Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 69 : Tỷ muội liên thủ
Thanh âm truyền ra từ cổ họng có chút khẩn trương, Ngọc Thiên Liễu cười lấy lòng nói: “Để ta đi? Chỉ sợ nàng không tin!”
Tin hay không với nàng thật ra không quan trọng, mà chính là vạn nhất làm hỏng chuyện của Ngọc Thiên Kiều, không phải nàng cũng xong rồi sao? Mà lấy tính tình của Ngọc Linh Lung, liệu có thể buông tha nàng không?
Ngọc Thiên Liễu cũng không muốn một lần nữa uống nước bùn vừa bẩn vừa thối.
Ngọc Thiên Kiều trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Bảo ngươi làm chuyện nhỏ như vậy cũng không xong! Thật vô dụng.”
Ngọc Thiên Liễu xấu hổ cười, bảo nàng châm ngòi ly gián thì có thể, lại bảo nàng tự đi lừa Ngọc Linh Lung, nàng cũng không có cái lá gan ấy!
Ngọc Thiên Kiều nghĩ nghĩ nói: “Ngươi đi đi, nói có người muốn gặp nàng, nói có đồ quan trọng muốn đưa.”
Ngọc Thiên Liễu bất an giật giật thân mình: “Nàng, tin sao?”
Ngọc Thiên Liễu đã được mở mang kiến thức về thủ đoạn của Ngọc Linh Lung, nàng không có dễ bị lừa như vậy đâu!
Ngọc Thiên Kiều tức giận đến mức cầm hộp son trên bàn ném về phía Ngọc Thiên Liễu: “Ngu dốt, ngươi đi nói nương của nàng để lại vật gì đó!”
Ngọc Linh Lung cho dù xảo quyệt, nghe thấy mẫu thân của mình để lại vật gì đó cũng sẽ đi xem chứ?
Ngọc Thiên Liễu kiên trì đứng lên: “Ta đi thử xem sao!”
Ngọc Thiên Kiều lúc này mới vừa lòng cười: “Ngươi yên tâm, ta lần này an bài nhất định sẽ hung hăng giáo huấn xú nha đầu kia, không giết chết nàng, cũng phải khiến cho nàng cả đời không cựa nổi mình.”
Ngọc Thiên Liễu thế này mới thoáng yên lòng: “Tốt lắm, ta chờ tin tốt của muội muội.”
Hai nữ tử nhìn nhau cười.
Tỷ muội liên thủ, chẳng lẽ không đấu lại được một mình Ngọc Linh Lung!?
———————————
Ngày hè dài đằng đẵng, Ngọc Linh Lung đang nhàn nhã tán gẫu trong phòng, liền có nha hoàn vào thông báo Ngọc Thiên Liễu tới.
Lông mày nhíu lại, Ngọc Linh Lung có chút kỳ quái. Ngọc Thiên Liễu? Nàng tới làm gì?
“Cho nàng ta vào!”
Ngọc Thiên Liễu vừa cười vừa bước vào phòng: “Tứ muội muội đang làm gì vậy?”
Ngọc Linh Lung tựa nửa người trên giường, ngay cả đứng dậy cũng lười, một đôi mắt xinh đẹp như nước mùa thu nhìn Ngọc Thiên Liễu, nhìn đến mức ý cười trên mặt Ngọc Thiên Liễu không khỏi cứng nhắc.
Nha đầu kia không nói không rằng, rốt cuộc có chủ ý quái quỷ gì?
“Ngươi có việc?”
Ngọc Thiên Liễu nhìn nhìn xung quanh, cố ý ra bộ khó xử: “Ta thực sự có chút chuyện….”
Ý tứ kia thực rõ ràng, là muốn Ngọc Linh Lung đuổi những người xung quanh đi.
Ngọc Linh Lung là nhân vật thế nào, sao có thể làm theo ý muốn của Ngọc Thiên Liễu, thấy bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Ngọc Thiên Liễu, nàng không kiên nhẫn nói: “Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!”
Ngọc Thiên Liễu lập tức mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Ta…”
Nghĩ nghĩ một lúc, Ngọc Thiên Liễu rốt cuộc vẫn là nhẫn nhục nhịn xuống, thấp giọng nói: “Tứ muội muội cũng biết, mấy ngày gần đây ta thường xuất môn…”
Nàng ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lại phát hiện đối phương vốn không thèm nhìn nàng, nàng đành phải tiếp tục nói: “Có một lần ta đến Lý gia làm khách, gặp một vú già trong phủ các nàng, nói là trước đây đã từng gặp di nương của muội, còn nói có vật muốn giao cho muội.”
Ánh mắt Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng nhìn về phía nàng: “Ngươi nói, có người muốn tặng đồ cho ta?”
Ngọc Thiên Liễu bị Ngọc Linh Lung nhìn đến hết hồn, ngữ điệu vội vàng nói: “Ta cũng không biết ma ma kia là người thế nào, bà ta nói muốn tận tay đưa cho muội, lúc này đang ở hậu viện phía tây bắc, muội nếu không tin thì tự mình đi xem thử coi.”
Nói xong, nàng đứng dậy định rời đi.
Thanh âm của Ngọc Linh Lung lúc này lại trầm tĩnh vô cùng: “Ngươi vì sao muốn nói cho ta?”
Nàng cũng không tin Ngọc Thiên Liễu có lòng tốt như vậy, lại thay một bà vú già của Lý gia truyền tin tức cho mình.
Ngọc Thiên Liễu bị hỏi liền sửng sốt, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: “Bà ta cầu xin ta nửa ngày, nói có vật gì đó rất quan trọng muốn đưa cho muội. Ta…Ta định chối từ nhưng lại…”
Ngọc Linh Lung nhìn Ngọc Thiên Liễu một cái thật sâu, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Được, ta theo ngươi nhìn thử coi!”
Ngọc Thiên Liễu nhẹ nhàng thở ra, cùng Ngọc Linh Lung một trước một sau ra khỏi cửa.
Nàng chịu nói dối giúp Ngọc Thiên Kiều, là vì nàng tin tưởng, xét tới hận ý của Ngọc Thiên Kiều đối với Ngọc Linh Lung, còn có năng lực đích nữ của mình, Ngọc Thiên Kiều nhất định sẽ bày ra một cái bẫy thật lớn dành cho Ngọc Linh Lung. Mà cho dù kế sách của Ngọc Thiên Kiều không thành công, nàng cũng có thể nói là bị Ngọc Thiên Kiều lừa, cầu xin Ngọc Linh Lung tha thứ.
Dù sao nàng cũng chỉ là một người truyền lời, không tính là quan trọng.
Vô luận thất bại là Ngọc Thiên Kiều hay Ngọc Linh Lung, với nàng mà nói, đều chỉ có tốt chứ không có xấu!
Nghiêng đầu nhìn thân ảnh của Ngọc Linh Lung, Ngọc Thiên Liễu lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Kết quả tốt nhất là các nàng lưỡng bại câu thương *, mà nàng lại ngư ông đắc lợi! lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại.
—————————————–
Hậu viện của Ngọc phủ cũng không quá lớn, rất nhanh, Ngọc Linh Lung và Ngọc Thiên Liễu đã đi đến một tòa viện hẻo lánh.
Mặc dù là ban ngày ban mặt, bốn phía vẫn không thấy một bóng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai cây hòe thật lớn rập rạp xanh tươi trước cửa, lá cây chậm rãi lay động trong gió, xào xạc phát ra tiếng.
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Ngọc Thiên Liễu có vẻ lo lắng không yên, lời nói sắc bén nói: “Ngươi cũng tốn sức chọn địa điểm, nơi này cũng đủ yên tĩnh!”
Ngọc Thiên Liễu miễn cưỡng cười: “Nếu đã giúp muội muội, đương nhiên ổn thỏa một chút vẫn tốt hơn.”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, cũng không để ý đến nàng, dẫn đầu đẩy đại môn ra.
Nàng ngược lại muốn xem, trong hồ lô của Ngọc Thiên Liễu này rốt cuộc chứa cái gì?
Két một tiếng, đại môn còn chưa mở, nàng đã mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến một loạt những thanh âm kỳ quái, tựa như tiếng đè nén của dã thú, tràn ngập ý uy hiếp.
Đây là tiếng gì? Chẳng lẽ trong hậu viện của Ngọc phủ, lại có dã thú sao?
Ngọc Thiên Liễu một bên sợ tới mức thân thể cứng nhắc, ngay cả chạy trốn cũng quên.
Ngọc Thiên Kiều rốt cuộc bày ra cái bẫy gì?
Ngọc Linh Lung hơi hơi cúi người, từ dưới đùi rút ra thanh đoản đao Húc Vương đưa cho nàng.
Nắm chặt thanh đoản đao lạnh như băng trong lòng bàn tay, Ngọc Linh Lung mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Một khắc cửa vừa mở, Ngọc Linh Lung liền nhìn thấy tất cả, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hung tợn trừng mắt bên cửa sổ.
Ngọc Thiên Kiều vừa thấy thân ảnh của Ngọc Linh Lung, lập tức kêu lớn: “Thả!”
Mà theo tiếng quát này, sương phòng hai bên đồng loạt mở cửa trả lời, một vài bóng xám bóng đen thật lớn nhảy vụt ra.
Giữa sân lúc này xuất hiện bốn năm con chó cực to, con nào con nấy nhe răng trợn mắt, hướng về phía Ngọc Linh Lung gầm gừ, thịt bắt trên người nổi đầy, như thể tùy thời tùy lúc mà xông tới.
Ngọc Thiên Kiều đứng trong phòng chính, vui sướng nhìn qua cửa sổ khi thấy người gặp nạn: “Ngươi không phải lợi hại lắm sao? Ta xem ngươi chạy chỗ nào!”
Bên ngoài viện, Ngọc Thiên Liễu trông thấy mấy con chó lớn như hung thần ác sát này, sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng làm sao có thể nghĩ tới, Ngọc Thiên Kiều lại có nhiều chó dữ như vậy!
Ngọc Thiên Kiều đắc ý cười nói: “Đây là chó của ca ca ta, đều là đi theo hắn săn thú, ngay cả vài con báo nhỏ cũng có thể cắn chết!”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nắm chặt thanh đoản đao trong tay, cao giọng nói: “Phải không? Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này?”
Dẫn chó săn đến cắn nàng sao? Ngọc Thiên Kiều này đúng là trẻ con!
Ngọc Thiên Kiều vốn tưởng rằng Ngọc Linh Lung thấy chó dữ, nhất định sợ hãi run rẩy, rồi sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, không nghĩ tới Ngọc Linh Lung vẫn kiên cường như vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, không chút nghĩ ngợi trực tiếp hạ lệnh: “Lên cho ta, cắn chết nàng!”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
9 chương
8 chương
36 chương
19 chương
61 chương
124 chương