Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 94 : Mộ Thị Chết
Ngọc tướng quân đối với cái chết của Ngọc lão phu nhân cũng không có lộ ra bao nhiêu thương tâm, chỉ có lúc từ bên thanh lâu say khướt trở về, gào thét vài tiếng, lập tức chống cự không nổi men say liền ngủ.
Ngọc lão phu nhân qua đời, cho Ngọc tướng quân và Mộ thị thêm nhiều lí do, chuyện kết thân của Cam thái phó cùng Ngọc phủ đã là chuyện ván đóng thuyền, tất cả mọi người đều vội vàng hướng vợ chồng Ngọc tướng quân ân cần thăm hỏi, muốn nịnh bợ đến vị thân gia tương lai của Cam phủ này.
Bởi vậy, Ngọc tướng quân cùng Mộ thị mặc dù toàn thân đồ trắng đốt giấy để tang, nhưng không thể nào che hết vẻ mặt đắc ý, Ngọc tướng quân thỉnh thoảng bị người thỉnh đi uống rượu, ngày ngày đều là say mèm mà về.
Mà Mộ thị rốt cuộc diệt trừ được mẹ chồng nhiều năm chướng mắt, lại lấy lý do lo tang sự lần nữa nắm giữ quyền hành của Ngọc phủ, bởi vậy nàng cứ việc trên mặt giả vờ cực kì bi thương, nhưng khóe đuôi mắt đều là vừa lòng đắc ý.
Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc nhìn hai người suốt ngày loay hoay làm trò khỉ, lại không hề có bất kì phản ứng nào.
Mộ thị sau vài ngày thấp thỏm, không thấy bất kì người nào có phản ứng khác thường, liền hoàn toàn yên lòng.
Trong Ngọc phủ, Ngọc tướng quân sơ ý táo bạo , căn bản sẽ không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, những người khác lại càng không đáng để lo, chỉ có Ngọc Linh Lung mới là mối họa lớn nhất trong lòng Mộ thị.
Mắt thấy ngay cả Ngọc Linh Lung đối với việc Ngọc lão phu nhân qua đời cũng không có dị nghị, Mộ thị trong lòng càng thêm đắc ý vài phần.
Bất quá là một cái thứ nữ nho nhỏ, có lẽ quyền cước lợi hại một chút, nhưng muốn đấu tâm cơ còn không phải đối thủ của nàng!
Xuân phong đắc ý xử lý xong hết tang sự Ngọc lão phu nhân, Mộ thị trong lòng tràn đầy sung sướng nhận tiền biếu, không khách khí chút nào để vào trong hòm trang điểm của mình.
Sớm biết có thể thu nhiều tiền biếu như vậy, lão thái bà chướng mắt kia sớm một chút chết đi mới tốt!
Mộ thị vài ngày liên tục mệt nhọc, giờ phút này thể xác và tinh thần đều đã sớm mệt mỏi, phân phó Song Đào đốt hương an thần lên, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Song Đào hầu hạ Mộ thị nằm ngủ xong liền rón rén đi đến bên giường mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Không đợi ngồi xuống, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân nhẹ, nàng không khỏi có chút kì quái, lúc này là ai đến đây?
Vì sợ đánh thức Mộ thị, nàng rón rén đi đến cửa thấp giọng hỏi:”Ai?”
Thanh âm bên ngoài biến mất, chỉ có cơn gió nhẹ thổi tới, phất qua làm lá rụng phát ra thanh âm sột soạt, không một bóng người.
Song Đào nhìn quanh thăm dò chốc lát, lại cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Nàng mê hoặc lui vào, vừa muốn xoay người, chợt nghe thấy thanh âm ầm vang lên, tại lúc nửa đêm lại càng thêm chói tai.
Song Đào sợ hết hồn, lại trông thấy một con mèo từ trên cửa sổ nhảy xuống đất, nguyên lai là do con mèo đạp rơi chậu hoa, chấn kinh chạy ra.
Song Đào lắc đầu tự giễu, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Nàng cũng không có phát giác, phía sau nàng không biết lúc nào đã xuất hiện một bóng đen quỷ mị, lặng yên không một tiếng động đứng phía sau nàng.
Không đợi nàng quay đầu lại, bóng đen kia đã lưu loát ra tay, nặng nề chém vào cổ Song Đào.
Song Đào ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, liền mềm mại ngã xuống đất.
Chậu hoa rơi xuống làm đánh thức Mộ thị, nàng trở mình thấy Song Đào không có lên tiếng, liền mơ mơ màng màng hỏi:”Ai a?”
Không có người trả lời nàng, trong phòng yên tĩnh, trong bóng tối, một cỗ sát khí khổng lồ dần dần toát ra, chậm rãi ngưng tụ.
Mộ thị mở đôi mắt mờ mịt chưa tỉnh ngủ ra, lại bị tình hình trước mắt lập tức hù dọa, cơn buồn ngủ liền tan biến.
Một thân ảnh thon dài đứng bất động trước giường nàng, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm.
Trong bóng tối tuy không thấy rõ khuôn mặt người đó, nhưng Mộ thị vẫn có thể cảm nhận được người mới đến quanh thân sát khí sắc bén cùng lửa giận không ngừng toát ra.
“Ngươi, ngươi là ai? Người đâu, mau tới đây—“
Thanh âm hoảng sợ hét chói tai vừa vang lên, cổ họng của nàng liền bị một bàn tay nhỏ hung hăng bóp chặt lại, lập tức đem thanh âm nàng cắt đứt.
“Ngày chết của ngươi đã đến!”
Thanh âm trầm trầm tựa như ác ma Tu La từ Địa Ngục đi ra, nghe được mà toàn thân không tự chủ sờn tóc gáy.
“Đừng, đừng—“ Mộ thị mặt nghẹn thở đến tím bừng, chỉ có thể từng chữ từng chữ phát ra :”Ta, ta có bạc, bạc, cho ngươi….Đừng, đừng giết ta…”
“Bạc?” tiếng cười lạnh vang lên trong bóng tối:”Bao nhiêu bạc cũng không đổi được mạng của ngươi!”
Bàn tay nhỏ bé trên cổ nàng đột nhiên tăng thêm sức, Mộ thị giờ phút này liền một chữ cũng không nói nên lời, hai chân liều mạng đạp loạn xạ đem chăn mền đều đạp rơi xuống đất, lại như thế nào cũng không thoát được kiềm chế ở cổ.
Đang lúc nàng sắp bất tỉnh, trên cổ lực đạo đột nhiên biến mất.
Trong bóng tối, thân ảnh mảnh khảnh đi về phía trước một bước, bốn phía ngưng tụ khí tràng vô hình, chèn ép người ta không thở nổi.
Mộ thị liều mạng ho khan, vừa thông khí một chút liền ngẩng đầu lên.
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ soi vào trên mặt bóng đen kia, Mộ thị lúc này mới nhìn rõ diện mạo người đến, vừa nhìn thấy nàng liền lập tức bị hù dọa mất hồn.
Thiếu nữ trong bóng tối, hai hàng lông mày thon dài, đôi mắt sáng ngời, gương mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục lại mang theo lạnh lùng.
Ngọc Linh Lung mặc hắc y lụa mỏng, tựa như nữ La Sát trên cửu thiên, toàn thân đều lộ ra sát khí lạnh như băng.
“Linh Lung—“ Mộ thị run rẩy phát ra thanh âm tuyệt vọng, sợ hãi đến mức cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Bị Ngọc Linh Lung nhiều lần thu thập nhưng Mộ thị còn chưa từng thấy qua Ngọc Linh Lung như lần này, nếu nói Ngọc Linh Lung trước đây chỉ làm nàng cảm thấy thủ đoạn ra tay cay độc, nhưng lần này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng trên người Ngọc Linh Lung tản mát ra hơi thở tử vong.
Thứ nữ này, lúc này đây chính là đến lấy mạng của nàng!
Mộ thị quỳ trên giường, hai tay gắt gao giữ chặt vạt áo Ngọc Linh Lung, ngẩng mặt lên, tuyệt vọng phát ra tiếng cầu xin tha thứ:”Van cầu ngươi, đừng có giết ta, ta cho ngươi bạc, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi—“
Không một chút mảy may vì việc Mộ thị cầu xin mà dao động, Ngọc Linh Lung đôi môi non mềm khẽ cong, lạnh lùng phun ra câu nói:”Ta chỉ muốn mạng của ngươi!”
Mộ thị chưa kịp nói gì, chỉ cảm thấy chân tóc đột nhiên căng thẳng, búi tóc đã bị Ngọc Linh Lung hung hăng lôi dậy, cổ của nàng liền bị ngửa ra sau, bị buộc nhìn vào Ngọc Linh Lung ở trên cao, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngọc Linh Lung tay phải chậm rãi nâng lên, Mộ thị lúc này mới nhìn rõ trong tay nàng mang theo một ấm trà màu bạch lam, nhưng không biết Ngọc Linh Lung muốn làm gì.
Sau một khắc nàng liền ngửi được trong không khí tản ra mùi hương gay mũi, hun đến người không mở được mắt.
Mộ thị sắc mặt thay đổi, dưới ánh trăng lạnh lùng, mặt của nàng trắng bệch như người chết.
“A-xít mạnh…”
Cánh môi nhàn nhạt nở nụ cười, Ngọc Linh Lung phảng phất đơn giản chỉ là rót cho nàng một chén trà, bình trà trong tay chậm rãi hướng nàng rót xuống—“
“Đừng mà—“ Mộ thị phát ra nửa tiếng thét chói tai thanh âm liền bị cắt đứt.
Trên miệng chén chà nước từ từ chảy, giờ phút này chảy vào trong miệng Mộ thị.
Nàng cơ hồ có thể cảm giác được, chất lỏng trong bình đang chậm rãi lưu động, mang theo lực lượng phá hủy, tùy thời mà trút xuống trong miệng của nàng.
“Ta, là vì lão phu nhân.” Ngọc Linh Lung động tác nhất thời dừng lại, bộ dạng muốn bỏ tay xuống.
Mộ thị bị hù dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, không biết khí lực từ đâu tới, đột nhiên tránh thoát được sự kiềm chế của Ngọc Linh Lung, trong miệng cuồng hô : “Không ! Không phải là ta ! Không phải là ta hạ độc nàng ! Tha mạng a—”
Ngọc Linh Lung nở nụ cười mỉa mai.
“Ta đã nói là ngươi hạ độc sao ?” Ấm trả tràn đầy a-xít mạnh đặt mạnh lên giường, miệng bình lập tức vẩy ra vài giọt chất lỏng, chiếc chăn thêu hoa cẩm tú sặc sỡ liền bị đốt thủng vài lỗ nhỏ, tản ra từng trận khói xanh.
Mộ thị mặt lập tức trở nên trắng bệch, nàng như thế nào bị dọa đến đầu óc hồ đồ rồi, đây không phải là chưa đánh đã khai sao ?
Hung thần ác sát thứ nữ trước mặt này, có thể buông tha nàng sao ?
Biết rõ vô luận hướng Ngọc Linh Lung cầu xin như thế nào cũng đều vô dụng, Mộ thị đột nhiên nhảy xuống giường, bất chấp chưa kịp xỏ giày, lảo đảo chạy ra ngoài.
“Cứu mạng a–”
Không đợi nàng chạy ra ngoài hai bước, tóc dài đã bị túm lấy, thân thể hung hăng bị đẩy mạnh, Mộ thị liền nặng nề ngã xuống đất.
Ngọc Linh Lung túm chặt búi tóc nàng, cưỡng chế đem đầu nàng nâng lên, thuận tay cầm ấm trà trên giường, trực tiếp hướng miệng Mộ thị không chút do dự đổ vào !
“Ngươi biết lão phu nhân đã bị độc vào cốt tủy sao ? Ta hiện tại để ngươi nếm thử tư vị bị độc nhuốm đầy lục phủ ngũ tạng !”
Mộ thị chỉ cảm thấy trong khoang miệng phát hỏa, theo cổ họng của nàng chảy xuống dưới bụng, mùi a-xit nồng nặc gay mũi giống như con Hỏa Long mang theo nọc độc đến khắp cơ thể nàng !
Ầm, theo ấm trà rơi xuống đất, thân thể Mộ thị cũng trầm trọng ngã xuống.
Mộ thị miệng mũi không ngừng chảy ra chất lỏng không tên, hỗn hợp có máu tươi, cơ hồ khiến nàng không cách nào hô hấp.
Tay nàng run rẩy, muốn gãi lồng ngực của mình nhưng không có một chút khí lực nào.
Mộ thị không kịp phát ra thanh âm nào, trong mắt tràn đầy tia máu, đem toàn lực nghĩ muốn cái gì, cuống họng lại chỉ phát ra thanh âm Ôi ôi khó nghe.
Hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải chết thảm như vậy.
Nàng nghĩ muốn ngẩng đầu nhìn cái thứ nữ đã lấy đi tính mạng của nàng, nhưng động tác tại thời khắc này lại đình chỉ.
Dùng một tư thế vặn vẹo quái dị, nàng cũng không cách nào ngẩng đầu lên được.
Ngọc phủ đương gia chủ mẫu Mộ thị, cứ như vậy dùng cái tư thế quỷ dị co quắp té trên mặt đất, ngã xuống trong huyết nhục của mình, hai mắt đỏ ngầu dần trở nên hắc ám, hô hấp đình chỉ.
Ngọc Linh Lung lẳng lặng đứng trong phòng, nhìn thi thể Mộ thị.
Trong ánh mắt nàng, không có cảm giác khoái cảm sau khi trả thù, không có nhẹ nhàng sau khi giết người, chỉ có lạnh như băng.
Ngọc phủ, lại sắp có tang sự.
Hôm sau, Song Đào tỉnh lại thấy trên mặt đất đống huyết nhục mơ hồ, lập tức bị hù dọa mất trí, cuồng cuồng hô loạn kêu vọt ra ngoài phòng.
Rất nhanh tất cả mọi người trong Ngọc phủ đều biết, Mộ thị đã chết, hơn nữa còn bị chết rất kì quái, đáng sợ.
Không ai biết, Mộ thị rốt cuộc vì sao mà chết, duy nhất Song Đào làm chứng đã bị hù dọa đến nửa điên nửa khùng, căn bản không hỏi được gì, hơn nữa từ lời nói năng lộn xộn có thể đoán ra được, nàng căn bản không thấy rõ bộ dạng hung thủ.
Mà theo lý thuyết, Mộ thị bị chết thảm như vậy, lại không thể nào một ít thanh âm cũng không có, nhưng hỏi qua tất cả nha hoàn vú già trong phòng Mộ thị , đều nói không nghe được bất kì âm thanh dị thường nào, hơn nữa kỳ quái chính là, trong đêm xảy ra chuyện không may đó, tất cả mọi người đều ngủ rất sâu một giấc đến lúc trời sáng rõ, liên tục ngủ thẳng đến lúc nghe thấy tiếng thét chói tai của Song Đào mới bị đánh thức.
Về sau lúc tra xét liền phát hiện trong phòng nha hoàn vú già có mê hương, lúc này mới giải thích được chuyện vì sao không ai nghe thấy thanh âm lạ.
Ngọc tướng quân trong vòng vài ngày ngắn ngủi, trước mất mẹ sau tang thê, gia đình trải qua biến đổi lớn chưa thể khôi phục lại.
Trong ngày thường hắn chưa bao giờ hỏi đến chuyện nhà, lúc này Mộ thị đột nhiên qua đời, hắn càng không biết rõ đầu mối như nào, Ngọc phủ lập tức trở nên rối loạn.
Khương Nguyệt Trinh là đại nãi nãi vừa mới vào cửa, chỉ đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gánh chịu trách nhiệm nặng nề là sắp xếp lo việc tang sự.
Trong ngày Mộ thị chết, Ngọc Duy Võ liền trở về.
Lần trước bị Ngọc Linh Lung đánh cho một trận, sau khi dưỡng xong thương thế liền đi doanh binh, cũng đem sự nhục nhã này chôn vùi đi, không muốn trở về nhà, cho đến lần trước thành thân hắn mới trở về Ngọc phủ.
Cũng may Ngọc phủ không nhỏ, Ngọc Linh Lung ngày thường chỉ ở trong Phẩm Lan Uyển cùng kính thiện đường, Ngọc Duy Võ cuối cùng cũng không có gặp đến cái thứ muội tàn nhẫn này.
Lần này vừa nghe nói mẫu thân qua đời, Ngọc Duy Võ giống như bị sét đánh, lập tức trở về phủ.
Khi nhìn thân thi thể biến dạng của Mộ thị, Ngọc Duy Võ lập tức chuyển khóe mắt về phía Ngọc tướng quân, không chút nghĩ ngợi la lớn : “Ai làm vậy?”
Ngọc tướng quân mày rậm thâm tỏa : “Ta làm sao biết được ? Ngày trước còn tốt, ngày hôm sau liền biến thành như vậy !”
Ngọc tướng quân tuy giết người vô số nhưng nhìn thấy thi thể Mộ thị cũng không khỏi da đầu tê dại, hắn thực không biết, phu nhân của mình rốt cuộc đắc tội với thần thánh phương nào, có thể dùng phương pháp kinh khủng như vậy sát hại.
Ngọc Duy Võ tuổi không lớn lắm, tính tình lại hoàn toàn giống Ngọc tướng quân, giờ phút này hắn oán hận nhìn Ngọc tướng quân, giận dữ hét : “Ngươi không biết ? Ngươi có bao nhiêu ngày chưa thấy qua mẫu thân, mẫu thân bị hại thành như này, ngươi thế nhưng cái gì cũng không biết !?”
Ngọc tướng quân làm sao cho phép con trai đối với mình hô to gọi nhỏ, lập tức đứng dậy lớn tiếng quát : “Đồ con thỏ chết bầm, dám nói chuyện như vậy với lão tử !?”
Ngọc Duy Võ không cách nào khống chế nổi phẫn nộ của mình, thanh âm cao thêm không ít : “Ngươi suốt ngày chỉ lo yêu nữ kia, ở đâu còn con mắt xem qua mẫu thân ?”
Ngọc tướng quân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “Chuyện của lão tử còn cần tới phiên ngươi tới trông nom ?”
Bên cạnh thi thể Mộ thị , phụ tử hai người trợn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm, mắt thấy sắp sửa động quyền cước.
Khương Nguyệt Trinh ở bên toàn thân đồ trắng, nhìn hai cha con bọn họ không biết nên khuyên giải như thế nào, vừa là cha chồng, vừa là trượng phu, nàng thực không biết nên nói cái gì.
Do dự nửa ngày, nàng mới nhút nhát đi lên phía trước, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Ngọc Duy Võ : “Phu quân đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, hiện tại trước nên thương lượng một chút, tang sự mẫu thân nên làm như thế nào bây giờ.”
Ngọc Duy Võ đang nổi nóng, không chút nghĩ ngợi giật lại tay áo : “Chuyện nhà ta không cần ngươi quan tâm !”
Khương Nguyệt Trinh sững sờ, đôi mắt dần phủ hơi nước, không dám nói thêm nữa.
Ngọc Duy Võ quay đầu nhìn thi thể Mộ thị, nhất thời vừa bi vừa giận, quỳ rạp xuống đất : “Mẫu thân, người chết thật thê thảm a ! Rốt cuộc là ai hại người ? Con trai nhất định vì người báo thù !”
Ngọc tướng quân thấy Ngọc Duy Võ khóc đến thương tâm, cũng không trách mắng nữa, dù sao mẹ vừa mới mất, làm con trai lớn như vậy cũng phải, nặng nề hừ một tiếng, đi đến một bên ngồi xuống.
Khương Nguyệt Trinh thấy trượng phu khóc lên, chính mình cũng gấp rút quỳ ở một bên, thút tha thút thít cùng khóc lên.
Ngọc Duy Võ khóc nửa ngày, thanh âm dần thu vào, vừa lau nước mắt vừa nói : “Mẫu thân chết không minh bạch, đã báo quan chưa ?”
Ngọc tướng quân nhảy dựng lên : “Cái gì ? Báo quan ? Tiểu tử ngươi có phải điên khùng rồi không ? Còn ngại chuyện chưa đủ lớn à ?”
Nguyên nhân Mộ thị chết xác thực kỳ quặc, đúng là nếu như báo quan, tất phải nổi lên một trường phong ba, hiện nay Ngọc phủ cùng Cam phủ sắp kết thành thân gia, nếu như bị người biết rõ Mộ thị là chết như vậy , tràng hôn sự này không phải lại muốn thêm trắc trở sao ?
Ngọc tướng quân cũng không phải vì Mộ thị chết mà không chết tâm, dù sao nhiều năm làm phu thê như vậy, nói một ít tình cảm cũng không có là không thể nào, chỉ là Ngọc tướng quân tính tình ích kỷ lương bạc, Mộ thị chết bất quá cũng chỉ thương cảm trong chốc lát, dù sao còn có mỹ nhân ôn nhu Mai di nương kia tương bồi, có hay không có Mộ thị cũng không có quan hệ gì lớn.
Lại nói, mình và Cam thái phó kết thành thân gia, về sau nếu muốn kết hôn, tự nhiên có thể lấy người kế thất tốt nhất, về phần Mộ thị, chết thì đã chết rồi, ngoại trừ tạm thời không có người cai quản nhà cửa, đối với cuộc sống của Ngọc tướng quân kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Ý của Ngọc tướng quân là, dù sao cũng đã chết rồi, giờ nên thương lượng chuyện hậu sự, không cần phải nhiều chuyện nữa.
Vạn nhất ảnh hưởng đến đường quan lộ của mình hoặc là hôn sự cùng Cam gia, đó mới là lợi bất cập hại.
Ngọc Duy Võ thấy Ngọc tướng quân kiên quyết phản đối báo quan, bi phẫn nhất thời : “Phụ thân, mẫu thân bị người ta hại thành như này, chẳng lẽ ngài không muốn bắt hung thủ hay sao ?”
Ngọc tướng quân cả giận nói : “Bắt hung thủ ? Bắt được hung thủ thì làm nàng sống lại được sao ?”
Ngọc Duy Võ nắm chặt tay phát ra tiếng răng rắc, phẫn hận trừng mắt nhìn Ngọc tướng quân liếc nhanh, xoay người liền đi ra ngoài : “Ngươi không báo thì ta báo !”
Ngọc tướng quân giận dữ, tiến lên kéo Ngọc Duy Võ , không chút nghĩ ngợi quay đầu đánh tới : “Báo cái rắm, ngươi chạy trở về cho lão tử !”
Ngọc Duy Võ bị Ngọc tướng quân kéo lại lảo đảo, vừa bảo vệ thể diện cản trở Ngọc tướng quân ẩu đả, vừa bi phẫn kêu lên : “Chẳng lẽ mẫu thân cứ như vậy mà chết vô ích ? Không để cho ta đi báo quan, vậy ngươi nói cho ta biết, ai là hung thủ !?”
Ngọc tướng quân cả giận nói : “Hung thủ ở đâu ra ? Mẹ ngươi một cái người phụ nữ thì đi đâu kết thù được ? ”
Một câu liền làm Ngọc Duy Võ bừng tỉnh, hắn sững sờ buông tay, thậm chí quên ngăn Ngọc tướng quân đánh chửi, trong miệng lẩm bẩm : “Đúng vậy, mẫu thân ngay cả cửa cũng không ra, làm sao cùng người ta kết thù được ? ”
Ngọc tướng quân thấy Ngọc Duy Võ không còn ầm ĩ muốn báo quan nữa, liền dừng tay lại : “Ta đã nói rồi, một cái người phụ nữ thì ở chỗ nào kết thù chứ ? Ngươi hảo hảo ở nhà cho ta, sắp xếp lo chuyện tang sự cho mẹ ngươi… ”
Ngọc Duy Võ tựa hồ không nghe thấy lời của Ngọc tướng quân, sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói : “Đúng vậy, nhất định là nàng ! “
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
39 chương
3 chương
28 chương
206 chương