Dịch Cẩn Ninh híp mắt: “A Mục… À, Thư Ưu là gì của ngươi? Rốt cuộc bà ta muốn làm gì?” Tin tức Mạc Liễm Sâm điều tra được không phải là toàn bộ, rất nhiều thứ chỉ dựa vào suy đoán đơn giản. Tóm lại Công chúa A Mục có thể làm gì Tây Việt hay không vẫn còn là một màn sương mù, nhưng cừu hận đối với Tướng phủ lại rất rõ ràng. “Ta không biết, ta chỉ biết trước kia Thư Ưu đối với ta tốt lắm, sau này lại liên tục lạnh nhạt với ta. Trước kia bà ấy có bí mật gì đều nói cho ta biết, nhưng bây giờ…” Dịch Cẩn An cười tự giễu: “Ta chỉ biết bà ấy hận Dịch Trường Hoa, hận Tướng phủ, hận tất cả những gã bạc tình trên đời này.” Công chúa A Mục này là tâm lý vặn vẹo, Dịch Cẩn Ninh nghĩ bụng. “Ngươi cho rằng… Bà ta là mẹ ruột ngươi?” Dịch Cẩn Ninh nhìn vưe mẳ đau đớn của Dịch Cẩn An, không tin hỏi. Trước kia nàng vẫn cho rằng Dịch Cẩn An là con gái của Công chúa A Mục và Dịch Trường Hoa, nhưng sau khi xem lá thư kia nàng không nghĩ như vậy nữa. Bí thuật Nam Lăng giải đáp nỗi băn khoăn trong lòng nàng, nhưng vẫn có nỗi băn khoăn khác quấy nhiễu lòng nàng. Lời vừa rồi của Dịch Cẩn An có ý gì? Nàng ta nói khuôn mặt của mình vẫn luôn như vậy, vậy thì có phải giải thích rằng nàng ta vốn là thân tỷ của mình? Phải chăng chuyện này do Công chúa A Mục cố tình tạo thêm thắc mắc, mượn bí thuật biến kiểm để chia rẽ quan hệ tỷ muội các nàng? Giờ Tý đêm qua nàng cắt đứt ngón tay mình chính vì muốn nhìn phản ứng của Dịch Cẩn An. Không ngờ nàng ta lại bò qua muốn uống máu của mình, nói cách khác Dịch Cẩn An vốn là thân tỷ của nàng! Dịch Cẩn Ninh hỗn loạn, trong chuyện này quá nhiều điểm đáng ngờ, rốt cuộc Dịch Cẩn An có phải thân tỷ của nàng hay không đã khiến nàng rối loạn lắm rồi, bây giờ nàng chỉ muốn tìm điểm then chốt của bí thuật Nam Lăng, bằng không cả đời sẽ không thể thoát khỏi bí ẩn này. Suy cho cùng thì người thực hiện bí thuật Nam Lăng này là ai, có phải Công chúa A Mục hay không? Dịch Cẩn Ninh hít một hơi thật sây, quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa. Nào biết Dịch Cẩn An nghe xong lại có phản ứng mạnh mẽ, nàng ta quơ một bình sứ thanh hoa ném Dịch Cẩn Ninh: “Cút, bà ta không phải mẹ ta, bà ta không phải mẹ ta!” Dịch Cẩn Ninh tránh thoát nguy hiểm, bình sứ đập vào bức tường đối diện, vỡ vụn. Đúng lúc Dịch Trường Hoa đi qua Cúc Uyển thì nghe thấy âm thanh bên trong, đây là có chuyện gì? “Các con đây là làm sao hả?” l;q?Đ Ông vừa vào thì thấy hai tỷ muội trừng mắt giằng co lẫn nhau, dáng vẻ này giống như gặp phải kẻ địch. “Phụ thân, con có việc đi trước, tỷ tỷ ngã bệnh nên tính cách không tốt!” Dịch Cẩn Ninh thu lại lệ khí trên người, nhoẻn miệng cười tươi với Dịch Trường Hoa, phúc thân rồi rời khỏi Cúc Uyển. Dịch Cẩn An cắn chặt răng nhìn nàng rời đi, khuôn mặt vốn trắng bệch vì tức giận mà chuyển thành màu đỏ. Dịch Trường Hoa nhìn hai tỷ muội ngầm phân cao thấp, không ngừng nghi hoặc: Tỷ muội song sinh cũng có cừu hận? Ông không hề biết con gái mình đã bị đánh tráo, mặc dầu lúc trước ông cho rằng Dịch Cẩn Ninh rất có thể không phải con gái mình, nhưng sau đủ thứ chuyện lại khiến ông cảm thấy Dịch Cẩn Ninh chỉ là bị người sau lưng khiêu khích mà thôi. Ông híp mắt, thấy sắc mặt Dịch Cẩn An không tốt, lại hỏi kỹ Lý ma ma và Tiểu Trúc rồi mới yên tâm rời đi. Mười bảy tháng hai, Tướng phủ tháo vải trắng buộc trên cổng lớn xuống. Không biết vì sao Hoàng thượng hạ lệnh thu hồi mười ngày ai điếu. Người của Dịch gia nghĩ nếu đã rút lại thì nên đuổi vận đen, mời đại sư chùa Phổ Ninh đến tịnh thủy, trong nhà ngoài nhà đều vẩy mấy lần. Ngày mai là hôn kỳ của Tướng phủ, mặc dù đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả nhưng vẫn cuốn quít, ai bảo mười chín tháng hai là một ngày tốt lành cơ chứ! Ngay lúc Tướng phủ lo trong lo ngoài treo lụa đỏ, trải thảm đỏ, treo đèn lồng cũng màu đỏ nốt, Dịch Cẩn Ninh mang theo Tiểu Đào và Nô Nhi lén lút chạy ra ngoài từ cổng sau. “Tiểu thư, hay là chúng ta trở về đi. Sắp đại hôn rồi, chẳng phải tân nương tử thành hôn ba ngày liên tiếp không thể xuất môn đó sao, người chạy ra ngoài như vậy là điềm xấu!” Tiểu Đào lải nhải rất giống một lão thái bà, Nô Nhi lại không quan tâm nhiều như thế, ngược lại thoải mái ăn đậu phộng. Dịch Cẩn Ninh liếc Tiểu Đào trắng mắt, nhéo khuôn mặt ăn đến béo phì của Nô Nhi nói: “Người nhìn Nô Nhi có ngoan ngoãn không, như ngươi cả ngày nói không dứt miệng, cẩn thận còn tiếp tục như vậy A Trúc sẽ không cần ngươi nữa!” A Trúc ôm kiếm đi sau lưng nàng cách đó không xa, thính lực hắn tốt. Nghe Dịch Cẩn Ninh nói vậy, khóe môi hơi cong lên. Tiểu Đào liếc mắt khẽ ra hiệu cho hắn, ám chỉ A Trúc nói đỡ cho nàng. Nhưng hắn lại giả vờ như không biết, buông thõng hai tay, ngẩng đầu nhìn trời, Tiểu Đào tức giận đến dậm chân. “Được rồi, không trên ngươi nữa!” Dịch Cẩn An nhéo má Tiểu Đào: “Nhìn ngươi này, dù bĩu môi có đẹp xấu thế nào đi nữa A Trúc vẫn sẽ không thích!” Tiểu Đào nghe thấy thế, vội vàng giãn mi, toét miệng cười thật to. Nô Nhi thấy thế bật cười: “Tiểu Đào tỷ thật buồn cười, sau này A Trúc ca ca không sợ nhàm chán rồi!” “Nô Nhi, tiểu thư không trêu ghẹo ta, muội lại dám trên ta!” Tiểu Đào ra vẻ muốn đánh, Nô Nhi cười cười chạy ra xa. “Cẩn thận đấy, đừng đi xa!” Dịch Cẩn Ninh kêu lên ở phía sau, nhìn hai nha đầu thiên chân vô tà, trong lòng tràn ngập ấm áp. Không phải nàng không biết quy củ ba ngày trước khi tân nương tử xuất giá không được xuất môn, cũng không phải nàng muốn làm ngược lại. Nàng chỉ muốn là mình, không muốn bị quy củ trói buộc thôi. Vả lại, Thanh vương này ngay cả khuôn mặt nàng cũng chưa từng thấy, chẳng lẽ gả cho hắn là phải tuân theo quy củ! Nàng lại không thật sự muốn gả cho hắn, hôm cưới nhất định Mạc Liễm Sâm sẽ đưa nàng đi. Bởi vậy, hôn sự này nhất định không thể may mắn, còn phải vô cùng xấu. Hàng mày khẽ cong lên, tâm tình nàng tốt hơn nhiều, mặc kệ hắn là cái quy củ gì, nàng tự quản lý bản thân mình cho tốt là được rồi. Đến “Hồi đầu khách”, Lạc Tiếu Tiếu không có ở đó, Dịch Cẩn Ninh được tiểu nhị dẫn dắt đi tới lầu ba “Quý binh khu”. Ở đây có phòng bao riêng biệt, còn chia làm ba cấp thượng, trung, hạ, mỗi cấp lại có những gian phòng khác nhau, Dịch Cẩn Ninh vào phòng bao hạng nhất. Trong phòng rất vui vẻ, phòng bao ngoài là chốn ăn chơi, mọi người vào đây còn có thể xem các tiết mục giải trí, lúc này trên đài đang diễn hí kịch. Dịch Cẩn Ninh xem không hiểu hí kịch ở đây, nghe người ở đây gọi là hí kịch. Lúc này màn kịch mở đầu là “Bạch nương tử xuống núi”. Nàng chỉ nhìn thoáng qua đã không có hứng thú, hí kịch nơi này không có diễn tuyệt vời. Bỗng nhiên dư quang nơi khóe mắt Dịch Cẩn Ninh liếc thấy một người, người kia cũng đang xem xét nàng. Chương Dẫn Giác! Trái tim Dịch Cẩn Ninh đập mạnh, ánh mắt Chương Dẫn Giác nhìn nàng không bình thường, rất không bình thường! Chương Dẫn Giác vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện từ hôn Tướng phủ, gần đến ngày cưới hắn mới biết mẫu thân mình đã hủy mối hôn sự này, còn cố ý tìm cho hắn mối hôn sự khác, là đại tiểu thư Văn Mị Nhi của phủ An Dật Hầu, cũng là một người thông minh lanh lợi, Lam thị liếc mắt một cái đã nhìn trúng nàng. Dịch Cẩn Ninh vẫn chưa biết bạn thân mình bị nhìn trúng, hiện nay hai nhà đang bàn chuyện hôn nhân. Nàng nhìn Chương Dẫn Giác không lâu, tên này là mầm mống đa tình, lại là lãnh tử phóng đãng, chuyên quyền rũ các cô nương ngây thơ có nhan sắc. Dịch Cẩn Ninh nàng đã sớm biết hắn là dạng người gì, mới khinh thường để ý tới hắn. Nàng vào phòng gọi đồ ăn, ngồi một chỗ với ba người Tiểu Đào, Nô Nhi và A Trúc ăn đến khoan khoái. ở ngoài không cần gò bó như trong Tướng phủ, nàng không để ý quy củ nhiều như vậy, nha hoàn hạ nhân có thể cùng ngồi một chỗ ăn, tất cả đều vui vẻ. Dùng bữa cong, Dịch Cẩn Ninh để lại lời nhắn cho Lạc Tiếu Tiếu, dặn nàng ngày mai đến thêm trang* cho mình, rồi rời khỏi “Hồi đầu khách”. *Thêm trang ([] []): Nhà gái đưa bánh kẹo cưới, đưa càng nhiều càng nhận được quà tặng và tiền mừng “thêm trang” càng nhiều, bạn bè thân thích nhận được bánh kẹp cưới của nhà gái càng nhiều, chất lượng càng tốt, quà chúc mừng nhận lại càng lớn, cứ như vậy nhà gái thu hoạch phong phú không ít, mặt mũi cũng lớn. Nhà gái thu tiền vật “thêm trang” đều thu vào nhà mình, cũng giống như tiền cưới, ý nghĩa giá trị của người con gái, bởi vậy đại đa số mọi người đều sẽ tranh thủ yêu cầu nhiều. các loại quà bánh kẹo, sau này kiểu dáng có sự thay đổi, nhưng nghi thức tặng bánh kẹo và “thêm trang” đến nay vẫn là tục lệ ắt không thể thiếu trong việc cưới hỏi (theo baike) Chương Dẫn Giác sớm chú ý tới Dịch Cẩn Ninh, hắn thấy Dịch Cẩn Ninh ra ngoài, sai người lén lút theo dõi. Dĩ nhiên Dịch Cẩn Ninh biết phía sau có người đi theo, âm thầm đi vào một con hẻm nhỏ vắng người, ra hiệu cho A Trúc ẩn thân. Cơ hội tới rồi! Chương Dẫn Giác, nàng đã muốn dạy bảo hắn từ lâu! Mấy người phía sau rón rén xích tới gần họ, ngay lúc không chú ý, ba người đều bị gậy đập vào sau đầu. Giây sau ba người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Mấy người kia vội vàng bắt Dịch Cẩn Ninh vào trong một cái bao khiên đi. A Trúc nhảy từ một bên ra, lay tỉnh Tiểu Đào và Nô Nhi, lấy ra một chiếc lọ đặt dưới chớp mũi hai người, thế này hai người mới tỉnh lại. “Nhanh, đuổi theo!” A Trúc nói với hai người, hắn không hiểu vì sao chủ tử lại làm như thế, tuy nhiên hắn biết chủ tử làm vậy tự nhiên có lý do của nàng. Mấy tên gia đinh của Chương Dẫn Giác khiêng Dịch Cẩn Ninh lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ, sau đó lại khiêng Dịch Cẩn Ninh xuống xe, đưa vào một gian phòng. Kỳ thực Dịch Cẩn Ninh không bị choáng, lúc người Chương Dẫn Giác sai tới sau lưng nàng đã ngã xuống, cây gậy kia còn chưa chạm vào đầu nàng nàng đã hôn mê bất tỉnh. Nàng cố ý ưm một tiếng, mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ, Chương Dẫn Giác cười quỷ dị nhìn nàng. “Ngươi muốn làm gì?” Dịch Cẩn Ninh sợ sệt lui về phía sau. Tay chân nàng đều bị trói, chỉ có thể di chuyển mức độ nhỏ, nhìn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ lúc này của Dịch Cẩn Ninh, trong lòng Chương Dẫn Giác ngứa ngáy khó chịu. “Tiểu mỹ nhân, nàng hẳn là Dịch Cẩn Ninh?” Một tay Chương Dẫn Giác nắm lấy cằm nàng, một tay vuốt ve mặt nàng không ngừng khen ngợi: “Thật mềm mại nhẵn mịn!” “Hừ!” Dịch Cẩn Ninh xì một tiếng khinh miệt, phun hắn một ngụm nước miếng. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo kêu kỳ quái, Dịch Cẩn Ninh nhíu mày, trên mặt lại vẫn là ý cười như có như không. Chương Dẫn Giác lau mặt, chửi mắng: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, đừng tưởng cho chút mặt mũi mà lên mặt. Bây giờ ngươi đang ở trong tay lão tử, lão tử muốn chơi đùa như nào thì chơi đùa thế ấy!” “Chương Dẫn Giác, ngươi là đồ ngu!” Bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh mở miệng mắng to, ôm ngực như thể khó thở, bỗng nhiên Chương Dẫn Giác khó hiểu. “Sao ngươi lại mắng ta ngu?” Hắn không hiểu, rõ ràng vừa rồi Dịch Cẩn Ninh còn run sợ lui lại phía sau, với lại không phải nàng là nữ tử dịu dàng thông thạo à? Ngay cả Hoàng thái hậu cũng nhìn trúng điểm ấy của nàng mới để nàng làm Thanh vương phi. Sao tự nhiên lại trở nê… kỳ quặc như thế này? “Hu hu, ngươi thả người ta ra…” Giọng nói nũng nịu này của mình ngay cả Dịch Cẩn Ninh cũng thấy buồn nôn. Luc này nàng phải làm như vậy, tay chân bị trói không có quyền chủ động. Nàng nhất định phải khiến Chương Dẫn Giác tự động cởi trói cho nàng, lát nữa mới có cơ hội hạ thủ. Nàng nhìn thoáng qua cửa sổ, đôi đồng tử đen nhánh của Nô Nhi nhìn nàng chăm chú, Tiểu Đào căng thẳng túm chặt tay A Trúc. Tiểu thư làm sao vậy, nàng sẽ không nghĩ quẩn trong đầu đấy chứ? Tiểu Đào dùng ánh mắt ngầm ra hiệu cho A Trúc nhanh chóng ra tay cứu tiểu thư, nàng thấy A Trúc không có phản ứng gì bèn đưa tay khẽ đấm ngực của hắn, A Trúc lập tức bắt được bàn tay trắng như phấn nghịch loạn của nàng. “Đừng ồn ào, tiểu thư tự có chừng mực!” A Trúc ghé sát miệng nói nhỏ vào tai Tiểu Đào, ma sát khiến tai Tiểu Đào ngưa ngứa, đỏ rực. Tiểu Đào ôm trái tim đang nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trợn mắt thật to. A Trúc thừa cơ ăn đậu hũ của nàng? A Trúc hài lòng nhìn Tiểu Đào cấm thanh, hắn vẫn chưa nhận được ám hiệu của chủ tử, không thể phá huỷ kế hoạch của nàng. Dịch Cẩn Ninh yên tâm thu hồi ánh mắt, nàng mỉm cười nhìn Chương Dẫn Giác: “Chương công tử, Ninh Nhi yêu mến ngài đã lâu!” “Phụt!” Ba người ngoài cửa sổ cùng phun ra, xém nữa thì bị phát hiện, may mà lực chú ý của Chương Dẫn Giác đều trên người Dịch Cẩn Ninh. “Nàng… Thích ta… lâu rồi?” Chương Dẫn Giác chỉ vào mũi mình, nói thật chậm, hắn ta phỏng chừng mình nghe nhầm rồi. “Công tử không nghe sai đâu! Thế nhân đều biết Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu dáng vẻ phong lưu, tuấn tú lịch sự. Tuy Ninh Nhi là nữ tử chốn khuê phòng, nhưng cũng được nghe đại danh của công tử. Trong thưởng hà yến ngày ấy lại thấy công tử đại triển tài hoa, ngay cả Hoàng thượng cũng khen công tử không dứt miệng. Ninh Nhi… Ninh Nhi ngưỡng mộ công tử đã lâu!” Dịch Cẩn Ninh cúi đầu, vẻ mặt e thẹn, khen đến mức da đầu ba người ngoài cửa sổ đều run lên. “Ninh Nhi? Nàng thực sự là nhị tiểu thư? Nàng thích ta?” Chương Dẫn Giác quả thực không thể tin được, Dịch Cẩn Ninh lại có thể ngưỡng mộ hắn! Trong lòng còn thầm mến hắn? Nhìn Dịch Cẩn Ninh trước mặt thẹn thùng động lọng người, lúc này hắn hoàn toàn quên mất mình trói bắt nàng tới đây, kích động đến suýt thì rớt đầu lưỡi. “Thật sao? Nàng… thật sự… yêu thích ta từ lâu rồi?” “Ừm!” Dịch Cẩn Ninh càng cúi đầu thẹn thùng, Chương Dẫn Giác càng hưng phấn. Hắn tự nhận dáng dấp mình tuấn tú lịch sự, tài trí hơn người, ngay cả Hoàng thượng cũng phải lau mắt nhìn hắn, Dịch Cẩn Ninh này là tiểu thư quy củ không trải sự đời cũng không phải không thể coi trọng hắn! “Ta rất phiền não, Thái hậu muốn Hoàng thượng tứ hôn cho ta, nói gì ta cũng không đồng ý, nhưng đó là thánh chỉ. Ta đã muốn gặp ngài từ lâu, ta muốn gặp ngài một lần tiện thể nói cho ngài biết, trong lòng ta chỉ có mình ngài. Nhưng mà…” Dịch Cẩn Ninh cúi đầu nỉ non, thút thít lau nước mắt, dáng vẻ này mặc kệ là ai nhìn đều sẽ mềm lòng. “Ta… Ta không nghĩ đến thì ra nàng đối với ta lại là tình cảm sâu nặng như vậy!” Chương Dẫn Giác hoàn toàn bị nàng lừa gạt không phân được đông tây nam bắc. “Ngài cởi trói cho ta trước đi, tay người ta tê hết cả rồi!” Dịch Cẩn Ninh nũng nịu, hàng mày xinh đẹp hơi nhíu lại, Chương Dẫn Giác nhìn mà mất nửa hồn phách. “Được, ta sẽ cởi trói cho nàng.” Hắn nhanh nhảu cởi dây thừng trên chân nàng, toan cởi trói trên tay chợt hắn cảnh giác, chẳng may Dịch Cẩn Ninh lừa hắn thì sao? Hắn kìm lại động tác trên tay, nhìn Dịch Cẩn Ninh khẳng định lại một lần thì thấy nàng ngọt ngào đáng yêu dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn, trong mắt đong đầy thâm tình. Không do dự nữa, cởi trói cho nàng chính là tích đức cho bản thân. Trong lòng hắn hơi do dự, cuối cùng cởi trói cho nàng. Không đợi hắn vứt dây thừng đi, Dịch Cẩn Ninh mở bình sứ trong tay ra đổ lên người hắn, không biết thứ trong bình là gì đổ hết lên người hắn. “Nàng đổ thứ gì lên người ta?” Hình như Chương Dẫn Giác vẫn chưa phục hồi tinh thần, cdn thay đổi quá nhanh. “Ha ha… Chương công tử, Ninh Nhi không làm gì cả!” Dịch Cẩn Ninh rất vô tội nói, nàng chớ mắt, nhìn ngoài cửa sổ. Trên người Chương Dẫn Giác dính dính, biết bản thân bị đùa giỡn, vừa định mở miệng mắng to, bỗng nhiên sau cổ đau xót, sau đó hắn không biết gì nữa. “Tỉnh lại, tỉnh!” NÔ NHI ngồi trên một cái đôn nhỏ, bàn tay nhỏ bé dùng sức vỗ lên mặt Chương Dẫn Giác. Chương Dẫn Giác bị vỗ đau đến trắng xanh cả mặt, mở mắt, hắn xoa cái ót đau đớn. Chợt nhớ tới Dịch Cẩn Ninh bị mình trói, là nàng… Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy Nô Nhi đang nhìn hắn từ trên cao. Bốp! “Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?” Nô Nhi cho hắn một cái tát, đánh cho Chương Dẫn Giác mắt nổ đom đóm, khóe môi chảy máu. Dịch Cẩn Ninh ngồi một bên thong thả uống trà, Tiểu Đào bóp vai cho nàng, A Trúc ôm kiếm đứng sau lưng nàng. Chương Dẫn Giác bốc hỏa, hắn xoa vết máu nơi khóe miệng: “Dịch Cẩn Ninh, tiện nhân nhà người, dám đùa giỡn bản Thế tử?” “Đùa giỡn ngươi thì làm sao, ngươi cho rằng ngươi giỏi lắm à?” NÔ NHI nhảy xuống khỏi đôn, một chân dùng sức dẫm lên người hắn, nàng ngồi xổm xuống, lại cho hắn một cái tát, đánh cho cái miệng hắn bị lệch. “Ngươi…” Bốp! Lại một cái tát nữa. “Ngươi cái gì, không thấy tiểu thư chúng ta bộn bề nhiều việc à?” NÔ NHI tự đùa tự vui đánh miệng hắn, đánh đến bất diệc nhạc hồ. Dịch Cẩn Ninh ngồi một bên uống trà như người không có việc gì, thấy Nô Nhi đánh hắn được một lúc mới chậm rì rì đứng lên, đi tới trước mặt Chương Dẫn Giác. “Chương Dẫn Giác, có ai nói với ngươi kỳ thực ngươi quá tự luyến?” Mạc Liễm Sâm từng hỏi nàng: “Ninh Ninh, có ai nói với nàng nàng rất hung dữ chưa?” Dịch Cẩn Ninh cười nhớ lại lần đầu Mạc Liễm Sâm đến khuê phòng của nàng. Khi đó tự nhiên hắn thò đầu ra, suýt nữa dọa chết nàng! “Ta tự luyến?” Nhìn đôi mắt cười quyến rũ của Dịch Cẩn Ninh, Chương Dẫn Giác hận đến cắn răng nghiến lợi. Hiện tại hắn bị buộc thành cái bánh chưng, không thể động đậy, nếu không hắn nhất định đẩy ngã Dịch Cẩn Ninh tàn ác đè bên dưới mà giày vò. “Đúng vậy!” Dịch Cẩn Ninh vuốt tóc mai, đứng cạnh hắn, kề sát tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Nói cho ngươi biết nhà, ta là ác quỷ đến từ địa ngục, là kẻ thù kiếp trước của ngươi, kiếp này tìm ngươi đòi mạng đấy!” Ha ha! Dịch Cẩn Ninh nhanh chóng nói xong, lại khẽ cười hai tiếng, giọng điệu kia mềm mại quỷ dị đến tận xương, đến A Trúc nghe xong cũng chợt cảm thấy hôm nay Dịch Cẩn Ninh không bình thường. Quả thực hôm nay nàng không bình thường, hắn là trượng phu kiếp trước của nàng, bây giờ kẻ thù kiếp trước lại bị trói chặt ở đây mặc nàng bóp tròn bóp dẹt. Nàng có thể không vui sao! “Ngươi… Ngươi nói gì?” Chương Dẫn Giác không hiểu những gì Dịch Cẩn Ninh vừa nói, cái gì mà kẻ thù kiếp trước, cái gì mà ác quỷ tới đòi mạng? Người này sao có thể là quỷ? “Đừng không tin!” Dịch Cẩn Ninh biết hắn đang nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không: “Ngươi không nghe nhầm đâu, hôm nay là ta cố ý, hết thảy đều được lập kế hoạch từ trước. Từ lúc ngươi gặp ta trở đi, ta luôn dẫn dắt sự chú ý của ngươi, đã hiểu chưa?” Nàng vốn không có tính toán, nói nhiều như vậy chỉ để đả kích Chương Dẫn Giác thôi. Kẻ nhu nhược này, kẻ bạc tình này, tên phản đồ này… Nàng khong thể bỏ qua, nàng đã nói kiếp này tuyệt không tha cho hắn thì nhất định sẽ làm được. Hôm nay, nàng làm được rồi, nàng không muốn hắn chết, nàng muốn hắn nhớ Dịch Cẩn An sống không bằng chết. Chẳng phải Chương Dẫn Giác thích mỹ nhân sao? Được, nàng sẽ khiến hắn cả đời chỉ có thể nhìn chứ không thể hưởng dụng. “A Trúc!” Dịch Cẩn Ninh kêu một tiếng, na tử tuấn mỹ đứng một bên lập tức lắc mình đi qua: “Có chuyện gì?” “Ngươi nói khi nào thì tiêu hồn thuỷ phát tác, đi tìm vài mỹ nhân đến đây đi.” Đúng vậy, vừa rồi nàng đỏ lên người hắn chính là tiêu hồn thuỷ. Một loại mị dược mất hồn, một khi đã phát tác sau khi nhìn thấy nữ nhân sẽ muốn bổ nhào tới, hơn nữa nếu không có ai giúp hắn giải, dược này sẽ không ngừng lại. Tính toán thời gian, cũng sắp phát tác rồi. Chỗ này là tự Chương Dẫn Giác tìm tới, lúc này người của hắn hẳn sẽ không tới. LÀ bản thân hắn rỗi hơi tìm đòn, đuổi đám hạ nhân đi, còn dặn dò họ không có việc gì thì đừng tới đây, muốn một mình hưởng thụ đến thiên hôn địa ám. Mà nay thì hay rồi, tự hắn chui đầu vào rọ. A Trúc nhanh chóng đưa tới vài cô nương, đều có dáng vẻ mỹ nữ thuỳ mị, tất cả đều mặc nhẹ nhàng thoải mái các nàng còn nhẹ nhàng thoải mái hơn. Không đầy một lát, tiêu hồn thuỷ trên người Chương Dẫn Giác lập tức phát tác. Dịch Cẩn Ninh thấy vậy gật đầu với A Trúc: “Chó thể bắt đầu rồi!” Có thể bắt đầu, nàng muốn Chương Dẫn Giác từ nay đoạn tử tuyệt tôn. Trong tay A Trúc cầm một chiêc kim thêu hoa, lấy xuống từ trên tóc Tiểu Đào. Thật dễ dàng quá, Dịch Cẩn Ninh nhìn cây kim thêu hoa khen ngợi nàng một câu: “Tiểu Đào, ngươi quả là hiểu rõ ta!” “Đừng tới đây, ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Chương Dẫn Giác cảm thấy trong người bốc lên khí nóng, như bị lửa đốt như muốn hắn phát điên, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn qua các mỹ nhân, lại thấy A Trúc cầm chiếc kim thêu hoa kia nhắm ngay phía trong bắp đùi mình. “A!” Một kim đâm xuống, không đau lắm nhưng Chương Dẫn Giác vẫn kêu lên. Một châm này sẽ khiến hắn từ nay về sau mất đi khả năng làm việc. Dịch Cẩn Ninh híp mắt nhìn Chương Dẫn Giác lần cuối rồi mang theo Tiểu Đào và Nô Nhi ra cửa, A Trúc giúp Chương Dẫn Giác cởi trói sau đó vội vàng đi theo, khoá cửa lại, trong phòng chỉ còn Chương Dẫn Giác và ba bốn cô nương xinh đẹp. Ba bốn cô nương này là giai lệ của Vạn Hoa lâu, tư sắc đều có, mị hoặc đều là hạng nhất. A Trúc đưa cho các nàng ba trăm lượng, chỉ để các nàng đứng ở trong phòng cái gì cũng không cần làm, dĩ nhiên họ mừng rỡ kiếm một khoản nhỏ. Một cái đâm vừa rồi của A Trúc họ nhìn đều hiểu, đó là cái đâm ngoan độc nhất huỷ căn cơ của người! Nhưng chỉ cần không tổn hại lợi ích của các nàng, bắt họ đứng một ngày họ cũng vui lòng. Trong phòng truyền ra tiếng ồn lách ca lách cách, đám Dịch Cẩn Ninh đứng ngoài phòng nghe, nghe mà trái tim nhảy dựng. Tiểu Đào càng nghe càng mặt đỏ tai hồng, A Trúc nhìn nàng một cái, đi tới bịt kín tai nàng. Chương Dẫn Giác trúng tiêu hồn độc, trên người lại bị đâm một cái, hắn chỉ có thể ngồi nhìn bốn vị cô nương như hoa như ngọc đứng bên cạnh. Nhìn hồi lâu, Chương Dẫn Giác không kìm được xông tới, đè một người trong đó xuống, tay không tự chủ muốn xoa nắn nàng một trận. Bốn mỹ nhân hai bên trợ giúp, nhanh chóng né tránh, đó là một tên phế nhân, chẳng lẽ lại để hắn gây khó dễ? Nói đùa! Nhìn mỹ nhân nhưng không thể động, có ham muốn nhưng không có khả năng, hắn hận nghiến răng nghiến lợi, đành nhìn bốn mỹ nhân thèm thuồng chảy nước miếng. “A!” Cuối cùng hắn không nhịn được, kêu to một tiếng, hôn mê bất tỉnh, mũi chảy máu. Rất nhanh sau đó trong phòng không còn động tĩnh, Dịch Cẩn Ninh nghịch ngợm cười: “Vào xem xem, rốt cuộc hắn không thể chịu đựng nổi, thật khiến người ta thất vọng!” Hả? Tiểu Đào và Nô Nhi nhìn tiểu thư cười quái dị, có phần không chắc nàng muốn làm gì rồi. Chương Dẫn Giác không có biện pháp làm việc cũng đừng để hắn nhìn mỹ nữ chứ, tiểu thư còn cho hắn cơ hội động đến mỹ nhân, thật không hiểu nổi. Dịch Cẩn Ninh trợn mắt nhìn Tiểu Đào: “Tác dụng của nước thuốc đó tự các ngươi cũng biết, hắn sẽ kích động cũng không có cách làm việc, chẳng phải càng khó chịu hơn sao?” A Trúc là nam nhân nhưng hắn chưa thử qua, hắn cũng không hiểu! Theo tiểu thư vào phòng thấy một phòng toàn người ngã trái ngã phải nằm cùng một chỗ, quần áo xộc xệch. Hai tay Chương Dẫn Giác còn đặt trên người một cô gái, mắt mũi chảy máu, cả người sung huyết đỏ bừng. Thấy Dịch Cẩn Ninh vào, hắn suy yếu nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” “Không có gì khác, ta chỉ muốn nhìn ngươi đau khổ thôi!” Dịch Cẩn Ninh nói đơn giản. Lúc này tác dụng của thuốc đã hết, xem rõ hắn vẫn có thể nhịn được! Quả là dạo trong bụi hoa, ngay cả thuốc này cũng có cách giải? Dịch Cẩn Ninh tấm tắc khen: “Cơ thể ngươi vẫn chịu được, không hổ là cao thủ, con hát của xã hội. Nhinh Nhi bội phục!” Mấy cô nương mặc quần áo xong bị đưa trở về, cái gì họ cũng không làm, chỉ là bị cởi quần áo xoa nắn một hồi. Đây cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, bọn họ vốn làm nghề này, tự nhiên lần này kiếm được ba trăm lượng, đúng là buôn bán có lời! Tất cả đều mặt mày vui vẻ, hỉ hả đi về. “Như thế nào, mấy cô nương đó có vừa lòng Chương công tử không?” Dịch Cẩn Ninh cười, nháy mắt với A Trúc, hiện tại không còn sớm, nàng phải về phủ. Không đợi Chương Dẫn Giác có phản ứng, A Trúc đập vào đầu hắn một cái, Chương Dẫn Giác lập tức hôn mê bất tỉnh. A Trúc mở miệng hắn ra, nhét cho hắn một viên thuốc, bóp cổ họng hắn ép viên thuốc vào bụng Chương Dẫn Giác. Đó là một viên thuốc màu đen Mạc Liễm Sâm cho Dịch Cẩn Ninh, hắn nói sau khi ăn sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hôm nay. “Cởi y phục của hắn, treo trên cổng Cẩm Thành!” Dịch Cẩn Ninh híp mắt “Viết thêm vài chữ!” Sáng sớm hôm sau, cổng Cẩm Thành tấp nập người, đều nói nơi đó có trò vui để xem. Sắc mặt Dịch Cẩn An tái nhợt đứng ở hậu hoa viên hỏi Dịch Cẩn Ninh: “Chuyện hay ho này do ngươi làm?” “Chuyện hay ho gì?” Dịch Cẩn Ninh nhảy xuống xích đu, nhìn vành thâm đen của Dịch Cẩn An, cười hì hì nói: “Tối qua tỷ tỷ ngủ ngon không?” Dịch Cẩn An không nhận được đáp án mình muốn nhưng trong lòng nàng ta hiểu rõ, chuyện Chương Dẫn Giác nhất định là nàng làm. Hôm qua Dịch Cẩn Ninh ra ngoài cả ngày, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới về Tướng phủ, không phải nàng thì là ai? Nàng ta híp mắt, thở dài một hơi với bầu trời đối diện, bất đắc dĩ rời khỏi hậu hoa viên, chỉ để lại một câu nói sâu xa: “Ninh Nhi, ngươi thắng!” Cổng thành bị chặn đến nước chảy không lót, tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ: “Ai treo người kia lên trên thế? Thật không biết xấu hổ!” Còn có người ồn ào bình luận: “Đúng vậy, ai treo người này lên vậy chứ, còn cởi quần áo của người khác, rất không đạo đức!” Nhưng cũng có nhiều người hả hê, họ biết người bị treo trên cổng thành này là ai, đó là Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu. Trong ngày thường ngang ngược càn rỡ đã quen, còn bóc lột người khác, bách tính không ai thích hắn, thấy hắn xui xẻo đều vui vẻ hài lòng. Lúc Chương Dẫn Giác tỉnh lại thì phát hiện bản thân bị treo trên cổng thành, trên người còn treo một tấm biển biết tám chữ to: “Ta không phải người, ta là súc sinh.” Hôm nay Lạc Tiếu Tiếu quay về, nhận được tin tức Dịch Cẩn Ninh sắp thành hôn vội vàng quay lại thêm trang cho nàng. Vừa trở về thì nhìn thấy Chương Dẫn Giác bị treo trên cổng thành, không kìm được âm thầm bội phục người treo hắn lên đó, nàng cúi đầu nhổ một ngụm: “Đầu năm nay nham nhân ngựa đực cặn bã nên bị ngược đãi!” Mộc Dịch đứng sau lưng nàng, vẻ mặt hoảng hốt không nhìn ra vui buồn. Sau khi Lạc Tiếu Tiếu nói ra những lời đó chỉ nhướn mày: “Ngươi nói cái gì?” Lạc Tiếu Tiếu quay đầu lại, nhe răng cười với hắn một tiếng: “Đây chính là kết quả của nam nhân cặn bã!” Giờ Tý ban đêm, từ Cúc Uyển của Dịch Cẩn An truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế, người trong phủ đều bị đánh thức. Lý ma ma tới viện của Lục di nương đánh thức Dịch Trường Hoa, khóc đến thở không ra hơi: “Lão gia, không biết tiểu thư làm sao luôn kêu đau!” Dịch Trường Hoa cả kinh, dẫn người vội vã chạy tới. “An Nhi, con làm sao thế?” Dịch Trường Hoa thấy khuôn mặt Dịch Cẩn An không chút huyết sắc, đau lòng không thôi, ôm nàng vào lòng lo lắng hỏi. “Phụ thân, con không sao?” Lúc này Dịch Cẩn An được Dịch Trường Hoa ôm, nàng thấy rất ấm áp, cảm giác này cả đời nàng ta chỉ có thể cảm nhận một lần. Trước kia Thư Ưu không đánh nàng thì là mắng nàng, thương tâm cũng chỉ an ủi một câu. Nàng không hiểu, vì sao Thư Ưu lại nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy. Bây giờ nằm trong lòng Dịch Trường Hoa, trong một khắc Dịch Cẩn An cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, rất may mắn mình không xuống tay với ông, có lẽ không giết ông là quyết định chính xác, dù Thư Ưu không bao giờ để ý với nàng ta, không bao giờ cho nàng ta thuốc giải nữa. Đại phu tới vẫn nói câu cũ: “Vi tiểu thư này là thân thể quá mệt nhọc, không nên mệt nhọc quá độ, phải có chừng mực, nghỉ ngơi cho tốt…” Kỳ thực vị đại phu này có chút bản lĩnh, ông bắt mạch thì phát hiện trong cơ thể Dịch Cẩn An có gì đó khác thường, nhưng thân thể lại không sao.Ông sợ chẩn bệnh sai mang đến phiền phức, đành dặn dò như các đại phu khác, kê thuốc rồi đi. Dịch Cẩn An đoán không sai, thuốc này không phải đại phu bình thường có thể chẩn đoán được, coi như chẩn ra thì cũng không thay đổi được gì. Thứ nàng ta cần chỉ có một, đó là máu tươi của người thân. Lúc này Dịch Trường Hoa đang bên cạnh nàng ta, nàng ta đói khát nhìn cần cổ bóng loáng của Dịch Trường Hoa, rất muốn cắn một cái. Nàng ta nghĩ, nếu hiện tại nàng ta cắn Dịch Trường Hoa, nhất định ông sẽ nghĩ nàng bị điên rồi, sau này nàng ta sẽ không còn vùi trong ngực ông được ông coi như bảo bối mà dụ dỗ quan tâm. Nàng ta nhẫn nhịn, cuối cùng không thể cắn. “Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ làm sao vậy?” Vẻ mặt Dịch Cẩn Ninh lộ vẻ quan tâm đi tới, ôm đầu nàng ta: “Tỷ đừng làm muội sợ!” “Không sao, chỉ là thân thể không thoải mái lắm, nghỉ ngơi một chút là được!” Hai tỷ muội đều là người giỏi giả vờ, trước mặt Dịch Trường Hoa diễn trò một cách tự nhiên. Dịch Cẩn An nhìn Dịch Cẩn Ninh cảnh cáo, nhỏ giọng nói: “Ngươi dám nói ra, ta cho ngươi đẹp mặt!” “Sao ta có thể vạch trần tỷ tỷ chứ, ngươi còn chưa chịu đủ giày vò ta không nỡ để ngươi cứ ra đi như thế!” Dịch Cẩn Ninh nhếch môi cười một tiếng, nói to: “Ôi chao tỷ tỷ, nhất định là nha hoàn và ma ma trong viện tỷ không chú ý, thời tiết lúc này mới tháng hai, nếu buổi tối không đắp kín chăn chẳng phải sẽ bị cảm lạnh sao!” Dịch Trường Hoa nghe vậy trợn mắt nhìn Lý ma ma, gầm lên: “Bình thường các ngươi chăm sóc tiểu thư như nào vậy hả, nếu ngày cưới tiểu thư ngã bệnh các ngươi có thể chịu trách nhiệm không?” Lý ma ma bị mắng sợ đến mức quỳ phịch xuống đất: “Lão nô đáng chết, lão nô không nên để tiểu thư ngủ một mình trong phòng! Nhưng tiểu the không cho nô tài ngủ lại trong phòng, nàng sợ không ngủ được, chúng nô tài nghe tiểu thư dặn dò nên mới làm vậy!” Dịch Trường Hoa nể tình Lý ma ma là bà vú của Dịch Cẩn An nên không trạc móc nặng nề nữa, chỉ dặn dò bà sau này phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, không để nàng ta bị lạnh! Dịch Trường Hoa ra cửa, Lý ma ma đốt đèn lồng tiễn ông. Phất tay cho nha hoàn bà tử đi xuống, còn lại Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh ở trong phòng, nàng hỏi: “Cảm giác tối nay như thế nào? Còn chịu đựng được không? Không được thì đừng gắng gượng!” Dịch Cẩn An thất thanh cười khổ, hai chữ người thân trớc nay với nàng ta chỉ là thứ xa lạ, trước giờ nàng chưa chưa từng biết được cảm giác quan tâm do người thân mang đến. Hôm nay nhận được sự chân thành và ôm Dịch Trường Hoa ấp, nàng ta đã thấy thoả mãn rồi, còn quan tâm có chống đỡ được hay không cái quái gì, quá mức đau đớn sẽ không còn cảm giác, tập thành thói quen là được. Nàng ta trở mình lật qua lật lại, ngồi dậy, nhỏ giọng nói với Dịch Cẩn Ninh, A Mục có thể không phải mẹ ruột của nàng ta, nếu không chắc chắn bà sẽ để ý đến nàng ta. Đây là nghi ngờ trong lòng nàng ta, không ngờ bây giờ lại chia sẻ với Dịch Cẩn Ninh, nói cho nàng biết bí mật đã cất giấu rất lâu trong lòng. Dịch Cẩn Ninh cười với Dịch Cẩn An: “Tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khoẻ, Ninh Nhi về ngủ trước!” Lúc này hẳn Dịch Cẩn An đang cực lực nhẫn nhịn! Dịch Cẩn Ninh vui sướng rời khỏi phòng ngủ của Dịch Cẩn An, trở về viện mình. Nô Nhi hú lên quái dị, lấy ra một phong thư: “Tiểu thư, có một người tên Văn Mị Nhi gửi thư tsi!” “Mị Nhi?” Nàng gửi thư nhất định là có chuyện quan trọng: “Chuyện khi nào?” “Đưa tới lúc sáng nay, chúng ta đều ra ngoài, người gác cổng bèn đưa thư đến chỗ lão phu nhân! Lão phu nhân đợi một ngày cũng không gặp được người đâm ra nổi giận! Lúc nãy em gặp được Lương ma ma mới nhận được thư này!” NÔ NHI bĩu môi, bất bình thay tiểu thư, lão phu nhân cũng trông nom quá nhiều rồi, chỉ là may mắn không phải thư của Mạc Liễm Sâm, bằng không dựa theo tính tình của lão phu nhân nhất định sẽ hủy lá thư này, chuyện của tiểu thư và Mạc Liễm Sâm cứ thế đi toi! Dịch Cẩn Ninh vội mở ra, trong thư nói phu nhân Xương Ấp Hầu nhìn trúng nàng, muốn nàng làm con dâu Chương gia, hôm nay đã đưa sính lễ qua rồi. Nhưng Văn Mị Nhi không muốn gả cho cái gã chỉ nhìn bề ngoài thì phong lưu phóng khoáng kỳ thực bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đó. Nàng viết thư là muốn nhờ Dịch Cẩn Ninh nghĩ cách ngăn cản mối hôn nhân này. Dịch Cẩn Ninh cười khúc khích, Văn Mị Nhi dùng từ thật chuẩn xác, không ngờ họ đều nghĩ như vậy. Hiện tại Chương Dẫn Giác không còn lực uy hiếp đối với nàng, để xem Chương phu nhân xử lý chuyện đó ra sao. Nàng nghĩ hẳn Chương phu nhân sẽ không phơi bày chuyện này, như vậu Văn Mị Nhi rất có khả năng gả cho hắn. Nếu thực sự như vậy Mị Nhi phải ở góa cả đời rồi! Không được, không thể để Mị Nhi gả cho tên tàn phế đó! Dịch Cẩn Ninh híp mắt, tay không tự chủ sờ lắc tay tương tư trên cổ tay trái, lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát từng chữ trên hạt trân châu, động tác này đã trở thành thói quen của nàng. NÔ NHI đã trực ngủ gật, Tiểu Đào để nàng đi xuống nghỉ ngơi trước, mình ở lại hầu Dịch Cẩn Ninh. Nàng nhìn động tác lơ đãng của chủ tử mình, âm thầm buồn cười. “Tiểu thư, có phải phải giết Chương Dẫn Giác mới có thể giải quyết vấn đề này?” Nàng rót cho Dịch Cẩn Ninh một ly trà, nghe như một câu hỏi lơ đãng nhưng Dịch Cẩn Ninh vẫn nghe được. Dịch Cẩn Ninh lười biếng nói: “Không thể giết hắn!” “Vì sao?” Đây là vấn đề khiến Tiểu Đào rối rắm cả ngày nay, tiểu thư rất không tầm thường, một loạt chuyện nàng làm hình như đều mang theo thù hận nồng đậm, như điên cuồng đối xử với kẻ thù. Nàng sợ, hành động khác thường của tiểu thư kiến nàng thấy tiểu thư thật xa lạ, cách nàng rất xa, tựa như… một luồng u hồn. “Làm sao thế?” Dịch Cẩn Ninh phát hiện sự khác thường của nàng, quan tâm hỏi. Tiểu thư là quỷ hồn, trực giác của nàng nói với nàng như vậy! “Tiểu thư, tại sao người lại trở nên đáng sợ như vậy? Hôm nay người làm vậy với Thế tử gia phủ Xương Ấp Hầu thật sự dọa em sợ! Còn nữa, người đối xử với đại tiểu thư cũng không giống trước, hoàn toàn giống như… nữ quỷ báo thù!” Nhìn Dịch Cẩn Ninh trợn to hai mắt nhìn mìn, Tiểu Đào vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tiểu thư, không phải Tiểu Đào cố ý, em chỉ là… em chỉ là…” “Tiểu Đào, cảm giác của ngươi thật nhanh nhạt. Nhưng ngươi đừng sợ!” Dịch Cẩn Ninh kéo nàng lại gần: “Đúng vậy, ta là một luồng u hồn tới lấy mạng người, ta là tìm người báo thù. Chương Dẫn Giác, Dịch Cẩn An và Mạc Dật Hiên đều là kẻ thù của ta, ngay cả Tướng phủ ta cũng coi là kẻ thù, ta là nữ quỷ báo thù thì sao? Ngươi chính là Tiểu Đào của ta, ta vẫn là tiểu thư của ngươi, như vậy đủ rồi!” Tiểu Đào ôm eo tiểu thư, tay hơi run: “Tại sao lại như vậy? Em không hi vọng người như vậy, người nên dịu dàng thiện lương, người nên…” “Tiểu Đào, nhìn ta này!” Dịch Cẩn Ninh đỡ hai vai Tiểu Đào, xoay mặt nàng về phía mình: “Ta vẫn là ta, tin ta!” Hai mắt Tiểu Đào mơ hồ đẫm lệ, nàng nghiêm túc nhìn Dịch Cẩn Ninh. Hàng mày này, đôi mắt này, nụ cười dịu dàng này, rõ ràng chính là tiểu thư thương yêu củ nàng! Đúng vậy, tiểu thư chính là tiểu thư, tiểu thư muốn báo thù nàng sẽ giúp đỡ! Trong lòng Tiểu Đào thầm cầu nguyện cho tiểu thư, hi vọng tiểu thư có thể sớm ngày trả thù, sớ ngày khôi phục lại dáng vẻ lúc đầu, trở lại là nàng, trở lại là tiểu thư thích nói thích cười thích ồn ào! Nàng ngẩng đầu, hít mũi: “Tiểu thư, em hiểu rồi!” “Này, ngươi còn khóc!” Dịch Cẩn Ninh vuốt mũi nàng: “Tiểu Đào ngoan, không khóc!” Tiểu Đào cười ha ha, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, vậy… Vậy Chương Dẫn Giác làm sao bây giờ? Chương phu nhân và Văn phu nhân đã đổi thiếp canh rồi, nếu người gả đi rồi, chuyện của tiểu thư Văn Mị Nhi sẽ không dễ dàng!” “Yên tâm, Chương Dẫn Giác này đã tàn phế rồi, chỉ cần chúng ta tung tin tức này ra, còn sợ Chương phu nhân giữ mối hôn nhân này không tha sao? Dù bà ấy không buông tha nhưng Văn Hầu Gia không phải kẻ ngốc, ông ấy sẽ đồng ý sao?” “Ha ha, chúng ta…” Tiểu Đào vui vẻ, hoàn toàn quên mất thời gian: “Chúng ta nói tin tốt này cho Mị Nhi tiểu thư!” Dịch Cẩn Ninh nói: “Nhưng mà hiện tại ta mệt mỏi!” “Hả?” Tiểu Đào kinh hãi: “Đúng rồi, hiện tại vẫn chưa đến giờ sửu! Tiểu thư, mau ngủ đi, sáng mai bảo Nô Nhi tung tin tức này!” Dịch Cẩn Ninh nằm trên giường, an tâm chìm vào giấc ngủ. Nàng nghĩ, ngày mai sẽ có tin tức tốt!