Thứ Nữ Cuồng Phi
Chương 66 : Ngũ Hoàng Tử
“Nên dùng hình phạt gì cho những kẻ dâm đãng như các ngươi đây?”
Tịch Nhan đứng trước mặt Hạ Tuấn Trì, Lý Kiến Huy, vỗ tay, đi tới đi lui, qua lại liên tục, cau mày, đau khổ suy nghĩ, thỉnh thoảng hô a một tiếng, đôi mắt bừng sáng 1 cách kỳ dị, Hạ Tuấn Trì, Lý Kiến Huy tưởng rằng nàng đã nghĩ ra thủ đoạn gì đối phó với mình, nào nghĩ tới nàng tức khắc khôi phục như lúc ban đầu, hai người mỗi khi nghe thấy nàng hưng phấn hét lên, cũng không khỏi hết hồn, tròn mắt trừng to, vô cùng khủng hoảng, nuốt nước miếng, toàn bộ thân thể không ngừng ngửa về phía sau.
Cho dù bị trói gô, cũng không nhịn được cả người run run, chút bất tri bất giác cắn môi chảy máu, hai người đều là hạng người ham sống sợ chết, nhưng đến lúc này, hận không thể chết ngay tức khắc, còn tốt hơn ngồi nơm nớp lo sợ như thế này, hiện tại bọn họ cũng hiểu cảm giác của người đang ngồi trên đoạn đầu đài mà không được hành hình ngay lập tức là như thế nào rồi, quả thực sống không bằng chết, nữ nhân này rõ ràng là ma quỷ đến từ địa ngục, nữ quỷ.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, trăng mọc lên từ lâu, nhữg vì sao tinh tú thoắc ẩn thoắc hiện, nhưng hôm nay khí trời âm trầm, từng trận gió lùa về, càng tăng thêm vẻ u ám, cánh cửa căn phòng nhỏ đóng chặt, gió từng trận rít qua khe hở lùa vào, se buốt, khiến người bên trong cũng phải rùng mình nổi da gà.
Qua nửa ngày, Tịch Nhan còn chưa mở miệng, thỉnh thoảng nâng má, đôi mắt tự tiếu phi tiếu nhìn họ, nếu bình thường, nhất định Hạ Tuấn Trì sẽ vô cùng vui mừng, mở cờ trong bụng, nhưng bây giờ nào có chịu được hình phạt như thế, nuốt một ngụm nước bọt, nghễnh đầu, cuối cùng nhịn không được nói.
“Mạc…. Mạc Tịch Nhan, ngươi. . . Ngươi. . .ngươi muốn… thế nào? Ta dẫu sao… cũng là… Ngũ… Ngũ hoàng tử. . . Tử. . .”
Bình thường, hắn ỷ vào thân phận ngang ngược, chưa từng có ai dám chống lại hắn, vậy mà hôm nay phải dùng đến cái danh phận này.
Hắn là Ngũ hoàng tử, là nhi tử thánh thượng, mẫu phi được sủng ái, bản thân ở trong triều đình có thế lực, mặc dù là hoàng hậu, cũng trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo hắn, nàng tuy là thiên kim tể tướng, bất quá cũng chỉ là con thứ mà thôi, huống chi hiện tại nàng đã gả cho cái phế vật, cái phế vật kia sao có thể so sánh được với mình, một phế vật Vương phi, nếu làm ra chuyện gì bất kính với hắn, đó chính là tử tội.
Hắn nghễnh đầu, tự nhủ với bản thân đừng sợ hãi, nàng là một người thông minh, không dám mạo phạm mình để phải chịu tội lớn, rước họa vào thân, như thế đối với ai cũng bất lợi.
Hắn trừng mắt ngẫm nghĩ, nhìn Tịch Nhan, cố gắng hết mức để cho mình không sợ, nhưng lời nói vừa nhảy lên miệng, thì lại nghỉ đến ngày ấy ở Tuệ Xuân Phường, ngay cả thái tử điện hạ nàng cũng dám đắc tội huống chi hắn là một hoàng tử? sự phấn khích vừa nảy sinh thoáng chốc bốc hơi không còn tung tích, chột dạ, cứ thế lời nói xong, môi còn vẫn không ngừng run run, ngửa đầu, nhìn Tịch Nhan, tự đang chờ đợi trả lời.
“Ta biết a.”
Tịch Nhan xoay người, con ngươi xoay tròn, khóe miệng mang theo tiếu ý, lành lạnh nói, gật đầu: “Hạ Tuấn Trì, Ngũ hoàng tử vương triều Lưu Ly, con trai của Lan Phi, ta biết a.”
Thường thường; nếu Ngũ hoàng tử mang thân phận này ra, ai mà không sợ mất mật, nhưng bọn họ không ngờ Tịch Nhan lại phản ứng như vậy, khiến cho lòng càng thêm lo lắng bất an.
Lý Kiến Huy thấy thế, hoảng hốt, chuyện liên quan đến sinh tử, sao hắn có thể im lặng: “Mạo phạm hoàng tộc. . . Hoàng tộc. . . chính. . . chính là. . . Tử tội. . . là chết. “
Tịch Nhan gật đầu, hình như còn nhẹ nhàng ừ một tiếng, bất quá thanh âm quá nhỏ, hai người không nghe rõ, chỉ biết run rẩy rối ren, người đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cái này ta cũng biết.”
Hai người gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Tịch Nhan lúc này mới nói, lại giống như vừa rồi, lành lạnh, nhẹ nhàng, nhưng lại hiển nhiên.
Nàng bước đến giữa Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy, nghiêng người sang, liếc mắt nhìn Tương Tư sau lưng: “Tương Tư, vừa rồi ta không nghe rõ, hình như Lý công tử nói mạo phạm hoàng tộc là tử tội?”
Tịch Nhan ồ một tiếng, chỉ vào Lý Kiến Huy, lạnh lùng nói: “Nguyên lai Lý công tử cũng biết mạo phạm hoàng tộc là tử tội a, vậy sao ngươi còn dám đối nghịch với Vương gia nhà ta?? Ừ. . .”
Tịch Nhan đi tới trước mặt Lý Kiến Huy, mày nhăn lại, lời nói nghênh ngang, ừ một tiếng, hung hăng đá 1 cước và bụng của Lý Kiến Huy, Hạ Tuấn Trì thấy vậy không dám hó hé lời nào, cuống quít né tránh, cúi đầu nhìn bụng của mình, chỉ cảm nơi nào đó tê tê, bắt đầu hơi đau.
Tịch Nhan tức giận, cước này không nhẹ, gia đinh vương phủ cũng phải tự giác, Vương Phi của họ vừa nhấc chân, sợ nàng giận cá chém thớt, vội vàng né tránh, Lý Kiến Huy hừ một tiếng, toàn bộ cơ thể trợt ra sau, lưng đập mạnh vào vách tường, rồi xụi lơ rớt xuống đất, mặt mày nhăn nhó, kịch liệt ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy máu,
“Ngũ hoàng tử là hoàng tộc, Vương gia của ta chẳng phải thành viên hoàng tộc sao? Ngũ hoàng tử là thành viên hoàng thất không được mạo phạm, Vương gia của ta có thể tùy các ngươi khi dễ sao? Mạo phạm thành viên hoàng thất là tử tội, Lý công tử bây giờ còn có thể ngồi ở đây mà ho sao? Sợ sớm đã đi gặp diêm vương rồi, Ngũ ca, ngươi thấy ta nói thế có đúng không?
Tịch Nhan ngồi chồm hổm bên cạnh Hạ Tuấn Trì, Hạ Tuấn Trì chỉ có thể trợn to đôi mắt, đầu óc hỗn loạn trống rỗng, vốn là hạng người ham sống sợ chết, đã sớm hoảng sợ nói không nên lời rồi.
“Cởi trói, dìu hắn đứng lên”
Tịch Nhan ngồi trên giường hẹp, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, mới vừa nói nhiều lời như vậy, có chút khát.
Mấy gia đinh nghe Tịnh Nhan phân phó vội vã cởi trói cho Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy, nếu là những người khác, có lẽ còn giúp 2 người họ chạy trốn, nhưng hai người kia, trong ngày thường ỷ thế hiếp người, làm mưa làm gió, bất quá là bắt nạt kẻ yếu mà thôi, trên thực tế, hai người rất sợ chết, nhát như chuột, vả lại bọn họ biết rõ thân thủ Tịch Nhan, nhất là Hạ Tuấn Trì, mới vừa rồi chứng kiến nàng ở khoảng cách xa như vậy, mà phóng thẳng trâm cài vào sau ót a nô, nào dám trốn, chỉ âm thầm cầu khẩn nàng thủ hạ lưu tình mà thôi, đương nhiên là bọn họ cầu may trong lòng, nói như thế nào mình cũng là hoàng tử, hắn là nhi tử đại thần, há có thể so sánh với nữ tử này, thầm nghĩ nữ nhân kia chẳng phải người ngu xuẩn, ngẫm lại nàng không dám làm quá phận.
Tịch Nhan cúi đầu liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy: “Lần này Vương gia của ta bị các ngươi trói tới nơi này, chỉ cần có một người đứng ra chịu trách nhiệm là coi như xong, nhưng đối với tòng phạm, ta cũng không muốn buông tha, hơn nữa, ta vừa nảy ra một ý kiến, hay là 2 ngươi đánh 1 trận cho ta xem, người nào thắng, ta liền thả, về phần người thua . . .”
Tịch Nhan dừng một chút: “Đương nhiên phải nhận trừng phạt.”
Hạ Tuấn Trì vừa nghe, đôi mắt đào nhất thời tỏa sáng, quay đầu, nhìn Lý Kiến Huy sắc mặt trắng bệch, tay đang che ngực: “Ta là hoàng tử, ngươi bất quá là nhi tử đại thần, huống chi trong ngày thường ta đối đãi ngươi không tệ, uống rượu đùa nữ nhân đều mang theo ngươi, bây giờ ngươi xấu xí thế này, ta cũng không có ghét bỏ, ngươi lúc trước còn nói mang ơn ta, mãi ghi nhớ trong lòng mà. Mặc dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ, hôm nay ta cho ngươi cơ hội này.”
Miệng nhuộm máu tươi, còn mang theo nụ cười đắc ý âm trầm.
Lý Kiến Huy nghe vậy, khẽ gắt một cái: “Ta nhổ vào, bình thường ngươi và ta xưng huynh gọi đệ, nói cái gì có phúc cùng hưởng, có nữ nhân cùng đùa, nhưng kết quả thì sao? Ngươi căn bản coi ta là nô tài sai bảo, có đồ gì tốt, đều là ngươi chơi trước, chán chê rồi mới đến lượt ta. Mang ơn, mãi ghi nhớ trong lòng, lên núi đao xuống biển lửa ư? Ngươi cho là ngươi là ai a? Ta hiện tại bị thương, nếu ở lại, khẳng định sẽ không toàn mạng, Ngũ hoàng tử, ngươi thân cường thể kiệt, có thể vì bằng hữu mà hy sinh thân mình không?”
Hạ Tuấn Trì thấy Lý Kiến Huy nói như thế, tức xanh cả mặt: “Nếu Ta gặp mệnh hệ nào, thì muội tử của ngươi cũng thủ tiết cả đời.”
Lý Kiến Huy hừ một tiếng: “Vương phủ một trăm lẻ tám cơ thiếp, cả ngày ngươi chỉ sống mơ mơ màng màng ở trong Ỷ Thúy Lâu này, nàng đã sớm ở thủ sống quả rồi, nếu ngươi chết, nàng còn có thể sống thanh tịnh qua ngày.”
“Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi, nếu ngươi dám động thủ với ta, ta liền nói phụ hoàng tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Lý Kiến Huy nghe thế, nhất thời nổi trận lôi đình, đi tới muốn động thủ, lại bị Tịch Nhan ngăn cản: “Ta đã cho các ngươi động thủ sao? Ta còn chưa nói quy tắc tranh tài mà. Các ngươi vội cái gì? Nghe cho kỹ đây.”
“Hạ Tuấn Trì, ta đã rất nể mặt ngươi rồi đấy, mới vừa rồi ta đạp cho Lý Kiến Huy một cước, lực đạo không ít, hắn bị thương, có thể nói là ngươi chiếm được ưu thế, đừng lấy thân phận ép người nữa, nếu không, ta trực tiếp coi như ngươi thua, còn nữa Lý Kiến Huy, chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài. Ngươi đánh Ngũ hoàng tử, chúng ta không nói, Lý đại nhân có công với triều đình xã tắc, hoàng thượng dĩ nhiên không thể vì lời nói của một phía mà giáng tội Lý gia, ngươi cứ yên tâm động thủ, nếu bị ta phát hiện ngươi có nửa điểm lưu tình, vậy coi như ngươi thua, quy tắc tranh tài rất đơn giản, chỉ cần đánh cho bên kia không đứng dậy được, đó chính là thắng, thân phận của hai người các ngươi vốn tôn quý, đương nhiên không thể so sánh với nữ nhân, cũng phải kiềm chế chút, chớ đánh người ta chết, ai chết cũng khó mà ăn nói lên trên lắm, dĩ nhiên, nơi này vốn hẻo lánh, mấy người kia đã bị ta trói lại rồi, không ai mật báo đâu, các ngươi đừng mong có người đến đây cứu các ngươi.”
Hai người nghe vậy, ngửa đầu nhìn Tịch Nhan, tự như đang chờ đợi điều gì, một lát sau, Tịch Nhan tặc lưỡi nói: “Bắt đầu đi.”
Mặc dù Tịch Nhan không nói, Lý Kiến Huy vốn là người vì tư lợi, để tránh được kiếp nạn này nào còn nhớ thân phận của Hạ Tuấn Trì, lời Tịch Nhan còn chưa nói hết, lại như mãnh hổ xông tới đánh móc sau gáy Hạ Tuấn Trì, hùng hổ, hoàn toàn không giống như người bị thương, Hạ Tuấn Trì bình thường chỉ biết ức hiếp bách tính, ỷ vào thân phận cường thưởng dân nữ, hoàng tử vốn được học cưỡi ngựa bắn cung còn có công phu phòng thân, thế nhưng hắn hoàn toàn không học, thân thể kia, do thường xuyên hoan ái mà suy nhược, lại được sống an nhàn sung sướng, phản ứng rất chậm, nào trốn được đòn tập kích bất ngờ này của Lý Kiến Huy, chớp mắt đã bị hắn đè lên người.
Lý Kiến Huy nào còn nhớ rõ mạo phạm hoàng tộc là tử tội, toàn bộ thân thể cưỡi ở trên ngực Hạ Tuấn Trì, hai chân gắng sức, ngăn chặn thân thể hắn, Hạ Tuấn Trì tuy sống an nhàn sung sướng, nhưng đến thời khắc mấu chốt, tiềm lực cũng bùng phát, ra tay phản kích lại, Tịch Nhan đã nói, không ai tới cứu mình, vậy nhất định phải trở thành người thắng, hắn là hoàng tử, sau này chỉ cần không trêu chọc vào nữ nhân rắn rết này, thì vẫn có nhiều thời gian để hưởng thụ.
Hạ Tuấn Trì mở mắt, hai tay không ngừng đánh lên mặt Lý Kiến Huy, thỉnh thoảng đánh trúng mặt hắn, Lý Kiến Huy bị đau, vốn dĩ muốn khống chế tay của Hạ Tuấn Trì, nào nghĩ tới khí lực Hạ Tuấn Trì bất chợt lớn như vậy, loay hoay mãi vẫn không thành công, mặt bị đánh trúng vài quyền, khiến hắn nổi nóng, nắm chặt nắm tay, nhắm thẳng vào mặt, ngực Hạ Tuấn Trì, hắn cứ nhắm mắt vung tay đánh đại, trúng đâu thì trúng.
Trên mặt Hạ Tuấn Trì nổi lên vài khối u, người tuy bị Lý Kiến Huy khống chế, nhưng hai chân vẫn không ngừng giãy giụa, đá liên tục, có lẽ là dùng quá sức, môi cắn chặt, gương mặt giờ đã đỏ bừng, thậm chí còn xuất hiện vài vệt màu đỏ tía.
Tịch Nhan ngồi một bên, nhìn 2 kẻ đang quần nhau trên đất, nhàn nhã uống trà, nụ cười nơi đáy mắt càng ngày càng nhiều, thân phận càng đặc thù, có thể khiến người mang ơn, tình cảm khắc sâu trong lòng, nguyện vượt núi đao xuống biển lửa, đây cũng là những lời hứa chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu, giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, nhưng khi đứng trước lựa chọn sống và chết, để sinh tồn, hết thảy đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, chỉ cần có thể tiếp tục sinh tồn, không người nào không thể hy sinh.
Sống, mặc dù là hạ thủ đối với bằng hữu chí cốt, cũng có gì là không thể, con người vốn ích kỷ, trên đời này, không có gì quý hơn sinh mệnh, càng không có ai buông tha cho sinh mệnh của mình vì người khác.
Tịch Nhan tay trái bưng chén trà, cúi đầu liếc nhìn tay phải của mình, đưa lên mũi ngửi một cái, nụ cười trên mặt thay đổi, nhưng chân mày kia vẫn hơi nhíu lại, lòng bàn tay trắng hồng, vân tay rõ ràng, vẫn những đường nét như trước, đôi tay này không hề sạch sẽ, có phải là bắt đầu từ hôm nay, ở đây nàng đã hành động giống như trước kia, tràn đầy chông gai, gồ ghề bất bình.
“Các ngươi chưa ăn cơm sao? hay là hoang dục quá độ, đánh đấm kiểu gì như mèo quào, có muốn ta đến phụ không?”
Tịch Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lý Kiến Huy vẫn ngồi ở trên người của Hạ Tuấn Trì, thắng bại rõ ràng như thế, Hạ Tuấn Trì hoàn toàn không có lấy một chút sức nào, không biết bình thường hắn học hành cái gì, chân cũng không thể giơ cao thêm được một chút, nhắm thẳng ngay ót Lý Kiến Huy mà đá, thì đâu đến mức thảm bại.
Lý Kiến Huy đang loay hoay đấm đá, nghe Tịch Nhan nói giúp hắn, tức giận đánh mạnh vào ngực Hạ Tuấn Trì, Hạ Tuấn Trì bị đau, kêu to lên, ho kịch liệt vài tiếng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, chỉ nghe hụ hụ một tiếng, chân Hạ Tuấn Trì vì một câu nói của Tịch Nhan, phát huy tiềm năng lớn nhất, đá trúng ngay đầu Lý Kiến Huy, Lý Kiến Huy chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra rồi, choáng váng mặt mày, thân thể lắc lư, Hạ Tuấn Trì thấy vậy, con mắt trái bị đánh bầm đen như gấu trúc híp lại, hai mắt bắn ra hàn quang, không chút nghĩ ngợi, cơ hồ là chính là bản năng, cố sức vật Lý Kiến Huy xuống, cả người nhào tới, vung tay đấm liên tục lên người hắn, bộ dáng kia, nào còn là hoàng tử ngày ngày ăn chơi trác táng, căn bản là cuộc hỗn chiến của hai kẻ lưu manh trên phố, không một chút nương tay.
Vết thương trên người Hạ Tuấn Trì nhức nhối, sức lực cũng không còn nhiều, hắn dồn hết khí lực vào cú đánh vừa rồi, mới có thể đẩy được Lý Kiến Huy ra, phản ứng của Lý Kiến Huy lại nhanh hơn tưởng tượng của Hạ Tuấn Trì, mắt thấy hắn nhào tới, hai tay chống người lui về phía sau hai bước, tránh thoát tập kích của Hạ Tuấn Trì, không chỉ như thế, còn vương chân ra, đạp Hạ Tuấn Trì một cước, khiến hắn chơi vơi giữa không trung vài gây, chỉ nghe kêu úi da một tiếng, ngã ầm xuống đất.
Lý Kiến Huy thấy thế, đắc ý cười, miễn cưỡng khởi động thân thể, cả người lung lay lắc lư, đi tới trước mặt Hạ Tuấn Trì, trên người hiện tại hắn hiện giờ cũng không còn nhiều khí lực, thân thể hư nhược, thấy có thể áp đảo Hạ Tuấn Trì, Hạ Tuấn Trì sau mỗi lần ngã lại học khôn ra một chút, thấy Lý Kiến Huy đến, vội vàng đứng dậy, hai tay níu tay hắn lại, hai người mặt dán mặt, Tịch Nhan đang cảm thấy chán chường, Hạ Tuấn Trì đột nhiên mở mắt, lấy trán của mình cụng vào trán Lý Kiến Huy, đập mạnh, chỉ nghe tiếng ai iu, hai người ôm đầu, ngã trên mặt đất, như là sắp tắt thở.
“Thật là vô dụng.”
Tịch Nhan hừ một tiếng, nhấc chân đá hai người trên đất, Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy giật giật, hé mắt nhìn, nói lầm bầm vài tiếng, rồi không có động tĩnh nữa.
“Vương phi, làm sao bây giờ?”
Tương Tư chạy lại, nhìn hai người dưới đất, nhỏ giọng hỏi.
Tịch Nhan xoay người, xiêm y thanh lịch xoay tròn giữa không trung, khoanh chân ngồi ở giường trên, nhìn hai người nằm dưới đất, nụ cười đắc ý trên mặt mà lại giả dối: “Ta từ trước đến nay luôn giữ lời, hai người đánh một trận, người nào thắng dĩ nhiên có thể đi, hiện tại hai người bất phân thắng bại, vậy phải làm sao mới được đây? cũng không thể đem thả cả hai ra, nếu thế hôm nay Vương gia của chúng ta chẳng phải không minh bạch mà chịu tội sao? Nhưng nếu thả một người, thì người kia lại không phục, thật là phiền. Nếu như thế, đành phải giữ lại cả 2 ngừoi họ thôi. Dù sao cũng là huynh đệ tốt, dĩ nhiên là nên có phúc cùng hưởng.”
Nói xong, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Lý Kiến Huy Hạ Tuấn Trì, nhưng cũng không nhìn hai người dưới đất, đôi mắt kia đảo quanh một lượt các gia đinh có mặt ở đây: “Thường ngày, người của thất vương phủ chúng ta chịu không ít áp bức từ ngũ vương phủ, chắc các ngươi cũng căm hận không ít, hai người này, bình thường làm nhiều điều ác, ban ngày ban mặt, cường thưởng dân nữ, mấy năm nay hại không ít thiếu nữ đàng hoàng, e là cũng có bà con hàng xóm của các ngươi cũng từng bị qua, nỗi uất hận này, hôm nay ta thay các ngươi giáo huấn hắn.”
Mấy người kia lặng lẽ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng không có ai dám đứng ra hạ thủ.
Ngũ hoàng tử, Lý công tử đều là kẻ háo sắc, bình thường đều ức hiếp bách tính, cường thưởng dân nữ, không chuyện ác nào không làm; đừng nói là thê thiếp ở nhà, mà còn tỷ tỷ cũng từng bị hắn cưỡng bức, một khuê nữ đoan chính như hoa, thích nói thích cười, sau khi trở về như biến thành người khác vậy, ngực vì sao lại không đau, vì sao lại không phẩn nộ chứ?
Tức giận, phẫn nộ vậy thì thế nào? Dân không đấu với quan, bọn họ chẳng qua chỉ là đám nô tài, nào dám đối nghịch với hoàng tử của triều đại đương thời? Hai người trên đất kia cho dù có chật vật đi chăng nữa, vẫn là chủ tử, nếu như mình đánh hắn, tương lai còn có đường sống không? nhất thời, ai ai cũng do dự không quyết.
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng: “Một là Ngũ hoàng tử, một là Lễ bộ Thượng thư công tử, sợ ư? Lo lắng bọn họ sẽ trả thù, vậy khi các ngươi động thủ với Vương gia có nghĩ tới, hắn cũng chính là chủ tử của các ngươi? Đại hôn ngày ấy, các ngươi trên tay cầm gậy gỗ, một tay cầm đuốc, sao ta không thấy các ngươi có chút lưu tình nào? trong mắt các ngươi, hắn bất quá chỉ là một Vương gia hèn yếu vô năng, cho các ngươi trả thù, lại khiến các ngươi dằn vặt không dám, những lời các ngươi vừa nói chẳng nhẽ là giả dối? Thân là nam tử, vừa đến thời khắc mấu chốt lại không nắm bắt được chủ ý, vậy thì có tác dụng gì? Cho các ngươi động thủ liền động thủ, lẽ nào các ngươi không biết mệnh lệnh của chủ tử là không thể do do dự dự ư? Bỏ lỡ Cơ hội, thì sẽ không có lần sau.”
” Các ngươi đồ không bằng cầm thú, muội muội ta khi còn sống đã bị ngươi cưỡng bức.”
Tịch Nhan cười, thấy một người xông tới, người khác cũng theo xông tới, liên tục đấm đá vào 2 kẻ đang nằm trên đất.
“Nói như thế nào cũng là chủ tử, chớ đánh lên khuôn mặt đó, khiến người khác không nhận ra, cũng đừng đánh hắn chết.”
Một đám gia đinh đã sớm mù quáng, đâu còn quản hai người trên mặt đất kia là chủ tử, bọn họ đã hiểu, có thể sẽ rơi đầu, vẫn không ngừng vung quyền. Tịch Nhan đứng ở một bên, nhìn lên cửa sổ gian phòng Hạ Dạ Bạch đang nghỉ ngơi.
Tiểu Bạch, ta từng nói, ta sẽ đem những thứ đáng lẽ thuộc về ngươi, từng thứ từng thứ đòi lại cho ngươi, thật lòng muốn ngươi đến đây nhìn thử, hoàng tử Lưu Ly này, cũng không phải là chỉ có duy nhất ngươi là bị nô tài khi dễ.
“Tương Tư, ngươi nói những nô tài này ra tay, chính là thương tiếc người thân ở nhà, những huynh đệ tỷ muội của họ, hay là lo lắng ta sẽ trách phạt bọn họ?”
Tịch Nhan vẫn chưa xoay người, chuyên tâm nhìn chỉ tay của mình, Tương Tư đứng ở sau lưng nàng, nghe vậy cả người chấn động, mắt u buồn rủ xuống, nhìn Tịch Nhan, chỉ cảm thấy hai người rõ ràng đứng rất gần, nhưng ở giữa lại như có một bầu không khí ngưng trọng, nghĩ sao cũng không thể lý giải được.
Tiểu thư tựa hồ đã thay đổi rất nhiều, trước đây tâm địa Bồ Tát thiện lương, nhưng bây giờ, thủ đoạn độc ác, thậm chí, hoài nghi nhân tính.
Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy đã sớm mất đi khí lực phản kháng, chỉ biết dùng hai tay bảo vệ mặt, không để cho chân của bọn họ đá phải đầu của mình, khắp cả người đã sớm đau nhức thấu xương, ngay cả bọn họ cũng không biết rõ mình đau ở đâu, Chỉ cảm thấy xương cốt như sắp tan rã ra rồi.
“Dừng tay.”
Một lúc sau, Tịch Nhan lấy lại tinh thần đi tới trước mặt đám gia đinh mù quáng kia, lớn tiếng quát một tiếng, thấy Tịch Nhan hạ lệnh, vội vàng ngừng tay, còn không quên bổ sung 1 cước, không ít người trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trên mặt tràn ý cười, rất là vui sướng, trong lòng cũng có chút đắc ý.
“Ngũ hoàng tử, Lý công tử, đã chết rồi sao?”
Tịch Nhan ngồi chồm hổm dưới đất, đưa tay nắm cằm bọn họ, hai người trên mặt đất lăn qua lăn lại, há to miệng thở hổn hển, hiển nhiên là đau không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, có vài chỗ vừa đỏ vừa sưng, mồ hôi trên trán tuông ra như nước, miệng liên tục rên rỉ.
Ngón trỏ liên tục ấn lên vết thương trên mặt Hạ Tuấn Trì, Lý Kiến Huy, hai người họ ui da một tiếng, vội vàng dùng tay che mặt, Tịch Nhan nhịn không được cười ra tiếng, bình thường họ cũng bồi bổ cơ thể rất nhiều, xem ra, thân thể này cũng không phải vô dụng như vậy.
Tịch Nhan đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, hôm nay sắc trời âm trầm, không có sao, cũng không có ánh trăng, gió thổi mạnh, khiến đám lá bên ngoài run lên xào xạc, bất tri bất giác, đã là buổi tối.
Viện này, rất là hẻo lánh, ban đêm lại dị thường an tĩnh, mơ hồ có thể nghe tiếng sáo phía bên ngoài truyền tới, mang theo sự dâm mỹ sung sướng không nói ra được, tại Ỷ Thúy Lâu, các cô nương bắt đầu tiếp khách.
“Tương Tư, chuẩn bị ít thức ăn lại đây, cho hai người đó ăn 1 chút, tìm cho ta một cây kéo, các ngươi. . .”
Tay Tịch Nhan chỉ vào mấy gia đinh còn sót lại: “Chuẩn bị ít nước lạnh, còn có giấy mực, đặt trước cửa rồi các ngươi tự mình hồi phủ, đừng để ta phát hiên các ngươi đi mật báo, mới vừa rồi các ngươi cũng có động thủ, nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, dưới phạm thượng, các ngươi cũng biết, hoàn toàn không có lợi cho các ngươi, chỉ có thể làm kẻ chết thay mà thôi.”
Bọn gia đinh nghe xong, mặt tái xanh vì hoảng sợ: “Chuyện hôm nay nếu bị lộ ra ngoài, nô tài chết không có chỗ chôn.”
Tương Tư theo Tịch Nhan phân phó, chuẩn bị chút thức ăn cho họ, lại tìm cây kéo đến, đám gia đinh vương phủ kia đem thủy và giấy mực để ở bên ngoài rồi đồng loạt kéo về, căn phòng nhỏ giờ chỉ còn hai người Tịch Nhan và Tương Tư.
“Ngũ hoàng tử, Lý công tử, chắc đã đói lắm rồi, ăn tạm chút đồ này nhé.”
Tương Tư ngồi chồm hổm đem chút nước và thức ăn đến trước mặt bọn họ
Lý Kiến Huy ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức mở mắt, nhưng đôi mắt kia hoàn toàn không có chút hoan hỷ, mà là như tro tàn nhìn chằm chằm Tịch Nhan: “bữa cơm cuối cùng sao? Mạc Tịch Nhan, dù sao ta cũng là nhi tử Lễ bộ Thượng thư.”
Hắn còn trẻ như vậy, lại không muốn chết.
“Lễ bộ Thượng thư, ngay cả Ngũ hoàng tử ta cũng dám giáo huấn, thái tử điện hạ cũng dám ngỗ nghịch, chẳng nhẽ còn để ý đến một công tử Lễ bộ Thượng thư sao? Chẳng nhẽ mặt mũi Lý đại nhân còn lớn hơn hoàng thượng?”
“Tâm địa của người thật ác độc, rõ ràng là muốn độc chết chúng ta.”
Hạ Tuấn Trì híp mắt, tay chỉ Mạc Tịch Nhan, không còn hơi sức mà thốt lên lời.
“Bây giờ Ta muốn cái mạng chó các ngươi cũng dễ như trở bàn tay, cần gì phải tốn sức như vậy, các ngươi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, muốn ăn thì ăn, không ăn thì ta đem đổ.”
Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, đi qua lấy chiếc đũa bên Tương Tư, ngồi ở giường trên, dùng bữa tối.
Ngoại trừ sáng sớm ăn chút điểm tâm, cả ngày mệt mỏi lại chưa có gì bỏ vào miệng, Tịch Nhan quả thật rất đói bụng, Lý Kiến Huy, Hạ Tuấn Trì cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, hắn đưa tay vuốt vuốt cái bụng lép xẹp, nuốt một ngụm nước bọt, cũng không nghĩ gì nhiều, nàng nói đúng, người ta nắm dao, còn ta là cá, nếu nàng muốn bọn họ chết, không cần phải hạ độc trong thức ăn, như vậy chỉ phí công mà thôi, nghĩ như vậy, lập tức bò lại ăn cơm đang bày trên đất.
Ăn no dĩ nhiên sẽ buồn ngủ, sau khi hai người ăn xong, thấy Tịch Nhan vẫn ngồi ở trên giường uống trà, bộ dáng nhàn nhã, cũng không có bất luận hành động gì đối với bọn họ, hai người đều chịu qua nhiều đau đớn khổ cực, hiện tại một thân thương tổn, đầu óc cũng mơ mơ màng màng buông lỏng cảnh giác, nhắm mắt ngủ.
Tuy Tịch Nhan thưởng thức trà, nhưng vẫn quan sát động tĩnh của bọn họ, thấy bọn họ nhắm mắt ngủ, quả là ngoài dự liệu của nàng, nụ cười nhất thời hé ra, đáy mắt chợt lóe lên tia khinh miệt và âm ngoan.
“Tương Tư, giờ gì?”
“Dạ, Vương phi, giờ sửu.”
“Canh giờ không còn sớm.”
Tịch Nhan ừ một tiếng, liếc mắt nhìn, trời tối như mực, không nhìn thấy được gì, ngay cả ngọn đèn lồng chiếu sáng cũng không có, không biết làm sao tiểu binh mới tìm được chỗ này, đành phải suy nghĩ cách giải quyết thôi, làm không khéo kết quả lại thành mồ chôn mình, nơi này, nếu không phải bí mật như thế, thì hơn nửa đêm, tại sao không có lấy một bóng người, hại người hại mình, không phải chính là đạo lý này sao?
“Tương Tư, bưng nước vào đây, dội cho họ tỉnh lại đi.”
Tịch Nhan cầm lấy cây kéo Tương Tư mới vừa mang đến, nắm chặt trên tay, thỉnh thoảng phát ra tiêng răng rắc răng rắc, Tương Tư hơi biến sắc, bước qua Tịch Nhan, bưng thau nước lạnh ngoài cửa vào, dội hết lên hai kẻ đang ngủ ngon lành là Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy kia.
“Mỹ nhân. . .”
“Giết người. . .”
Mặc dù là bị tạt nước lạnh, Hạ Tuấn Trì vẫn như trước đắm chìm trong mộng chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng Lý Kiến Huy vẫn không đến mức mơ màng đến hết thuốc chữa như vậy, hoảng sợ quát to một tiếng giết người.
“Ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, các ngươi nói xem giờ nên làm chuyện gì?”
Tịch Nhan cầm cây kéo trên tay, phát ra tiếng răng rắc răng rắc, từng bước từng bước tiến về phía Lý Kiến Huy và Hạ Tuấn Trì, hai người ngủ say sưa, bị nước lạnh lay tỉnh nửa phần, nhưng khi nghe tiếng răng rắc phát ra từ cây kéo kia, mới thanh tỉnh hoàn toàn, cả người đầy thương tích lê lết ra ngoài.
Đám người vừa rồi đã trói gô hắn lại, bọn họ biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng không dám chạy, giờ nhìn thấy cây kéo trên tay Tịch Nhan, bọn họ không chút nghĩ ngợi gắng chịu đau đớn trên người, hai người lảo đảo nghiêng ngã vùng dậy muốn chạy trốn.
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, chẳng biết lúc nào trên tay lại có thêm 1 sợi dây, nhếch môi, tùy tiện vung qua vung lại, thấy Hạ Tuấn Trì và Lý Kiến Huy bỗng nhiên trốn chạy liền nhanh tay quất xuống, sợi dây linh hoạt như rắn quấn trên lưng bọn họ, tay của Tịch Nhan hơi hơi dùng sức, sợi roi quấn chặt lấy thân thể hai người Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy, làm cả hai té lăn ra đất, thất thanh kêu cứu mạng.
Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy trợn trừng mắt, sợ đến mức hồn phiêu phách lạc, lời nữ nhân này vừa mới nói chẳng nhẽ là thật? nàng muốn đem bọn họ thiến đi giống như Vương Quyền sao? Cái này sao có thể được. Nếu như trở thành thái giám, thì bọn họ sống còn có ý nghĩa gì nữa?
“Vương phi, Người muốn. . . Muốn làm gì?”
Tương Tư đứng ở bên cạnh, nhìn cây kéo trên tay Tịch Nhan chộn rộn, cũng bị dọa hết hồn, hai người này không thể thiến như Vương Quyền được, dù sao họ cũng là chủ tử đàng hoàng, nhất là Ngũ hoàng tử, như thế nào đi nữa cũng là nhi tử của hoàng thượng, hoàng tử thành thái giám, đây chính là sỉ nhục lớn đối với hoàng thất, nếu truy cứu tới, tiểu thư sao có thể biện bạch được, dẫu có tài ăn nói, cũng không tránh khỏi bị nghiêm phạt.
“Tương Tư, ngươi nhớ kỹ cho ta, đối mặt địch nhân, cho dù bọn chúng có lơi là, nhưng ngươi cũng không được thả lõng cảnh giác, nếu không sẽ chết rất thảm.”
Tịch Nhan xoay người, nhíu mày, dưới ánh nến lờ mờ, cây kéo vẫn toả ra hào quang rờn rợn.
Tịch Nhan ngồi xổm xuống dưới chân của Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy, cầm cây kéo, từng chút từng chúng nhích lại gần.
” Mạc. . . Mạc Tịch Nhan. . . Ngươi. . .đã… đã nói, chỉ cần thắng là sẽ được thả sao?”
Tịch Nhan nghe thấy lời nói pha lẫn hoảng sợ của Lý Kiến Huy, bĩu môi xem thường: “Quân tử nhứt ngôn mới có tứ mã nan truy, lại còn có câu nữ tử và tiểu nhân khó dưỡng đó sao? Ta là nữ tử, vẫn luôn nói không giữ lời như thế đó, hôm nay ngươi mới biết được sao? Huống chi chuyện này vốn không phải lỗi của ta, mới vừa rồi hai người các ngươi té trên mặt đất không đứng lên nổi, vẫn chưa phân ra thắng bại, điều này chứng tỏ cả 2 đều thua, đã như vậy, ta nên thả ai đây? Các ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng, cũng không thể để các ngươi đánh thêm 1 trận nữa, cho nên ta mới hảo tâm lưu giữ các ngươi ở lại, đã là huynh đệ, dĩ nhiên là nên chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu.”
“Tương Tư, nhìn ngươi kìa, ở bên ngoài canh chừng đi.”
Tịch Nhan ngẩng đầu, ngọn nến như ẩn như hiện, Tương Tư đứng nép một bên, đôi mắt mở to, nhìn cây kéo trên tay Tịch Nhan, môi mím chặc, hai tay xoắn lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Nô tỳ không yên lòng, hay là cứ để nô tỳ ở trong này.”
Tương Tư lắc đầu quầy quậy, mặc dù môi cắn chặc, mặc dù nàng đứng đằng kia, nhưng Tịch Nhan có thể cảm giác được nàng đang run rẩy, hết lần này tới lần khác không chịu đi ra ngoài, dù có chết, cũng muốn là người đầu tiên biết mệnh của mình có phải ngắn như vậy hay không? Huống chi tiểu thư ở chỗ này, nàng làm sao có thể đi ra ngoài?
“Vậy cứ ở trong này, Ngũ hoàng tử thấy không khỏe sao? Có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ làm bạn, lại có nha hoàn như hoa như ngọc ở đây, coi như là dưới hoa mẫu đơn, nếu là chết, ngươi cũng có thể thành quỷ phong lưu, chỉ có điều phong lưu này của ngươi cũng chỉ có thể trở thành quá khứ.”
“Ngũ hoàng tử, ta cần phải động thủ rồi.”
Tịch Nhan vẫy vẫy cây kéo trong tay, cười đến mức so với thiên tiên còn đẹp hơn mấy lần, nhưng trong mắt Hạ Tuấn Trì thấy, thì còn kinh khủng hơn ác ma gấp 3 lần.
Ta cắt, ta cắt, ta cắt cắt cắt. . .
Tương Tư đứng ở một bên, bởi vì quá mức khiếp sợ, lúc này thật sự hóa đá rồi, mắt thấy quần Hạ Tuấn Trì bị nàng cắt hết, nàng cứ men theo đũng quần hướng về phía trước, cách của quý của Hạ Tuấn Trì chỉ 1 chút xíu.
“Ngươi. . .”
“Ngươi. . .”
Hạ Tuấn Trì mở to mắt, tay hăng hái bừng bừng chỉ Tịch Nhan, ngươi ngươi ngươi đã lâu, nửa ngày vẫn không nói được gì, chỉ biết thở dốc, trừng hai mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
Lý Kiến Huy liếc mắt nhìn Hạ Tuấn Trì ngất đi, cúi đầu nhìn thoáng qua của quý của mình, hai tay che thật chặt, đang nghĩ các đối phó thì Tịch Nhan đột nhiên xoay người, cầm cây kéo đối mặt Lý Kiến Huy, làm động tác răng rắc, Lý Kiến Huy chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, trời đất ngả nghiêng, cũng hôn mê bất tỉnh theo.
“Vương phi, quần của Ngũ hoàng tử sao bị người cắt thành thế này?’
Tương Tư cau mày, nhắm mắt lại, quay người sang.
“Nói như thế nào cũng là huynh đệ của Vương gia nhà ta, thân là con dâu hoàng thất, cũng không thể khiến hắn mất mặt quá mức, xấu hổ mà chết, tiểu thư ta đây tâm địa Bồ Tát, lại thưởng cho hắn một cái nội khố tam giác thôi, ha ha, sao ta lại thông minh đến mức này không biết?”
Tịch Nhan như một tiểu hài tử đùa dai thành công, đôi mắt toát ra hưng phấn, vỗ tay một cái, nhìn trái nhìn phải, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
“Khá lắm, không gì tuyệt hơn, rất có ý nghĩa.”
Chẳng qua đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ mà thôi, thậm chí ngay cả cái này cũng không chịu nổi, thảo nào Lan Phi muốn cùng hoàng hậu liên thủ, sinh ra nhi tử như vậy nào còn có gì trông cậy vào? Không gây phiền hà đã cảm tạ trời phật rồi.
“Nội khố Tam giác. . .”
Tương Tư lẩm bẩm, làm như hiếu kỳ: “Nô tỳ không biết đây là gì, nhưng mà nếu Vương gia mà thấy nội khố tam giác này, còn biết là do Vương phi cắt, không biết lúc đó vương gia sẽ nghĩ gì.”
“Chỉ ngươi lắm miệng, ngươi cứ theo kiểu dáng của ta, cắt quần của Lý Kiến Huy đi, đừng mắc cỡ, coi như là nhổ lông gà cũng được, làm gì có nhiều nghi kỵ vậy.”
Tương Tư hồi hộp bất an, ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan, thấy đôi mắt nàng trong sáng mà bình thản, không có nửa điểm trêu tức đùa bỡn, lúc này mới nhận lấy cây kéo.
Tương Tư ngồi chồm hổm dưới đất, chiếu theo dáng vẻ vừa rồi của Tịch Nhan, cắt nội khố tam giác cho Lý Kiến Huy, nhưng cuối cùng lại biến thành tứ giác nội khố, Tịch Nhan thấy, cũng không nói gì nữa.
“Vương phi, thế này xong rồi sao?”
Hiển nhiên, nàng hiểu tính của tiểu thư, vừa rồi mấy nữ tử nhận tiền bạc của người này thay họ hại Vương gia đều bị vương phi dằn vặt sống không bằng chết, hai người này, nhất định tiểu thư sẽ không dễ dàng hãy bỏ qua như vậy.
Tịch Nhan liếc nàng, cười cười, đoạt lấy cây kéo trên tay nàng, xoay tròn trên tay vài vòng, nhìn người trên mặt đất, hừ một tiếng: “Ngươi nói nghe xem? Tương Tư, đem giấy viết lại đây.”
Tương Tư theo lời lấy giấy mực đưa tới tay của Tịch Nhan, Tịch Nhan cầm bút lông suy tư chốc lát, đôi mắt nhìn chằm chằm thân thể của Hạ Tuấn Trì Lý Kiến Huy, đột nhiên cười cười, hạ bút như múa, một lát sau, trên ngực Hạ Tuấn Trì xuất hiện 1 mảnh giấy ghi rõ: “Ta là sắc ma, hèn mọn dâm đãng, ba tuổi nhìn trộm mông cung nữ, 5 tuổi lén bò lên giường nữ tử, bảy tuổi đùa giỡn phi tử phụ hoàng, tám tuổi đã biết mùi hoang dâm, mười tuổi xưng bá khắp phố phường, chỉ cần nơi nào có nữ tử xinh đẹp, bất kể là tiểu thư khuê các chưa xuất giá hay là đàn bà đã có chồng, nhất định sẽ cưỡng chế mang về, chiếm làm của riêng, ta không phải người, ta là kẻ không bằng cầm thú – Hạ Tuấn Trì.”
“Vương phi. . .”
Tương Tư nuốt nước bọt, tuy rằng những thứ này đều là sự thực, nhưng mà biết ở trong lòng thôi, chứ viết ra lại là một chuyện khác, huống chi vị trí này. . .
Có độc ác quá hay không? Nhìn nụ cười bên mép tiểu thư kìa, nàng không tin, tiểu thư viết những điều này cho một mình nàng xem, Tương Tư không khỏi lại có chút đồng tình.
“Chờ ta viết xong đã.”
Tương Tư quay đầu chỗ khác, nhìn Tịch Nhan viết trên người Lý Kiến Huy: “Ta là sắc lang, một sắc lang sống lây lất trên cơ thể nữ nhân, tiểu thiếp xinh đẹp như hoa của phụ thân, hàng đêm làm bạn cùng ta, tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thường xuyên bị ta đùa giỡn, trưởng tỷ xinh đẹp như hoa, hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng của ta, cùng ta triền miên, chỉ cần là nữ nhân, cho dù là lão bà sáu mươi, cũng có thể lên giường cùng ta, ta là kẻ cuồng tình dục – Lý Kiến Huy.”
“Được rồi.”
Tịch Nhan xoay người, không chút lưu tình ném bút lông trên tay xuống đất.
“Ban ngày chỗ nào náo nhiệt nhất trong thành chúng ta?”
Nụ cười trên mặt Tịch Nhan biến đổi kỳ lạ, lại làm cho Tương Tư có cảm giác nổi hết da gà.
“Vương phi, hắn là hoàng tử.”
Ánh mắt của Tương Tư mang theo bất an, nàng tưởng rằng tiểu thư chỉ đối xử như bọn Vương Quyền thôi, nhưng tiểu thư không làm như vậy, có thể thấy được nàng vẫn còn vài phần lý trí, nhưng nếu treo bọn họ ở chỗ náo nhiệt nhất kinh thành, bị văn võ bá quan vào triều nhìn thấy, còn ra thể thống gì?
“thì đã sao, nếu như hắn không thừa dịp ta tiến cung gặp quốc sư đi bắt cóc Tiểu Bạch, lấy hắn uy hiếp ta hoàn còn sai nữ nhân khác mê gian Tiểu Bạch, thì sao rơi vào kết cuộc như thế này, Tương Tư, đừng nói là ngươi thấy họ tội nghiệp, mau thu hồi sự mềm lòng của mình lại đi, trên đời này, người tội nghiệp còn nhiều lắm.”
Tịch Nhan ngồi chồm hổm, buộc chặt sợi dây ở trên tay bọn họ: “Ta nhớ kỹ, cửa đông thành hình như là náo nhiệt nhất, nếu bách tính trong chợ này mà nhìn thấy, nhất định sẽ cảm kích ta.”
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
78 chương
50 chương
42 chương
61 chương
4 chương
8 chương