Mạc Dật Hiên hoàn toàn coi Tướng phủ là nhà hắn, thích đi nơi nào thì đi nơi đó, thích đùa giỡn người nào thì đùa giỡn người đó. Vừa rồi ở hậu hoa viên đã đùa giỡn Dịch Cẩn Ninh, bây giờ hắn lại đang trêu ghẹo một tiểu nha hoàn xinh đẹp nữa. “Cô nương này, dung mạo ngươi thật đẹp!” Mạc Dật Hiên nâng cằm nha hoàn lên, khẽ hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Rồi sau đó coi như không có chuyện gì rời đi, tiểu nha hoàn kia cả kinh đứng sững tại chỗ. Quận Vương này và Huyền Vương đều cùng một giuộc, đều chơi bời trăng hoa, không có mấy người sẽ coi hắn đùa giỡn thành thật, rồi tự đáy lòng mong mỏi được hắn ưu ái. Nhưng nha hoàn được nuôi dưỡng trong trạch viện Tướng phủ hoàn toàn bất đồng, trái tim nhỏ nhắn của nàng vẫn nhảy lên nhảy xuống thình thịch, thật lâu không bình tĩnh lại. Khay trong tay rơi xuống đất, điểm tâm, trái cây lăn đầy đất. Mãi đến khi Dịch Cẩn Ninh tới đây nàng mới sợ hãi quỳ sụp xuống đất: “Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không cố ý, vừa rồi… vừa rồi… Quận Vương ngài… ngài…” Vừa rồi Dịch Cẩn Ninh ở xa đã nhìn thấy Quận Vương cợt nhả nàng. Nàng khoát tay nói: “Ngươi lui xuống đi!” Mạc Dật Hiên là loại người gì nàng đã biết từ lâu, còn biết rất rõ ràng, kiếp trước nàng chính là… Thôi, nàng lắc đầu một cái không suy nghĩ thêm về chuyện không vui nữa, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm. Không phải bọn họ rất thích ức hiếp người khác ư, không phải bọn họ rất tự cho mình là đúng ư? Thật xứng đôi vừa lứa! Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, tối nay màng muốn hai người Dịch Cẩn An và Mạc Dật Hiên ở cùng một chỗ, ghép hai người cặn bã xứng đôi thành một cặp cũng là một việc tốt đấy chứ! Nàng nhìn sắc trời, mới qua giờ Ngọ*, còn sớm! Còn nhiều thời gian để chuẩn bị. *Giờ Ngọ: 11h-13h Mạc Dật Hiên đùa giỡn tiểu nha đầu kia xong lập tức chạy vội đến cổng chính, vừa rồi nhận được tin Huyền Vương tìm hắn có việc gấp, hắn muốn vào hoàng cung một chuyến. Không ngờ lại gặp người hắn muốn gặp kia ở cổng, hắn bật cười, mức độ vừa đúng để Dịch Cẩn An ngẩn người. Quận Vương cười rộ lên thật đẹp mắt, dáng vẻ cũng tuấn dật, không thua kém Huyền Vương chút nào. “Quận Vương muốn đi đâu vậy?” Dịch Cẩn An lên tiếng chào hỏi trước, biểu hiện của nàng ta lễ phép, hơi cúi người, lộ ra nụ cười tự nhận là đẹp mắt nhất. Mạc Dật Hiên hoảng hốt, dung hợp gương mặt của hai tỷ muội cùng một chỗ. Giống, quá giống, rất giống! Kỳ thực hôm nay Dịch Cẩn An cũng nhận được tin tức Quận Vương muốn ngủ lại nên cố ý vận y phục cùng kiểu dáng với Dịch Cẩn Ninh. Không phải Dịch Cẩn Ninh thích giả thành nàng ta sao, nàng ta cũng có thể giả làm Dịch Cẩn Ninh. Vừa rồi một màn tiểu nha hoàn cầm điểm tâm và bánh ngọt kia nàng ta đi từ bên kia qua cũng nhin thấy, không ngờ Quận Vương này lại là người phong lưu như vậy, so với Huyền Vương tuyệt chỉ có hơn chứ không có kém. Phụ thân vừa mới tìm nàng ta nói chuyện, bên kia có Dao phi nên muốn gả Huyền Vương là khá khó khăn, bảo nàng ta cố hết sức hấp dẫn chỗ dựa vững chắc to lớn này. Nói không chừng sau này Huyền Vương thượng vị, Quận Vương này cũng có thể thơm lây theo, nếu nàng ta gả cho hắn, ngược lại trở thành Quận Vương phi người người ca ngợi cũng không tồi. Nàng ta ghen tỵ với Dịch Cẩn Ninh, tất cả mọi thứ của Dịch Cẩn Ninh đều khiến nàng ta ghen tỵ. Nàng ta hận người kia, người núp trong bóng tối đó, còn có thân phận của mình. . . . . . Nếu quả thật có thể một bước lên trời ai lại không muốn chứ, nhưng quá khó khăn. Hiện tại nàng ta muốn xuống tay với Quận Vương, trước tiên cố gắng hấp dẫn Quận Vương, sau đó sẽ từ từ tiếp cận Huyền Vương, nàng ta nghĩ dựa vào bản lĩnh của nàng ta chuyện này cũng chẳng phải khó. Nàng ta híp đôi mắt phượng xinh đẹp, nở nụ cười nói với Quận Vương đang ngẩn người nói: "Quận Vương gia, ngài làm sao vậy?" "A, thật xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ vài chuyện nên có chút xuất thần, để mỹ nhân bị lạnh nhạt thật có lỗi!" Nụ cười Mạc Dật Hiên nhẹ nhàng như cũ, hắn cười như vậy làm Dịch Cẩn An cảm thấy dễ chịu. "Không sao!" Dịch Cẩn An cười: "Quận Vương muốn ra ngoài ư?" Mạc Dật Hiên nhíu mày: "Đúng vậy, Huyền Vương tìm ta có việc gấp." "Nhưng không vội, lát nữa ta đi cũng không sao!" Hắn bổ sung thêm: "Dật có chuyện muốn hỏi tiểu thư, không biết tiểu thư có thể chỉ bảo một hai?" Dịch Cẩn An phúc thân nói: "Sao Quận Vương lại nói vậy, ngài là kim chỉ ngọc diệp, còn tiểu nữ chỉ là một đứa con gái nho nhỏ của Thừa Tướng. Ngài có vấn đề gì thì cứ hỏi, tiểu nữ tất nhiên tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn* ." *Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Không biết nói gì, biết gì nói đó. "Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tiểu thư không cần đa lễ. Ta muốn hỏi nàng là Đại tiểu thư Dịch Cẩn An hay là. . ." Lời chưa dứt, ngược lại Dịch Cẩn An giành trước cười một tiếng, tiếng cười như chuông bạc lay động trái tim Mạc Dật Hiên. "Quận Vương cũng khổ não chuyện này sao?" Dịch Cẩn An che miệng cười hỏi: "Dáng dấp hai tỷ muội chúng tiểu nữ rất giống nhau sao, sao mọi người đều hỏi vậy?" Điều này còn phải nói sao? Nếu không phải vừa rồi hắn gặp một người ở hậu hoa viên thì không chừng bây giờ hắn lập tức cho rằng người trước mắt này chính là người mình vừa gặp. "Tiểu nữ sao, tất nhiên là tỷ tỷ!" Dịch Cẩn Ninh cười dí dỏm: "Người ngoài nhìn hai tỷ muội chúng tiểu nữ quả thật khó phân biệt, nhưng nếu tiếp xúc lâu thì có thể phân biệt được một ít!" Thì ra là Đại tiểu thư Tướng phủ Dịch Cẩn An! Mạc Dật Hiên mân môi, cười tà mị, nghiêm túc đánh giá Dịch Cẩn An. Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, trong dí dỏm mang theo chút phong tình thẹn thùng, so với vị muội muội kia càng có vị nữ nhân hơn. Quả là hai phong cách khác nhau, nhìn bề ngoài tỷ tỷ xinh đẹp đáng yêu, muội muội ngược lại vô cùng nghiêm túc. Kỳ thực tỷ tỷ che giấu chút hung ác, muội muội lại pha chút dịu dàng mờ nhạt. Khó trách mẫu phi coi trọng Dịch Cẩn An, nữ nhân như vậy sinh tồn tại hậu viện rất có ích, thị thiếp trong hậu viện hắn đều trong ngoài bất đồng, bên trong thì thế này nhưng bên ngoài lại thế kia. Dịch Cẩn An này quả thật thích hợp trở thành Quận Vương phi của hắn, chỉnh đốn đám son phấn tại hậu viện kia thì không còn gì tốt hơn. Nhưng trong lòng hắn ẩn ẩn xúc động, hắn muốn Dịch Cẩn Ninh. Cô gái bề ngoài như có chút hung dữ nhưng hắn có thể nhìn thấu nhu tình được nàng cất giấu rất kỹ sâu trong nội tâm. Trong mắt nàng chứa đựng sự cự tuyệt tất cả, lạnh nhạt tất cả nhưng lại có chút khát vọng được ai đó yêu thương. Đó là một cô gái bị khuyết thiếu tình cảm, cũng là một cô gái hiểu được thế nào là yêu. Hắn từng cố gắng nhìn vào mắt nàng tìm tòi bản chất thật của nàng, nhưng chỉ thấy hận ý nồng đậm. Dịch Cẩn Ninh mới quen hắn không lâu, sao hận ý có thể mãnh liệt như vậy? Hắn ngạc nhiên, nhìn ánh mắt người này hắn vốn đọc được suy nghĩ nhưng hắn không nói ra, dường như Dịch Cẩn Ninh cũng biết rõ suy nghĩ của hắn, khi hắn nhìn ánh mắt nàng, nàng chỉ có thể tránh được một chút. Cho nên hắn chỉ có thể đọc được vài thứ ẩn giấu trong mắt nàng, không có cách tìm hiểu nàng về mọi mặt. Thôi, có thể là phẩm chất bề ngoài hắn phong lưu không làm nàng thích. Bây giờ hắn chỉ có thể nghe lời mẫu phi, giúp đỡ Huyền Vương thượng vị. Cũng cố gắng lôi kéo quyền thần trong triều, mà kết thân chính là phương pháp lôi kéo tốt nhất. Dịch Cẩn An này. . . Nàng ta thích hợp đấu tranh về sau. Lựa chọn hết lần này đến lần khác, cuối cùng trong lòng Mạc Dật Hiên quyết định chọn Đại tiểu thư Tướng phủ Dịch Cẩn An này làm chính phi. Hắn thu hồi nụ cười, nói với Dịch Cẩn An: "Nếu ta cưới nàng làm phi, nàng có bằng lòng không?" Đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến Dịch Cẩn An khó có thể tiêu hoá, nàng ta trợn to hai mắt nhìn hắn. Quận Vương này không khỏi quá nhanh đi, không phải phụ thân nói hắn ở lại Tướng phủ bởi khó lựa chọn giữa hai tỷ muội sao? “Ngài… Ngài nói cái gì?” Nàng ta nuốt nước miếng, giọng điệu có phần hoảng sợ. Mạc Dật Hiên nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng ta, sang sảng cười: “Nàng không nghe lầm, là nàng! Mặc dù khó khăn trong việc lựa chọn giữa hai đoá hoa nhưng cuối cùng vẫn là chọn đoá thứ nhất, không phải ư?” Nói xong câu này, không đợi Dịch Cẩn An tỉnh táo lại hắn lập tức tự nhiên xoay người, cười ha ha bước đi, chỉ để lại cho Dịch Cẩn An một bóng lưng anh tuấn. Cứ như vậy chọn? Trong lòng Dịch Cẩn An không có mùi vị gì, y phục nàng ta đặc biệt mặc còn chưa phát huy tác dụng đâu! Mạc Dật Hiên vào hoàng cung nghe Huyền Vương sắp xếp, tình toán hành động lúc nửa đêm. Gần đây trên giang hồ xuất hiện ác ma giết người “Quỷ Kiến Sầu” không phải ai khác, chính là Quận Vương Mạc Dật Hiên. Lão già Công Bộ Thượng Thư sắp chết đó thật ngoan cố, làm thế nào cũng không chịu đứng về phía Huyền Vương. Tối nay thừa dịp ở Tướng phủ hắn càng có cơ hội hành động. Hắn đổi một thân áo đen che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt thâm thuý, một sát thủ giang hồ lập tức xuất hiện. Chỉ thấy hắn điểm nhẹ một cái liền biến mất, cũng là một tên gia hoả võ công cao cường. Dịch Cẩn Ninh vốn tính toán tối nay sẽ sai Nô Nhi bỏ ít thuốc vào trong đồ ăn của Dịch Cẩn An, sau đó lại hạ ít thuốc mê ở bên chính viện kia. Nhưng tối nay Mạc Dật Hiên không trở lại, làm hại nàng chuẩn bị thật lâu. Nàng mệt mỏi nằm trên ghế quý phi, tâm trạng không tốt lắm. Nàng cảm thấy gần đây mình hơi xấu xa, cứ muốn đi hại người, nàng chán ghét bản thân như vậy. Nhưng nàng không dám lớn mật quá mức, bằng không nàng đã trực tiếp cho Dịch Cẩn An một gói thạch tín để nàng ta đi gặp Diêm Vương rồi. Tỷ tỷ song sinh này khiến nàng có cảm giác rất quái dị, căn bản không giống tỷ tỷ nàng, ngược lại giống kẻ thù của nàng thì đúng hơn. Nàng liên hệ một chuyện kiếp trước với vài chuyện xảy ra gần đây, cộng thêm hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ đó nữa… Nàng không dám nghĩ tiếp, sao tỷ tỷ có thể là công cụ đến báo thù Tướng phủ? Mấy lần nàng đến Cúc Uyển nhìn kỹ vị tỷ tỷ kia, rõ ràng gương mặt đó giống hệt nàng, không chút tỳ vết. Buổi tối mấy ngày trước Nô Nhi cũng len lén lẻn vào phòng nàng ta, cố gắng xé rách mặt nạ da người trên mặt nàng ta nhưng không hề có sơ hở. Chẳng lẽ trên đời trừ cặp song sinh quả thật có người giống hệt người khác? Trong lòng nàng cả kinh, chẳng lẽ phụ thân ở ngoài gây ra tình trái? Nàng lại nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, dù là con gái riêng của phụ thân cũng không thể có dáng dấp giống nàng như đúc được. Còn một điều nữa có thể khẳng định, quả thật Tam di nương sinh hạ tỷ muội song sinh các nàng, nếu Dịch Cẩn An này là giả, vậy Dịch Cẩn An thật đâu? Quan trọng nhất là tỷ tỷ bị thay thế lúc nào? Không nghĩ ra, Dịch Cẩn Ninh lại bắt đầu đau đầu. Bệnh đau đầu này từ sau khi nàng sống lại mới có, trước đây không có triệu chứng như vậy, sao bây giờ lại xuất hiện? Nàng khiếp sợ, cảm giác con đường kiếp trước và kiếp này khác nhau hoàn toàn. Nàng bắt đầu mờ mịt, không biết nên bước tiếp như thế nào. Dần dần, nàng nằm một lúc rồi chìm vào giấc ngủ, Tiểu Đào giúp nàng đắp chăn tơ vàng rồi canh giữ cạnh nàng. Tiểu thư đã nói, bất kể lúc nào nàng ngủ thiếp đi cũng không được đánh thức nàng. Ngày hôm sau tỉnh lại, cổ Tiểu Đào vô cùng đau đớn. Nàng đang xoa xoa ót thì thấy Dịch Cẩn Ninh nhìn nàng chằm chằm. "Ngươi muốn ngủ sao không lên giường nằm, muốn chết sao!" Dịch Cẩn Ninh trừng mắt phượng, không tự chủ nói ra một câu như vậy, Tiểu Đào nghe mà cảm động. Mặc dù tiểu thư ngoài miệng vô cùng cứng rắn nhưng kỳ thực trong lòng rất yêu thương nàng, nàng cảm thấy rất vui vẻ. Le lưỡi oán trách nói: "Tiểu thư, đây còn không phải vì thấy người ngủ ở đây nên không yên lòng sao? Nơi này không như trong phòng, em lo lắng người ngủ không ổn sẽ ngã. . . Người còn nói nếu người ngủ rồi thì không cho người khác đánh thức!" "Được rồi, lần sau nhớ đánh thức ta!" Dịch Cẩn Ninh chọc ót nàng, giận trách: "Mau lấy thuốc, ta thoa giúp người!" Tiểu Đào vừa nghe lập tức cảm động khóc sướt mướt, khóc suốt một trận mới dần dần đứng lại. Nàng thề nhất định về sau hầu hạ tiểu thư thật chu đáo, tuyệt không để nàng chịu tí tẹo ấm ức nào. Dịch Cẩn Ninh thoa thuốc cho nàng, Tiểu Đào thấy thoải mái hơn, Nô Nhi bưng nước rửa mặt vào, cườ hì hì nói: "Hôm nay Tiểu Đào tỷ dậy thật sớm!" "Sớm cái gì, nàng ở đây suốt. . . Còn bị đau cổ nữa, đáng đời!" Dịch Cẩn Ninh vừa dừng lại tiếp tục hung dữ mắng Tiểu Đào. Nô Nhi lau mặt cho nàng, Tiểu Như bưng đồ ăn sáng lên vui vẻ nói: "Tiểu thư, người không cần lo lắng phải gả cho Hà Phong nữa rồi, tối qua hắn bị "Quỷ Kiến Sầu" giết." "Vậy à?" Dịch Cẩn Ninh khép mắt, sao Hà Phong này lại trêu chọc đến "Quỷ Kiến Sầu" rồi? Nghe đồn "Quỷ Kiến Sầu" không giết người tay không tấc sắt, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, lúc nàng mới nghe còn cảm thấy rất bội phục hắn, cảm thấy nhất định người này hành hiệp trượng nghĩa. Dù hắn giết nhiều người nhưng đều là ác bá, quan tham ô lại và vài tên trên giang hồ, sao tối hôm qua lại chạy đến giết tên thư sinh nghèo nàn mục nát kia? Nhất định Công Bộ Thượng Thư không thoát khỏi liên quan tới chuyện này, Dịch Cẩn Ninh uống chè hạt sen nghĩ. Ăn xong không lâu thì nhận được tin tức phủ Xương Ấp Hầu đến từ hôn, Dịch Cẩn Ninh giật mình. Nàng giật mình vì tốc độ của Quận Vương, hôm qua nhìn thái độ Dịch Cẩn An và phụ thân nàng liền biết hắn chọn Dịch Cẩn An làm Quận Vương phi. Khó trách cả đêm qua không thấy người, hóa ra là chạy đến uy hiếp người phủ Xương Ấp Hầu. Quả thật sau khi Mạc Dật Hiên đi một chuyến đến Hà phủ "cảnh cáo" Công Bộ Thượng Thư xong lập tức chạy thẳng đến phủ Xương Ấp Hầu. Hắn biết Xương Ấp Hầu đứng bên phe thái tử, đại đa số phe đảng của Thái Tử đều đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, nhưng Xương Ấp Hầu không thể không đứng bên bọn họ. Tối qua Mạc Dật Hiên đưa ra chứng cứ Xương Ấp Hầu Chương Vũ Thành và đệ đệ ông Lễ Bộ Thượng Thư Chương Vũ Hùng cấu kết với nhau bán quan bán tước. Xương Ấp Hầu sợ đến lúc lập tức đồng ý dừng lại cửa hôn sự với Tướng phủ. Hôn sự của con trai mình so với mạng đệ đệ mình, căn bản không đáng giá để nhắc đến. Mặc dù con trai ông sống chết không đồng ý, ông vẫn năn nỉ phi nhân mình lén lút nhanh chóng tới Tướng phủ từ hôn. Chương phu nhân ngồi dưới Dịch Trường Hoa, tay nắm chặt khăn. Nhìn hạ nhân kiểm kê lại danh mục lễ vật, danh mục lễ vật này rất nhiều, nhưng không thể cầm trở lại, Chương phu nhân có chút đau lòng. Sau khi sai thị nữ lấy thiếp canh của Dịch Cẩn An ra, lưu luyến giao cho Dịch Trường Hoa, lại lấy về thiếp canh con trai mình. Bà vốn không muốn tới, nhưng lão gia mệnh lệnh rõ ràng hôm nay nhất định phải thoái thác cửa hôn sự này. Bà chỉ có thể gạt con trai lén lút đến Tướng phủ, phỏng chừng sau khi trở về Giác Nhi biết được sẽ làm ầm ĩ với bà một trận. Vừa nghĩ đến cảnh tượng con trai giày vò người khác bà liền đổ mồ hôi lạnh, ngay cả Dịch Trường Hoa cũng nhìn ra bà rất sợ con trai mình. Dịch Trường Hoa đang suy nghĩ chuyện sau hôm thưởng hà yến đó, ban đầu Chương phu nhân vội vã muốn từ hôn, còn bây giờ là bị bức từ hôn, thật là phong thủy luân chuyển. Giờ đến lượt ông lo lắng nên làm thế nào để giày vò bà ta thật tốt, dập tắt nhuệ khí của bà ta. Những sính lễ kia là ông cố ý lấy ra kiểm lại, ai bảo ban đầu bà ta ức hiếp người khác. Nên để bà ta đau lòng một trận, tốt nhất sau khi trở về sẽ hối hận vì đã từ hôn. "Hôn sự giữa Hầu phủ và Tướng phủ hủy bỏ rồi, chúng ta vẫn có thể lui tới, giao tình vẫn tốt đẹp!" Dịch Trường Hoa cười ha ha tiễn Chương phu nhân đến cổng, lần này Hầu phủ chủ động từ hôn nên bà không thể lấy lại sính lễ, ngược lại Tướng phủ trắng trợn kiếm một khoản. Tiễn Chương phu nhân đi, Dịch Trường Hoa cầm danh mục lễ vật nhìn một lúc, sai người cất các thứ vào kho. Dịch Cẩn Ninh vào đại sảnh thì thấy hạ nhân đang di chuyển sính lễ. Nàng liếc Dịch Trường Hoa một cái nói: "Ở không đi gây sự!" Rõ ràng mấy thứ này có thể không cần chuyển ra, nhưng Dịch Trường Hoa lại cố ý lấy ra kích dộng Chương phu nhân, rõ ràng là trả thù bà chuyện từ hôn do lời đồn sau thưởng hà yến. Dịch Trường Hoa thấy con gái, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị những lời này của nàng làm cho nghẹn. Ngay sau đó lại thấy nàng như không có gì rời đi, đây là đứa con gái ngoan ngoãn hợp lòng người đó sao? Ông phát hiện mình ngày càng nhìn không thấu con gái của mình, trước kia ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau lễ cập kê lập tức biến mất không còn một mảnh. Ông nghĩ có phải Ninh Nhi trải qua chuyện gì đặc biệt, hoặc là Mộng Nhi nói gì với nàng không? Mộng Nhi ghét ông, ông cũng không cảm thấy có gì bất ổn vì quả thật ông đã từng tổn thương bà. Nhưng Ninh Nhi là con gái của ông, sao nàng có thể ghét phụ thân mình chứ? Không sai, ông nhìn thấy sự chán ghét nồng nặc trong mắt Ninh Nhi, hoàn toàn mất hết tình cảm lưu luyến không muốn rời trước kia. Chỉ có điều ông cũng không thể nói rõ được tình cảm khác này, ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy, hẳn ông không nhìn lầm. Đôi mắt khi híp lại của Dịch Trường Hoa và Dịch Cẩn Ninh rất giống nhau, nhìn kỹ sẽ phát hiện hai đôi mắt này quả thật giống nhau như đúc. Mọi người đều nói ông sinh được hai cô con gái ngoan ngoãn, không những dáng dấp xinh đẹp còn dịu dàng khéo léo hiểu lòng người. Nhưng những người đó làm biết chua xót trong lòng ông? Làm cha, quả thật ông không xứng với chức làm cha. Ông không dạy dỗ con gái mình chu toàn, sau khi hai tỷ muội ra đời ông chẳng thèm trông nom. Tới bây giờ ông cũng không thể phân biệt được hai đứa con gái giống nhau như đúc này. Ông thừa nhận, đây là thất bại lớn nhất của mình. Mặc dù quan trường hài lòng nhưng tình trường thất ý, sau khi Mộng Nhi biết chân tướng sự việc kia liền không còn dịu dàng với ông nữa. Bây giờ con gái cũng không lộ ra gương mặt vui vẻ với ông, ông có cảm giác thật nhục nhã hổ thẹn. Chân sau dịch Cẩn Ninh vừa bước vào Trúc Uyển, chân trước Mạc Dật Hiên liền vào cổng chính Tướng phủ, sau hắn còn có một đám người đi theo mang sính lễ đến cửa. Hôm nay hắn mang sính lễ đến hoàn toàn là ý của mẫu phi. Mẫu phi nói sớm ngày cưới con dâu vào cửa trong lòng bà mới ổn định. Kỳ thực hắn cũng không gấp gáp, chuyện hắn quan tâm hơn chính là hôn sự của Dịch Cẩn Ninh. Nếu hắn cưới Dịch Cẩn An qua cửa trễ một ngày, Dịch Cẩn Ninh liền bị người ta hứa hôn, hắn sẽ hối hận chết. Nếu Dịch Tướng đồng ý gả hai cô con gái cho hắn thì tốt biết nhường nào! Hắn không biết rằng còn có người đối với Dịch Cẩn Ninh nhớ mãi chẳng quên trước cả hắn. Hôm nay bà chuẩn bị triệu Dịch Cẩn Ninh vào cung để điều tra một phen đây. Mạc Dật Hiên nán ở Tướng phủ không lâu, hắn còn có việc bận. Mấy ngày gần đây các vụ án giết người bị lộ ra ngoài, còn phải báo cáo lên triều đình. Hoàng thượng lệnh cho hắn sớm tra ra nơi ẩn trốn của “Quỷ Kiến Sầu”, tốt nhất là truy bắt một lần liền thành công, lần này thật đúng là tai hoạ. Trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười, loại chuyện tự mình tìm bắt mình này là lần đầu tiên hắn làm, không dễ dàng xử lý cho lắm. Nếu không tra ra được thì thật bất lợi, tín nhiệm của Hoàng thượng dành cho hắn sẽ giảm đi nhiều. Nếu tra được, không phải tự mình lộ mình à? Hắn không ngốc như vậy, suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định trở về thương lượng với Huyền Vương một phen cho thoả đáng. Hôn sự định vào năm sau, Mạc Dật Hiên vui mừng khấp khởi trao đổi thiếp canh với Dịch Trường Hoa, nhận lấy thiếp canh Chương phu nhân vừa trả trở lại. Dịch Cẩn Ninh nghe tin tức Mạc Dật Hiên tới cửa đưa sính lễ, trong lòng chẳng có cảm xúc gì. Nam tử này vốn là phu quân nàng, nhưng lần nữa trở thành trượng phu Dịch Cẩn An, nàng không muốn gặp lại nhưng cũng là chuyện trong dự liệu. Nàng thở dài, buông sách trong tay. Tiểu Đào giúp nàng xem xét áo khoác, hỏi: “Tiểu thư, mấy ngày nay người than thở không ít, có chuyện lo lắng sao?” “Không có!” Dịch Cẩn Ninh đi tới bàn trang điểm ngồi xuống: “Ngươi giúp ta chải tóc trang điểm, lát nữa ta tới thăm mẫu thân.” Trang điểm xong, Dịch Cẩn Ninh và Tiểu Đào đến viện An Mộng Nhi. Mùa thu sắp qua, ngoài phòng không được như trong nhà, vừa ra khỏi cửa đã thấy lạnh. Đã mấy hôm rồi không đến viện mẫu thân, nàng xoa xoa tay cùng Tiểu Đào gia tăng bước chân, muốn nhìn thấy mẫu thân nhanh hơn. Tới viện An Mộng Nhi, Dịch Cẩn Ninh ở xa nghe thấy tiếng nói của Dịch Cẩn Hồng. Nàng cười cười, bước hai ba bước đi vào: “Ca ca cũng ở đây à!” “Ninh Nhi đến đây, mau khuyên nhủ ca ca con, thi Hương năm nay sắp tới, ngay ngày mai rồi. Mẫu thân biết ca ca con một bụng kinh luân, nhưng hắn không chịu tham gia kì thi. Trương phu nhân cách vách và Chương phu nhân phủ Xương Ấp Hầu đều cười nhạo hắn là kẻ vô tích sự, bây giờ chân đã lành lặn đi thi cũng đâu có trở ngại gì.” An Mộng Nhi kéo Dịch Cẩn Ninh qua, lôi kéo nàng, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cơ hội lần này tốt như vậy, Hoàng thượng cũng miễn cho hắn các cuộc thi khác, trực tiếp thi Đình, chuyện này đúng là ai mong cũng không được!” “À…” Dịch Cẩn Ninh bất đắc dĩ nhìn ca ca mình: “Huynh tính sao?” Tất nhiên ca ca không muốn tham gia cuộc thi, hắn tự do đã quen, vả lại cũng không muốn tiếp xúc với nhiều người, xem ra là không muốn. Nhưng ca ca xem trọng lời mẫu thân nhất, nếu phủ nhận tâm nguyện của mẫu thân thì không phải ca ca nữa rồi. Dịch Cẩn Ninh cười yếu ớt chờ câu trả lời của ca ca, nàng cũng muốn biết ca ca tôn trọng ý nguyện của mình hay nghe theo sự an bài của mẫu thân. “Dĩ nhiên ca ca… Nguyện ý!” Câu trả lời của Dịch Cẩn Hồng nằm trong dự liệu của nàng, nàng kéo tay An Mộng Nhi làm nũng nói: “Mẫu thân, người xem không phải ca ca nguyện ý đó sao, người cứ lo lắng lung tung!” Dịch Cẩn Ninh híp mắt, những người đó dám cười nhạo ca ca nàng! Trương phu nhân và Chương phu nhân sao, lại hai gã gia hỏa cùng một giuộc này, hèn gì họ cũng giống nhau. Lát nữa sẽ nói Nô Nhi cho mấy người đó ít màu sắc để nhìn! An Mộng Nhi tức giận nhìn Dịch Cẩn Hồng, con trai lớn rồi, ngay cả bà là mẫu thân cũng không nghe theo, chỉ nghe lời Ninh Nhi, bà hơi ghen tị. Dịch Cẩn Hồng nhìn mẫu thân tức giận bĩu môi, vừa bực mình vừa buồn cười, dấm chua của Ninh Nhi mà bà cũng ăn? “Đúng rồi, mẫu thân, hài nhi có chuyện muốn nói với người!” Dịch Cẩn Hồng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc:” Sau khi thi hài nhi không muốn làm quan, mẫu thân người…” An Mộng Nhi vốn tính toán cho Hồng Nhi làm quan, nhớ năm đó hôn sự của bà và Long ca ca cũng bị hủy vì chuyện làm quan, bây giờ cứ nghĩ lại là bà lại khóc. Nghĩ đến nam tử cương nghị quật cường liều mạng ấy, Mộng Nhi khẽ giật mình. Không phải bà muốn con trai đi thi, bà chỉ là đứng trên cương vị mẫu thân muốn làm chút chuyện vì con mình mà thôi. Nhưng những người đó ăn no rỗi việc, túm tụm lại một chỗ khua môi múa mép, nói con trai bà là con mọt ăn không ngồi rồi. Tất nhiên bà không vui, vì vậy mới muốn con trai tranh thủ cơ hội con cháu quan gia được ưu tiên thi đình lần này mà đi thi một lần, bà cũng muốn xem thử những năm gần đây con trai có tiến bộ không. Từ sau khi con trai bị đưa đến chùa Phổ Ninh, bà vào phật đường, vì thế mà hai mẹ con ít gặp nhau, bà càng không có thời gian dạy dỗ con mình. May mà Hồng Nhi khéo hiểu chuyện lại chịu khắc khổ, thời thời khắc khắc đều không quên học tập mới có một bụng tài hoa như bây giờ. Chỉ là nỗi đau gãy chân vẫn luôn là nút thắt trong lòng bọn họ, hai người gặp mặt một lúc dù đã cố hết sức tránh nói đến vấn đề này nhưng vẫn là trốn không thoát sự hành hạ rõ ràng này. Đã qua nhiều năm rồi, tất cả nên kết thúc, nhưng An Mộng Nhi không cách nào xóa bỏ hình bóng vẫn luôn tồn tại trong lòng bà. Đó là giấc mơ của bà thời còn trẻ, cũng là vướng bận duy nhất của bà trừ Hồng Nhi. Bà thu hồi suy nghĩ, cười nói với Dịch Cẩn Hồng:” Con trai, con muốn làm như nào mẹ đều ủng hộ con!”. Bà yêu thương xoa đầu hắn nói:” Con phải biết rằng, con là nỗi bận tâm lớn nhất trong cuộc đời này của mẹ, chỉ cần con khỏe mạnh, cái gì mẹ cũng không quan tâm!” Chỉ cần khỏe mạnh, cái gì mẹ cũng không quan tâm! Dịch Cẩn Hồng hiểu, ngay từ đầu hắn đã hiểu. Mấy mẹ con lại nói chuyện một lát, thấy trăng treo cao mới giải tán về viện mình, Dịch Cẩn Ninh đi theo ca ca ra ngoài, đi sóng vai với hắn. nàng nhìn trăng tròn trên trời nói :” Ca ca, trăng tròn người cũng nên chu toàn*, cưới về một con dâu cho mẫu thân, cho Ninh Nhi một người chị dâu đi!” * Trong bản convert là “nguyệt nhi tròn, người cũng nên tròn”, chữ vừa có nghĩa là tròn vừa có nghĩa là toàn vẹn, chu toàn, tốt đẹp, trọn vẹn. “Được!” Dịch Cẩn Hồng cười ha ha, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói:” Cưới cho mẹ một người con dâu, vừa cho muội một chị dâu”. Trong long Dịch Cẩn Hồng âm thầm quyết định, hắn muốn đi xa nhà, dùng đầu óc buôn bán của mình lập nghiệp. Sau này, chăm sóc mẫu thân và Ninh Nhi. Vị phụ thân kia, không xứng làm cha hắn, không xứng…. Mấy ngày trước kì thi, hơn ngàn thí sinh khắp nơi tề tựu đến đây, khách điếm Cẩm Thành chật kín chỗ. “Hồi Đầu Khách” được hoan nghênh nhất, giá cả phải chăng lại có ưu đãi, còn có giải trí tiêu khiển, giảm không ít áp lực cho thí sinh. Hai ngày sau, Dịch Cẩn Hồng tham gia kì thi. Hắn hiên ngang bước vào trường thi, tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ hấp dẫn không ít ánh mắt. Từ sau ngày đó rất nhiều khuê nữ danh viện tranh nhau tìm bà mối tới cửa làm mai, làm hại hắn trốn trong phòng mấy ngày không dám ra cửa. Dịch Cẩn Ninh trêu ghẹo hắn: ”Ca ca, không bằng trong số mỹ nữ này chọn cho muội một chị dâu đi!” Hắn ngồi trong viện mình, Dịch Cẩn Ninh ngồi bên cạnh nhìn hắn đánh đàn. Hình ảnh này rất hài hòa, đẹp mắt khiến người khác không đành lòng quấy rầy, lại bởi một câu nói của Dịch Cẩn Ninh mà cắt đứt tiếng đàn dằng dặc. Dịch Cẩn Hồng dừng lại cười cười, đứng lên không trả lời nàng. Lúc trở về Tướng phủ, hắn gặp một cô gái đặt biệt. Nói nàng đặc biệt là bởi nàng không giống những cô nương có quy cách, hành động cử chỉ rất quái dị, còn động tí là xắn tay áo đòi đánh người. Hắn ngồi trên xe lăn quen biết với nàng, hôm đó trở về Tướng phủ xe ngựa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đúng lúc đụng phải nàng đang đánh người trên đường, còn đánh người có tiếng là phong lưu quần là áo lụa. xe ngựa bị hư nàng sửa giúp một tay, cô gái như vậy thật làm cho người ta kinh ngạc. Hình như nàng không hiểu nam nữ chi phong lắm, tùy tùy tiện tiện cầm tay hắn, rồi như không có việc gì thản nhiên vỗ vỗ vai hắn an ủi hắn không nên khổ sở. Hắn còn nhớ lời nói lúc đó của nàng làm cho trái tim người ta thấy ấm áp: Tiểu ca ca, người tàn tật nhưng thân tàn chí mạnh, người sẽ tốt thôi, ta tin nhất định người có năng lực! Lần này hắn chuẩn bị ra ngoài, trừ quyết tâm cố gắng ra còn vì đi tìm cô gái hào sảng phóng khoáng kia nữa. Nhìn dáng vẻ và giọng nói của nàng không giống như người địa phương. Hắn quyết định quyết tâm đi tìm nàng nên không vội vàng đáp ứng những người làm mai tới cầu hôn. “Khụ khụ, Ninh Nhi muốn những cô nương son phấn này làm chị dâu?” Dịch Cẩn Hồng cười hỏi ngược lại. Những bà mai tới cửa cầu hôn này nói những cô nương đó không phải trong nhà hiển quý thì cũng là phú giáp một phương, không phải dịu dàng hiền huệ thì cũng là xinh đẹp động lòng người. Tất cả đều không vừa lòng hắn, người hắn muốn là cô gái giống như người kia không ưỡn ẹo giả tạo làm bạn với hắn cả đời. Dịch Cẩn Ninh lè lưỡi chớp mắt nói :” Được rồi, ca ca nhìn ra muội cũng không thích mấy người đó rồi, đã vậy muội sẽ đuổi những bà mối trong phòng khách ra ngoài. Tiện thể nói cho các bà ấy biết ca ca có người trong lòng rồi, nói các bà ấy dập tắt ý nghĩ gả người cho huynh.” “Ý kiến hay!” Dịch Cẩn Hông lại đặt tay lên đàn, chuẩn bị gảy đàn lần nữa. Bị Ninh Cẩn Nhi trêu chọc tâm tình hắn tốt hơn nhiều, muội muội này đúng là quả khai tâm của hắn. “Đúng rồi ca ca, huynh nghĩ lần này huynh có khả năng trúng Trạng Nguyên không?” Tự nhiên Dịch Cẩn Ninh cảm thấy nếu ca ca quả thật đạt thứ hạng cao, vị Hoàng thượng kia há có thể để hắn rời đi. Có thể trúng trạng nguyên hay không hắn không biết, nhưng đề thi lần này rất đơn giản, hắn tự đánh giá có khả năng trong danh sách sẽ trúng Thám Hoa lang hay gì đó. Ban đầu sau khi thấy đề thi hắn nghĩ viết lung tung để tránh khả năng làm quan, nhưng lại nhớ tới ánh mắt mong đợi của mẫu thân. Ánh mắt kia hắn hiểu, chỉ đơn giản là muốn hắn thi tốt, nổi danh để người khác không thể xem thường hắn nữa. Khả liên thiên hạ từ mẫu tâm*! Hắn không trả lời câu hỏi của Dịch Cẩn Ninh, mười ngón tay như bay. Âm thanh dây đàn ting tang có chút lộn xộn xen lẫn thương cảm mơ hồ. * Nguyên văn câu này là khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm nghĩa là đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng trong truyện này vì ông DTH không đáng làm cha cho nên câu này thành từ mẫu tâm chứ không phải phụ mẫu tâm. Thu qua đông lại, đảo mắt đã tới ngày yết bảng. Sáng sớm đầu đông ánh mặt trời ấm áp, Dịch Cẩn Ninh và An Mộng Nhi cùng rời phủ chờ yết bảng. Đợi ở nhà nàng rất sốt ruột, mọi người đứng ngồi không yên, huống hồ Dịch Cẩn Ninh muốn ra ngoài đi dạo từ lâu. Vào đông đường xá vẫn náo nhiệt như thường, mọi người đổi sang mặc áo tay rộng đi qua đi lại. Dịch Cẩn Ninh kéo tay An Mộng Nhi, lắc lư đi dạo. Tiểu Đào mở to hai mắt chảy nước miếng nhìn sạp bánh rán và từng xâu mứt quả đỏ sẫm mê người, An Mộng Nhi nhìn chủ tớ hai người quanh mình cười nói: “Các con đi dạo đi, lát nữa về nhà sớm là được!” “Không được. Mẫu thân, đã nói sẽ theo người tới chờ kết quả, sao con có thể bỏ lại người một mình!” Dịch Cẩn Ninh chớp mắt: “Chỉ là Tiểu Đào muốn ăn bánh rán và mứt quả thôi, người để nàng đi mua trước đi. Chúng ta ở đây đợi nàng, được không?” “Con đấy khôn lỏi, đi đi! Đã lâu không buông thả như vậy, mẫu thân cũng ăn với các con!” An Mộng Nhi cười hiền từ. Khi còn trẻ bà cũng thích ăn bánh rán và mứt quả chua chua ngọt ngọt ven đường. Nhưng đều là chuyện quá khứ, bây giờ già rồi, bà có phần nhớ nhung thời gian tốt đẹp trước kia. Dịch Cẩn Ninh nhìn mẫu thân thở dài, biết bà cảm khái thời gian dần trôi qua, năm tháng hối thúc con người ta già đi Nàng lắc lắc cánh tay mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, con muốn ăn xâu mứt quả lớn nhất, ăn bánh rán ngon nhất của lão Lý, ăn mì thịt bò của Vương đại thẩm.” Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, trong lòng An Mộng Nhi rất vui mừng. Có con gái như này là đủ rồi. Ninh Nhi hiểu bà, còn gì để đáng buồn nữa đây! Chủ tớ mấy người ăn mứt quả vẫn chưa tẫn hứng, lại chạy đến sạp bánh rán lão Lý ăn bánh rán và bánh nướng áp chảo. Đúng lúc mấy người đang ăn mỳ thịt bò Vương đại thẩm, bỗng nghe tiếng cười ha ha truyền đến, tiếng cười lanh lảnh vang dội. Đúng là cô gái to gan, dám bật cười ngoài đường? Các cô nương Cẩm Thành đều kín đáo, không ít cô nương xinh đẹp ra cửa mang theo áo choàng, trước mặt mọi người tuỳ ý bật cười lại càng không có cô nương nào dám làm như vậy. Cô nương vừa bật cười hẳn là người phóng khoáng, ngay cả cười cũng khiến lòng người kinh hãi. “Chạy đi đâu thế, Mộc Đầu!” Giọng nói trong trẻo êm tai lại vang lên. Nhóm người Dịch Cẩn Ninh nhìn lại thì thấy một cô gái áo hồng cưỡi trên người một nam tử trẻ tuổi, hét to “Mộc Đầu”. Chẳng phải đây là cô nương lớn mật hôm đó gặp ở “Hồi đầu khách” sao? Tiểu Đào hiếu kỳ, nói thầm với Dịch Cẩn Ninh: “Ôi chao, một co gái như nàng ta sao dám lớn mật như thế, ngang nhiên cưỡi trên người nam nhân, thật là đồi phong bại tục!” An Mộng Nhi cũng không mong muốn gặp được cô gái như này, hành động như vậy rất không đứng đắn, cũng không biết xấu hổ. Chỉ có Dịch Cẩn Ninh tỏ ý yêu thích cô gái như vậy, lần đầu tiên thấy nàng ta nàng đã có thiện cảm. Tuy hành vi cử chỉ có chút kỳ quái nhưng có thể thấy được nàng ta là một cô nương tốt, không hề giống với cách cư xử tùy tiện. Dịch Cẩn Ninh đứng dậy chào hỏi nàng:” Cô nương có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?” Nàng kia gật gật đầu nói với nàng:” Vui vẻ sẽ cười, đau lòng sẽ khóc, con người không phát tiết tình cảm ra ngoài chẳng lẽ kìm nén? Vậy rất không vui, chẳng bằng động vật máu lạnh không tim không phổi!” Vui vẻ sẽ cười, đau lòng sẽ khóc! Đúng vậy, tình cảm con người là cách biểu hiện tốt nhất, nhưng rất nhiều người lại che giấu rất kín kẽ. Không thể tùy ý khóc, không thể tùy ý cười, người như vậy còn có thể nói là có tình cảm sao? Dịch Cẩn Ninh cười, cười thật xán lạn:” Cô nói đúng, nên khóc sẽ khóc, nên cười cần phải cười! Nhưng mà, cô nương cười như vậy trên đường phố… Còn có nam tử dưới thân kia… Khó tránh có phần không ổn, cô nương Cẩm Thành đều dè dặt…” “Hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở!” Nàng kia buông nam tử dưới người ra, vỗ mạnh vào vai hắn:” Lần sau còn như vậy nữa, ta đánh ngươi nở hoa đào khắp người!” Nam tử kia vừa được tự do, hung dữ trừng mắt nhìn nàng, thi triển khinh công chạy đi. Này… Nam tử này cũng quá cưng chiều vị cô nương này rồi! Dịch Cẩn Ninh khẽ giật mình. “ Ha ha, xin chào, ta họ Lạc” Nàng kia chìa một bàn tay về phía Dịch Cẩn Ninh nói:” Ta thích cười, nên tên ta là Lạc Tiếu Tiếu. Nếu đã biết nhau, vậy chúng ta là bạn bè đi, sau này cứ gọi ta Tiếu Tiếu là được!” Hả… Dịch Cẩn Ninh mơ hồ, vị cô nương này chìa bàn tay ra là có ý gì? Nàng nhìn bàn tay trắng mịn non mềm kia, không biết nên làm như thế nào mới phải. Lạc Tiếu Tiếu đợi lâu không thấy nàng phản ứng lại, trực tiếp bắt tay nàng nắm chặt. Nàng ta nắm chặt rồi lắc lắc giải thích cho Dịch Cẩn Ninh:” Đây là lễ gặp mặt ở quê chúng ta, gọi là bắt tay. Ta đang chào hỏi cô đấy!” Nắm bàn tay trắng nõn trơn nhẵn trong tay, Dịch Cẩn Ninh giật mình, như có dòng điện chạy khắp toàn thân. Cảm giác này như nắm tay mẫu thân lại như không giống tay mẫu thân, giống như nắm tay nam tử lại không giống nắm tay nam tử, kiếp trước nàng chưa từng trải qua chuyện này, đây là nắm tay bạn bè. Nàng mở rộng cửa lòng cười cười, cảm giác có bạn thật tốt! “ Ta tên Dịch Cẩn Ninh! » Nàng học Lạc Tiếu Tiếu khoát tay nói : « Sau này chúng ta là bạn bè, rảnh thì đến Tướng phủ tìm ta ! » Ngẩng đầu nhìn trời một lát, thời gian không còn sớm nữa, chắc bảng vàng đã mở rồi, nàng nở nụ cười xin lỗi, rút bàn tay bị nắm ra : « Thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, ta và mẫu thân phải đi chờ yết bảng cuộc thi mùa thu năm nay. Ta đi trước ! » Kỳ thực không phải An Mộng Nhi rất ghét những cô nương như vậy, chỉ là bà không ưa những người tác phong tùy tùy tiện tiện như này. Thấy Dịch Cẩn Ninh rốt cuộc tỏ ý muốn đi, bà cười nói : « Ninh Nhi, đi chờ bảng thôi ! » Lạc Tiếu Tiếu thấy mấy người rời đi, nàng gọi to một tiếng : « Mộc Đầu ! » Nam tử vừa rồi biến mất không thấy đâu lại lắc mình xuất hiện : « Ngươi lại có chuyện gì nữa ? » « Đi điều tra Tướng phủ đi, tối nay trở lại báo cáo cho ta. « Lạc Tiếu Tiếu híp mắt xoắn tai nam tử kia : « Nếu ngươi dám chạy trốn, cẩn thận ta lột da ngươi ! » Nam tử kia trừng mắt lườm nàng một cái, không vui nói : « ta có tên, là Mộc Dịch, đừng gọi ta là Mộc Đầu trước mặt người khác nữa ! » « Biết rồi, Mộc Dịch không phải Mộc Đầu đấy sao ? » Lạc Tiếu Tiếu Tiếu đẩy lưng hắn : « Đi nhanh, đi nhanh, nếu muộn, thuốc giải tối nay ngươi đừng mong có được ! » Mộc Dịch hận đến cắn răng : « Coi như ngươi lợi hại ! » Nói xong lại tung người một cái, không thấy bóng dáng đâu. Lạc Tiếu Tiếu vung chiếc chuông trên cổ sau đó vỗ tay, một tiểu khất cái chạy tới, vui vẻ nói : « Tỷ tỷ, tìm ta sao ? » Nàng lấy một bao đồ lớn trong ngực ra đưa cho tên khất cái, xoa đầu hắn : « Cầm bạc đi mua đồ ăn ngon cho mọi người, ngày mai tỷ tỷ lại đến thăm các ngươi ! » Tên khất cái nhận bạc chạy đi, Lạc Tiếu Tiếu thở dài : « Lại lãng phí một túi bạc ! » Một năm trước nàng xuyên đến vương triều không tồn tại trong lịch sử Trung Quốc, đau lòng thật lâu. Bởi vì nàng xuyên thành một tên khất cái, còn là một tên khất cái ngã bệnh thoi thóp sống. May mà có nhóm tiểu khất cái này chăm sóc nàng, kiếm thức ăn và ít bạc vụn mua thuốc cho nàng. Còn có người bạn vừa kết giao vừa rồi, làm nàng yêu thích khiến trái tim thấy ấm áp, đó là cảm giác vô hình cảm nhận được, chỉ vì nụ cười trong sáng của nàng ấy. Ở đây vị tiểu thư Dịch Cẩn Ninh này là người duy nhất trên đời này khiến nàng có cảm giác thân thiện, cũng là người duy nhất nàng chủ động kết giao bạn bè. Nàng không hy vọng sẽ gặp phải bạn bè giống như kiếp trước, đó là người bạn tốt nhất ngấm ngầm tặng nàng một phát súng. Nếu có thể, nàng thật muốn trở về trả lại phát súng kia, thuận tiện hỏi cô ta vì sao phải làm như vậy. Nhưng mà… Nàng phiền não nhìn trời, khi nào thì mới có thể trở về nhà đây !