Dịch Cẩn Ninh ngồi lắc lư trên xích đu, thẫn thờ nhìn ao sen trước mắt. Tối qua nàng đi tìm mẫu thân và ca ca, nhưng là lén lút gạt phụ thân, hiện tại trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi rốt cuộc chân của ca ca có phải do một tay phụ thân gây nên hay không. Sáng sớm nay ca ca theo Mạc Liễm Sâm ra khỏi cửa. Dịch Cẩn Ninh nhìn mẫu thân khóc đến mức không còn hình người, nhưng không biết nên an ủi như nào. Mẫu thân muốn đi theo, nhưng nàng không có biện pháp, thánh thủ Điệp Cốc này cổ quái ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Mạc Liễm Sâm cũng khuyên nàng nghĩ thoáng hơn, chân ca ca sẽ tốt lên thôi. Nàng đành phải nghe theo, ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức, trong lòng còn sốt ruột hơn cả mẫu thân. Nếu thánh thủ Điệp Cốc không trị chân ca ca tốt lên được hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy phải làm thế nào mới tốt! Tiểu Đào giúp nàng đẩy xích đu, nhìn tiểu thư sốt ruột nàng cũng nóng vội vàng theo. Lát sau, Tiểu Như vội vàng chạy vào: “Không xong rồi tiểu thư, vừa rồi nô tỳ lén đi theo Đại tiểu thư đến đại sảnh, nghe nói Ngũ di nương muốn đưa Nô Nhi đi lấp giếng, bây giờ đưa Nô Nhi đang hôm mê đến viện cũ rồi!” “Cái gì?” Dịch Cẩn Ninh nhẩy từ xích đu xuống đất: “A Trúc, nhanh, dùng khinh công đến viện cũ!” Chủ tớ mấy người vội vàng chạy tới viện cũ, A Trúc nói hắn sẽ chạy đến cứu Nô Nhi trước. Hắn không thể tuỳ tiện hiện thân ở Tướng phủ, cho nên sau khi ôm lấy Nô Nhi hắn lập tức phi thân tung người nhảy ra ngoài tường. Đúng lúc này Dịch Cẩn Ninh chạy đến, nàng nhìn Ngô ma ma lại nhìn miệng giếng trước mặt nức nở: “Ngô ma ma, có phải bà đã ném Nô Nhi…” “Không có!” Ngô ma ma vội lên tiếng phủ nhận, quả thật bà chưa kịp ném người vào trong giếng. Vừa rồi có người vào đại sảnh, Ngũ di nương còn tưởng là Dịch Cẩn Ninh, không ngờ lại là Đại tiểu thư. Đại tiểu thư nói Ngũ di nương đừng làm lộ ra, nhanh chóng ném nô tài nhiều chuyện Nô Nhi này vào trong giếng. Lúc đầu bà và Ngũ di nương đã buồn bực sẵn, không ngờ Đại tiểu thư này thường ngày nhìn dịu dàng động lòng người như thế, vậy mà sau lưng lại là tâm địa độc ác, ngay cả thân muội của mình cũng muốn tính kế. Dịch Cẩn Ninh cuống quít chạy đến cạnh giếng nhìn vào trong vài lần, Ngô ma ma thấy nàng không tin bèn mở miệng: “Vừa rồi có một nam nhân bay từ ngoài tường vào ôm Nô Nhi đi rồi!” Ngô ma ma duỗi một ngón tay chỉ về phía A Trúc rời đi. “Coi như số ngươi gặp may, nếu hôm nay Nô Nhi xảy ra điều gì không hay, ta lột da ngươi!” Dịch Cẩn Ninh cắn răng nghiến lợi, mấy người này cả ngày ăn no không có gì làm nên tìm nàng gây phiền toái đúng không? Hất tay áo, Dịch Cẩn Ninh mang theo Tiểu Đào và tn vội vã chạy về Trúc Uyển. “Nô Nhi, ngươi làm sao vậy?” Dịch Cẩn Ninh vừa trở lại Trúc Uyển thì thấy Nô Nhi nằm trên giường, khuôn mặt đẫm máu, nàng hô lên một tiếng chạy qua: “Nô Nhi, đừng dọa ta!” A Trúc ôm kiếm đứng cạnh Dịch Cẩn Ninh: “Chủ tử, nàng không sao, chỉ ngất đi thôi!” “Không sao mà chảy máu nhiều như vậy à?” Trong mắt Dịch Cẩn Ninh hiện lên tia sáng lạnh. Nàng nhịn quá nhiều nên những người đó cho rằng nàng dễ ức hiếp đúng không? Lúc này, Nô Nhi từ từ tỉnh lại, cảm giác đau đớn trên trán khiến nàng muốn nhe răng kêu một tiếng, sau đó thấy ánh mắt lo lắng của tiểu thư bèn kìm lại. Nàng cười nói: “Tiểu thư, Nô Nhi không sao!” “Vết thương của ngươi do ai gây nên?” Sau khi tn chạy đến, vừa nghe Nô Nhi bị mang đi lấp giếng liền chạy về báo tin. Trong lòng nàng sốt ruột quên xem xét cẩn thận, nên vừa rồi không thấy Nô Nhi bị thương. Nô Nhi mím môi, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, là Ngũ di nương cầm ly trà ném vào em. May mà chén trà kia là trà lạnh, bằng không khuôn mặt của Nô Nhi bị hủy rồi, hu hu…” “Xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Dịch Cẩn Ninh ngồi bên giường nghiêm túc nhìn Nô Nhi. Mặc dù Nô Nhi bướng bỉnh nhưng là người có chừng có mực, nàng sẽ không vô duyên vô cớ động chạm gây chuyện. Trừ phi, nàng nghe được hoặc nhìn thấy chuyện gì khiến người khác tức giận. “Chính là Ngũ di nương…Bà ta gạt lão gia và phu nhân, lén đưa thiếp canh của người cho Thượng tướng quân dung nhan xấu xí làm con dâu. Đúng lúc em đến đại sảnh ăn vụng điểm tâm, trùng hợp nhìn thấy Ngũ di nương nhận thiếp canh của người ta.” Nô Nhi buồn bã nói: “Tiểu thư, nếu em đến trễ một bước, chắc chắn người sẽ bị gả cho tên xấu xí đó rồi!” Thật không an phận! Dịch Cẩn Ninh siết chặt nắm tay, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh phẫn hận. Nếu đã không để ta sống an ổn, vậy ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn không yên phận! Dịch Cẩn Ninh nghĩ đến đây, trong mắt hiện lên gian xảo, nói với Nô Nhi: “Nô Nhi, ngươi ghé tai qua đay, ta có nhiệm vụ cho ngươi!” Nàng chưa thực sự chứng kiến bản lĩnh thần trộm của Nô Nhi, hơn nữa từ lúc vào Tướng phủ, nàng không còn tiếp tục sử dụng mánh khóe này nữa. Có lẽ tay cũng ngứa ngáy không thôi, bây giờ mượn Ngũ di nương đến thử bản lĩnh của nàng. Nô Nhi nghe tiểu thư rỉ tai một hồi, ôm bụng cười lăn lộn, Tiểu Đào lén lút hỏi nàng cũng cố ý thần thần bí bí, chỉ nói một câu: “Muốn biết rõ ràng thì đợi đến mai xem trong viện Ngũ di nương xảy ra chuyện gì đi!” Tiểu thư đây là phản kích thực sự rồi! Tiểu Đào vui mừng muốn khóc, nhiều năm qua thường thấy tiểu thư bị ức hiếp không nói tiếng nào, hiện tại nàng muốn ra tay vì bản thân mình, thật tốt! “A Trúc, ta không muốn để Mạc Liễm Sâm biết chuyện hôm nay!” Mắt Dịch Cẩn Ninh nhìn ra ngoài cửa, nhưng đúng là nói với A Trúc. Nàng tin Mạc Liễm Sâm, nhưng nàng không muốn chuyện gì cũng dựa vào người khác. Sống lại lần nữa, đối phó với những thứ tôm tép kia nàng vẫn làm được. “Chuyện này…” A Trúc nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng chủ tử nói…” “Chủ tử?” Dịch Cẩn Ninh cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi nói ai mới là chủ tử của ngươi?” Ánh mắt nữ nhân này thật đáng sợ, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt như vậy xuất hiện trên người một cô nương. Hắn nhớ lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt như vậy là năm hắn tám tuổi, ánh mắt Mạc Liễm Sâm cũng giống hệt như thế. Ban đầu Mạc Liễm Sâm dùng ánh mắt đáng sợ đó theo dõi hắn, nói hắn phải sống sót vì chính bản thân mình. Hắn vẫn còn nhớ, ánh mắt kia mặc dù đáng sợ nhưng rồi lại không đáng sợ nữa. Không biết có phải ban đầu Mạc Liễm Sâm quá nhỏ là nguyên nhân khiến hắn khinh thường không hiểu ánh mắt giết người này hay không. Nhưng trong ánh mắt kia bao hàm dũng khí khiến người ta muốn sống tiếp, hắn biết Mạc Liễm Sâm đang khích lệ hắn, là động lực duy nhất chống đỡ không để hắn suy sụp. Mà nay, ánh mắt này lại xuất hiện lần nữa, còn thời gian thì đã trôi qua mười năm dài đằng đẵng. A Trúc cẩn thận liếc nàng một cái, lại cúi đầu: “A Trúc không dám, ngài chính là chủ tử của A Trúc!” Mạc Liễm Sâm từng nói, sau này Dịch Cẩn Ninh sẽ là chủ tử của hắn. Hắn nghe lời Mạc Liễm Sâm nên tất nhiên sẽ coi nàng là chủ tử của mình. “Được rồi, ngươi nhớ là được rồi, ra ngoài đi!” A Trúc thành thục đứng dậy, bước một bước lớn, vèo một cái đã không thấy bóng người. Tiểu Đào nhìn mà hâm mộ, hai mắt Nô Nhi cũng phát sáng. Nếu các nàng cũng giỏi võ công như vậy thì hay quá! Dịch Cẩn Ninh che giấu đi sát ý trong mắt, quay đầu cười cười với Tiểu Đào và Nô N