Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 108 : Ngươi Còn Chưa Chịu Nhận Tội

Ngoài đại đường Kinh Triệu Doãn tụ tập rất nhiều dân chúng chờ phán xét, trong công đường nha dịch tay cầm gậy đứng thành hai hàng chỉnh tề, mặt mỗi người đều không có chút cảm xúc, hết sức nghiêm túc. Lương đại nhân ngồi nghiêm chỉnh ở trước án, uy nghiêm quét mắt một vòng trên công đường. Ngọc tướng quân cùng Phùng Tư Hoài đứng hai bên, sắc mặt đều cực kì khó coi. Ngọc tướng quân tâm tình không tốt còn có thể lí giải được, nữ nhi đột nhiên chết, tử trạng còn thảm liệt như vậy, dù là ai cũng không thể có tâm tình tốt được. Về phần Phùng Tư Hoài, chuyện nữ thi kia thập phần ngoài ý muốn, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là muốn báo thù Ngọc Linh Lung a, như thế nào lại liên quan đến vụ án mạng người rồi? Lương đại nhân cũng không có thời gian quản xem tâm tình bọn họ là cái khỉ gió gì, giờ phút này, hắn đang nghe vị pháp y lớn tiếng đọc kết quả khám nghiệm tử thi: “Nữ thi, mười lăm tuổi, tử vong trong thời gian từ đêm khuya hôm qua đến rạng sáng hôm nay, nguyên nhân chết là bị chết rét. Thi thể trên người tổng cộng có bốn mươi bảy vết thương, phân biệt ở vùng ngực, bụng, sau lưng, bắp đùi, cánh tay…” Thanh âm pháp y cứng nhắc vang lên, Ngọc tướng quân càng nghe càng phẫn nộ, Ngọc Ngàn Liễu chết rét thì cũng thôi, trước khi chết lại bị tổn thương nhiều như vậy! Đợi sau khi nghe đến đoạn Ngọc Ngàn Liễu bị thương, Ngọc tướng quân bất chấp đang đứng ở đại đường Hình bộ, bước lên đến trước mặt Phùng Tư Hoài, không đợi hắn phản kháng, quả đấm chứa đầy lực hung hăng đập xuống. “Ngươi tên tiểu súc sinh này!” Coi như là nam nhân máu lạnh, nghe được tin con gái ruột của mình bị ngược đãi cũng khó có thể bình tĩnh được. Bởi vậy Lương đại nhân cũng không đối với Ngọc tướng quân trách móc nặng nề, chỉ là sai nha dịch đem hai người đang đánh nhau kéo ra, tiếp tục thẩm vấn. Đợi pháp y đọc xong kết quả khám nghiệm tử thi, Lương đại nhân nói: “Ngọc đại nhân, người chết là Tam tiểu thư của quý phủ có đúng không?” Ngọc tướng quân sắc mặt tràn đầy tức giận gật gật đầu: “Không sai, là tam nữ của ta. ” Lương đại nhân lại hỏi: “Ngọc Tam tiểu thư làm sao nửa đêm lại xuất hiện tại cửa Phùng phủ đây?” Ngọc tướng quân sững sờ một chút, nhớ tới Mai di nương đã từng nói, nói: “Buổi tối hôm qua nàng không có trở lại, người trong phủ chúng ta đi khắp nơi tìm kiếm mà không tìm được, đợi đến lúc tìm được, đã là sáng sớm ngày hôm nay. ” Lương đại nhân gật gật đầu, chuyển hướng sang Phùng Tư Hoài: “Phùng công tử, Ngọc Tam tiểu thư tại sao đêm hôm khuya khoắt lại đứng trước cửa quý phủ?” Phùng Tư Hoài lập tức nói: “Đại nhân, chuyện này ta thực sự không biết a! Ta ngày hôm qua căn bản chưa gặp qua nữ nhân này, như thế nào biết rõ tại sao lại chết trước cửa nhà ta đây? Đại nhân minh giám, Ngọc Ngàn Liễu chết cùng ta không chút quan hệ a!” Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm thanh thúy lạnh như băng, xuyên qua đám người phá không mà đến. “Lời nói này của Phùng công tử có chút quá đáng đối với Tam tỷ a!” Thanh âm quá đột ngột, tất cả mọi người không tự chủ nhìn theo tiếng thanh âm, đợi thấy rõ người nói chuyện là ai, mọi người đều ngơ ngẩn. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc cẩm bào thiên thủy màu xanh chậm rãi bước vào đại đường, trên đầu bạc trâm rung động nhè nhẹ, gương mặt trong gió lạnh như hoa mai hé nở, ngạo nghễ đứng thẳng trước mắt mọi người. Ngọc tướng quân cùng Phùng Tư Hoài đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc vạn phần: “Là ngươi!?” Lương đại nhân khẽ nhíu mày, kinh đường mộc vỗ, quát hỏi: “Người tới là ai?” Ngọc tướng quân hiển nhiên chưa từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, vô ý thức nói: “Đại nhân, là tứ nữ của ta!” Không sai, người tới đúng là Ngọc Linh Lung! Ngọc Linh Lung nhìn đại đường, ánh mắt rơi trên người Phùng Tư Hoài một chút, không khỏi lộ ra nụ cười đầy thâm ý. Chậm rãi tiến lên, Ngọc Linh Lung hướng Lương đại nhân hành lễ, hắng giọng nói: “Đại nhân, tiểu nữ có thể làm chứng, Tam tỷ ngày hôm qua chính là đi Phùng phủ!” Phùng Tư Hoài phục hồi tinh thần lại, không khỏi lớn tiếng nói: “Ngươi nói láo!” Nói xong, hắn lập tức ngẩng đầu hướng Lương đại nhân nói: “Đại nhân, nàng đang nói dối, nàng là vì muốn trả thù ta!” Lương đại nhân vỗ mạnh kinh mộc đường, quát lên: “Câm miệng! Bản quan không có hỏi ngươi!” Phùng Tư Hoài không dám tiếp tục nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chặp Ngọc Linh Lung. Từ lúc Ngọc Linh Lung xuất hiện, Phùng Tư Hoài đã biết, hắn đã rơi vào bẫy! Người thiết lập cái bẫy này chính là Ngọc Linh Lung! Giờ phút này, Ngọc Linh Lung tới đại đường Kinh Triệu Doãn là muốn bỏ đá xuống giếng! Nàng nhất định muốn đem chuyện Ngọc Ngàn Liễu chết đổ lên đầu mình! Không để ý tới ánh mắt như muốn giết người của Phùng Tư Hoài, Ngọc Linh Lung giương cao nụ cười, từng chữ rõ ràng nói: “Ngày hôm qua Tam tỷ hẹn tiểu nữ đi cửa hàng lựa xiêm y,đi đến nửa đường Tam tỷ đột nhiên xuống xe, nói muốn đi Phùng phủ một chuyến…” Phùng Tư Hoài lần nữa bị lời nói của Ngọc Linh Lung chọc giận, bất chấp Lương đại nhân ngăn trở, hắn kêu lớn: “Không thể nào! Nàng ngày hôm qua căn bản không có tới Phùng phủ! Nàng là khuya ngày hôm trước tới–” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, vài đôi mắt lợi hại đã nhìn chằm chằm hắn. Phùng Tư Hoài biết mình lỡ lời, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Lương đại nhân, cực nhanh nói: “Đại nhân, Ngọc Linh Lung là đang ô miệt ta! Nàng muốn báo thù ta đùa giỡn nàng, cho nên mới đem cái chết của Ngọc Ngàn Liễu vu oan cho ta–” Phùng Tư Hoài đem hết toàn lực vì chính mình biện bạch, lại không chú ý tới Lương đại nhân sắc mặt càng ngày càng đen. Tiểu tử còn nói cái chết của Ngọc Ngàn Liễu cũng mình không có quan hệ, ngay cả Tứ muội muội người ta cũng đùa giỡn, kia đối với Ngọc Ngàn Liễu làm chuyện gì cũng không kì quái! Phùng Tư Hoài vẫn còn luôn mồm nói: “…Đại nhân, ta cùng Ngọc Ngàn Liễu mới chỉ quen biết mà thôi, nàng khuya ngày hôm trước tới Phùng phủ, chúng ta gặp qua một lần, nhưng hôm nay thực sự nàng chưa từng tới a! Ngài có thể đi hỏi người gác cổng cùng gã sai vặt trong phủ chúng ta, bọn họ khẳng định chưa thấy qua Ngọc Ngàn Liễu!” Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng: “Phùng công tử, gia đinh quý phủ đều là nô tài của ngươi, còn không phải muốn bọn họ nói cái gì, bọn họ liền nói cái đó hay sao? Ngươi nói ngươi cùng Tam tỷ chỉ là quen biết, nếu quan hệ các ngươi chỉ là bình thường, vậy vì cái gì Phùng công tử lại gọi thẳng khuê danh của Tam tỷ?” Phùng Tư Hoài rùng mình một cái, đúng vậy, khuê danh cô gái tại sao người bình thường có thể biết, hắn là bị Ngọc Linh Lung làm cho tức giận đến nóng nảy, thật không ngờ không kịp suy nghĩ kĩ đã nói ra. Thấy hắn há mồm cứng lưỡi không nói ra lời, Ngọc Linh Lung chuyển sang Lương đại nhân, nói: “Tam tỷ ngày hôm qua đi Phùng phủ là chính lỗ tai tiểu nữ nghe thấy, tận mắt nhìn thấy! Nếu như đại nhân không tin, có thể gọi xa phu Ngọc phủ đến, còn có thiếp thân nha hoàn của Tam tỷ, bọn họ đều là đi theo tiểu nữ cũng nhau xuất môn, cũng biết Tam tỷ đi nơi nào!” Phùng Tư Hoài cả giận nói: “Ngươi nói người gác cổng trong phủ chúng ta không thể tin, chẳng lẽ lời nói của xa phu và nha hoàn nhà các ngươi liền đáng tin sao?” Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười: “Không chỉ là những người này, nếu đại nhân có lòng thẩm tra, rất nhiều người trên đường có thể làm chứng ngày hôm qua tiểu nữ cùng Tam tỷ đi ra cửa, đại nhân có thể phái người hỏi thăm. ” Nàng cùng Ngọc Ngàn Liễu xuất môn là sự thực, tất nhiên không sợ tra xét. Phùng Tư Hoài bị Ngọc Linh Lung làm cho chật vật không chịu nổi, ý niệm trong đầu vòng vo mấy vòng, mặt đỏ tía tai nói: “Đây là tuyệt đối không thể nào, nàng đến phủ ta làm cái gì? Căn bản chính là hư ảo giả dối!” Ngọc Linh Lung khóe môi nổi lên một tia cười lạnh lùng, hùng hổ dọa người nói: “Phùng công tử, ngươi nói lời này, không phải phụ lòng Tam tỷ hay sao? Trong kinh thành ai mà không biết Phùng công tử cùng Tam tiểu thư nhà chúng ta quan hệ thân mật, tình đầu ý hợp, một cái nam chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng…. ” Hắn làm sao có thể đối với Ngọc Ngàn Liễu có hứng thú, hắn chẳng qua vì muốn lợi dụng Ngọc Ngàn Liễu mới có thể tiếp cận nàng mà thôi, Ngọc Ngàn Liễu thích các nơi xuyến môn, hắn liền tận lực tạo ra cơ hội để hai người gặp mặt, nhưng hắn lại quên rằng, hành động này của hắn, ở trong mắt người khác sớm đã thành chứng cớ rành rành quan hệ mập mờ của hai người! Mặc dù biết lời nói của Ngọc Linh Lung không phải là tin đồn thất thiệt, Phùng Tư Hoài cũng quyết định chống chế tới cùng, dù sao hiện tại người đã chết rồi, đến chết cũng không có đối chứng, xem bọn họ làm sao được nữa! Hắn cũng không biết, bộ dạng này của hắn đã đưa tới sự nghi ngờ cho vị Lương đại nhân kia, đối với nữ thi đã chết kia nhiều lần kêu khuê danh, lại chính miệng thừa nhận đùa giỡn Ngọc Linh Lung, bây giờ còn hoang mang rối loạn phủi bỏ quan hệ của mình cùng nữ thi… Nhìn lướt qua quan phụ mẫu Lương đại nhân sắc mặt âm trầm, Ngọc Linh Lung đáy lòng âm thầm cười lạnh, trên mặt lại chậm rãi lộ ra vẻ mặt đau thương: “Phùng công tử, Tam tỷ đối với ngươi một mảnh chân tình, làm sao ngươi có thể đối với nàng như vậy? Nàng một cái nữ tử chưa xuất giá , có thể chính miệng thừa nhận muốn tới tìm ngươi, có thể thấy nàng bực nào tín nhiệm cùng ỷ lại vào ngươi! Ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn đối đãi với nàng như thế, khiến người ta thấy không khỏi thất vọng đau khổ a…” Phùng Tư Hoài gấp đến độ dậm chân, trên trán gân xanh nổi đầy, rống lớn nói: “Không thể nào! Tất cả đều không thể nào! Ta cùng nàng quan hệ gì cũng không có! Nàng cũng căn bản không có tới tìm ta!” Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Các ngươi quan hệ gì cũng không có? Vậy tại sao Tam tỷ lại chết ở trước cửa nhà các ngươi!?” Nhìn thiếu nữ trước mặt từng bước ép sát, Phùng Tư Hoài đáy lòng đột nhiên toát ra ý tưởng đáng sợ, hắn vô ý thức vương tay, thẳng tắp chỉ hướng Ngọc Linh Lung: “Là ngươi! Là ngươi hại chết nàng!” Nhất định là Ngọc Linh Lung phát hiện Ngọc Ngàn Liễu muốn dẫn nàng vào ván cờ, cho nên mới tương kế tựu kế mang theo Ngọc Ngàn Liễu ra cửa, lại hại chết Ngọc Ngàn Liễu, sau đó đem thi thể vứt ở cửa Phùng phủ! Nhất định là Ngọc Linh Lung! Ngọc Linh Lung mắt lộ hàn quang, lạnh lùng nói: “Ta tại sao phải hại chết Tam tỷ? Phùng công tử đừng quên, thi thể Tam tỷ là phát hiện ở cửa Phùng phủ!” Phùng Tư Hoài giờ phút này hết đường chối cãi, hắn liều mạng lắc đầu, một lần lại một lần nói ra: “Không phải ta, không liên quan tới ta, không phải ta–” Ngọc Linh Lung từng bước ép sát, lớn tiếng nói: “Nếu như không phải là ngươi hại chết Tam tỷ, vì cái gì Tam tỷ lại chết trước phủ các ngươi? Chẳng lẽ nàng ngay cả gõ cửa hoặc kêu cứu cũng không có sao? Nếu như không phải ngươi chủ tâm muốn hại chết Tam tỷ, vì cái gì không quan tâm để nàng ngoài cửa? Cho dù không chứa chấp, đại khái có thể phái xe ngựa đưa về Ngọc phủ, tại sao lại hại nàng chết thảm?” Người chết trước cửa nhà ngươi, để xem ngươi muốn giải thích như thế nào? Ngọc tướng quân ở bên nghe nửa ngày chỉ cảm thấy xông máu, bước nhanh về phía trước nhấc Phùng Tư Hoài hoảng hốt thất thố lên, giận dữ hét: “Ngươi đùa giỡn một nữ nhi của ta còn chưa đủ, còn muốn hại chết nữ nhi khác của ta! Ngươi tên cầm thú không bằng súc sinh này, lão tử muốn ngươi dùng mạng đền mạng!” Phùng Tư Hoài bị Ngọc Linh Lung ép không còn đường lui, chỉ có thể dùng con mắt hướng về phía Lương đại nhân xin giúp đỡ: “Đại nhân, thật sự không phải là ta, ta không có hại chết nàng!” Trước kia Lương đại nhân đã buông tha hắn nhiều lần, lần này cũng sẽ nể mặt cha hắn mà buông tha cho hắn thêm lần nữa! Lại nói, lần này hắn thật sự là oan uổng! Nhưng Phùng Tư Hoài sai rồi, trước kia Lương đại nhân có thể buông tha hắn, một là bởi vì hắn là công tử nhà Phùng thượng thư, hai là vì khổ chủ đều là cô gái gia đình tầm thường, hơn nữa cũng không đến mức chết người, chỉ là khóc rống một hồi rồi đưa ít bạc là xong, dù sao dân chúng cũng tự biết rõ không thể trêu vào vị công tử nhà Binh bộ Thượng thư này, Kinh Triệu Doãn là mặt giảng hòa một chút, thấy lợi liền tự biết rút lui. Nhưng lần này làm sao có thể đồng dạng đây? Ngọc Ngàn Liễu tử trạng thê thảm, thân phận lại không tầm thường, mặc dù chức quan Ngọc tướng quân không lớn, nhưng hắn sắp trở thành thân gia nhà Cam thái phó, việc này toàn bộ kinh thành ai cũng biết. Lại nói, xem bộ dáng hai cha con nàng, căn bản không thể cho chút bạc là xong chuyện được, người ta nói, muốn lấy mạng đền mạng! Kỳ thật, chuyện đến mức này, Lương đại nhân coi như suy đoán ra nguyên nhân đại khái, đương nhiên, ít nhất là chính hắn cho là như vậy. Tên hoa tâm Phùng Tư Hoài này ai cũng biết, từng gây ra vài vụ phải lên công đường, còn những vụ khác lén lút giải quyết khẳng định không ít, một công tử phóng đãng như vậy, đối với Ngọc Ngàn Liễu tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi nhà lại biết rõ ràng như vậy. Ngọc Linh Lung dám nói rất nhiều người biết Phùng Tư Hoài cùng Ngọc Ngàn Liễu quan hệ không tầm thường, chỉ cần sơ lược nghe ngóng liền có thể chứng thực, tự nhiên đây không phải là nói dối. Về phần chuyện ngày hôm qua, chỉ sợ Ngọc Ngàn Liễu chủ động đến tìm Phùng Tư Hoài, chẳng biết tại sao hai người nổi lên xung đột, hoặc là chính Phùng Tư Hoài muốn cùng Ngọc Ngàn Liễu phát sinh quan hệ lại bị cự tuyệt, liền cưỡng chế lăng nhục Ngọc Ngàn Liễu, sau khi hai người ngôn ngữ bất hòa hoặc là Ngọc Ngàn Liễu tranh cãi ầm ĩ, Phùng Tư Hoài liền đem Ngọc Ngàn Liễu đuổi ra khỏi nhà, chỉ có như vậy mới giải thích được Ngọc Ngàn Liễu tại sao toàn thân lõa lồ chết rét tại cửa lớn Phùng phủ. Không thể trách Lương đại nhân suy đoán như vậy, chủ yếu là chứng cứ liên tiếp bày ra, chỉ có nguyên nhân như vậy mới giải thích được. Lương đại nhân nhíu mày trầm tư, ánh mắt rơi trên người Ngọc Linh Lung. Trên công đường thiếu nữ đứng yên, đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bén nhọn, ngay cả Lương đại nhân cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Rất rõ ràng, nàng đang đợi một kết quả, nếu mình không thể theo lẽ công bằng xử lý, Ngọc phủ nhất định sẽ không chịu để yên. Ánh mắt của hắn chậm rãi dời về phía Phùng Tư Hoài, tên công tử nhà Binh bộ Thượng thư này giờ phút này gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong miệng lời nói không suy nghĩ thốt ra, hiển nhiên là bộ dáng tâm hoảng ý loạn. Kinh đường mộc nặng nề vỗ xuống, Lương đại nhân cao giọng quát lên: “Phùng Tư Hoài, ngươi còn chưa chịu nhận tội!” Phùng Tư Hoài ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ thấy Lương đại nhân lời nói mau lẹ như thế, thần sắc nghiêm nghị, càng không nghĩ tới Lương đại nhân trầm mặc hồi lâu, mở miệng chính là hỏi hắn còn chưa chịu nhận tội. Một ít can đảm của hắn, vui đùa nữ nhân cò có thể, nhìn thấy thanh thế uy nghiêm đại nhân liền kinh sợ. Phùng Tư Hoài bị hù dọa phủ phục trên mặt đất, run rẩy nói: “Lương đại nhân, chuyện này cùng ta không có quan hệ, Ngọc Ngàn Liễu không phải là ta hại chết, thật sự không phải là ta…” Trông thấy Phùng Tư Hoài trên mặt lộ ra e ngại, Lương đại nhân càng thêm xác thực tin phán đoán của mình là chính xác, giết người ai dám thừa nhận? Phùng Tư Hoài đây là không chịu khai a! Ngươi không nhận tội, Bốn đại nhân đây liền không có biện pháp sao? Rút ra một lệnh thiêm màu đỏ, Lương đại nhân gọn gàng linh hoạt ném trên mặt đất: “Đánh hắn hai mươi đại bản, xem hắn có chịu khai hay không!”