Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 72 : Vị khách không mời mà đến
Nhưng là, lời nói của tổng quản lại khiến lòng hắn vừa mới hiện ra chút vui sướng lập tức lại hóa thành hư ảo, chỉ nghe tổng quản trả lời: “Lão gia yên tâm, Tứ tiểu thư rất tốt, một sợi tóc cũng không bị thương.”
Ngọc tướng quân bên này ngây ra như phỗng, Húc Vương lại đứng bật dậy: “Cái gì? Ngươi còn nói Linh Lung rất tốt? Bổn vương tận mắt thấy nàng cả người đều là máu, ngươi lại dám nói nàng rất tốt!”
Tổng quản sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu: “Vương gia thứ tội! Nô tài cũng chỉ là nghe hạ nhân nói lại. Các nàng nói Tứ tiểu thư giết sạch đàn chó xong, còn đánh Lục tiểu thư…Nô tài thật sự không nghe ai nói Tứ tiểu thư cũng bị thương a!”
Ngọc tướng quân đứng một bên, trong lòng khổ không thể tả. Đích nữ của mình bị Ngọc Linh Lung đánh gãy sạch răng, Húc Vương thế nhưng lại còn bất bình thay Ngọc Linh Lung?
Chút lông tóc ít ỏi cũng chưa bị rụng, còn muốn đến tìm người bị đánh truy cứu trách nhiệm. Chuyện này, khiến cho hắn không biết phải ăn nói thế nào a!
Nhìn Húc Vương như hổ rình mồi đòi câu trả lời của hắn, Ngọc tướng quân chỉ có thể đánh gãy răng nanh nuốt vào trong bụng: “Này…Thần thật sự không biết lại có chuyện như vậy. Vương gia yên tâm, thần nhất định sẽ trách phạt các nàng thật nặng.”
“Cái gì?” Húc Vương nhíu chặt mi, “Linh Lung bị khi dễ thành như vậy, ngươi còn muốn trách phạt nàng!?”
Ngọc tướng quân không dám nói gì, Húc Vương chỉ thần thấy Ngọc Linh Lung toàn thân đều là máu, nhưng hắn không nghe thấy Ngọc Thiên Kiều ngay cả răng cũng không còn sao? Chẳng lẽ Ngọc Thiên Kiều bị thiệt thòi lớn như vậy, Húc Vương còn muốn trách phạt Ngọc Thiên Kiều?
Tuy rằng người Húc Vương nhìn trúng là Ngọc Linh Lung, nhưng mà đây…Đây không phải là không phân rõ phải trái sao!?
Tuy rằng đầu óc Ngọc tướng quân không được tốt cho lắm, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức nói đạo lý với Húc Vương, cuối cùng hắn buộc lòng phải nói: “Dạ dạ dạ. Thần nói sai rồi, Linh Lung không có sai. Thần không dám…thần sẽ không trách phạt nàng.”
Húc Vương thế này mới hơi vừa lòng gật đầu, lại bổ sung nói: “Mau đi mời lang trung đến xem cho Linh Lung một chút! Một tiểu cô nương như vậy, bị mấy con chó săn đuổi nửa ngày, khẳng định sẽ sợ hãi!”
Ngọc tướng quân mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, Húc Vương không nghe rõ tổng quản vừa nói thế nào sao? Mấy con chó săn bị Ngọc Linh Lung giết chết ngay tại chỗ, nàng sao có thể sợ hãi!?
Ngọc tướng quân đã không dám nhìn thẳng Húc Vương nữa, mà chỉ cúi đầu không ngừng đáp ứng: “Dạ. Thần nhất định sẽ phải người đi mời lang trung.”
Húc Vương hừ một tiếng: “Nếu để bổn vương biết người nào trong các ngươi dám khi dễ Linh Lung một lần nữa, bổn vương tuyệt đối không tha!”
Ném lại những lời này xong, Húc Vương nghênh ngang rời đi, bỏ lại Ngọc tướng quân đứng ngơ ngác tại chỗ.
Sau một hồi lâu, hắn mới quay đầu lại, vừa vặn trông thấy tổng quản cũng đang trố mắt đứng nguyên tại chỗ.
Buồn phiền khó chịu nín nhịn cả nửa ngày lập tức phát tiết, Ngọc tướng quân giận dữ hét: “Lỗ tai điếc rồi sao? Còn không mau đi mời lang trung!”
Cho dù Ngọc Linh Lung không bị thương, hắn cũng phải mời người đến xem cho Ngọc Thiên Kiều a!
———————————-
Ngay sau ngày Ngọc Thiên Kiều bị đánh trọng thương, Ngọc Thiên Liễu chỉ mặc tố y, hai chân bị xích, quỳ gối ngoài cửa Phẩm Lan Uyển không ngừng khóc lớn, nói cái gì mà chính mình cũng chỉ là bị Ngọc Thiên Kiều lợi dụng, cầu xin Ngọc Linh Lung tha thứ.
Cửa lớn của Phẩm Lan Uyển vẫn đóng chặt, Ngọc Linh Lung đối với tiếng khóc ai oán của Ngọc Thiên Liễu tựa như không thấy, lại làm cho toàn bộ hạ nhân trong Ngọc phủ từ trong lời nói của Ngọc Thiên Liễu, đại khái có thể đem sự tình từ đầu đến cuối suy đoán ra.
Ngọc Thiên Kiều lợi dụng Ngọc Thiên Liễu lừa Ngọc Linh Lung đến tòa viện hẻo lánh đó, vốn là muốn dùng đàn chó săn cắn bị thương hay thậm chí là cắn chết Ngọc Linh Lung. Không nghĩ tới Ngọc Linh Lung lại đập chết đàn chó, còn đem Ngọc Thiên Kiều đánh một trận.
Hạ nhân trong phủ đều sôi nổi nghị luận, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu người đồng tình với Ngọc Thiên Kiều. Ngọc Thiên Kiều thường ngày được chiều thành ra vô cùng ngang ngược xảo quyệt, vốn không được ưa thích. Lần này nàng ta lại chủ động đi khiêu khích rồi bị trừng trị, đám hạ nhân lợi dụng náo nhiệt mà thầm vui sướng trong lòng, nào có ai thật tình thương xót cho Ngọc Thiên Kiều.
Nghe được tin Ngọc Thiên Kiều bị Ngọc Linh Lung đánh cho một cái răng cũng không còn, Mộ thị thương thế vẫn chưa lành đêm đó liền sốt cao mãi không giảm, hôn mê bất tỉnh.
Mà người gây họa là Ngọc Linh Lung, cũng không có ai đi tìm nàng truy cứu trách nhiệm.
Không nói đến chuyện hiện tại có Húc Vương làm chỗ dựa vững chắc che chở cho nàng, đánh tiếng với Ngọc tướng quân, không cho phép bất luận kẻ nào gây chuyện với Ngọc Linh Lung, mà cho dù Húc Vương không nói, cũng chẳng có ai trong Ngọc phủ dám trêu chọc đến hãn nữ Ngọc Linh Lung kia.
Mộ thị rồi cả Ngọc tướng quân, hai đương gia Ngọc phủ đều bị Ngọc Linh Lung đánh một trận, nay Ngọc Thiên Kiều thân phận là đích nữ vốn được chiều chuộng cũng bị Ngọc Linh Lung đánh vô cùng thê thảm, thử hỏi từ trên xuống dưới Ngọc phủ, còn ai dám tìm Ngọc Linh Lung gây tội nữa?
Trong nhất thời, Phẩm Lan Uyển trở thành địa phương không ai dám đến trong Ngọc phủ, so với thời điểm mấy chuyện ma quái lúc trước còn muốn thanh tĩnh hơn.
Mà như vậy vừa vặn đúng ý muốn của Ngọc Linh Lung, thanh tĩnh như vậy nàng cầu còn không được nha.
Tuy rằng không người nào dám tới quấy rầy Ngọc Linh Lung, nhưng với những chuyện xảy ra trong phủ nàng lại rõ vô cùng.
Ngay cả chuyện Mộ thị bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, Mai di nương mượn cơ hội được sủng ái, ngay cả chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng bắt đầu hỏi đến, lại được dùng một cái lý thật hay chính là: cùng lão gia và phu nhân san sẻ.
Mai di nương có thể ở Bắc Cương lôi kéo Ngọc tướng quân suốt ba năm, chung quy vẫn phải có chút thủ đoạn. Bất đồng với sự nghiêm khắc đoan trang của Mộ thị, Mai di nương lại ôn tồn điềm đạm, đối đãi với hạ nhân không cười cũng không nói, mà có làm sai chuyện gì cũng chỉ nhẹ nhàng trách phạt một chút rồi xong, nhất thời không ít người bị lung lạc tâm.
Mai di nương thậm chí còn đặc biệt đến Phẩm Lan Uyển hai lần, đối với Ngọc Linh Lung ân cần hỏi han đủ thứ, Ngọc Linh Lung trái lại lại lạnh nhạt, trong lòng nổi lên vài phần cảnh giác với Mai di nương này.
Ở nơi này, ai nấy đều chỉ sợ tránh nàng không kịp, Mai di nương còn dám tới lôi kéo làm thân với nàng. Nữ nhân này, can đảm mà thận trọng, không phải là người đơn giản.
Chỉ tiếc, nữ tử như vậy, thân phận chỉ là một di nương nhỏ nhoi, nhất định sẽ không yên phận. Hơn nữa, Ngọc Linh Lung biết, một khi thương thế của Mộ thị khỏi rồi, Mai di nương ắt sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Mọ thị, nhất định phải loại bỏ hoàn toàn.
Đến lúc đó, Ngọc phủ lại nổi lên một trận phong ba.
Bất quá, chuyện này cũng chẳng quan hệ tới nàng, Mai di nương cũng được, ở trong mắt nàng cũng chỉ là mấy cái thủ đoạn vụng về, muốn dựa vào đó để khiến nàng đứng bên Mai di nương, giúp đỡ lẫn nhau đối phó với Mộ thị? Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Chuyện của Ngọc phủ, nàng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
—————————
Những ngày yên bình lại luôn ngắn ngủi như vậy, sáng sớm hôm nay, Ngọc Linh Lung còn đang dùng điểm tâm trong phòng, trong viện liền truyền đến loạt loạt tiếng bước chân.
Linh Nhi vừa vào phòng, vội vàng nói: “Tiểu thư, có người đến!”
Ngọc Linh Lung đặt đũa xuống, nhíu mày: “Lại là cái tên kia? Mau khiến hắn cút đi!”
Nhắc tới Húc Vương, trong lòng Ngọc Linh Lung liền không vui, thầm mong hắn biến khỏi cuộc sống của mình càng sớm càng tốt.
Linh Nhi gấp đến độ không ngừng xua tay: “Không phải vương gia ———”
Lời còn chưa nói xong, từ ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười thanh thoát như chuông bạc, ngay sau đó là thanh âm trong trẻo của một cô nương: “Ngọc Linh Lung, ngươi có nhà hay không?”
Ngọc Linh Lung cảm giác có chút kỳ quái, nàng chẳng quen biết người nào, ai lại đến tìm nàng?
Mành cửa vén lên, một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ đã bước vào phòng, hai tiểu nha hoàn theo phía sau khiếp đảm nói: “Tứ tiểu thư, nô tỳ thực sự không ngăn được vị tiểu thư này…”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
9 chương
8 chương
36 chương
19 chương
61 chương
124 chương