Ngày hôm sau Dịch Cẩn Ninh dậy sớm. Trước tiên nàng dặn dò Nô Nhi ra ngoài thăm dò tin tức về thánh thủ Điệp Cốc, rồi sai Tiểu Đào đưa một phong thư cho Mạc Liễm Sâm. Từ sau khi Tiểu Đào bái hắn làm sư phụ, hắn cho Tiểu Đào biết một phương thức liên lạc riêng, nói Tiểu Đào nếu có chuyện thì đi tìm hắn. Chỉ là Tiểu Đào chưa bao giờ dùng qua, ngược lại lần này dùng tới. Ăn điểm tâm xong, người trong viện mẫu thân đã tới. Đó là một ma ma quản sự khác trong nhà, tên là Khả Khả, gọi là Khả ma ma. Thường ngày chanh chua với hạ nhân thành thói, ngược lại thấy mặt chủ nhân lại nhiệt tình niềm nở. Khả ma ma lắc lắc eo mập, cười nói với Dịch Cẩn Ninh: “Nhị tiểu thư chưa chuẩn bị xong sao, Đại phu nhân sắp lên đường.” “Ta xong rồi, sẽ đi ngay!” Dịch Cẩn Ninh đáp một tiếng, Khả ma ma lập tức lui xuống. “Bà ấy thật buồn cười!” Nô Nhi từng gặp qua vị Khả ma ma kia, hôm vừa tới phủ đã gặp một lần. Chỉ là lúc này thấy dáng vẻ béo mập của bà thì không nhịn được cười. Dịch Cẩn Ninh liếc nàng: “Lời này của ngươi nhất định đừng để bà ấy nghe được, cẩn thận bà ấy quay đầu lại xử tội ngươi!” Tiểu Đào đang giúp tiểu thư sửa sang y phục, cũng thần thần bí bí nói: “Vị Khả ma ma này không vừa đâu, muội mà đắc tội bà ấy, nhất định không chịu nổi.” Tiểu Đào nói xong che miệng cười. Vị Khả ma ma này từng trừng phạt nàng, đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ. Nàng sờ sờ mông mình và cánh tay, nghĩ tới thôi mà nổi gai ốc khắp người. “Được rồi, chúng ta lên đường đi, chớ để mẫu thân chờ sốt ruột!” Dịch Cẩn Ninh sửa xong y phục, thấy không có vấn đề gì liền ra cửa. Đi tới cổng chính, mẫu thân đã nôn nóng sốt ruột. Bà khiển trách: “Hôm nay dậy trễ vậy mà còn nói muốn đi chùa Phổ Ninh dâng hương. Muộn rồi, còn có thể kẹt xe, sư thái Tuệ Hải cũng không muốn đợi quá lâu…” An Mộng Nhi thao thao bất tuyệt, sau khi các vị cô nương, di nương lên xe, nàng mới lên sau cùng. lqđ.tmm Đón nhận lại là một trận càu nhàu, Dịch Cẩn Ninh mỉm cười nghe bà ồn ào. Trong lòng thầm khó chịu, mẫu thân à mẫu thân, người nói đến mức con không muốn ngồi một chiếc xe ngựa với người nữa rồi. Trên đường không đông lắm, xe ngựa nhanh chóng đến chùa Phổ Ninh. Quả nhiên hôm nay người dâng hương không ít, cứ đến mồng một và mười lăm khách hành hương đều đầy điện. Việc này Dịch Cẩn Ninh đã sớm tập mãi thành quen, tỷ muội các nàng dập đầu lạy Đại Phật sau đó tự mình đi thăm quan chùa chiền. Chùa Phổ Ninh nổi danh bởi một là nơi đây có sư thái Tuệ Hải, rất nhiều người tìm đến bà chỉ điểm bến mê, hai là trong chùa có nhiều trang sức cổ quái kỳ lạ, không nói đến nhiều danh hoa dị thảo, mà còn có cấu tạo đặc biệt. Hai điểm này thôi cũng đủ để chùa Phổ Ninh danh tiếng vang xa rồi, chủ yếu nhất là nơi này từng có vài vị cao nhân đạt đến hồ bán tiên. Dịch Cẩn Ninh và các tỷ muội chỉ là nhân dịp thì đi tham quan, các di nương và phu nhân chi khác cũng đi hết. Trong điện đường rộng lớn lập tức an tĩnh lại, An Mộng Nhi quỳ gối trước Đại Phật chuyên chú niệm kinh cầu phúc cho con cháu. Trừ điều này, bà còn phải tụng kinh niệm phật ngàn lần vì những vong linh đã mất của An gia. Hôm rời khỏi Phật đường, quả thật Dịch Trường Hoa làm theo những gì bà nói, bố trí linh đường lập bia mộ vì vong linh An gia. Nhưng nhiều người thì nhiều miệng, An gia từng là đối tượng bị Hoàng thượng hiềm nghi. tmm.lqđ Vì vậy, Dịch Trường Hoa đặc biệt sắp xếp linh vị ở chùa Phổ Ninh cho An gia, để mùng một và mười lăm hàng tháng bà tới tụng kinh cho họ. Hận ý của bà đối với Dịch Trường Hoa giảm đi rất nhiều, dù sao đã trôi qua nhiều năm như vậy, còn muốn bà làm thế nào nữa! Bà thở dài, yên lặng niệm kinh. Không lâu sau, phía sau bà có một người đứng. Đến khi bà quay đầu lại, giật mình kêu lên: “Là huynh!” “Là ta!” Người nọ một thân áo trắng, gương mặt cương nghị như được đẽo gọt hiện đầy dấu vết của năm tháng, rồi lại vì ông vẽ thêm vài nét hào hoa phong nhã. An Mộng Nhi đến trước bàn thờ Phật, cầm ống tre trên bàn lên, lại trở về quỳ trên đất lần nữa. Bà chậm rãi lắc ống tre, âm thanh lạo xạo của những thăm tre bằng trúc trong ống vang lên thật thanh thúy. Chỉ chốc lát sau, một thẻ tre rơi xuống. An Mộng Nhi nhặt lên, đưa cho ông từ* ở cửa bên. (Người trông coi chùa, miếu) Ông từ nhìn một lát, chắp tay trước ngực nói với bà: “Đây là thẻ xăm tốt nhất, trên thẻ tre nói, cầu nguyện của thí chủ trong vòng một năm sẽ thấy kết quả. A di đà phật, mong rằng Phật sẽ phù hộ thí chủ!” An Mộng Nhi cũng chắp tay trước ngực trả lễ: “Cảm ơn sư thái chỉ điểm!” Người kia thấy An Mộng Nhi không để ý đến ông, bèn lôi kéo tay bà chất vấn: “Mộng Nhi, muội thật nhẫn tâm! Những năm gần đây trong lòng ta đều nghĩ đến muội. Vì sao muội lại vứt bỏ ta?” An Mộng Nhi rút tay ra nói với ông: “Chỗ này không phải nơi nói chuyện, huynh đi theo muội.” Hai người tới một phòng khách vắng vẻ, nơi này bố trí đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế gỗ đàn hương. Cửa bị mở ra, An Mộng Nhi không muốn hai người nói chuyện riêng tư. Bà ngồi xuống một chiếc ghế, nói với người kia: “Huynh cũng ngồi đi!” Người nọ ngồi xuống, ánh mắt tha thiết nhìn bà. Muốn nói vài lời xúc động nhưng lại nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Những năm gần đây muội có khỏe không?” “Muội rất khỏe!” An Mộng Nhi hất mặt thản nhiên nói: “Là muội có lỗi với huynh, vì sao huynh lại trở về? Mấy năm nay, muội vẫn nghĩ huynh đã yên ổn bên Liễu gia, vượt qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Không ngờ, huynh lại trở lại!” “Ta không chờ được nữa, ta vẫn chưa có thê tử, vì chờ muội!” Người nọ trở nên kích động, lôi kéo tay bà: “Mộng Nhi, vì sao muội không chờ ta?” Trong khoảnh khắc tuyên bố rời đi kia, bà đã biết bọn họ không còn cơ hội. Lưu đày hai mươi năm, bà không thể đi theo. Bà từng nói với ông không cần đợi bà. Nhưng bây giờ, còn khoảng hai năm, ông lại trở về trước thời hạn. Còn nói bà nhẫn tâm, còn nói ông không cưới vợ vì chờ bà! Giờ phút này trong lòng An Mộng Nhi bị loạn, tựa như bị một sợi dây gai ghim vào thật sâu. “Muội…” Bà không biết nên nói như thế nào, tâm tình bà rối loạn: “Long ca ca, cầu xin huynh đừng nói nữa, muội không muốn nghĩ!” Bà còn có thể như nào nữa?! Năm xưa phụ thân bị nghi ngờ có tâm làm phản, bọn họ khó bảo toàn thân mình. Nếu bà không gả cho Dịch Trường Hoa, bà tránh không khỏi cái chết. Nhưng là bà tuyệt không nghĩ đến, sau lưng xét xử phụ thân lại là người bà vẫn cho là ân nhân cứu mạng – Dịch Trường Hoa, vì vậy bà lấy thân báo đáp tướng công. Nếu không phải mang thai Hồng nhi thì lúc ấy bà đã đi theo phụ thân từ lâu rồi. Đều do bà biết quá muộn! “Long ca ca, huynh cưới người khác đi, Mộng Nhi không xứng với huynh!” Bà che mặt khóc. Long ca ca là người thương, là thanh mai trúc mã của bà, cũng là hôn phu của bà. Nếu không phải năm xưa bị gian thần Lận Cơ hãm hại, bọn họ sẽ không phải xa cách hai nơi. Bà hận, tại sao Hoàng đế đương triều lại ngu ngốc như vậy. “Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công như vậy?” Long Ngân nện một quyền xuống bàn, trên bàn xuất hiện một vết lõm. Lúc này gương mặt tuấn tú như được gọt đẽo vì tức giận mà hơi vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nói: “Không, Mộng Nhi, nếu không phải năm đó ta khăng khăng muốn đi làm quan, cũng sẽ không gặp chuyện không may, muội cũng không cần lập gia đình! Đều là do tên Hoàng đế chết tiệt kia, là hắn hại chúng ta!” “Đều đã qua rồi!” An Mộng Nhi thở dài, ngữ điệu nhẹ nhõm không ít: “Hiện tại muội có Hồng nhi, còn có Ninh nhi, không cầu gì xa vời hơn nữa!” Long Ngân cười khổ: “Đúng vậy, muội không có yêu cầu xa vời gì nữa. Nhưng ta thì sao, ta đợi muội nhiều năm như vậy, đón nhận lại là tin tức muội đã gả người sinh con. Muội bảo làm sao mà ta chịu nổi, làm sao mà chịu nổi đây!” Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng cười truyền đến. Chỉ nghe một người nói: “Ơ, đó là phòng khách đúng không? Oa, chùa Phổ Ninh đúng là chùa Phổ Ninh, ngay cả phòng khách cũng khác biệt như vậy. Đi, chúng ta qua đó xem một chút!” Lại có người khác nói: “Ta nói này muội muội, muội là lần đầu tới chùa Phổ Ninh đi! Phòng khách này có gì hay mà xem, ta nói này, không bằng đến đại điện xin xăm đi, nghe nói cầu nguyện ở đấy rất linh nghiệm. Chúng ta đi thử không?” … Tiếng cười nói dần dần đi xa. An Mộng Nhi phục hồi lại tinh thần, nói với Long Ngân: “Long ca ca, muội phải về rồi. Bọn nhỏ không thấy muội sẽ sốt ruột!” Long Ngân đưa cho bà một viên đạn tín hiệu: “Có chuyện thì phát tín hiệu tìm ta!” Sau khi lưu luyến nhìn bà, ông bước đi không quay đầu lại. An Mộng Nhi lẩm bẩm với bóng lưng đã đi xa của ông: “Chẳng lẽ lời sư thái Tuệ Hải nói là sự thật?”