Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 148 : Cho Các Ngươi Một Cơ Hội
Kỳ thật Ngọc Linh Lung cũng không nghĩ tới những thủ đoạn trừng phạt ly kỳ cổ quái kia, trong đầu nàng đang nghĩ chuyện ngày hôm qua thương lượng cùng Húc vương.
So sánh với một số chuyện liên quan đến đại sự thiên hạ xã tắc sắp tới, những tên côn đồ trước mắt này, đối với nàng mà nói chỉ giống như vài con muỗi, miểu không thể thành, cơ hồ có thể làm như không thấy.
Chỉ là…
Trong đầu Ngọc Linh Lung đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, có lẽ những thứ lưu manh phố phường này có thể giúp bọn họ một tay.
Trên mặt một lần nữa xẹt qua một nụ cười, chỉ là so với nụ cười ôn nhu khi nãy, nụ cười này có vẻ lạnh lùng hơn.
“Đứng lên đi.”
Đám người Thanh Hoa Hổ quỳ nửa ngày, nghe được câu này không khác gì được đặc xá, vội vàng bò dậy, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ khoanh tay đứng hầu trên mặt đất, bộ dáng chờ phân phó.
Ngọc Linh Lung khẽ nghiêng đầu, nỗ lực hồi tưởng đến lời nói ngày hôm qua của Thanh Hoa Hổ, dừng một chút mới hỏi: “Ngươi ngày hôm qua nói, ngươi là cái gì Long Hổ?”
Thanh Hoa Hổ vội vàng nhất mực cung kính đáp: “Dạ gọi là Long Hổ vì chúng tiểu nhân đều dùng Long Hổ làm hiệu… Không không không, về sau tại trước mặt Vương phi, chúng tiểu nhân không phải long cũng không phải hổ, chúng tiểu nhân là côn trùng…”
Nhìn bọn họ bị dọa đến nói năng lộn xộn, Ngọc Linh Lung hơi hài lòng gật đầu, mở miệng nói: “Các ngươi ngày thường ngoại trừ việc ức hiếp dân chúng, còn làm những thứ gì?”
Nghe được Ngọc Linh Lung nói vậy, đám người Thanh Hoa Hổ vừa mới đặt tâm xuống lại vội nhấc lên.
Câu hỏi này của Vương phi là có ý gì? Chẳng lẽ muốn hỏi việc ác bọn chúng vẫn thường làm để thu thập bọn họ?
Đám người Thanh Hoa Hổ mặc dù tứ chi phát triển, nhưng không đến mức đầu óc ngu si, vội vàng nói: “Không không không, không có không óc, chúng tiểu nhân cũng không dám nữa, chúng tiểu nhân biết rõ sai rồi, về sau nhất định thay đổi triệt để làm người lại lần nữa…”
Vừa nói, vài người lại muốn quỳ xuống, Ngọc Linh Lung có chút bực mình nói: “Được rồi, đứng nói chuyện đi.”
Nàng cũng không phải là Kinh Triệu Doãn gì, cần gì quản xem bọn họ làm chuyện khỉ gió gì, những người này hẳn là đội trên đạp dưới quen rồi nên vừa nghe đến loại vấn đề này liên như lâm vào đại địch như vậy.
Đám người Thanh Hoa Hổ ở tư thế gần quỳ xuống, trong lúc nhất thời quỳ cũng không phải mà không quỳ cũng không phải, tư thế hết sức khó xử.
Ngọc Linh Lung suy nghĩ một chút, nói: “Long Hổ các ngươi, có bao nhiêu người, ai là Lão Đại?”
Thanh Hoa Hổ vội vàng đáp: “Không nhiều lắm, tổng cộng có hơn trăm người, tiểu nhân… Ừm… Tiểu nhân cũng là…”
Đưa tay gãi gãi đầu, trên mặt Thanh Hoa Hổ lộ ra vẻ mặt hết sức khó xử.
Bộ dạng này của hắn, trước mặt tiểu đệ hướng phía một nữ nhân khúm núm, ở đâu còn dám tự xưng là Lão Đại, thể diện đều mất hết.
Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Thanh Hoa Hổ, trong lòng nhớ lại thân thủ của hắn, liền ra quyết định.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Ngọc Linh Lung đột nhiên mở miệng hỏi một câu không liên quan đến vấn đề.
Thanh Hoa Hổ ngây người, nhất thời thẫn thờ, theo đúng sự thật đáp: “Tiểu nhân năm nay hai mươi tám.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu: “Tuổi cũng không nhỏ.”
Thanh Hoa Hổ không khỏi cúi đầu hổ thẹn, đều nói muốn nổi danh thì phải làm sớm, mặc dù hắn chưa đầy 30 đã làm Lão Đại của một bang phái nho nhỏ, nhưng cả đời này của hắn phỏng đoán cũng chỉ được như vậy.
Về sau mang theo bọn tiểu đệ đi đánh đánh giết giết, hoành hành ngang ngược đập phá khắp nơi, số may thì còn có thể miễn cưỡng sống đến già, còn nếu vạn nhất gặp gì ngoài ý muốn, tùy thời đều có khả năng phơi thây đầu đường.
Cũng tỷ như hôm qua, hắn bất quá mang bọn tiểu đệ đi Hoa Anh Thảo ăn một bữa cơm, vậy mà đắc tội tới Húc vương phi, nếu Húc vương phi mất hứng một cái, đầu này của bọn họ còn có thể giữ được sao?
Loại người như bọn họ muốn làm nên sự nghiệp quả là khó!
Thanh Hoa Hổ uể oải khiến đám tiểu đệ bên cạnh cũng lây theo, vài người còn lại hai mặt nhìn nhau, đều tự nhớ tới chuyện của mình, tâm tình liền đi xuống.
Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhìn mấy tên côn đồ đang thất thần đắm chìm trong suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi một câu.
Chính là câu này lại giống như tiếng sấm bên tai, đem đám người Thanh Hoa Hổ lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Cho các ngươi một cơ hội, có muốn hay không?”
Đám người Thanh Hoa Hổ lập tức ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Ngọc Linh Lung.
Bọn họ suốt ngày hoành hành ngang ngược, khắp nơi luồn cúi không phải là muốn đạt được cuộc sống tốt hơn, tương lai vượt hẳn mọi người sao? Chẳng lẽ, Húc vương phi cao quý muốn bồi tài bọn họ?
Trố mắt chỉ chốc lát, đám người Thanh Hoa Hổ phục hồi lại tinh thần, lập tức không thể chờ đợi được quỳ rạp xuống đất.
“Nếu có thể được Vương phi đề bạt, chúng tiểu nhân muôn chết cũng không từ!”
Nhìn mấy tên hưng phấn đến mặt đỏ bừng, Ngọc Linh Lung thản nhiên cười, ưu nhã giương bàn tay sơn màu hồng phấn lên, nói: “Đứng lên nói chuyện”.
Đám người Thanh Hoa Hổ vội vàng đứng dậy, vài ánh mắt chăm chú nhìn Ngọc Linh Lung, chờ Ngọc Linh Lung phân phó.
“Về sau, các người liền theo ta.”
Nhàn nhạt nói một câu, lại làm cho đám người Thanh Hoa Hổ hưng phấn không thôi, đi theo Húc vương phi, đối với bọn họ mà nói đúng là một bước lên trời, tự nhiên so với việc đánh người mù, mắng kẻ câm tốt hơn nhiều!
Thanh Hoa Hổ miệng rộng đến tận mang tai, vẫn còn thử dò xét một câu: “Không biết Vương phi muốn chúng tiểu nhân làm gì?”
Ngọc Linh Lung nhìn về phía Linh Nhi, Linh Nhi liền hiểu ý, từ ống tay áo rút ra vài tấm ngân phiếu đưa cho Thanh Hoa Hổ.
Ngọc Linh Lung nói: “Ngươi cầm lấy số bạc này, trước đi tìm cửa hàng làm chút ít nghề nghiệp, thuận tiện chiêu mộ ít nhiều nhân thủ”.
Thanh Hoa Hổ cúi đầu nhìn số tiền trên ngân phiếu, không khỏi kinh ngạc đến miệng cũng không khép được: “Nhiều như vậy?”
Ngọc Linh Lung đứng dậy hướng phía ngoài đi ra, vừa đi vừa nói: “Nếu đã gọi là Long Hổ thì phải làm việc cho ra dáng, tránh bôi nhọ cái tên này!”
Thanh Hoa Hổ mặt đỏ lên, trong tay không khỏi cất nhanh ngân phiếu: “Dạ, tiểu nhân nhất định nghe theo sự phân phó của Vương phi!”
Số bạc lớn như này chính là thay đổi vận mệnh của bọn họ!
Ngọc Linh Lung đi tới cửa, cước bộ dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Còn có, không có ta phân phó, ai cũng không được phép gây chuyện thị phi.”
Nàng chứa chấp những tên côn đồ này, không có nghĩa nàng nguyện ý làm chỗ dựa cho bọn họ, thay bọn họ giải quyết mọi chuyện, cho nên những điều này phải nói trước.
Bị giọng nói lạnh như băng của nàng khiến cho cả kinh, Thanh Hoa Hổ vội vàng nói: “Tiểu nhân không dám!”
Ngọc Linh Lung chỉ Linh Nhi, nói: “Có chuyện gì đi cửa sau vương phủ, để người truyền lời cho Linh Nhi.”
Ánh mắt tôn kính của đám người Thanh Hoa Hổ lập tức rơi trên người Linh Nhi, cùng kêu lên: “Linh Nhi cô nương.”
Thình lình bị một đám nam nhân nhìn thẳng, khuôn mặt Linh Nhi không khỏi có chút đỏ lên, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, hướng bọn họ gật đầu xem như đáp lại, rồi bước theo Ngọc Linh Lung đi ra ngoài.
Vương phi này muốn làm cái gì khiến nàng một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có!
Linh Nhi đi theo Ngọc Linh Lung ra cửa, gọi một tiếng “Vương phi”, lại thấy Ngọc Linh Lung đang xuất thần nhìn tiểu nha hoàn nối đuôi nhau xách theo thùng nước trong sân.
Một hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới cuống cuồng hỏi một câu: “Từ đâu có thể mua đuộc nô lệ?”
Linh Nhi cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt nghi ngờ đáp: “Vương phi muốn mua người? Nô tỳ đi tìm người môi giới đến…”
Ngọc Linh Lung lắc đầu, nói: “Không, ta muốn mua nô lệ, cái loại đê tiện nhất, tối thấp hèn, nô lệ thê thảm nhất đó.”
Nghe lời nói của Ngọc Linh Lung, trên mặt Linh Nhi lộ ra một chút nghiêm túc: “Vương phi, nô tỳ có thể hỏi người tại sao phải mua nô lệ không?”
Phát giác được trong giọng nói Linh Nhi có chút khác lạ, Ngọc Linh Lung quay người lại nói: “Còn nhớ rõ ngày đó ta nói muốn mua một ngọn núi không?”
Linh Nhi gật gật đầu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một chút: “Vương phi là muốn nô lệ đi khai sơn sao? Nô tỳ hiểu rồi.”
Ngọc Linh Lung không nói gì, lại cũng không phủ nhận.
Linh Nhi cho rằng nàng mua nô lệ là muốn đi khai sơn trồng trọt sao? Không phải vậy, mục đích của nàng so với khai sơn quan trọng hơn nhiều.
Linh Nhi nhìn về phía phương hướng những tiểu nha hoàn biến mất, trên mặt lộ ra vẻ mặt nhớ lại, lại mang theo vài phần đau đớn cùng bi thương.
“Vương phi, nô tỳ từ trước cũng là trong tay người môi giới buôn bán người mà ra, mấy ngày kia, thật sự là…” Linh Nhi mím chặt môi, hiển nhiên là không muốn nhớ lại, nhanh chóng đi vào việc chính, “Nhưng vận mệnh nô tỳ coi như tốt, bởi vì nô tỳ xuất thân sạch sẽ, cho nên có thể cùng những cô gái gia thế trong sạch khác được bán vào đại gia đình, dù gì cũng có thể trở thành hầu gái hoặc thiếp thất của nhân gia, nhưng có rất nhiều người không có may mắn như vậy, nô tỳ đã từng tận mắt chứng kiến qua… Thật sự rất đáng sợ…”
Thanh âm nàng thấp dần, cho dù trong xuân quang xán lạn, giọng nói của nàng cũng không có chút cảm giác ấm áp nào mà tràn đầy ớn lạnh khiến người ta không rét mà run.
“… Trong đám người bọn họ, nam có nữ có, già có trẻ có, nô tỳ đã từng thấy qua đứa trẻ chỉ 3 tuổi, cái gì cũng không hiểu cũng bị người kéo ra ngoài bán, tiếng kêu của mẫu thân đứa bé kia chúng ta nghe không hiểu, khóc đến chết đi sống lại.
Vương phi, nô tỳ thật sự không hiểu, bọn họ cũng là người, tại sao lại bị đãi ngộ như vậy?”
Ngọc Linh Lung nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ đều là người nào?”
Linh Nhi nói: “Bọn họ có rất nhiều tù binh, có rất nhiều tù phạm, có rất nhiều man nhân bị bắt tại biên cương, rất nhiều người di cư, ngay cả hài tử mấy tuổi đều bị bắt.
Bởi vì bọn họ gia thế không rõ, hoặc là ngôn ngữ không thông, hoặc là đã từng phạm tội, bọn họ rơi vào trong tay người môi giới buôn bán người cũng chỉ có thể đi tới địa phương thảm khổ nhất, tỷ như kỹ viện…”
Lông mày tinh tế của Linh Nhi sít sao nhíu lại thành một đoàn, cơ hồ cắn răng mới có thể nói tiếp được: “Nhưng ngay cả kỹ viện cũng không phải là ai cũng đi được, chỉ có những cô gái trẻ xinh đẹp mới có thể, còn những người khác cũng chỉ có thể đi diêm trường, đi lò than, đi mỏ đá, thậm chí chỗ trú vôi, nô tỳ nghe người ta nói, những người đi địa phương này không có một người nào có thể sống quá ba tháng.”
Cho dù là tâm địa sắt đá như Ngọc Linh Lung nghe được câu này cũng không khỏi trong lòng giật mình, ở thời đại này, không có cơ giới, không có mặt nạ phòng độc, hết thảy đều phải dựa vào sức mình, dựa vào sức đôi tay, nếu thật như Linh Nhi nói…
Nàng thật sự không muốn tưởng tượng ra những người kia dưới điều kiện gian khổ như vậy kéo dài hơi tàn sống trong một chút thời gian cuối cùng của cuộc đời, tại đó, sinh mạng rẻ mạt đến ngay cả chuyện vặt cũng không bằng.
Ngọc Linh Lung thở dài, nhẹ giọng nói: “Chuyến này giao cho ngươi, cầm theo bạc đi mua lại những nô lệ kia, có bao nhiêu liền mua bấy nhiều, nhưng chỉ cần mười hai tuổi trở xuống.”
Mặc dù tính toán của nàng cũng rất tàn khốc, nhưng ít nhất những nô lệ kia còn một con đường sống.
Linh Nhi kéo suy nghĩ trở lại, nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung không khỏi có chút kỳ quái: “Vương phi muốn mua những hài tử kia? Bọn hó có thể làm gì?”
Ngọc Linh Lung không trả lời nữa mà hướng hoa viên đi tới.
Không biết ở đâu thổi qua một trận gió táp, đem hoa xuân nở rộ thổi bay đầy trời, trong lúc vô tình tàn hồng rơi xuống đầy đất.
Trong trời hoa, cô gái mặc hồng y bóng lưng quyết tuyệt, tựa hồ mang theo hết thảy quyết tâm không thể ngăn trở của nàng đi về phía trước.
Có một số việc, nếu đã quyết định làm thì phải làm đến cùng.
…
Hết thảy đúng như dự đoán của Ngọc Linh Lung, nếu đã muốn đạt tới mục đích khiến Thái tử kinh sợ, như vậy nghi thức sắc phong Húc vương sẽ cực kỳ long trọng.
Ngày đó, nàng hoa phục lộng lẫy xuất hiện ở đỉnh thanh lâu, mỹ mâu bén nhọn sáng ngời giương lên nhìn về phía đài cao xa xa ở ngoài thành.
Chỗ đó, áo giáp rõ ràng, lá cờ bay bay.
Cho dù có cách khá xa nàng vẫn có thể nghe thấy thanh âm đinh tai nhức óc, mang theo uy nghiêm hoàng tộc, mang theo đại quân nghiêm nghị, giống như kiếm lưỡi sắc bén đâm vào trong tai mọi người.
Biểu tượng minh hoàng trong khải giáp màu đen càng phá lệ rõ ràng, Hoàng Thượng, tự mình giá lâm.
Hào quang từ kim loại như phô thiên cái địa, hiện ra hàn quang lạnh lùng, đó là Cửu doanh thập nhị vệ trong truyền thuyết, lá cờ rõ ràng bay phấp phới trên khoảng đất trống, tản ra khí thế thiên tử mơ hồ.
Bọn họ là quân đội đứng đầu khắp thiên hạ, bọn họ gánh vác sứ mệnh trọng yếu bảo vệ Hoàng thành, bọn họ là Cửu doanh thập nhị vệ xuất thân cao quý.
Dù không nói một lời nhưng dáng người quân nhân vẫn cao ngất, tản ra khí thế khiến lòng người kính sợ cùng sùng bái.
Trong đội quân đó, có một mạt thân ảnh cho dù ở trong ngàn vạn người vẫn ngạo nghễ sinh uy, hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Chảy dài vài dặm hồng chiên, một thân ảnh cao to bước chân kiên định hướng đài cao đi đến.
Hắn mặc thiết giáp đen như mực, eo đeo trọng kiếm, áo choàng đen nhánh trong gió tung bay, thân ảnh thẳng đứng, phảng phất hội tụ lực lượng khắp thiên hạ phá trời cao.
Đi đến mười trượng bên ngoài đài cao, hắn tháo bảo kiếm xuống đưa cho lễ quan, cất bước lên bậc thang.
Trên dưới trăm bậc thang lại dài như vậy, cao như vậy, nàng nheo mắt lại, dưới ánh mặt trời hoa mỹ nhìn theo thân ảnh Húc vương.
Kia là phu quân của nàng, là người nàng dựa vào, là niềm kiêu ngạo của nàng.
Giờ khắc này đáy lòng của nàng dâng lên cảm giác tự hào chưa từng có, đóa kim tường giữa trường bào, ngón tay mảnh khảnh của nàng không tự chủ được âm thầm siết chặt lại.
Đây là lần đầu tiên nàng sâu sắc cảm nhận được, nàng cùng hắn vinh nhục cùng chia.
Thì ra đây mới thực sự là tình yêu, nàng cùng hắn không phải ai nâng đỡ ai, không phải ai dìu dắt ai, mà là hai bên thủ hộ lẫn nhau.
Hắn không phải một tay che trời, nàng cũng không phải là bông hoa nhỏ, từng giây từng phút cần hắn bảo vệ.
Nàng cùng hắn là hai rễ cây dưới mặt đất giao triền chặt chẽ với nhau, không ngừng mở rộng, ai cũng không hạn chế ai, chỉ biết yên lặng vận chuyển năng lượng cho đối phương, chia sẻ ánh mặt trời mưa móc, chia sẻ gió táp mưa rào, cuối cùng cùng nhau trưởng thành thành đại thụ che trời.
Tình yêu hoa mỹ không phải làm nàng buông tha cho thế giới mà làm cho nàng xuyên thấu qua hắn, chứng kiến cả thế giới.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
9 chương
8 chương
36 chương
19 chương
61 chương
124 chương