Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
Chương 129 : Tại Sao Là Sinh
Hành Vân khuôn mặt tái nhợt, theo mọi người thối lui khỏi phòng, người hầu hạ chờ bên ngoài xem nàng như bị vương phi trách cứ một trận, lại không có ai biết, Hành Vân vừa rồi cơ hồ là từ quỷ môn quan dạo qua một vòng trở về.
Lúc Ngọc Linh Lung còn chưa xuất giá, danh tiếng hung hãn đã truyền ra bên ngoài, hôm nay mọi người gặp tình cảnh này của Hành Vân, không khỏi mỗi người đều bắt đầu cẩn thận, không có ai muốn làm chim đầu đàn, đi dò xét tính tình Ngọc Linh Lung.
Đợi tất cả đám người chướng mắt lui ra ngoài, Ngọc Linh Lung mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, giằng co hơn nửa ngày, còn muốn thu thập nha đầu không có mắt kia, nàng thật đúng là cảm thấy mệt mỏi.
Ngồi trước bàn trang điểm, nàng nói: “Huyên Thảo , Linh Nhi, đến giúp ta thay quần áo.”.
Ở cổ đại này, mũ phượng cùng hỉ phục mặc dù tinh xảo xinh đẹp, nhưng cũng thật sự là quá nặng.
Mũ phượng nặng trịch này đội nửa ngày, nàng cảm giác cổ mình đều bị áp đến mỏi.
Huyên Thảo cùng Linh Nhi liếc nhau một cái, tựa hồ có chút do dự: “Này…”
Tiểu thư vạch lên hỉ bạc còn chưa tính, giờ Húc vương còn chưa trở về phòng lại muốn thay quần áo, tháo trang sức? Này sợ là không hợp quy củ đi.
Chỉ việc không rõ lắm vì cái gì Ngọc Linh Lung đột nhiên thay đổi suy nghĩ, đáp ứng gả cho Húc vương, nhưng Huyên Thảo cùng Linh Nhi cũng thay tiểu thư nhà mình mà vui vẻ, dù sao lấy thân phận của tiểu thư, có thể gả cho Húc vương làm chính phi đã là trèo cao lắm rồi, huống chi Húc vương lại là thanh niên tài tuấn như thế, tướng mạo bất phàm, vô luận nhìn như thế nào, đều là phu quân xứng với tiểu thư.
Nhìn tiểu thư hôm nay, có vẻ đối với Húc vương cũng ôn hòa, giờ cũng đã gả, còn muốn dựa vào tính tình của mình làm việc, dáng vẻ này chính là dáng vẻ của một vương phi a?
Huyên Thảo cẩn thận nói: “Vương phi, vương gia còn chưa có trở lại, người xem có muốn hay không…”.
Ngọc Linh Lung lông mày nhíu lại nói: “Không cần chờ hắn,ngươi trước đem đống đồ trên đầu ta bỏ xuống.”.
Nếu là chờ Húc vương trở lại, cổ của nàng đều muốn mỏi đến muốn đứt!
Huyên Thảo biết rõ tính tình Ngọc Linh Lung, cũng không dám khuyên nữa, đành phải cùng Linh Nhi thay Ngọc Linh Lung bỏ mấy đồ trang điểm , lại thay đổi y phục thường ngày màu hồng thêu hoa mẫu đơn.
Cuối cùng không cần phải mang những thứ đồ bỏ kia, Ngọc Linh Lung hít một hơi thật dài, lập tức cảm thấy một thân nhẹ nhàng.
Quay đầu lại, nàng nói: “Đem những thứ đồ ngổn ngang trên giường kia dọn qua đi.”.
Lúc này Huyên Thảo cùng Linh Nhi cũng không khuyên, hiểu tính tình tiểu thư nhà mình nói một là một hai là hai, hai người bọn họ cũng không muốn phí lời nữa.
Tựa vào chăn đệm êm dày, Ngọc Linh Lung lần này rốt cuộc có thể thoải mái.
Huyên Thảo nói : “Hơn nửa ngày vương phi chưa ăn gì, lúc này có đói bụng không?”.
Ngọc Linh Lung lúc này mới nhận ra trong bụng trống rỗng, ngày này lăn qua lăn lại, ngay cả ăn cơm cũng quên.
Huyên Thảo lấy từ trong ngực ra một bọc giấy, cười nói: “Nô tỳ sáng sớm liền nghe nói, đầu ngày xuất giá không thể ăn gì, sợ vương phi người đói bụng, liền lén đem theo một chút điểm tâm đi.
Vương phi, người có muốn ăn chút để lót bụng hay không?”.
Ngọc Linh Lung có chút không biết nói gì nhìn gói giấy bọc điểm tâm khô khan nhạt nhẽo, nàng phải ăn cái này?
Ngày này, thật là gian nan.
Linh Nhi ở một bên nói: “Nô tỳ cũng nghe nói, tân nương phải chờ phu quân trở về động phòng, mới có thể cùng nhau ăn cái gì gì–“
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nói ra: “Muốn ăn cái gì bánh trái, còn muốn uống cái gì canh hòa hợp.
Vương phi, người trước ăn chút gì đi, vương gia còn không biết khi nào mới có thể trở về đây!”.
Không cần nghĩ cũng biết, Húc vương thành thân, đằng trước khẳng định đang đối phó với một đám người, Ngọc Linh Lung nếu là chờ hắn trở lại ăn cơm, chắc sớm bị đói đến hôn mê rồi.
Ngọc Linh Lung thở dài, tùy ý ăn chút gì đó, liền kêu Lưu ma ma đến: “Người chúng ta mang tới, đều đã sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”.
Lưu ma ma vội vàng nói: “Vương phi xin yên tâm, quản gia trong phủ cũng đã sắp xếp xong xuôi, thị tì cùng người làm vương phi mang tới, cùng người làm trong vương phủ để có đãi ngộ giống nhau, đợi sáng mai đăng kí danh sách, lúc đó sẽ chính thức vào phủ.”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu nói :”Lui về sau, chuyện điền trang, cửa hàng cùng tiền bạc giao cho Huyên Thảo trông nom, Linh Nhi chỉ để ý đi theo ta.
Lưu ma ma, những ngày này ngươi vất vả chút ít, từ trong vài người tiểu nha đầu trong đám người chúng ta mang đến, chọn hai cái chững chạc, điều giáo tốt thì đem tới đây.”.
Lưu ma ma nói: “Dạ! Nô tỳ nhớ kỹ.”.
Ngọc Linh Lung nhấp một ngụm trà, lại nói: “Huyên Thảo, sáng mai ngươi cùng Lưu ma ma tự mình đem những thứ đó thu vào trong khố phòng, các khoản đó nên ghi riêng ra, không nên cùng khoản trong vương phủ trộn đều nhau.”.
Huyên Thảo hơi sững sờ, ý vương phi đây là…
Đều đến vương phủ, vẫn còn muốn cùng vương phủ tách riêng tài khoản.
Tâm tư tiểu thư nhà mình, thật sự càng ngày càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Huyên Thảo không dám hỏi nhiều, chỉ đành phải đồng ý.
Ngọc Linh Lung rất ít khi muốn quản những chuyện vụn vặt này, phân phó xong không khỏi có chút nhức đầu, nàng xoa xoa huyệt thái dương, vừa muốn chợp mắt dưỡng thần một chút, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới một hồi tiếng bước chân, đón lấy thanh âm của nha hoàn: “Vương gia đã trở lại.”.
Đám người Huyên Thảo gấp rút hành lễ, thanh âm cung kính: “Vương gia.”.
Húc vương gật nhẹ đầu, ánh mắt vừa vào cửa đã rơi trên người Ngọc Linh Lung, thấy Ngọc Linh Lung đã thay đổi thường phục, đang nửa nằm trên giường, liền khẽ mỉm cười nói : “Hôm nay đem nàng mệt mỏi muốn chết rồi.”.
Ngọc Linh Lung ừ một tiếng, xem như trả lời, thân thể lại chưa hề động, lông mi khẽ buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi mặc ngọc nhiễm chút cảm giác say, có vẻ phá lệ trong sáng, tựa như bảo thạch thượng đẳng nhất, tỏa ra ánh sáng long lanh sáng ngời.
Tiếp nhận trà do Huyên Thảo dâng tới, uống một ngụm lớn,Húc vương cũng không quay đầu lại nói: “Người đâu, thay quần áo.”.
Đám nha hoàn bị Ngọc Linh Lung đuổi ra ngoài thấy Húc vương trở lại, vội vàng đứng ngoài cửa, chỉ là không dám vào, giờ phút này nghe thấy lời nói Húc vương, lại vẫn luẩn quẩn không dám bước vào cửa, cũng không dám trả lời.
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Nha hoàn gọi là Hành Vân kia, mới vừa bị ta trách phạt một trận, không có ở chỗ này.”.
Húc vương cũng không thèm để ý, thuận miệng nói: “Nàng không thích, trực tiếp đánh là được.”.
Không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, Ngọc Linh Lung ngược lại có vài phần ngoài ý muốn, nhìn hắn một cái, mới lên tiếng: “Huyên Thảo, giúp vương gia thay quần áo.”.
Huyên Thảo bị điểm tên, không khỏi sợ hết hồn, chần chờ đi lên trước, hầu hạ Húc vương thay đổi xiêm y, tay không nhịn được khẽ run run.
Húc vương hiển nhiên không chú ý tới động tác khẩn trương của Huyên Thảo, đôi mắt chỉ nhìn về phái Ngọc Linh Lung, khóe miệng lông mày đều không che hết vui vẻ.
Ngọc Linh Lung cho dù tâm lý khá hơn, giờ phút này bị hắn nhìn chằm chằm như vậy không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, mi tâm nàng cau lại, lạnh lùng nói: “Ngươi cái gì?”.
Không khí trong phòng lập tức lạnh đi vài phần, Húc vương lại tựa hồ không thèm để ý, nghiêm túc đáp: “Linh Lung , ta rất vui vẻ, chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy.”.
Hắn trả lời như vậy, ngược lại làm cho Ngọc Linh Lung không biết nói cái gì cho tốt, liền uốn éo người đưa lưng về phía hắn, dứt khoát đến hững hờ.
Nha hoàn bên ngoài bày xong đồ ăn lên bàn liền dè dặt lui ra ngoài.
Húc vương khoát tay áo, ra hiệu Huyên Thảo cùng đám người lui ra ngoài, Huyên Thảo cùng Linh Nhi mắt nhìn Ngọc Linh Lung, thấy nàng không có ý tứ phản đối, liền lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Húc vương cùng Ngọc Linh Lung hai người, nhất thời không ai nói gì.
Ngoài cửa sắc trời đã tối, trong phòng, nến đỏ lặng yên cháy, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang hoa nến bạo cháy.
Húc vương đi đến bên giường nói: “Đói bụng không? Dậy ăn chút đồ đi.”.
Ngọc Linh Lung đã sớm đói bụng đến kêu vang, cũng không khách khí nữa, xoay người xuống giường, ngồi xuống bàn cơm.
Cầm lấy đũa, nàng gắp bành chẻo rồi bắt đầu ăn.
Mới ăn hai cái, Ngọc Linh Lung liền không nhịn được đem sủi cảo phun ra, không nghĩ ngợi nói: “Tại sao là sinh!?”.
Húc vương phủ là cái địa phương gì, làm bánh chẻo cũng không biết làm, còn không bằng người làm Ngọc phủ!
Thấy bộ dáng càu mày của nàng, Húc vương không khỏi mỉm cười: “Con đàn cháu đống, tự nhiên là muốn ‘sinh’.”
Ngọc Linh Lung nghĩ lại, mới hiểu được hàm nghĩa những lời này.
Nàng cũng không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi, nghe lời này thật cũng không cảm thấy thẹn thùng như thế nào, chỉ là chứng kiến nụ cười hơi có phần thâm ý trên mặt hắn, Ngọc Linh Lung không khỏi có chút tức giận.
“Đừng nghĩ chuyện tốt, sinh không sinh, với ngươi không quan hệ!”.
Nàng cau có giận tái mặt, tại nến đỏ chiếu vào lại trở nên kiều diễm hắn chưa từng thấy qua bao giờ, Húc vương hơi ngẩn ra, tựa hồ là nhìn đến ngây người.
Bàn tay chậm rãi duỗi ra, nắm tay nàng, mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng tại bốn phía, đêm đông trong phòng, không hiểu lại có vài phần nóng rực.
“Linh Lung, nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời ta chính là cưới nàng làm vợ, hôm nay, ta rốt cuộc cũng đạt được ước muốn.”.
Lời tỏ tình liên tục nghe vào trong tai, lại làm cho trong lòng Ngọc Linh Lung sinh ra vài phần đề phòng, nàng đột nhiên rút tay về, trầm giọng nói: “Ngu Liệt Dương, không nên quên lời ngươi đã nói!”.
Con ngươi buồn bã, nụ cười trên mặt Húc vương biến mất, hắn quay đầu, bưng lên chung rượu trên bàn, một hơi cạn sạch, trong giọng nói mang theo vài phần đau đớn đè nén: “Nàng yên tâm, ta sẽ không quên.”.
Nghe được lời của hắn, Ngọc Linh Lung trầm mặc.
Không phải nàng cảm thấy không có lời nào để nói, chỉ là, nàng luôn có một loại cảm giác kỳ dị, sau hôn lễ ngày hôm nay, tình cảm giữa nàng và Húc vương tựa hồ không như nàng tưởng tượng, chưa từng có thay đổi chút nào.
Nàng nhạy cảm phát hiện , nàng cùng hắn trong lúc đó, có thứ gì đó không giống nhau.
Tỷ như nàng vừa rồi hỏi câu này là hỏi hắn, cũng là đang tự nhắc nhở chính mình, không nên quên lời đã từng hứa.
Trong phòng tràn đầy màu hồng, nhưng hai người trong phòng lại lộ ra lạnh lẽo mơ hồ.
Một hồi lâu, Húc vương giơ tay lên, rót tiếp cho mình một chung rượu, lại rót cho Ngọc Linh Lung, nụ cười trên mặt có chút khổ sở: “Này, vốn nên là rượu gia bôi của chúng ta, chỉ là…”.
Dừng một chút, hắn tựa hồ muốn nỗ lực che giấu tâm tình của mình, giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung, hướng nàng giơ chung rượu ra: “Giúp ta uống một chén đi.”.
Nhìn Húc vương lần nữa uống cạn chén rượu, Ngọc Linh Lung im lặng bưng chén lên, nhấp một ngụm.
Hương vị rượu hoa quế tràn đầy trong miệng, nàng đột nhiên phát giác, kể từ sau khi lão phu nhân qua đời, nàng không còn có uống rượu qua lần nào.
Đồ trên bàn đều là sinh, căn bản không có cách nào khác ăn, Ngọc Linh Lung dứt khoát đem rượu trong tay ngửa đầu uống cạn, bổ sung cho cái bụng trống rỗng.
Rượu hoa quế mặc dù không phải là rượu mạnh, nàng uống rất nhiều, trên mặt cũng không đỏ, Húc vương thật sâu nhìn nàng, môi mỏng khẽ mím lại, tựa hồ đang ngăn trở lời mình muốn nói.
Có chút khó khăn thu hồi ánh mắt từ trên khuôn mặt nàng, thanh âm Húc vương kiệt lực bình phục sau khi tỉnh táo lại: “Hình bộ hôm nay cũng không bắt được Phượng Hiên Viên, nàng yên tâm.”.
Thấy hắn nhắc tới đề tài này, Ngọc Linh Lung khẽ nhíu mày: “Hắn có bị bắt hay không, có quan hệ gì với ta?”.
Húc vương bình tĩnh nhìn về phía nàng, nói: “Nhìn ra được, giữa nàng và hắn quan hệ không tầm thường.”.
Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tử này là đang ghen sao?
Chỉ là, coi như Húc vương ghen, nàng cũng không có tâm tình để ý tới, hắn nguyện ý hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nàng lười phải giải thích.
Xoay mặt, Ngọc Linh Lung nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, hắn hôm nay tới chỉ là vì hỉ kiệu à?”
Húc vương sắc mặt trầm xuống: “Nàng nói là…”
Ngọc Linh Lung cười nhạt một tiếng, lại không muốn nhiều lời.
Phượng Hiên Viên cùng Húc vương không giống nhau, hắn là một người làm cho người ta khó có thể nắm lấy, làm việc bất thường, muốn làm gì thì làm, xác thực không hổ là đầu não tà giáo.
Ba phen bốn bận cùng Phượng Hiên Viên giao thủ, Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, Phượng Hiên Viên đối với mình hơn nửa là lợi dụng, mà không phải là thích đơn thuần.
Đây cũng là bình thường, hắn dù sao cũng là giáo chủ Thanh Liên giáo, tại trong cảm nhận của hắn, Thanh Liên giáo mới là trọng yếu nhất.
Bởi vậy, hôm nay Phượng Hiên Viên đột nhiên xuất hiện ở một mình ở kinh thành chặn hỉ kiệu của nàng lại, nàng cũng không có choáng váng đầu óc giống như nhiều nữ nhân khác, mà là nhận định tỉnh táo, cử động lần này của Phượng Hiên Viên cũng không hoàn toàn là hướng về chính mình.
Nếu không phải là vì nàng, kia chính là vì…
Lại liên tưởng ân oán gút mắc giữa Phượng Hiên Viên cùng Húc vương, Ngọc Linh Lung rất dễ dàng có được cái kết luận này, Phượng Hiên Viên hẳn là muốn dùng thủ đoạn cực đoan này, khiến cho Húc vương ở trước mặt mọi người hiển lộ võ công, bại lộ thân phận chân thật của chính mình.
Húc vương hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, con mắt sắc dần dần lạnh xuống: “Phượng Hiên Viên, hôm nay thật đúng là tiện nghi cho hắn!”.
Dùng đầu óc của hắn, nghĩ thông suốt việc này cũng không phải chuyện khóa, chỉ là phàm dính đến Ngọc Linh Lung, hắn liền thực khó có thể giữ được tỉnh táo, lúc này mới làm cho Phượng Hiên Viên mượn cơ hội ra tay.
Ngọc Linh Lung bưng chung rượu lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Ngươi hay là ngẫm lại, làm thế nào để che giấu chuyện ngày hôm nay đi!”.
Đáy mắt Húc vương xẹt qua một cái ngạc nhiên mừng rỡ, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lo lắng, ta–“.
Ngọc Linh Lung có chút không khách khí cắt đứt lời hắn: “Ta không phải lo lắng cho ngươi, chỉ là, ta nếu đã gả cho ngươi, chuyện của ngươi cũng liền khó tránh khỏi sẽ liên lụy tới ta, cho nên, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, miễn cho ương cập trì ngư (liên lụy cá trong ao)“.
Ánh lửa trong mắt Húc vương ảm đạm đi, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta đã đáp ứng sau này bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”.
Ngọc Linh Lung quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ không nghe thấy lời nói của hắn : “Ta không biết ngươi tại sao phải che giấu thân phận, chỉ là nếu đã muốn diễn trò thì phải làm đủ công phu.
Trong phủ của ngươi nhiều người như vậy, khó bảo toàn cái lòng trung thành.”.
Lời này đã ám hiệu rất rõ ràng, Húc vương sắc mặt ngưng trọng, nói: “Ta biết rõ, nàng cũng nên cẩn thận một chút.”.
Dừng một chút hắn trầm giọng nói: “Người nên loại bỏ, một cái cũng không lưu.”.
Ngọc Linh Lung không nói thêm lời, đứng dậy hướng bên giường đi đến, cũng không quay đầu lại nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi đi đi.”.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
9 chương
8 chương
36 chương
19 chương
61 chương
124 chương