Mùng một đầu năm dùng cơm tối xong, Dịch Cẩn Ninh lười nhác nằm trên giường, tay vân vê chữ viết nho nhỏ trên vòng tương tư. Chợt phát hiện bên cửa sổ loé lên, một bóng đen xuất hiện, trong lòng nàng vui vẻ: Chàng đến đây! Nàng hấp tấp đứng lên mở to mắt nhìn, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, ngươi qua bên cửa sổ nhìn xem, hình như đằng kia có con mèo hoang.” “Có con mèo hoang?” Tiểu Đào nghi hoặc nhìn qua bên cửa sổ, nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào, bên ngoài trừ ánh sáng phản chiếu của tuyết đọng trên đất, khắp nơi đều tối đen như mực. Tiểu thư từng giao ước với nàng, nếu nói ngoài cửa sổ có con mèo đen thì là sư phụ đến đây. Nhưng thực sự là ngoài cửa sổ cái gì cũng không có, tiểu thư quá mức nhạy cảm rồi. “Làm sao có thể?” Dịch Cẩn Ninh nắm cổ tay trái, khẽ xoay tròn chuỗi hạt, vừa rồi quả thực nàng thấy một bóng đen chợt loé lên. Tiểu Đào lại chăm chú nhìn lần nữa: “Không có ai cả, tiểu thư nhìn lầm rồi! Đã qua năm mới, lại đang nửa đêm, sao hắn có thể tới?” Có lẽ thực sự do nàng đa tâm, lúc này sao Mạc Liễm Sâm có thể đến. Nếu hắn muốn thì đã đến từ lâu, hà tất chờ đến bây giờ, lại còn nán lại ở ngoài cửa sổ lén lút chờ nàng phát hiện? Đêm dần khuya, Dịch Cẩn Ninh không chờ Mạc Liễm Sâm nữa. Nàng lo lắng hắn xảy ra chuyện, hôm đó A Trúc vội vội vàng vàng đến, không nói hắn đi đâu. Nàng thực ngốc, nên hỏi rõ ràng mới phải. Sơ tam*, A Trúc toàn thân mệt mỏi trở lại, không nói câu nào. Tiểu Đào không ngừng gấp gáp, Dịch Cẩn Ninh càng gấp gáp hơn. *Sơ tam: Mùng 3 âm lịch. “Tốt xấu cũng nói một câu đi chứ!” Tiểu Đào nổi nóng liền nhéo tai hắn. “Ngươi muốn ta nói gì, chủ tử cũng chưa nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm gì?” Tâm tình A Trúc cũng không tốt. Mấy ngày trước hắn nhận được tin tức chủ tử bèn thừa dịp đêm tối chạy qua, nhưng phát hiện khắp nơi trên đất đều là thi thể bị thối rữa, khói đặc cuồn cuộn, chủ tử chẳng biết ở nơi nào. Hắn tìm mấy ngày mới chờ được tin tức chủ tử truyền đến, thì ra chủ tử đi theo một thương đội vào đại mạc, phỏng chừng một thời gian ngắn không thể trở về. Tiểu Đào bị nói cho á khẩu, nàng chỉ quan tâm hắn thôi, làm gì mà bày ra bộ mặt thối chứ! Ngược lại Dịch Cẩn Ninh vẫn cau mày, A Trúc vội nói: “Chủ tử không cần lo lắng, hắn không có việc gì!” Hắn không có việc gì, nhưng ta có việc! Hiện tại đã là sơ tam, hơn một tháng nữa nàng phải gả cho tên Vương Gia ngốc kia, Mạc Liễm Sâm không nôn nóng chút nào sao? “Không có việc gì thì tốt!” Nàng không muốn trước mặt A Trúc biểu hiện quá nhiều, đành phải thản nhiên đáp một tiếng. Nhưng Tiểu Đào nhìn ra được, tiểu thư cực kỳ không vui, nàng đang cân nhắc nên làm gì để tiểu thư vui vẻ trở lại, chợt ngoài cửa sổ lại có động tĩnh. “Là ai?” A Trúc phản ứng nhanh nhẹn, mắt tinh phát hiện bên cửa sổ có người nghe lén, hắn bước một bước dài phi qua, nhưng chỉ thấy một bóng dáng màu đen vượt qua bờ tường. “Chủ tử, là người áo đen! Thuộc hạ đuổi theo.” Nói xong, A Trúc vận khí đuổi theo. Đuổi theo một lúc, A Trúc đã đuổi sát người áo đen kia, lại thấy nàng nhanh chóng lắc mình vào một căn phòng nhỏ tối tăm, sau đó không thấy bóng dáng. Trong căn nhà kia trừ một giá nến trên bàn đá phủ đầy bụi bậm ra, khắp nơi đều là màu đen. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra điều kỳ lạ, giá nến trên bàn đá có dấu vết bị dịch chuyển, hắn thuận tay động một cái, quả nhiên thấy vách tường mở ra một khe hở nhỏ, hắn nghiêng người chen vào, thuận tiện lấy từ trong ngực ra một hộp quẹt. Vừa tiến vào hốc tường kia lại là một quang cảnh khác, chỉ thấy nghiêng nghiêng phía dưới chi chít thềm đá rườm rà, hắn đi tiếp xuống dưới, lại mò mẫm một hồi, phát hiện bản thân đi vào một mật đạo. Men theo mật đạo, mãi đến khi thấy rìa một tấm ván gỗ có khe hở nhỏ, hắn lập tức đẩy tấm ván gỗ, chui ra. Phát hiện nơi này lại là điền trang tơ lụa có tiếng cạnh “Hồi đầu khách”. “Người đâu?” A Trúc khó hiểu, vừa rồi hắn một đường đuổi theo, xác định người nọ chính là vào mật đạo kia không sai, nhưng ra đây lại biến mất. Hắn liếc mắt nhìn khắp nơi, vẫn không phát hiện điều gì. Nơi này là kho hàng của điền trang tơ lụa, bên trong đều là vải vóc được buộc thành từng bó, người kia không thể trốn vào trong vải vóc. Kỳ lạ, sao đột nhiên không thấy người? A Trúc hậm hực rời khỏi kho hàng, người canh giữ kho hàng bên ngoài khẽ hô một tiếng: “Có trộm!” “Chuyện bé xé ra to! Trong kho hàng nhà ngươi có trộm là không sai, nhưng ta không phải trộm, ta chẳng có hứng thú với vải vóc của nhà ngươi!” A Trúc liếc người canh giữ một cái, may mà hôm nay mở kho chuyển vải ra phơi nắng, bằng không hắn thật không có cách ra ngòi. Trở lại Tướng phủ, A Trúc báo cáo tiến trình cho Dịch Cẩn Ninh, hắn nói ra suy nghĩ của mình: “Chủ tử, người nọ không phải am hiểu mật đạo nhưng có một tổ chức ngầm giúp đỡ sau lưng.” Tiểu Đào nhìn A Trúc như có lời muốn nói, bèn hỏi: “Có phải ngươi có chuyện gì giấu tiểu thư không, nói mau!” “Chủ tử, Mạc công tử, e là có thể hắn đã xảy ra chuyện!” Vừa rồi trên đường trở về hắn nhận được tin tức của chủ tử, nói là thương đội kia là người của “Quỷ Kiến Sầu” giả mạo. Hắn lo lắng chủ tử đã xảy ra chuyện, muốn đi xem nhưng lại không thể thoát thân, vì vậy rối rắm không biết phải làm như thế nào cho tốt. Không ngờ Tiểu Đào tinh mắt, phát hiện ra đầu mối, hắn mới nói ra. Mạc Liễm Sâm xảy ra chuyện? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh hoảng hốt, thầm kêu không tốt, nàng nói: “A Trúc, ngươi biết chàng ở đâu không?” A Trúc cũng không nói rõ hắn ở đâu, chủ tử chỉ nói sẽ lưu lại ký hiệu cho hắn nếu đã xảy ra chuyện sẽ dùng ký hiệu màu đỏ, không có chuyện gì thì sẽ dùng ký hiệu xanh dương. Sau khi A Trúc rời đi, Dịch Cẩn Ninh lo lắng một trận. Mạc Liễm Sâm, chàng không thể gặp chuyện không may! Nửa đêm, Dịch Cẩn Ninh thức dậy đi nhà cầu, lại thấy bóng dáng người áo đen kia cạnh cửa sổ. “Ai!” Nàng hét lớn một tiếng, người nọ lại nhanh chóng rời đi. Chờ Tiểu Đào và Nô Nhi đi vào, đã không thấy bóng dáng nàng từ lâu. Thân thủ thật nhanh! Nô Nhi trộm nghĩ. Dịch Cẩn Ninh híp mắt, vì sao người nọ lặp đi lặp lại nhiều lần hành động đến gần cửa sổ của nàng? Hẳn nàng ta không muốn làm mình bị thương, nếu muốn hại mình thì nàng ta đã sớm đắc thủ rồi. Rốt cuộc nữ áo nhân này là ai, nàng ta tới đây với mục đích gì? Chẳng lẽ là người quen cũ của phụ thân? Hoặc là người có liên quan đến mình? Hay là nơi này dính dáng đến quá nhiều bí mật? Nàng rất muốn làm rõ. Ân oán của Tướng phủ nhiều năm trước nàng chỉ biết về chuyện mẫu thân, còn lại nàng không hề biết gì. Về chuyện Dịch Cẩn An, nàng luôn âm thầm điều tra. Hiện tại A Trúc đã đi tìm Mạc Liễm Sâm, gần đây Nô Nhi cũng không có tin tức gì, nàng có phần sốt ruột. Nàng chỉ là một đích nữ của Tướng phủ, còn là đích nữ ghi tên dưới danh nghĩa mẫu thân, muốn điều tra một chuyện nói còn dễ hơn làm. Đối với nàng, thân phận Dịch Cẩn An là một chuyện mù mờ, luôn quanh quẩn trong lòng nàng, không tra ra chân tướng bất kể như thế nào nàng cũng sẽ không an tâm. Từ khi sống lại đến nay, trả thù Dịch Cẩn An và hai tên cặn bã còn lại đã không còn quan trọng nữa, chuyện này phải suy nghĩ kỹ rồi tính sau. Hiện tại nàng không có khả năng đi trả thù người khác, không thể gấp gáp. Bây giờ quan trọng nhất là tra ra thân thế Dịch Cẩn An để vạch trần bí mật sau lưng nàng ta. Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tra ra sự thật. Mười tám tháng giêng, ngày hội Nguyên Tiêu, tất cả mọi người ra ngoài xem hoa đăng đoán đố đèn. Dịch Cẩn Ninh nằm trên ghế quý phi đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào. Tay phải của nàng lại bất giác vân vê vòng tương tư trên cổ tay trái, khóe miệng xuất hiện nụ cười ngọt ngào, tiếp theo là một tiếng than thở khe khẽ. Tiểu Đào buông kim chỉ trong tay: “Tiểu thư, người lại làm sao vậy?” Tiểu thư không di dạo hội hoa đăng thì cũng thôi đi, còn nằm ở đó than thở, ngay cả tiểu nha đầu là nàng cũng bị làm cho có chút thương cảm. “Thời gian tốt như này không phải dùng để than thở, tiểu thư, người nên giống các vị tiểu thư khác ra ngoài đi dạo giải sầu. Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ có cảm giác bản thân bị người than thở làm cho già rồi!” Tiểu Đào gạt quyển sách trên tay nàng, lôi kéo: “Đi thôi, Nô Nhi cũng không biết vui vẻ đi chơi ở đâu rồi, ngay cả em muốn đi theo cũng bị người giữ ở trong phòng này.” ----------------------------------------------------- Dịch Cẩn Ninh than thở một tiếng, đứng dậy theo Tiểu Đào: “Tiểu Đào, không tới một tháng nữa ta sẽ phải gả cho Thanh Vương rồi. Mạc Liễm Sâm mãi chẳng thấy xuất hiện, ngươi nói ta làm sao bình tĩnh lại được?” Ngồi trước gương đồng, tay vỗ nhẹ lên da thịt nõn nà như ngọc, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy rõ ràng tiểu nhân nhi trong gương kia gầy yếu đi rất nhiều. Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*! Nàng đây là đang tiều tuỵ vì Mạc Liễm Sâm, hay là vì mình nên mới gầy đi? *Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy (衣带渐宽终不悔,为伊消得人憔悴): Áo quần rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy. “Tiểu Đào, ta quyết định rồi!” Dịch Cẩn Ninh cười cười: “Ta muốn gả cho Thanh Vương!” Gả cho Thanh Vương, điều này không ngăn trở trái tim nàng yêu Mạc Liễm Sâm. Nếu Mạc Liễm Sâm thực sự yêu nàng, sẽ đến đưa nàng đi; nếu hắn không đến, nàng sẽ hoàn toàn hết hy vọng, an tâm ngồi vị trí Thanh Vương phi của nàng. “Gả cho Thanh Vương?” Tiểu Đào chải tóc cho nàng, kéo xuống một lọn tóc làm nàng đau đớn. Dịch Cẩn Ninh khẽ nhe răng: “Cẩn thận chút!” “Vậy sư phụ làm sao bây giờ, không phải người rất thích hắn sao?” Vòng tương tư kia chính là minh chứng tốt nhất, tiểu thư hoàn toàn luân hãm. “Yêu cũng thế, hận cũng vậy, chàng yêu hay không, ta không thể quyết định, mỗi ngày thức dậy đều lo lắng phải lập gia thất, còn phải ngóng trông khi nào thì chàng tới, nhưng trông mong chỉ công dã tràng!” “Chủ tử!” Chẳng biết A Trúc trở về từ lúc nào, hắn nghe Dịch Cẩn Ninh nói vậy, lập tức lo lắng cho Mạc Liễm Sâm, đành xuất hiện thay hắn nói một câu, nhất định Mạc công tử sẽ không phụ người!” Sẽ không phụ nàng! Dịch Cẩn Ninh nghe hiểu, nhưng nghĩ không ra! Mãi đến hôm thành thân, Dịch Cẩn Ninh mới hiểu hàm nghĩa trong lời nói của A Trúc. Quả thực hắn sẽ không phụ nàng, nhưng để nàng lo lắng hồi lâu, trả lại nàng lại là kinh sợ lớn nhất! Lúc này Nô Nhi vui vẻ hát bài hát của trẻ con nhảy chân sáo trở lại, nàng mang về rất nhiều đồ thú vị, cố gắng trêu chọc Dịch Cẩn Ninh vui vẻ, nhưng cuối cùng không có kết quả. Ngày hôm sau, Lạc Tiếu Tiếu lại tới. “Ta cho rằng tối qua ngươi sẽ xuất phủ, tốt xấu gì cũng đến thăm “Hồi đầu khách” chứ!” Nét mặt Lạc Tiếu Tiếu luôn là một vẻ cười hì hì, cộng thêm tác phong phóng khoáng của nàng, khiến người khác vừa nhìn liền thoải mái. Dịch Cẩn Ninh kêu nàng ngồi xuống hàn thuyên một lúc lâu với nàng. Biết quê nàng đều là chế độ một vợ một chồng, tức nam nhân chỉ có thể có một nữ nhân, nữ nhân có thể yêu cầu địa vị ngang nhau với nam nhân, có thể đề xuất ly hôn. Nàng cảm thấy vô cùng mới vẻ, lại vô cùng mong chờ. Tại Việt Vương triều, quy củ đều được định ra, nam nhân tam thê tứ thiếp kỳ thực rất bình thường. Nữ nhân xuất giá phải một lòng một dạ, nếu không sẽ bị bỏ, cuối cùng không ngẩng đầu lên được. Kiếp trước nàng quá đơn thuần rồi. Nàng cho rằng để Chương Dẫn Giác tam thê tứ thiếp vẫn có thể giữ vững vị trí chính thê của nàng, nhưng không ngờ lại là thương tích đầy mình. Kiếp này, nàng chỉ muốn nhất sinh nhất thế song nhân, nàng chỉ cần đơn giản như vậy, nàng chỉ cần không phản bội tình cảm nữa là đủ rồi! Nàng cho rằng, trời đất này là một hồ sâu tăm tối, việc này không phải mộng. Gả cho Thanh Vương, gia nhập Hoàng thất, cuối cùng giấc mộng kia chỉ là ảo tưởng.Không ngờ, không những không phải giấc mộng, mà là một niềm vui lớn. Mặc dù niềm vui này có phần hơi quá mức. “Thân thể ta không thoải mái, không muốn ra ngoài!” Dịch Cẩn Ninh không muốn nói đến chuyện kia, đành nói bừa. Lạc Tiếu Tiếu cười to: “Ha ha, nhìn ngươi kìa, dáng vẻ phờ phạc rũ rượi tuyệt không đẹp chút nào, nào có dáng vẻ của song xu Cẩm Thành, nâng tinh thần lên, ta dạy ngươi khiêu vũ!” Dịch Cẩn Ninh liếc nàng một cái, nhìn vòng eo cứng ngắc của nàng: “Ta còn cần ngươi dạy sao, vũ điệu của ta không hề thua kém ngươi, bản thân ngươi tự tin nhảy đẹp hơn ta?” “Ai nói khiêu vũ thì phải uốn éo lắc lư vòng eo, phất tay áo như cổ nhân các ngươi?” Thỉnh thoảng Lạc Tiếu Tiếu nói ra ít từ ngữ cố quái khiến người một phòng mơ mơ hồ hồ, gãi đầu liên tục. “Cổ nhân?” Dịch Cẩn Ninh cho là mình nghe nhầm. “À… Câu nói ở quê hương ta, ý tứ người trong thành!” Lạc Tiếu Tiếu cười lúng túng. Lạc Tiếu Tiếu nói nhảy liền nhảy, nàng đi đến chỗ trống, nhảy động tác cưỡi ngựa. Tư thế cổ quái và vòng eo cứng ngắc không linh hoạt kia khiến người một phòng nhìn trân trối. Nô Nhi ăn sạch điểm tâm trong tay: “Đây là vũ đạo gì, thực kỳ quái?” “Ta cũng muốn bắt chước, ngươi dạy ta đi!” Tiểu Đào ồn ào, nói Lạc Tiếu Tiếu dạy nàng. Gần đây tiểu thư không vui, nếu học xong vũ đạo này là có thể khiến tiểu thư vui vẻ rồi. Kỹ thuật nhảy vừa rồi của Lạc Tiếu Tiếu làm tiểu thư cười rất vui vẻ, xem ra rất có tác dụng. “Ta cũng muốn học!” Nô Nhi một bước đi qua, đá ngã cái ghế vướng víu. “Rầm!” “Làm càn!” Sau khi Dịch Cẩn Ninh cười xong vẻ mặt lập tức nghiêm túc, lại thấy Lạc Tiếu Tiếu vô tội nhìn mình, đành nhoẻn miệng cười: “Chuyện này… Sẽ tổn hại phong tục*…” * Chỗ này là thương phong hóa: Thương là thương tổn, gây trở ngại, bại hoại; phong hóa là phong tục giáo hóa. Bại hoại, tổn hại phong tục xã hội và giáo hóa. Ý ngôn hành gây ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội giáo dục. Lạc Tiếu Tiếu không hề gì nhún vai, nữ nhân cổ đại chính là như thế, làm gì cũng sợ bóng sợ gió, sợ này sợ kia! “Được, không học cũng không sao!” Nàng cười nói: “Ninh Ninh, ngươi làm sao vậy? Nhìn ngươi có vẻ gầy đi!” Rõ ràng Dịch Cẩn Ninh gầy đi không ít, nhưng cũng có phong tình, càng có dáng vẻ Lâm Đại Ngọc, nhưng quá gầy chung quy không tốt. Nàng biết đủ loại bi kịch sau khi nữ nhân gả vào nhà trai, gầy như Dịch Cẩn Ninh nếu sau lại gầy nữa, về sau rất khó sinhi dưỡng. “Không sao, có thể là do thời tiết thay đổi!” Ánh mắt Dịch Cẩn Ninh né tránh. Có chuyện! Lạc Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt nàng lập tức nhất định là tư xuân, nghe đồn bệnh tương tư rất dễ làm người ta gầy đi. Mặc dù nàng chưa thấy qua, nhưng vẫn tin tưởng. Nàng nháy mắt hỏi đùa: “Có phải lập gia thất nên lo lắng không? Không sao, nữ nhân ấy mà, sớm hay muộn cũng phải xuất giá! Ngươi đây là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, đừng suy nghĩ nhiều quá!” Nếu là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn thì tốt, ít nhất không cần mỗi ngày buồn bã ngóng trông, nhưng khổ sở chờ đợi lại không có kết quả. “Tiểu thư có chỗ nào giống bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, nàng là bệnh tương tư!” ------------------------------------------------ Một câu của Tiểu Đào vạch trần chuyện xấu của Dịch Cẩn Ninh, khiến nàng xấu hổ không thôi, liên tục trừng mắt nhìn Tiểu Đào. “Ra là bệnh tương tư! Nói mau ai hại ngươi tương tư? Ta giúp ngươi bắt hắn đến!” Lạc Tiếu Tiếu cười vỗ ngực đảm bảo nói: “Nếu hắn dám không đến gặp ngươi, ta đánh chết hắn!” Không tiếc mạng sống giúp bạn, nàng không làm được, nhưng vì bạn đâm người khác hai đao nàng rất vui lòng. “Aizz, tiểu thư ấy à!” Nô Nhi cắn hạt dưa, nhằn vỏ hạt ra nói: “Nhớ nhung người sống chết không rõ, tung tích khó tìm. Tất nhiên nàng ưu sầu rồi!” “Hừ, mới không phải đâu! Tiểu thư là lo lắng đến lúc đó người thương không thể giữ lời đến cướp kiệu hoa!” Tiểu Đào cướp đĩa hạt dưa trong tay Nô Nhi. Thì ra là vậy, thì ra cô nhóc này lo lắng người thương không đúng lúc ngăn cản nàng lên kiệu hoa! Lạc Tiếu Tiếu vui vẻ: “Vậy lo lắng cái rắm, nếu hắn thật sự yêu ngươi sẽ xuất hiện, nếu hắn không yêu ngươi ngươi mong đợi đến chết cũng chỉ uổng công, nghe ta đừng suy nghĩ chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đến chỗ này chơi!” Bất luận thế nào cũng không thể kháng lại thánh chỉ, đó là tội lớn chém đầu. Nhưng người khác tới cướp kiệu hoa thì không phải lỗi của Dịch Cẩn Ninh, ý nghĩa không giống chứ sao. Nói không chừng sau khi bị cướp kiệu hoa Thái hậu lo lắng nàng khó giữ trong sạch, thay đổi ý định không muốn nàng gả cho Thanh Vương nữa, chẳng phải càng tốt sao? Nhất cử N tiện nha! Lạc Tiếu Tiếu nghĩ ngợi. “Đi đâu chơi có thể khiến người ta thoải mái hơn ngủ sao? Ta không đi, Tiếu Tiếu, ngươi về trước đi. Hôm nào ta đến Hồi đầu khách cổ vũ ngươi, giúp ngươi tăng nhân khí.” Dịch Cẩn Ninh nghịch ngợm cười, Lạc Tiếu Tiếu từng trêu chọc nàng, nếu nàng đứng trước cửa Hồi đầu khách, nhất định hấp dẫn rất nhiều khách nhân. Lời nói lúc này của nàng, nếu để mẫu thân biết, tất nhiên người sẽ không tha cho nàng. Theo lời mẫu thân thì sẽ tổn hại phong tục! Lại qua hai ngày, tâm tư Dịch Cẩn Ninh hơi lắng lại, không hề cố gắng suy nghĩ chuyện Mạc Liễm Sâm nữa. Ngày hôm đó, nàng muốn ra ngoài một chút, chợt phát hiện Lạc Tiếu Tiếu thần thần bí bí vào từ cổng sau Tướng phủ. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh nghi hoặc, sao Tiếu Tiếu lại lén lút? Nàng đến cổng sau đi theo Lạc Tiếu Tiếu, lại thấy nàng chạy thẳng đến Du Nhiên Hiên của ca ca. Chỉ lát sau đã thấy nàng ủ rũ đi ra, nàng muốn lên hỏi xem xảy ra chuyện gì thì thấy từ trong phòng có người chạy ra. Ca Ca và Tiếu Tiếu? Bọn họ có quan hệ gì? Dịch Cẩn Ninh vụng trộm núp sau một bụi hoa, che đi thân thể, muốn nghe xem hai người này nói chuyện gì. Chỉ nghe ca ca nói: “Tiếu Tiếu, nàng đừng như vậy, không phải ta đã ký hiệp nghị kia của nàng rồi sao?” “Cái gì mà ký hay không, ngươi giả vờ!” Lạc Tiếu Tiếu hừ lạnh: “Nói đừng tặng đồ cho ta nữa, ngươi càng tặng! Ngươi xem ta là người thường à, coi ta là người nào hả?” “Tiếu Tiếu, đừng như vậy, ta sai rồi còn không được sao?” Dịch Cẩn Hồng đáng thương kéo tay nàng, lại bị nàng dễ dàng tránh thoát. Lạc Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: “Thỏa thuận chính là thỏa thuận, đó là chứng cứ quan trọng, không phải dùng để chơi đùa. Xin ngươi tôn trọng nội dung thỏa thuận, cũng tôn trọng ta!” Dịch Cẩn Hồng vốn cho rằng chỉ cần có thể ở cạnh nàng, nên cái gì cũng không quan tâm. Nhưng sau khi hắn đáp ứng ký kết thỏa thuận kia liền không quản được trái tim mình nữa. Hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn Lạc Tiếu Tiếu chính thức trở thành thê tử của hắn, chứ không phải là thê tử trên thỏa thuận. “Trong thỏa thuận kia không phải nói rõ nhà trai phải cố gắng trước mặt nữ nhân làm hết chức trách trượng phu sao?” Dịch Cẩn Hồng cười gượng. Lạc Tiếu Tiếu đập khung cửa bên cạnh, rống to: “Thỏa thuận cũng quy định rõ ràng, ngươi không được xâm phạm quyền lợi của ta. Không được dưới tính huống ta không cho phép làm ra bất kỳ chuyện gì liên quan đến quyết định của ta, nhưng ngươi cũng vi phạm điều này, ngươi giải thích như thế nào?” “Không phải ta đang nhận sai với nàng đấy sao? Tha thứ ta lần này, đảm bảo sẽ không tái phạm lần sau, có được hay không?” Dịch Cẩn Hồng giơ ba ngón tay thề. …. Sau đó nói gì, Dịch Cẩn Ninh đi xuống không nghe nữa. Nàng đứng ở kia lâu như vậy, đại khái cũng đoán được nhất định là ca ca thích Tiếu Tiếu rồi. Về phần thỏa thuận kia, nàng đoán chính là Tiếu Tiếu bày ra. Tiếu Tiếu nàng cũng quá nhiều trò. Rất nhanh Lạc Tiếu Tiếu chịu thua Dịch Cẩn Hồng dây đưa, nói rõ một vài chi tiết trên thỏa thuận sau đó lắc mình chạy lấy người, nhưng lại bắt gặp Dịch Cẩn Ninh cười xấu xa. “Nói một chút xem, có phải vừa ý ca ca ta không?” Dịch Cẩn Ninh ngăn nàng lại, giọng điệu nghi ngờ. “Đừng, ca ca ngươi như thằng nhóc con, ta chướng mắt!” Bản lĩnh bám người của Dịch Cẩn Hồng có thể nói là hạng nhất, nàng thực hối hận lúc trước tìm hắn đến làm đá kê chân, không ngờ lại tự lôi kéo bản thân vào. Nàng nhức đầu không ngớt, vội vươn tay nâng trán: “Đừng nói như vậy, ta hối hận muốn chết!” “Hả?” Hối hận cái gì? Dịch Cẩn Ninh biết nhất định giữa ca ca và Tiếu Tiếu có chuyện xưa, xe ra ca ca không thể chiếm được trái tim mỹ nhân rồi! “Ninh Ninh, ta nói ngươi biết!” Lạc Tiếu Tiếu kéo nàng ngồi xuống ghế đá: “Ngươi cẩn thận nghe ta nói.” …. Thì ra là Tiếu Tiếu lại có chuyện cũ ly kỳ như vậy, Dịch Cẩn Ninh không ngờ nàng lại là con gái ruột lưu lạc bên ngoài của Tướng quân Uy Trấn! Nhưng nàng muốn thỏa thuận kết hôn giả kia để làm chi? Không phải là gạt người sao? Nàng nhíu mi: “Ngươi hà tất phải ký thỏa thuận, trực tiếp kết hôn không được sao? Đến lúc đó ngươi là chị dâu của ta rồi!” “Khó mà làm được, nếu như gả cho ca ca ngươi thật, ta còn không buồn bực đến chết à? Nhìn bản lĩnh quấn người của hắn xem….” Lạc Tiếu Tiếu lời lẽ nghiêm khắc từ chối, giọng phản đối rõ ràng. “Được rồi, ngươi không muốn thì thôi. Phỏng chừng mẫu thân ta cũng không đồng ý ngươi làm chị dâu của ta!” Dịch Cẩn Ninh rất rõ mẫu thân muốn một nàng dâu ra sao, tính cách tùy tiện như Lạc Tiếu Tiếu bà vốn không thích, càng miễn bàn đến tác phong làm việc kỳ quái của nàng. Aizz, xem ra con đường tìm vợ của ca ca còn dài dằng dặc đây! “Đúng rồi, Ninh Ninh, nói đến mẫu thân ngươi, đột nhiên ta nhớ đến một chuyện!” Lạc Tiếu Tiếu cầm tay nàng: “Lần trước ở chùa Phổ Ninh, ta thấy mẫu thân ngươi đi rất gần một nam nhân dáng dấp tuấn tú. Ngươi nói phụ thân ngươi rất có hương vị bán lão từ nương*, rất nhiều nam nhân muốn truy đuổi. Huống hồ, dáng dấp mẫu thân ngươi xinh đẹp như vậy…” *Bán lão từ nương: chỉ phụ nữ đã đến trung niên nhưng vẫn còn phong vận, dáng vẻ thùy mị, thướt tha, trích từ “Nam nữ - hậu phi truyện hạ”: “Từ nương tuy nhiều tuổi, nhưng vẫn còn đa tình.” Mẫu thân ngoại tình? Dịch Cẩn Ninh không tin tưởng lắm. Mẫu thân là người an phận thủ lễ, nếu người đã gả vào Tướng phủ, nhất định sẽ không làm ra chuyện tổn hại gia phong. Trừ phi…. Bà gặp người kia, người mà trừ Dịch Cẩn Hồng ra bà vẫn luôn nhớ thương trong lòng. Long Ngân…. ------------------------------------------------------------- “Chao ôi, ta nói ngươi này, có lẽ mẫu thân ngươi hồng hạnh vượt tường rồi…” Lạc Tiếu Tiếu lại nói ra từ ngữ kỳ quái, Dịch Cẩn Ninh nheo mắt: “Mẹ ngươi có phải ý là nương ngươi không?”* *Ở đây có sự khác nhau về cách gọi mẹ, Lạc Tiếu Tiếu là người hiện đại xuyên về cổ đại nên dùng từ mụ nghĩa là mẹ (妈) còn Dịch Cẩn Ninh là người cổ đại nên dùng từ nương(娘) cũng có nghĩa là mẹ. Rất có khả năng, nếu người kia là Long Ngân… Đầu tháng hai, cỏ mọc, chim bay, rất nhiều người trẻ tuổi yêu thích túm năm tụm ba đi đạp thanh. Dịch Cẩn Ninh vẫn như thường ngày, không muốn ra ngoài lắm, còn Dịch Cẩn An không biết tự nhốt trong phòng làm gì. Tứ di nương không chịu được Dịch Cẩn Dung đeo bám dai dẳng, cuối cùng đồng ý để nàng ta ra cửa đạp thanh. Hôm đó, Dịch Cẩn Dung ngồi xe ngựa xuất phủ, nhưng trên đường quá nhiều người, đành phải xuống xe đi bộ đi tìm bạn tốt của mình là Giang Thanh Duệ – con gái đại phu. Nàng ta và Giang Thanh Duệ vốn hẹn nhau cùng ra ngoài đạp thanh, kết quả trong nhà Giang Thanh có chút chuyện nói nàng qua đón. Nhưng đường… Aizz! Dịch Cẩn Dung không kìm được tức giận, để phu xe về trước, tự mình dẫn theo thị nữ thiếp thân Tiểu Hoa đi xem đường phố náo nhiệt, không tới một lát đã đi tới hẻm nhỏ vắng người. Bất chợt, mấy gã nam tử thô tục đi từ bên kia hẻm nhỏ tới, nàng ta sợ tới mức lui về phía sau từng bước, mang theo Tiểu Hoa quay về. Nhưng đằng sau cũng đụng phải vài gã lưu manh khác, bọn chúng cười quỷ dị phất tay áo, trong mắt nhìn hai chủ tử phát ra ánh sáng như sói đói. “Các ngươi… Các ngươi muốn làm gì?” Dịch Cẩn Dung sợ hãi, Tiểu Hoa bảo vệ chủ tử sau người: “Các ngươi đừng làm càn, tiểu thư chúng ta là con gái của Thừa tướng… Các ngươi… Nếu các ngươi… Cứu mạng…” Hai tên lưu manh trong đó cười xấu xa, bắt lấy tay Tiểu Hoa sờ soạng: “Nha đầu thật non mềm, vừa nhìn đã biết là chim non!” Dịch Cẩn Dung thấy họ bắt Tiểu Hoa, tức giận nói: “Thả Tiểu Hoa ra, ta là con gái Thừa tướng, các ngươi dám ức hiếp ta xem!” “Ô, nha đầu này tên Tiểu Hoa này! Tên rất hay!” Hai người kia sờ soạng vài cái trên người Tiểu Hoa, sau đó một người trực tiếp vác nàng trên vai, Tiểu Hoa ra sức đánh lên lưng hắn: “Các ngươi… Các ngươi buông ta ra, tiểu thư cứu nô tỳ, các ngươi buông ta ra…” Dịch Cẩn Dung hoảng sợ nhìn bọn họ vào một gian phòng bình thường, nàng ta định chạy trốn thì bị chặn lại, nhất thời sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thầm nghĩ, xong rồi. Trong phòng lập tức truyền đến tiếng la hét của Tiểu Hoa: “Đừng tới đây, van cầu các ngươi đừng tới đây…” Rất nhanh sau đó, trong phòng không có âm thanh gì nữa, thỉnh thoảng chỉ truyền ra vài tiếng thở thô gấp thoải mái, mấy gã bên ngoài nghe thấy nhìn Dịch Cẩn Dung mà tâm viên ý mã. Dịch Cẩn Dung sớm bị dọa sợ, kết cục của Tiểu Hoa nghĩ thôi là biết, nàng ta không dám tưởng tượng kế tiếp bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì. Hiện tại có gì đến cứu nàng ta với, nàng ta gào khóc: “Van cầu các ngươi, thả ta, ta cho các ngươi tiền bạc…” Mấy gã lưu manh bên ngoài thấy tư sắc Dịch Cẩn Dung càng đẹp, vô cùng vui sướng, mặc kệ nàng ta cầu xin như nào. Bọn chúng là ác bá lưu manh không ai trông coi, cùng lắm là phạm tội rồi bị giam vài ngày, sau khi được thả ra lại hoành hành không trở ngại. Hiện tại bọn chúng làm gì lo lắng nhiều như vậy, chúng xoa tay: “Đứa này đẹp, nếm càng có hương vị!” Một gã trong đó vận y phục màu nâu cười bỉ ổi nhất, nước miếng chảy dài. Gã là đại ca của chúng, tất nhiên được hưởng phúc lợi đầu tiên, chỉ thấy gã tóm được cánh tay Dịch Cẩn Dung, thô bạo khiêng vào giữa phòng nhỏ kia. “A! Buông ta ra… Cứu mạng!” Dịch Cẩn Dung không ngừng đánh đấm gã kia, ra sức giãy dụa: “Cứu mạng, người đâu! Hu hu… Ai tới cứu ta…” Một bàn tay thô ráp ghê tởm xoa mặt Dịch Cẩn Dung: “Ha ha, tiểu nương tử, nơi này sẽ không có ai tới, ngươi kêu cũng vô dụng. Thuận theo ta, chúng ta sẽ rất dịu dàng!” Vài người còn lại cũng vào, hai người vừa mang Tiểu Hoa vào đã sớm hưởng thụ một trận, đang kéo quần buộc đai lưng. Bọn họ vỗ vào sau vai người kia: “Huynh đệ, thoải mái đi, chúng ta đi trước!” Cánh cửa bị đóng lại, Dịch Cẩn Dung bị ném lên giường. Tiểu Hoa trên giường chết vô cùng thê thảm, quần áo nàng bị xé nát, trên người đầy vết thương, đôi mắt mở thật to, như đang đòi mạng ai vậy. Dịch Cẩn Dung sợ tới mức run cầm cập ngồi dậy, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các ngươi thả ta, van cầu các ngươi!” “Trước khiêng nha đầu kia đi, cản trở!” Gã mang Dịch Cẩn Dung vào nhà rống lên với bóng lưng hai gã kia, lập tức hai gã kia dùng chăn bọc Tiểu Hoa lại khiêng ra ngoài. Trên giường bừa bộn không chịu được, một vệt máu đỏ tươi trên đệm trải giường màu trắng vô cùng chói mắt. Đó là… Máu xử nữ của Tiểu Hoa. “Không được, van cầu ngươi, không được!” Bốp! Một bạt tai vang dội, đánh Dịch Cẩn Dung nghiêng hẳn đầu về một bên. Tiếng la khóc của Dịch Cẩn Dung bị át trong âm thanh thô bạo của gã nam nhân: “Xú nương, ngươi kêu nữa lão tử đánh chết ngươi!” “Cứu mạng…” Nàng ta càng giãy dụa càng bị siết chặt, gã kia càng phấn khích. Gã cười quỷ dị xé rách y phục nàng ta, động tác thô lỗ không chịu được, không thẻm để ý tới Dịch Cẩn Dung đang thét to. Một cái miệng thối cúi thấp xuống, Dịch Cẩn Dung tuyệt vọng nhắm hai mắt. Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy cái chết không hề đáng sợ, đáng sợ là đối mặt với khuất nhục vô tận nhưng không có cách nào phản kháng, đáng sợ là đối mặt với sự cưỡng ép của cầm thú nhưng không cách nào chống lại. Nàng ta ngừng khóc, cũng không từ chối mặc gã kia tùy ý tàn sát bừa bãi trên người nàng ta. Có phải kiếp trước mình gây ra nhiều tội lỗi nên mới dẫn đến kiếp nạn lần này? Đột nhiên nàng ta cảm thấy bản thân mình thật bẩn, thật thấp hèn! Chỉ chốc lát sau, hai gã ra ngoài trở về… Sau đó, Dịch Cẩn Dung đối mặt với bóng đêm vô tận và hành hạ khổ sở, tiếp theo nàng ta không biết gì nữa. Trong phòng tiếng cười nam nhân vang lên không ngừng, tiếng la khóc của nữ nhân lập tức bị át đi. Tại nơi cách gian phòng này không xa có một nữ nhân đi ra, toàn thân nàng áo đen, trên mặt còn che bởi một khăn che mặt màu đen, nếu có người ở gần thấy được nhất định sẽ bị dọa sợ. Nữ nhân này cười thần bí, hàm răng trắng nhìn rất đẹp mắt, nhưng bởi dung mạo bị hủy nên lộ vẻ quỷ dị. Nàng chính là nữ nhân Dịch Cẩn Ninh vẫn luôn tra xét, nhiều năm trước một lần gặp gỡ lãng mạn tạo nên một đoạn chuyện xưa thê thảm. Nàng vốn không phải nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nhưng vì vậy mà bản tính vặn vẹo. Nàng muốn báo thù, nàng hận người nam nhân kia, nàng hận những người trong Tướng phủ. Khi Dịch Cẩn Dung tỉnh lại trời đã tối, nàng ta không dám về nhà, lê thân thể mệt mỏi đến khách điếm nhỏ. Nàng ta sai người đưa thư về nhà nói lại là mình ở lại nhà Thanh Duệ, sau bữa trưa ngày hôm sau mới chậm chạp về Tướng phủ. Về phủ, Dịch Cẩn Dung hoàn toàn thay đổi trở thành một người khác, nàng ta không hề chua ngoa ương ngạnh nữa, có khi nha hoàn làm chuyện sai cũng không tra xét. Dịch Cẩn Ninh nghe vậy cảm thấy có chút kỳ quái tứ muội muội khi nào thì trở nên dịu dàng như vậy rồi? Chẳng lẽ trước khi xuất giá suy nghĩ đến mức thay đổi hoàn toàn, muốn người trong phu gia yêu mến? --------------------------------------- Thật ra thì trở lại từ ngày hôm đó, Dịch Cẩn Dung hoàn toàn mất hết tính khí. Dường như nàng ta trở nên trầm mặc ít nói, đối với ai cũng là dáng vẻ dịu dàng, khiến người khác trìu mến. Không ai biết chuyện ngày đó, không ai phát hiện nàng ta thay đổi, hình như nàng ta lại hiểu rõ một chuyện, cả ngày buồn bực không vui ngẩn người. Có lúc nàng ta gặp ác mộng, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm với vách tường, hiện tại tinh thần nàng ta có chút hoảng hốt. Tứ di nương nhận ra sự thay đổi của nàng ta, nhưng cho rằng đó là bệnh chung trước khi xuất giá, chỉ khuyên nàng ta không nên nghĩ nhiều, rồi không để ý tới chuyện này nữa. Mùng ba tháng hai, An Mộng Nhi không giống bình thường ở lại trong nhà, mà đến chùa Phổ Ninh. Dịch Cẩn Ninh cảm thấy kỳ quái, không phải hôm kia mẫu thân vừa đi sao, sao lúc này lại đi nữa? Từ hành động lần này của mẫu thân nàng nhận ra không khí không bình thường, lần này mẫu thân đến chùa Phổ Ninh nhất định là có bí mật không muốn để ai biết. Hôm nay mí mắt phải nàng nhảy liên tục, lo lắng mẫu thân sẽ xảy ra chuyện. Bèn gọi Tiểu Đào và Nô Nhi: “Đi, chúng ta cũng đi chùa Phổ Ninh xem thử!” Quả thực An Mộng Nhi đến chùa Phổ Ninh không phải để dâng hương, bà đi thẳng đến chùa Phổ Ninh, vừa xuống xe ngựa lập tức đi một mạch đến phòng khách, nơi lần trước bà và Long Ngân gặp mặt. Long Ngân đã đến từ lâu, ông chắp tay sau lưng đứng trước bức hoạ chăm chú nhìn, ngay cả An Mộng Nhi đến ông cũng không phát hiện ra. Chùa Phổ Ninh là nơi thanh tu, bình thường ít có người tới, lại thêm bước chân An Mộng Nhi rất nhẹ, không có võ công nên ông không hề phát hiện ra. An Mộng Nhi nhìn bóng lưng ông, trong mắt tràn đầy nhu tình. Bà nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Long ca ca!” “Đến đây!” Long Ngân cười, đôi mày kiếm đẹp mắt trên gương mặt cương nghị của ông khẽ nhướng lên, lộ rõ sự vui vẻ của ông trong lúc này. Qua nhiều năm như vậy, Mộng Nhi vẫn chưa quên ông, bảo ông sao có thể không vui vẻ. “Mấy ngày vừa qua có khoẻ không?” Giọng nói tràn đầy dịu dàng của An Mộng Nhi vây quanh ông, đời này ông lại không có cách thoát khỏi trầm mê của bà. “Ta khoẻ lắm, nàng thì sao!” Hai người nói chuyện vừa có vẻ cứng ngắc, nhưng lại lộ ra nhu hoà. Long Ngân thấy mình rất may mắn vì đã quay lại tìm bà, ông biết những ngày gần đây bà sống không tốt, trừ chuyện Dịch Cẩn Hồng có thể khiến bà vui vẻ ra, những thứ khác với bà đều là mây trôi. Ông kích động cầm tay bà, đôi tay này vẫn mượt mà nhẵn nhụi, ấm áp trơn mềm như thế. An Mộng Nhi trở tay cầm tay ông, tựa như bao bọc ông trong trái tim ấm áp, khiến ông hạnh phúc gấp bội lần. Trong nháy mắt, ông rất muốn ôm bà vào lòng, nói cho bà biết: “Mộng Nhi, đi theo ta đi, ta sẽ cho nàng hạnh phúc!” Nhưng ông biết mình không thể, ông không muốn phá vỡ liên kết mỏng manh giữa hai người, liên kết duy nhất chính là sự day dứt và giấc mộng chưa thực hiện được của bà. Nhưng mà, An Mộng Nhi cũng chủ động ôm ông, điều này khiến ông vừa mừng vừa sợ: “Mộng Nhi, nàng…” “Long ca ca, từ trước đến nay Mộng Nhi đều có một giấc mơ, chính là cùng huynh song túc song tê. Nhưng Dịch Trường Hoa đã đến, phá vỡ giấc mơ của ta. Nếu ta không gả cho hắn thì chỉ còn con đường chết, khi đó ta rất biết ơn hắn, nên gả cho hắn. Nhưng sau này…” Bà thở dài, ôm ông thật chặt: “Sau này, ta phát hiện người hại cả nhà ta chính là hắn, ta hận không thể ăn thịt, uống máu hắn, nhưng lại phát hiện bản thân mình có thai. Ta có thể hận hắn nhưng không thể hận con trai của ta, đứa nhỏ vô tội, mặc dù đoạn thời gian đó ta từng muốn phá đi.” “Mộng Nhi, đừng nói nữa, ta biết cả.” Long Ngân chưa bao giờ nghĩ tới Mộng Nhi lại đặt ông dưới tận đáy lòng, trở thành quyến luyến sâu nhất, giờ phút này ông bằng lòng tin tưởng. Dịch Cẩn Ninh và hai nha đầu ở ngoài nhìn hai người ôm nhau hạnh phúc, trong lòng vui mừng thay mẫu thân. Nam nhân tên Long Ngân đó thật là một trượng phu, ông không ngại mẫu thân đã xuất giá, hoàn toàn nguyện ý chờ mẫu thân hồi tâm chuyển ý. Nam nhân như vậy, bảo sao mẫu thân không thương, nếu đổi lại là nàng nàng cũng sẽ bất chấp tới tìm. “Đi thôi, chúng ta về nhà!” Dịch Cẩn Ninh nói với hai nha hoàn ở sau lưng. Nô Nhi còn nhỏ, nàng không hiểu thế giới của người lớn, tò mò hỏi: “Không phải chúng ta định tố giác đại phu nhân sao?” “Không thấy bọn họ ân ái như vậy sao, muội nhẫn tâm chia rẽ bọn họ?” Tiểu Đào hung dữ cốc đầu nàng: “Đánh cho đứa nhỏ không hiểu chuyện nhà muội tỉnh ra.” Chủ tớ mấy người vô cùng vui vẻ về phủ, trong lòng Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ nên làm như thế nào để mẫu thân rời đi theo Long Ngân. Theo lời Lạc Tiếu Tiếu, nam nhân tốt nếu không giữ lại, sau này sẽ không có. Lúc trước Lạc Tiếu Tiếu cố ý nói nàng chú ý chuyện mẫu thân, lại phát hiện mẫu thân yêu Long Ngân. Nếu có thể thúc đẩy đoạn lương duyên này, ca ca sẽ rất vui mừng. Hiện tại Dịch Cẩn Ninh đã liệt mình và mẫu thân thành người ngoài của Tướng phủ, phụ thân có cảm nhận gì nàng hoàn toàn không quan tâm. Ngày hôm sau, Dịch Trường Hoa đi viện An Mộng Nhi tìm bà bàn bạc chuyện hai tỷ muội xuất giá và chuyện Dịch Cẩn Dung cập kê và chờ gả. Thì phát hiện bà ở trong sân chăm chú đọc một bức thư, hoàn toàn không phát hiện ông đến. Ông cướp lá thư qua, ngoài ý muốn phát hiện bức thư này do Long Ngân viết, mở đầu là vài câu tâm tình, mong đợi. Ông cau mày thật chặt, nhìn cũng không nhìn đoạn sau, tay không tự giác siết chặt lá thư, vo thành một nắm. “Nói, chuyện bao lâu rồi?” Ông không đến viện của bà, thì bà coi ông là người chết rồi sao? Lại dám công khai thư từ lui tới với người kia. “Ngài đừng làm hỏng thư của ta.” An Mộng Nhi cầm tay ông, cố gắng lấy lá thư bị vò nát. “Ta cho các ngươi chàng chàng thiếp thiếp, An Mộng Nhi, bây giờ nàng là người của ta, là phu nhân của Dịch Trường Hoa ta. Tại sao nàng không để ý đến cảm thụ của ta, nàng làm như vậy chẳng lẽ không phụ lòng ta sao?” Đôi mắt An Mộng Nhi rưng rưng, vén váy ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh giấy bị xé vụn, nước mắt doanh tròng nhưng lại quật cường không chịu để nó rơi xuống. Đây là thư Long Ngân viết cho bà, bà muốn ông giúp đỡ điều tra xem ai hãm hại con trai bà, rất không dễ dàng mới trông đợi được một chút tin tức, cuối cùng lại bị Dịch Trường Hoa xé nát. Dịch Trường Hoa xé bỏ không chỉ có lá thư này, còn có chút thiện cảm còn sót lại trong bà. Bà hít mũi, thu hồi nước mắt: “Dịch Trường Hoa, ngài có biết khi ngài đến Phật đường đón ta ta vui vẻ đến dường nào không? Ngài có biết ta trông đợi lá thư này đến mức nào? Ngài có biết ta vẫn luôn mong đợi có thể làm chút chuyện cho Hồng Nhi đến nhường nào không? Lá thư này… Hu hu, lá thư này là tất cả sự thật liên quan đến Hồng Nhi, vậy mà ngài lại xé nó? Ha ha… Ngài lại xé mất, giỏi, ngài giỏi! Ngài không muốn nhưng ta muốn, hắn là con trai của ta, cũng là con trai của ngài! Ngài cứ như vậy không muốn gặp hắn? Ngài…” Bà không còn bất cứ ảo tưởng nào nữa, bà hạ lệnh đuổi khách: “Đi đi, dù sao chân Hồng Nhi đã tốt hơn rồi, dù tìm ra hung thủ cũng không bù đắp được gì!” “Hắn không phải con trai của ta….” Dịch Trường Hoa thấy An Mộng Nhi đuổi mình đi, cuống quít ngăn lại, đè hai vai bà chất vấn: “Có phải hắn là con trai của nàng và Long Ngân không?” Chuyện này ngăn cách trong lòng ông nhiều năm, đến giờ vẫn không thể buông xuống: “Năm đó Hồng Nhi mới tròn tám tháng đã được sinh ra, tính toán chính là ngày nàng tiễn Long Ngân rời đi, ta… Sao ta có thể không nghi ngờ!” Ha ha, thì ra hắn vẫn luôn hoài nghi Hồng Nhi không phải con trai ruột của hắn, chẳng trách… Chẳng trách hắn để mình Hồng Nhi đang gãy chân đến chùa Phổ Ninh, còn không cho mẹ con bà gặp mặt. Không trách được, không trách được! An Mộng Nhi cười điên cuồng: “Ha ha ha… Dịch Trường Hoa, Hồng Nhi sinh non không phải ngài đã biết từ lâu đó sao? Như nào, còn đi điều tra bà mụ kia đúng không? Bà ấy chết sớm đúng không, ngài nghi ngờ ta giết bà ấy đúng không?” Bà che ngực, cười đến khó chịu. Thì ra trượng phu của bà vẫn luôn hoài nghi bà, nam nhân luôn miệng nói yêu bà lại có thể hoài nghi Hồng Nhi không phải con trai ruột của hắn, mà là con hoang của bà và Long Ngân? Nực cười, thật nực cười! Năm xưa nếu không phải bà bị một nữ nhân áo đen vô tình đụng phải, bà cũng không phải trải qua mười mấy năm khổ sở. Bà còn nhớ, dáng dấp nữ nhân đụng vào bà kia vô cùng xấu xí, mặt của nàng bị hủy nửa bên, nhìn qua đã thấy ghê sợ, rất dọa người. Cho nên Hồng Nhi sinh non có thể là do bị đụng, thêm vào đó là kinh sợ gây ra, lúc ấy Dịch Trường Hoa cũng ở đó. Nhưng bây giờ hắn lại nói hắn không tin mình? Thôi, lòng bà đã sớm phủ kín với ông, không phải sao? Nghĩ nhiều cũng uổng công, không bằng ngẫm lại xem ngày sau nên đi nơi nào. Trượng phu như Dịch Trọng Hoa, không xứng để bà yêu, không bao giờ xứng nữa. Giờ phút này tâm tình bà đã ổn định lại, bà vẫn cho là trong lòng mình có người khác là có lỗi với ông, nhưng ông thì sao, căn bản từ đầu chưa từng tin tưởng bà. Kết thúc, càng tốt! ------------------------------------------------------------------