Hạ Thính Ngưng xem trên bàn nguyên liệu nấu ăn cùng các loại hương liệu gật gật đầu, phía trước thời điểm nghĩ thực đơn nàng mới đột nhiên nhớ tới ở Nghi Hưng thành nơi này cũng không có khoai tây cùng cà chua các loại nguyên liệu nấu ăn khác, rau thơm, hương liệu các loại gia vị cũng rất là thiếu thốn.
Nàng đành phải để Quan bá tìm người ra roi thúc ngựa đuổi tới Vân Châu, nơi đó là nơi giao giới buôn bán của Thiên Kỳ quốc cùng nước khác. Mỗi ngày đều có thương nhân ở các nước khác xa tới mang theo hàng hóa đến đầu cơ trục lợi.
Nước khác, chỉ chính là cacd quốc gia khác bên ngoài Thiên Kỳ quốc.
Từ trước đến nay đến các triều đại không biết tên sau này, Hạ Thính Ngưng từng xem một bộ sách ghi lại phong thổ của các quốc gia. Nếu nàng không đoán sai, ở Vân Châu thương nhân nước khác ở nơi đó có nguyên liệu nấu ăn cùng các loại nguyên liệu mà nàng muốn.
Xem trên bàn nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu nhiều vô số, luôn có hơn mười loại. Lập tức trong lòng Hạ Thính Ngưng liền có so đo, nàng quyết định lại mua xuống một thôn trang gieo trồng những loại nguyên liệu nấu ăn cùng rau thơm, hương liệu.
Vừa hay, tửu lâu của mình cũng cần.
Thứ hai, từ sau khi tửu lâu khai hỏa danh khí, những nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu này chắc chắn nhận đến hoan nghênh thật lớn. Đến lúc đó nàng lại mở một gian cửa hàng, chuyên môn cung ứng những nguyên liệu nấu ăn này, rau thơm, các loại hương liệu gia vị. Này đối nàng mà nói thế nhưng lại là một con đường kiếm tiền.
Thứ ba, vẫn là vì tửu lâu, công việc làm ăn của Ấm Yên lâu vô cùng tốt, hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều là không còn chỗ ngồi. Khó bảo toàn tửu lâu khác sẽ không đỏ mắt, ngầm sử ngáng chân.
Bởi vậy Hạ Thính Ngưng quyết định đem một ít gia vị đặc biệt cần dùng đến cùng nguyên liệu nấu ăn món ăn bán giá cao cho mấy nhà tửu lâu khác, tuy rằng sẽ mất đi một phần khách ban đầu. Nhưng bọn hắn nếu muốn làm những món ăn này nhất định phải dùng đến nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu tân tiến của nàng, cuối cùng hay là muốn đến chính cửa hàng mới khai trương của mình đặt hàng, tiền này không phải lại đã trở lại sao, vừa khéo một lần đếm không hết.
Mấy nhà tửu lâu này sẽ trở thành nhóm khách nhân đầu tiên của cửa hàng nàng mới mở.
Hạ Thính Ngưng quyết định ý tưởng, liền để Quan bá đi làm. Mau chóng xem xét thôn trang cùng cửa hàng thích hợp, lại theo thương nhân nước khác mua thêm mấy túi mầm giống các loại nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu, cuối cùng hướng bọn họ khẩn cấp đặt một ít hàng sẵn có.
Giải quyết xong chuyện này, Quan bá lại hướng nàng báo cáo chuyện vài cái thôn trang: “Trước đó vài ngày mới mua vài cái thôn trang có hai cái đã dựa theo tiểu thư phân phó trồng các loại hoa cỏ, một cái khác tính toán chăn nuôi súc vật cũng dựng được không sai biệt lắm. Về phần tiểu thư nói nhà ấm, nhóm công nhân cũng đang dựa theo bản vẽ của ngài mà xây dựng.”
Bởi vì sản phẩm của Mỹ Nhân đường cần dùng đến lượng lớn các loại hoa cỏ, trừ bỏ làm cho người ta đi hái trên núi, Hạ Thính Ngưng còn tính toán chính mình trồng. Hoa là có mùa, cùng loại hoa muốn một năm bốn mùa đều có thể dùng đến, nàng phải dựng nhà ấm bồi dưỡng mới được.
Sau khi nghe xong Hạ Thính Ngưng liền nói ra vài câu: “Hiện tại sinh ý của tửu lâu vô cùng tốt, chuyện của thôn trang muốn gia tăng chút mới được.”
Hiện tại trên tay nàng luôn có năm thôn trang. Ba cái là mới mua, dùng để gieo trồng hoa cỏ cùng chăn nuôi súc vật. Hai cái còn lại là ngoại tổ phụ lưu lại, từ sau khi nàng tiếp nhận liền gieo trồng các loại dưa và trái cây rau dưa.
Sau lần Hạ Thính Ngưng quyết định mở tửu lâu, các loại rau dưa ở thôn trang nàng đều ngừng không bán cho người bên ngoài, ngược lại chuyên môn cung ứng tửu lâu nhà mình.
Bởi vì thôn trang chăn nuôi súc vật còn chưa có sản xuất, cho nên hiện nay các loại nguyên liệu thịt trong tửu lâu đều là từ bên ngoài cung ứng.
Cho nên bởi vì quan hệ mở tửu lâu cùng hương liệu, còn lại mua cái thôn trang cùng cửa hàng.
Chuyện mà Hạ Thính Ngưng cần xử lý thật sự nhiều lắm, may mắn Quan bá làm việc thập phần lưu loát, hiện tại đại bộ phận sinh ý đều đã đi vào quỹ đạo.
Đang lúc sự nghiệp của Hạ Thính Ngưng phát triển không ngừng, khi mỗi ngày đều có bó lớn bó lớn bạc tiến vào, lại truyền đến một cái tin tức tốt làm người ta phấn chấn: Hạ Tử Vân thông qua thi viện, trở thành tú tài trẻ nhất khóa này.
Thủy thị vừa nghe đến tin tức này, cao hứng đến mức rơi nước mắt. Hạ Thính Ngưng cũng rất là vui mừng, người một nhà hòa thuận vui vẻ vây quanh ở cùng nhau chúc mừng một phen.
Phúc hề họa sở phục(kề với may mắn luôn có họa bên cạnh). Muốn nói một chuyện khác khiến người ta không quá cao hứng, thì phải là tiện nghi phụ thân của Hạ Thính Ngưng thu được tin tức Thủy thị gửi đi, biết nhi tử thông qua đồng tử thử khảo trúng tú tài. Vui sướng dị thường, lập tức liền trả lời thư, nói là sẽ đi báo cáo tổ mẫu của đứa nhỏ, qua mấy ngày tự mình phái người đến đón ba mẫu tử Thủy thị trở về.
Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở đại sảnh, xem thư hồi âm mà tiện nghi phụ thân gửi đến. Ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Nói được thật sự là dễ nghe, nếu không phải là xem Vân Nhi còn tuổi nhỏ mới mười tuổi đã trở thành tú tài. Ngày sau có khả năng có tiền đồ lớn, sáng rọi cửa nhà. Này “Khí quản viêm” Dám đụng tiếp chúng ta trở về tâm tư sao.
Thủy thị ngồi ở một bên nhìn mặt nữ nhi âm tình bất định, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn: Ngưng Nhi thoạt nhìn tựa hồ không quá cao hứng, xưa nay nó là đứa có chủ ý, tự bản thân mình làm nương cũng luôn luôn có thói quen nghe nó, cũng không biết nó có chịu trở về hay không.
Chần chờ mãi, Thủy thị mới thật cẩn thận hỏi một câu: “Ngưng Nhi, con xem... Như thế nào?”
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, chậm rãi nói: “Nữ nhi không có ý kiến gì.” Dù sao quả thật là nàng có tính toán phải rời khỏi Nghi Hưng thành, nơi này sinh ý đều đã bước lên quỹ đạo, nàng đang định đến địa phương khác mở chi nhánh.
Kinh đô thật là một lựa chọn không tệ, còn có người cung cấp chỗ ở miễn phí, cớ sao mà không làm đây.
Chẳng qua, Hạ Thính Ngưng vốn muốn báo cho mẫu thân biết nàng mở cửa hàng có lợi nhuận không ít, hiện nay thế nhưng không thể nói. Tránh cho tiện nghi phụ thân bên kia đem chủ ý đánh tới trên người nàng.
Thủy thị vừa nghe đến nữ nhi trả lời, có thế này mới yên tâm, vội phân phó tỳ nữ bên người đi thu thập bọc hành lý.
Hạ Thính Ngưng trở lại trong phòng gọi Quan bá tới, Quan bá vừa nghe đến Hạ Thính Ngưng cùng Thủy thị muốn chuyển đến kinh đô. Đầu tiên là ngẩn người, sau lại lập tức mở miệng nói: “Tiểu thư như tin được lão nô, tòa nhà này cùng mấy nhà cửa hàng lão nô sẽ ổn thỏa vì tiểu thư quản lý thỏa đáng.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu: “Tất nhiên là ta tin được Quan bá, sinh ý của Nghi Hưng thành này cùng vài cái thành bên cạnh liền giao cho ông chiếu khán. Nếu có chuyện gì, để cho người truyền tin đến kinh đô cho ta. Còn có, lần này ta đi kinh đô, sợ là cần không ít nhân thủ, ông tinh tế chọn mấy người trung thành tin cậy, ta sẽ mang đi qua.”
Những năm gần đây Quan bá quả thật là trung tâm tin cậy. Thế nhưng ông ấy là gia nô, khế bán mình của một nhà già trẻ đều ở trong tay nàng, tất nhiên là không cần lo lắng ông ta dám phản bội nàng.
Quan bá vội vàng lên tiếng trả lời đi xuống an bày nhân thủ. Hạ Thính Ngưng lại để Vãn Ngọc gọi Linh Nhi cùng Thiên Hạnh, nàng đã quyết định phải rời khỏi Nghi Hưng thành, vậy cung cấp hàng tháng cho Cẩm Đoạn phường sẽ giao cho các nàng.
May mà trải qua trong khoảng thời gian này dạy dỗ, các nàng làm túi hương cùng hầu bao đã thập phần xuất sắc.
Giữa tháng mười một, thu thập xong các loại chăn màn, mang theo gã sai vặt cùng tỳ nữ. Hạ Thính Ngưng cùng mẫu thân còn có đệ đệ ba người ngồi trên xe ngựa đi trước kinh đô.
Một đường xóc nảy, khiến Hạ Thính Ngưng choáng váng đầu hoa mắt, thẳng tới ghê tởm, liên tục nuốt hơn mười khỏa ô mai.
Thủy thị xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi trắng bệch thảm đạm, đau lòng cực kỳ, vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngưng Nhi, con dựa vào nương ngủ chút đi.”
Hạ Thính Ngưng nghiêng qua trong lòng Thủy thị, vô lực gật gật đầu. Nàng quả thật là mệt mỏi, ngày hôm qua vội vàng giao các hạng công việc quản lý cửa hàng cho Quan bá, còn có bởi vì sinh ý của tửu lâu cùng mấy gian cửa hàng vô cùng tốt, cho nên nàng quyết định đề cao phúc lợi cho người làm.
Phía trước nàng cấp tiểu nhị tiền tiêu vặt hàng tháng liền so với nhà khác cao hơn năm văn tiền, hiện nay nàng lại quyết định ở tiền tiêu vặt hàng tháng ban đầu giữ nguyên, theo trong lợi nhuận hàng tháng rút ra 0.1% làm tiền thưởng, chia đều cho quản sự cùng tiểu nhị.
Có chính sách này, tất nhiên là có thể điều động nhân viên tích cực, chỉ cần sinh ý của cửa hàng càng tốt, tiền tiêu vặt hàng tháng bọn họ đương nhiên cũng lại càng nhiều.
Mà mặt khác Quan bá thay nàng chọn người nhân thủ nàng cũng không làm cho bọn họ trực tiếp đi theo nàng cùng nhau đi. Mà là phân phó từ hai gã quản sự đi trước một bước, tới kinh đô mua xuống thôn trang, lại thông tri người còn lại xuất phát. Bằng không mười mấy người đến chỗ nào đều rất là chọc tai mắt người.
Trải qua cuộc sống mấy ngày lắc lư, cuối cùng ở buổi chiều ngày thứ năm sau khi xuất phát đoàn người Hạ Thính Ngưng cũng tới kinh đô.
Tiện nghi phụ thân kia của nàng sớm để ma ma tù nữ tới đón các nàng về Hạ phủ. Xem ma ma đứng đầu này ăn mặc chi phí cũng không tầm thường, nghĩ đến ở Hạ phủ phải làm là có chút phân lượng. Chính là vẻ mặt cùng thái độ này, khiến Hạ Thính Ngưng chỉnh khuôn mặt đều lạnh xuống dưới.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
91 chương
501 chương