Thập Nhất Nương và Tân Cúc cũng đã có vài ngày không gặp, nên nàng giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm, vừa ngồi xuống, Vạn Đại Hiển đã chạy tới. Tân Cúc căng thẳng trong lòng. Vạn Đại Hiển làm người vẫn luôn cẩn thận, trầm ổn, biết rõ nàng vào phủ tới gặp Thập Nhất Nương, coi như là có chuyện gì, cũng sẽ không lỗ mãng mà đến nhà như vậy… chẳng lẽ xảy ra đại sự gì? Thập Nhất Nương cũng rất ngoài ý muốn. Nàng vội sai bảo tiểu nha hoàn: “Mau mời Vạn quản sự đi vào.” Tiểu nha hoàn lên tiếng rồi đi. Giữa hai đầu lông mày của Tân Cúc lộ ra vẻ vô cùng lo lắng. “Ngươi đừng lo lắng.” Thập Nhất Nương an ủi nàng, “Có chuyện gì chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.” Tân cúc bình tĩnh lại. Có Thập Nhất Nương làm chủ, chuyện lớn hơn nữa cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Lúc Vạn Đại Hiển tiến vào, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hắn cung cung kính kính mà hành lễ với Thập Nhất Nương, rồi cười gọi “Tứ phu nhân”, nụ cười đó cũng lộ ra chút miễn cưỡng. Thập Nhất Nương liền đuổi tiểu nha hoàn trong phòng ra. Vạn Đại Hiển thở phào nhẹ nhõm rõ ràng. Hắn lấy từ trong ngực ra một cái túi nho nhỏ bằng nhung màu đỏ tím: “Phu nhân, người xem!” Tân Cúc vội nhận lấy đưa tới trước mặt Thập Nhất Nương rồi mở ra. Hai người đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Ở trong túi tất cả đều là trân châu, từng hạt lớn nhỏ to như long nhãn, châu quang bảo khí(*), làm cho người ta không mở mắt ra được. *Châu quang bảo khí: dùng để hình dung phụ nữ, hoặc quần áo, trang sức đẹp đẽ, quý giá, lộng lẫy. Trân châu đẳng cấp như vậy, đừng nói là một cái túi nhỏ, cho dù chỉ bán đi một hạt, cũng có thể bán được bốn, năm mươi lượng bạc. Chẳng lẽ là Vương gia? Trong đầu Thập Nhất Nương chợt lóe lên ý nghĩ. Nhà bọn họ đặt chân ở Liêu Đông, sau này sẽ không về Thái Châu sao? Tân Cúc kinh hô: “Ngươi lấy được ở đâu?” “Trường Thuận mất, cha và nương dựng cho hắn cái y quan trùng(*) ở vườn trái cây gần nhà chúng ta.” Vạn Đại Hiển cười khổ, “Ông rầu rĩ, nên ngồi ở trước mộ phần uống rượu, có một người tự xưng là người bán hàng rong nói bị lạc đường, hỏi cha phải đi như thế nào. Cha chỉ đường giúp hắn, hắn xin cha mấy ngụm trà. Lúc ấy cha cũng không để ý. Ngày hôm sau lúc định đi lên núi, cầm cái giỏ thì phát hiện ra cái túi này. Ở trước mộ của Trường Thuận chờ bốn, năm ngày cũng không thấy có người đến hỏi, lại không thể cứ chờ như vậy, liền gọi ta về thương lượng.” Hắn nói xong thì nhìn về phía Thập Nhất Nương, “Vì vậy ta đem đồ đến đây. Xem phu nhân xử trí như thế nào.” “Nếu là vật vô chủ, rơi vào nhà các ngươi, cũng là ý trời.” Thập Nhất Nương nói, “Các ngươi cứ thu lại đi! Khi nào người mất đồ tìm các ngươi lấy đồ, các ngươi bảo hắn tới tìm ta là được.” Vạn Đại Hiển và Tân Cúc trao đổi một ánh mắt, Vạn Đại Hiển có chút bất an, Tân Cúc cũng có chút do dự. Bọn họ đều là người đàng hoàng, cho dù là nhặt được, cũng không thể an tâm dùng. “Yên tâm đi!” Thập Nhất Nương nhắc nhở bọn họ, “Nghe nói bây giờ đoàn ngựa thồ của Vương gia là lớn nhất Liêu Đông, nếu ngày nào đó có người quên da hổ, da sói, bỏ quên ở nhà các ngươi, ngươi cũng chỉ cần an tâm mà dùng là được.” Hai người chợt hiểu ra. Tân Cúc nói: “Vậy thì ta lại càng không thể nhận.” Khóe mắt lại lấp lánh nước mắt, “Khi đó ta cũng không có dự định để hắn trở về.” Vẻ mặt của Vạn Đại Hiển cũng có chút ảm đạm. “Ta cũng chưa từng nghĩ đến.” Thập Nhất Nương không khỏi thở dài, “Đồ cứ coi như là tưởng niệm đi!” Hai người gật đầu. Vạn Đại Hiển đã tới rồi, nàng cũng không giữ Tân Cúc ở lại ăn cơm. Nhưng vẫn muốn cho Tân Cúc thể diện. Thập Nhất Nương thưởng một bàn đồ ăn cho hai người bọn họ mang về. Buổi tối Từ Lệnh Nghi trở lại, Thập Nhất Nương kể lại chuyện này. “Vương gia coi như là có lòng.” Từ Lệnh Nghi gật đầu, không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa, nói đến lễ vạn thọ vào tháng mười một, “… Mừng thọ Hoàng thượng tròn năm mươi tuổi, nghe ý tứ của Thuận Vương, là muốn làm to. Hàn đại nhân của Hàn Lâm Viện vì còn chút chuyện mà đặc biệt viết sổ con dâng lên. Theo lời của Hành Nhân Tư, Hoàng thượng xem nhiều lần, mặc dù cuối cùnggiữ lại không phát đi, nhưng lúc tuyên mấy vị Các lão vào điện nghị sự, lại cầm quyển sổ con kia đặt ở trên bàn. Ta thấy, chúng ta chuẩn bị thọ lễ sớm một chút, tránh cho đến lúc đó, đồ tốt có tiền cũng không mua được nữa.” “Hoàng thượng cái gì cũng không thiếu.” Thập Nhất Nương nói, “Chỉ sợ phải bỏ công sức ra để suy nghĩ món quà này?” “Ta cũng nghĩ như vậy.” Từ Lệnh Nghi nói, “Chuẩn bị ngày mai sẽ gọi người của phòng hồi sự và Triệu tiên sinh đến thương lượng một chút, xem đưa thứ gì thì tốt.” Cuối cùng tặng đôi bình gỗ tử lẫm khảm ngà voi làm như thọ lễ. Mặc dù không ra vẻ yếu kém, nhưng cũng không khác người, tứ bình bát ổn, cũng phù hợp với phong cách của phủ Vĩnh Bình hầu. Đến ngày tiến cung chúc thọ, Hoàng hậu nương nương vì thương Thái phu nhân, nên cố ý dặn dò sau khi vào triều yết kiến thì dẫn Thái phu nhân đến noãn các ở bên cạnh Thiên điện nghỉ ngơi. “Ngũ phu nhân theo Thái phu nhân nghỉ ngơi ở chỗ này đi!” Thập Nhất Nương thương lượng với Ngũ phu nhân, “Ta đến Thiên điện chờ khai tiệc.” Đến lúc đó mời Thái phu nhân và Ngũ phu nhân cùng đi vào ngồi là được. Mặc dù là ân điển của Hoàng thượng, nhưng cũng không thể quá kiêu ngạo.Nàng không thể lộ diện nói là không đi qua. Ngũ phu nhân gật đầu: “Ta sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!” Bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận âm thanh. “Vĩnh Bình Hầu phu nhân, Vĩnh Bình Hầu phu nhân!” Có người hô Thập Nhất Nương vào thiên điện. Người trong phòng nhìn về phía phát ra âm thanh, thì nhìn thấy Đại công chúa mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, giống như hồ điệp bay vào: “Cẩn ca nhi đang ở đâu?” Ba người vội đứng dậy hành lễ với Đại công chúa. Đại công chúa chặn ngang đỡ Thái phu nhân dậy: “Ngài mau ngồi xuống đi! Tránh cho giống như Trịnh thái quân, bị người khiêng đến hậu điện.” Thái phu nhân nghe vậy kinh hãi: “Hiện tại Trịnh thái quân sao rồi?” “Không biết!” Đại công chúa nói, “Hẳn là không có việc gì đi! Bằng không, người của Thái y viện phải trở về báo cáo mẫu hậu rồi.” Sau đó hỏi Thập Nhất Nương, “Cẩn ca nhi đi đâu rồi? Sao chỗ nào ta cũng không thấy hắn? Hắn cũng không ở Giao Thái điện.” Thập Nhất Nương cười nói: “Hắn đi ra ngoài du lịch vào năm ngoái rồi.” “Sao ta không biết?” Đại công chúa giật mình kêu, “Hắn đi lúc nào? Đi đâu? Bao giờ thì trở lại?” “Đi đến Tây Bắc rồi.” Thập Nhất Nương nói rất mơ hồ, “Cụ thể là bao giờ trở về, còn phải xem hành trình.” Đại công chúa bĩu môi: “Bảo sao tết Đoan Ngọ, tết Trung thu cũng không thấy hắn vào vấn an, ta còn chuẩn bị bảo hắn vào dịp tết thì chơi đá cầu với ta đây!” “Đại công chúa muốn hắn chơi đá cầu cùng, đó là phúc của hắn.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta viết một phong thư thử xem, xem có thể liên lạc với hắn không. Nếu như có thể, ta sẽ bẩm báo lại với công chúa.” Đại công chúa giậm chân, thở phì phì đi thẳng. Thái phu nhân vội nói: “Các con nhanh đi hỏi thăm một chút, Trịnh thái quân thế nào rồi?” Thập Nhất Nương lên tiếng trả lời rồi đi. Trong Thiên điện, ngoài những mệnh phụ đang nghỉ ngơi còn ồn ào một mảnh, thì đều đang nhỏ giọng nghị luận chuyện Trịnh thái quân. Thập Nhất Nương lặng lẽ tìm Hoàng Hiền Anh, còn chưa mở miệng, đã có cung nữ vội vã đi tới: “Không có chuyện gì, Trịnh thái quân chỉ là nhất thời hụt hơi, ngực khó chịu, hiện tại đã không có chuyện gì rồi.” Hoàng Hiền Anh thở dài một hơi. Nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì, dù sao vẫn là không quá thuận lợi. Thập Nhất Nương nhận được tin, trở về bẩm báo với Thái phu nhân. Thái phu nhân cầm tay Ngũ phu nhân: “Sau này, loại chuyện mở tiệc chiêu đãi này vẫn là càng ít càng tốt.” “Vậy ta đi gặp Hoàng hậu nương nương nói chuyện một chút?” Ngũ phu nhân cười nói, “Như vậy, ngài cũng thuận tiện ở trong nhà nghỉ ngơi rồi.” Thái phu nhân ngầm đồng ý. Thiên điện truyền đến một trận tiếng cười ha ha, có người cao giọng hỏi: “Sao không thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu? Nàng trốn ở đâu rồi?” Thập Nhất Nương ngạc nhiên, trao đổi cái ánh mắt với Ngũ phu nhân, rồi vội vàng chạy tới. Người nói chuyện chính là Đường tứ thái thái. Thập Nhất Nương tiến lên vỗ vào bờ vai của nàng: “Lớn tiếng như vậy, làm ta bị sợ giật mình một cái!” Đường tứ thái thái cười ha ha. Bên cạnh có người nói: “Chúc mừng phu nhân Vĩnh Bình Hầu rồi, vạn tuế gia mở kim khẩu(*), phong cho Lục tiểu tử nhà các ngươi làm Đô chỉ huy sứ Hiếu lăng vệ, làm tứ phẩm. Thế tập võng thế(*).” *Kim khẩu: miệng vàng-từ chuyên dùng cho vua chúa. *Thế tập võng thế: Thế tập là cha truyền con nối, võng thế là không suy tàn. Cả cụm nghĩa là chức quan được cha truyền con nối vĩnh viễn. Tim Thập Nhất Nương đập mạnh một cái. Hiếu Lăng Vệ, chính là một nơi chuyên môn giải quyết các vấn đề về nhi tử cùng phò mã của công chúa của hoàng thân quốc thích,. Nói đúng hơn chính là trông coi lăng mộ của tổ tông, trên thực tế bảo vệ lăng mộ ở đó đều là những hộ quân, võ quan, bọn họ là những võ quan thế tập võng thế, chỉ cần lúc Hoàng thượng đi Tế Tự thì mặc quan phục vào rồi đi theo hoàng thượng một chuyến—— trong nội cung có Phụng Tiên điện, lại có cung Trai, Thiên, Địa Đàn, mười năm Hoàng thượng cũng không đi đến Lăng Cung được một chuyến, mỗi người bọn họ ngày nào cũng ở trong nhà một buổi. So với ở đại doanh Tây Sơn còn nhàn tản hơn. Ở đại doanh Tây Sơn, ít nhất cũng phải ở trong doanh địa, ít nhất cũng còn phải kéo nhau ra ngoài rèn luyện thân thể một phen, người của Hiếu Lăng Vệ ngay cả mão cũng không cần đội, cái gì cũng không cần phải làm. “Các ngươi nghe ai nói vậy?” Trong lòng nàng như có sóng to gió lớn, không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết là lời này nói ra như thế nào, “Sao ta lại chưa từng nghe nói qua?” “Mới từ trong thư phòng truyền ra.” Đường tứ phu nhân cười nói, “Hạ công công đã bảo người đi viết thánh chỉ truyền lại cho Lại bộ rồi. Hai ngày này văn thư của Lại bộ nên đến rồi.” Nàng vừa nói, cười ha ha hai tiếng, “Đến lúc đó ngươi cần phải mở mấy bàn tiệc rượu, mời mấy người chúng ta đến ăn mới được.” “Nếu quả là như vậy, theo tỷ tỷ nói, ăn một bữa cũng có thể.” Thập Nhất Nương nói, “Chẳng qua là không biết lời này là truyền ra ngoài như thế nào?” “Là thật đó!” Nói chuyện chính là tẩu tẩu của Cam thái phu nhân, nàng cười nói, “Hoàng thượng triệu kiến mấy công khanh ở trong thư phòng, Đại công chúa bảo người ta ngăn cản Vĩnh Bình Hầu. Hoàng thượng biết Vĩnh Bình Hầu đưa Lục thiếu gia nhà các ngươi đến Gia Dự quan, ngài hạ chỉ phong Lục thiếu gia nhà các ngươi làm Đô chỉ huy sứ…” Lời của nàng vẫn còn chưa nói xong, Đại công chúa đã xông vào. “Vĩnh Bình Hầu phu nhân, Vĩnh Bình Hầu phu nhân, ngài nhanh tìm Cẩn ca nhi về đi.” Nàng dương dương đắc ý mà nói, “Phụ hoàng phong hắn làm Đô chỉ huy sứ Hiếu lăng vệ, bảo hắn mau trở về nhận thánh chỉ.” Hiện tại đầu óc Thập Nhất Nương rối loạn. Không biết là Hoàng thượng có ý gì? Đối với việc Cẩn ca nhi đi đến Gia Dự Quan là thấy thế nào? Từ Lệnh Nghi lại nghĩ gì? Có tính toán gì không? Nàng chỉ có thể khom gối hành lễ nói cám ơn với Đại công chúa. Đại công chúa không đợi nàng quỳ xuống đã nắm lấy tay của nàng: “Người nhớ bảo hắn trở về nhanh một chút là được. Ngày mùng bốn ta đã hẹn đám hoàng đệ chơi đá cầu ở đông uyển. Nhất định hắn phải tới đấy! Bằng không, ta nhất định sẽ thua.” Thập Nhất Nương cung kính trả lời “Vâng”, nhưng trong lòng lại phát khổ. Đại công chúa vui vui vẻ vẻ mà đi. Hoàng Hiền Anh lại phụng mệnh của Hoàng hâu nương nương mời nàng đi nói chuyện. “… Hoàng thượng là cha của vạn dân, văn trị võ công, tứ hải chấn hà, sao lại vì một câu nói của Đại công chúa mà tùy ý phong thưởng như vậy?” Lời của Hoàng hậu nương nương rất hàm xúc, “Vĩnh Bình Hầu là người như thế nào, trong lòng Hoàng thượng cũng rất rõ ràng. Lần này chẳng qua là thừa dịp lễ vạn thọ mà đẩy thuyền theo nước thế thôi. Ngươi trở về nói với Vĩnh Bình Hầu, bảo hắn vui vui vẻ vẻ mà tiếp chỉ là được. Trong cung, còn có ta đây!” Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, ôn hòa của Hoàng hậu nương nương ở trước mặt, trong lòng không khỏi nói thầm, cũng không biết ngài được hay không… nhưng tuyệt không dám chậm trễ mà quỳ xuống tạ ơn. Hoàng hậu nương nương hài lòng cười cười. Nắm tay của nàng: “Đi, chúng ta cùng đi đến đại điện. Nhìn thời gian, hẳn là muốn mở tiệc rồi!”