mấy người của nàng là được rồi." Chu thị nghiêm mặt, tức giận nói với nhi tử của mình. "Vâng. Mẫu thân có thể tự mình dạy cũng là phúc khí của nàng rồi." Nếu mẫu thân nói như vậy, Triệu Tĩnh Nguyên cũng không biết nói gì thêm, vì vậy cười nói. Dù sao đứa bé kia cũng cần có người dạy. Bên Trà Trà cũng có năm đứa nhỏ rồi, cũng không rảnh để phân tâm. "Thôi, hôm nay nhiều chuyện như vậy ta cũng mệt mỏi, sau khi trở về, nói cho Lộ thị cùng mấy nha đầu kia, không có việc đừng trêu chọc Lam Nhi nữa, đứa nhỏ gặp mấy chuyện này cũng rất khó chịu rồi." Chu thị xoa xoa trán, có chút nhức đầu nói. Mấy đứa nhỏ của Lộ thị tự nhiên đều giống nương của các nàng, đều không phải là đèn dầu cạn, chỉ sợ đứa nhỏ Lam Nhi này sẽ chịu thiệt thòi, có điều biểu hiện hôm nay của nàng coi như không tệ, lại có thể không khóc không rống, chỗ nào cũng có phong phạm của đại gia khuê tú, mình đúng là không nhìn lầm người. Triệu Tĩnh Nguyên thấy mẫu thân không muốn nói chuyện với mình, lại nhớ tới chuyện hôm nay để Lộ thị bị ủy khuất, cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ là cung kính cáo từ mẫu thân, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài. "Lão thái thái, chuyện như vậy ngài định làm như thế nào?" Nhìn Triệu Tĩnh Nguyên đi ra ngoài, Lan ma ma luôn đứng ở ngoài cửa coi chừng đi tới, nhìn Chu thị xoa trán, cho nên tới phía trước, nhẹ nhàng xoa giúp, vừa làm vừa hỏi. Lan ma ma là nha đầu hồi môn năm đó của Chu thị, đi theo Chu thị cũng được mấy chục năm, vẫn là người Chu thị ỷ vào. Cho nên lúc nói chuyện với Chu thị cũng tùy ý hơn rất nhiều. "Ta còn có thể định làm như thế nào? Hôm nay Nguyên Nhi đủ lông đủ cánh, lại bị Lộ thị mê hoặc mất đi sức phán đoán tối thiểu, ta nói gì nó cũng không nghe lọt, nói nhiều còn cáu gắt với ta, ta cũng không muốn phá hư quan hệ mẫu tử giữa chúng ta. Nhưng hiện tại, một nữ nhân như ta cũng không thể tới Khánh Quốc công phủ nói xin lỗi, cũng không thể xuất đầu lộ diện ra ngoài chuẩn bị nhưng chuyện này, vậy thì có thể làm sao? Không thể làm gì khác hơn là đi từng bước nhìn từng bước." Lúc này Chu thị nói chuyện cũng là yếu lòng, không có một chút tinh thần nào. "Lão thái thái bớt buồn, có lẽ chuyện chưa tới tình trạng kia, mặc dù lần này phu nhân chịu ủy khuất, nhưng dù sao trong phủ cũng có hai đứa nhỏ, không thể không bận tâm được." Lan ma ma cười nói. "Điều ta nghĩ cũng chính là cái này, thế nhưng cũng cần Lam Nhi nói chuyện, hôm nay Thanh Phong không có ở đây, cũng chỉ còn mình Lam Nhi có thể nói với người Khánh Quốc công phủ, nếu bên này chúng ta không thể lôi kéo được đứa nhỏ kia thì đến lúc đó ngay cả chút tình cảm cuối cùng cũng không còn."Chu thị thật sự lo lắng, nếu tối nay Lộ thị tiếp tục thôi chút gió bên gối, đến lúc đó, thật sự không biết Nguyên Nhi sẽ đối xử với đứa nhỏ Lam Nhi như thế nào. Chỉ là không nghĩ ra, cùng là con của mình, tội gì phải bên này dày bên kia mỏng như vậy? Chẳng lẽ vì không cùng mẫu thân? "Lão thái thái đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ là bữa tối rồi, ta đi truyền cơm tối." Lan ma ma nhìn giờ nói. Mặc dù không có khẩu vị, nhưng đã đến thời gian ăn cơm thì vẫn phải ăn, vì vậy gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Ngươi tiện thể đi mời Lam cô nương tới đây dùng cơm tối với ta. Còn Nguyên Nhi, hiện tại trong lòng chỉ có mẹ con Lộ thị, đến lúc dùng cơm cũng không nói phụng bồi mẫu thân như ta dùng cơm, cứ vội vàng rời đi như vậy." Chuyện giữa mẫu tử người ta, dù được sủng ái thế nào thì Lan ma ma cũng chỉ là người ngoài, cũng không thể nói lời dư thừa, vì vậy lại cười đáp một tiếng rồi đi ra ngoài. Lại nói đến Triệu Tĩnh Nguyên, vội vội vàng trở về tìm Lộ thị, dọc đường lại nghĩ tới chuyện gì, đi thư phòng một chuyến, để gã sai vặt an bài chút chuyện, xong xuôi mới chạy tới. Theo hắn, hôm nay Lộ thị bị xử oan, còn bị bên Triệu Tình Lam khinh bỉ, đúng là bị thiên đại ủy khuất. "Di nương, phụ thân đã tới." Triệu Tĩnh Nguyên tới cửa, liền thấy Triệu Tình Yên ngồi ở trong phòng, vì thấy ông ta nên mới hướng vào bên bên trong hô to. Lộ di nương ở trong nhà đáp một tiếng mới đi ra, thấy Triệu Tĩnh Nguyên liền tiến lên hành lễ: "Lão gia!" "Ta với nàng là phu thê nhiều năm như vậy, còn quan trọng những nghi thức xã giao này làm gì? Mau mau ngồi xuống. Yên Nhi, còn phải phụng bồi di nương của con tốt hơn mới phải." Triệu Tĩnh Nguyên nói với ái nữ của mình. "Hừ, phụ thân thiên vị, di nương ở chỗ Nhị tỷ tỷ bị nhiều uất ức như vậy mà phụ thân cũng không nói gì." Triệu Tình Yên yêu kiều bĩu môi nói. Triệu Tình Yên vừa nói những lời này, hốc mắt của Lộ di nương ở bên này lập tức đỏ lên, Triệu Tĩnh Nguyên nhìn thấy rất đau lòng. "Con xem xem, lại để di nương của con không vui, đứa nhỏ này, sao lại không nói chút chuyện vui vẻ chứ?" Triệu Tĩnh Nguyên vừa mắng nữ nhi vừa vội vàng dụ dỗ Lộ di nương. "Phụ thân, muốn di nương vui vẻ cũng không khó, ngài cho di nương địa vị phu nhân nghiêm chỉnh là được rồi, hơn nữa đến lúc đó, con và đại tỷ tỷ, tam tỷ tỷ cũng không còn là thứ xuất bị người ta coi thường nữa, quan trọng là...đại ca và tam đệ đệ, nữ nhi chúng con còn dễ nói, cùng lắm sau này tìm nhà chồng bị người ta coi thường, nhưng các ca ca lại không như vậy." Nói chuyện không phải là Triệu Tình Yên mà là Triệu Tình Nhiên. Hiển nhiên Triệu Tình Nguyên không ngờ một đứa nhỏ bình thường không nói gì lại có thể nói ra những lời đạo lý như vậy. Để một đứa nhỏ có thể nói ra những lời này, hiển nhiên là ngày thường vì quan hệ thứ xuất mà bị không ít uất ức. Cuối cùng là do mình có lỗi với mẫu tử nàng. "Ngũ tiểu thư, không nên nói bậy." Lộ di nương vội vàng ngăn nữ nhi lại, nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ tán thưởng, quả nhiên đứa nhỏ này là người thông minh, không uổng công mình phí tâm sức dạy. Triệu Tĩnh Nguyên nhìn Lộ di nương hoảng sợ, lại thở dài một cái: "Trà Trà, đứa nhỏ nói cũng không sai. Những năm này uất ức mẹ con nàng, cũng là con của mình, nàng không thể gọi tên, còn phải gọi là tiểu thư, nghĩ đến trong lòng cũng không ổn. Thôi, mặc dù ngay lúc này ta không thể tăng phân vị của nàng, nhưng nàng yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ cho nàng công đạo. Sau này nàng đừng gọi là tiểu thư, thiếu gia nữa, cứ gọi tên đi, dù sao cũng là do nàng mang thai mười tháng sinh ra." Nghe Triệu Tĩnh Nguyên nói, mặc dù Lộ di nương không quá hài lòng, nhưng dù sao cũng có chút hiệu quả, chuyện này không dễ làm, đương nhiên nàng ta biết. Có điều bây giờ mình không nắm chắc, chờ ngày nào đó người mới vào cửa, ngộ nhỡ mình thất sủng, muốn làm cũng không làm được? Hiện tại tuổi của mình càng lúc càng lớn, sao có thể so sánh với người mới xinh đẹp ngọt ngào đây? Thật ra nam nhân đều không dựa vào được, quay đầu lại chỉ có thể dựa vào mình, không thừa dịp lúc còn trẻ, có thời gian vớt vát cho mình chút đồ vật, đến lúc già, ai còn để ý tới?