Không biết từ lúc nào mà Từ Lệnh Nghi đã đi đến bên cạnh Thập Nhất Nương. Bộ dáng hắn phong trần mệt mỏi….So với trước kia thì đen hơn chút ít, cũng gầy hơn chút ít, nhưng tinh thần rất tốt, ánh mắt lấp lánh, có thần “ Chúng ta đi tắm rửa sơ qua, rồi đi vấn an Nương cho tốt”. Không biết tại sao lời của hắn làm cho mặt Thập Nhất Nương ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng “Dạ “ một tiếng cùng Từ Lệnh Nghi sánh vai đi theo sau Cẩn ca nhi và Anh Nương. “……Nói như vậy, Đại biểu tỷ ngày mùng tám đầu tháng tư đi Dược Vương miếu rồi?” Cẩn ca nhi líu ríu nói chuyện cùng Anh Nương. “Đệ đã theo tổ mẫu đi nhiều lần. Chỗ đó tuy là hương khói không phải thịnh, nhưng đồ bán cũng rất tốt. Không giống như Đại Tướng Quốc tự, nói là phật châu làm bằng gỗ đàn hương trên thực tế là dùng gỗ bình thường làm”. Cẩn ca nhi nhìn như tùy ý, nhưng dư quang khóe mắt không ngừng nhìn về phía sau. Nhìn thấy mẫu thân yên lặng theo sát bên cạnh phụ thân, hắn không khỏi thở phào thật sâu một cái. Quả nhiên là nói nhiều sai nhiều a. Sau này tật nhỏ này phải sửa mới tốt. Nghĩ tới đây, hắn cười hỏi Anh Nương “Trong lúc đệ không có ở đây, trong phủ có chuyện gì vui!”. Anh Nương suy nghĩ một lúc cười nói: “Xuân yến ngày mùng ba tháng ba a, hôm đó rất vui vẻ…”. Thuận lợi mà đem đề tài ném cho Anh Nương. Nhìn thấy hai hài tử nói chuyện cao hứng, Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương không khỏi trao đổi một ánh mắt. Nha hoàn, bà tử đi ngang qua rối rít hành lễ với hai người. Chi Hồng mang theo hai tiểu nha hoàn, thần sắc bối rối đi về phía bên này, lúc đến gần ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy hai người, mấy người họ nhất tề cùng thở phào nhẹ nhõm. “Hầu gia, Phu nhân, Lục thiếu gia, Đại biểu tiểu thư” Nàng vội vã hành lễ “Thái phu nhân biết Hầu gia trở lại, đang đi về bên này. Sau khi tụi nô tỳ đưa tin quay trở lại không thấy Hầu gia, phu nhân, Lục thiếu gia ….”. “Biết rồi” Từ Lệnh Nghi trầm giọng nói “Chúng ta bây giờ đã trở về viện rồi”. Chi Hồng khom gối hành lễ, mang theo tiểu nha hoàn rời đi. Từ Lệnh Nghi cười, liếc nhìn Thập Nhất Nương, thật giống như đang nói, nhìn xem, vì nàng nói nhiều dài dòng lắm điều, trì hoãn việc đi tắm rửa để cho Thái phu nhân tìm không được người. Thập Nhất Nương háy hắn một cái, không nhịn được cười lên. Nụ cười nơi đáy mắt của Từ Lệnh Nghi càng sâu, ánh mắt càng sáng ngời. Trong lòng Thập Nhất Nương nhất thời luống cuống, rối loạn. Nàng trốn tránh, bước nhanh hơn đuổi theo nhi tử “Làm thế nào các con sớm trở lại rồi?” cũng không thèm nhìn Tề Lệnh Nghi một cái. “Dù sao chỗ nên nhìn cũng đã nhìn rồi, chúng con trở lại sớm một chút” Cẩn ca nhi trả lời hàm hồ, rất nhanh rời đi đề tài “Mẹ, ngày mai con cũng muốn đi Dược Vương miếu”. “Được” Thập Nhất Nương cười “Chẳng qua phải nhớ đến lúc đó đừng tách ra chạy loạn. Còn phải nhớ rõ chiếu cố Đại biểu tỷ tốt”. “Mẹ, người cứ yên tâm đi!” Cẩn ca nhi vội vàng đảm bảo. Ba người cười cười nói nói hướng chính viện mà đi. Từ Lệnh Nghi nhìn bóng lưng của các nàng, trong mắt tràn đầy vui vẻ. ********* Bọn họ vừa mới vào đến phòng, thì Thái phu nhân đến. Từ Lệnh Nghi cùng Cẩn ca nhi vội vàng tiến lên dập đầu với Thái phu nhân. Thái phu nhân một tay lôi kéo nhi tử, một tay lôi kéo tôn tử “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”. Nước mắt không nhịn được rơi xuống. “Nương, phụ mẫu còn, không xa”. Từ Lệnh Nghi khóe mắt ướt át, lại một lần nữa quỳ trước mặt Thái phu nhân “Là con bất hiếu để cho người lo lắng!”. Cẩn ca nhi nhìn thấy, cũng vội vàng quỳ xuống theo. Thái phu nhân khom lưng xuống nâng Từ Lệnh Nghi lên, lại rưng rưng cười bảo Cẩn ca nhi đứng dậy. Sau đó cùng Từ Lệnh Nghi sóng vai ngồi trên đại kháng gần cửa sổ, cẩn thận đánh giá Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi an tĩnh cười nhìn Thái phu nhân, để mặc cho Thái phu nhân đánh giá. “Đen, cũng gầy đi!” Thái phu nhân vừa nói, nước mắt lại rơi xuống. Thập Nhất Nương vội vàng đưa khăn qua. Thái phu nhân nhận lấy khăn, cứng rắn đem nước mắt lau khô rồi như nghĩ đến cái gì, nước mắt lại rơi xuống. “Nương, con không phải vẫn tốt đấy sao?” Từ Lệnh Nghi nghẹn ngào nói câu này rồi không nói nói nữa. Trong phòng hốc mắt mọi người cũng ướt át theo, còn có hai tiểu nha hoàn, che miệng thút thích khóc lên. “Tổ mẫu, tổ mẫu” Cẩn ca nhi đột nhiên nhảy lên trước mặt Thái phu nhân “Người xem, con có gầy không, có đen không?” Hắn cười hì hì trước mặt Thái phu nhân, không khí bi thương lập tức bị hắn đánh vỡ. Thái phu nhân sao lại không biết đây là tôn tử trêu trọc mình vui vẻ. “Ai uiiiii” Thái phu nhân vừa khóc vừa cười kéo Cẩn ca nhi lại “Cháu ngoan của ta, mau để tổ mẫu nhìn một chút”. Không nhìn còn khá, vừa nhìn kỹ, thần sắc Thái phu nhân không khỏi thay đổi “Làm sao mà gầy thành bộ dạng như vậy? Chẳng nhẽ dọc đường đi không có ăn uống? Các con rốt cuộc đi nơi nào?”. Vừa nói, ánh mắt vừa hồ nghi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi. “Chúng con đúng là đi Gia Dự Quan” Từ Lệnh Nghi vội nói “Làm sao lại không ăn_____Cẩn ca nhi một bữa phải ăn ba bánh màn thầu lớn. Bằng không tại sao lại cao lớn như vậy”. Trong ánh mắt Thái phu nhân mang theo mấy phần hoài nghi. “Là thật” Cẩn ca nhi cười nói “Thố Ương nói, con một ngày ăn khẩu phần lương thực bằng cả nhà bọn họ”. “Thố Ương?” Thái phu nhân không hiểu nhìn Từ Lệnh Nghi. “Là một cô nhi Cẩn ca nhi nhặt ở Gia Dự Quan ” Từ Lệnh Nghi cười nói “Cùng Cẩn ca nhi bằng tuổi nhau, là người rất cơ trí, Cẩn ca nhi muốn đem hắn về, con liền đồng ý”. Đang nói thì Từ Tự Truân ôm hài tử đến. “Phụ thân” Hắn cung kính hành lễ với Từ Lệnh Nghi, rồi cười chào hỏi với Cẩn ca nhi “Lục đệ”. Ánh mắt của Từ Lệnh Nghi cùng Cẩn ca nhi đều nhìn vào Đình ca nhi trong ngực nhũ nương, nhũ nương liền nhanh trí đem Đình ca nhi đến trước mặt Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi cười, cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm của Đình ca nhi, Đình ca nhi đã biết nhận thức, ánh mắt bé trừng thật to, lăng lăng (ngơ ngác, ngẩn ra) nhìn Từ Lệnh Nghi, hết sức khả ái. Từ Lệnh Nghi không khỏi vui mừng. Cẩn ca nhi vội chạy tới “Cho con, bế bế”. Nhũ nương không dám chần chờ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khương thị. Khương thị do dự lại nhìn Từ Tự Truân. Từ Tự Truân căn bản không có chú ý tới những thứ này. Hắn cười híp mắt nhìn Cẩn ca nhi, nhìn Cẩn ca nhi vụng về ôm lấy Đình ca nhi, dụ dỗ Đình ca nhi nói chuyện “Ta là Lục thúc của con, con mau mau gọi Lục thúc đi”. Đình ca nhi mắt không chớp nghiêng đầu nhìn Cẩn ca nhi. Thập Nhất Nương vội vàng đi qua ôm hài tử “Đình ca nhi vẫn còn chưa nói chuyện được đâu”. Sau đó đem hài tử đưa cho nhũ nương, bất động thanh sắc ( không đổi sắc mặt) bảo nhi tử “Tốt lắm, mau đi rửa mặt, cả người toàn là bụi đất, chớ dây sang người Đình ca nhi”. Cẩn ca nhi cười hì hì chạy đến trước mặt Thái phu nhân “Tổ mẫu, con đi tắm rửa. Tắm giặt xong, chúng ta cùng đi xem đồ con mang về. Người đừng có đi, toàn là đồ tốt đó”. Sau đó dường như nhớ tới cái gì, nhìn những người khác ở trong phòng nói “Nhìn thấy đều có phần, nhưng vắng mặt sẽ không còn.” Thái phu nhân gật đầu lia lịa “Tốt, tốt, tốt! Ta không đi, ta không đi”. Tất cả mọi người ha ha cười lên. Không khí bi thương tan thành mây khói. Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay Từ Lệnh Nghi “Con cũng đi rửa mặt đi! Nhanh đi đổi laị xiêm y”. Sau đó phân phó Thập Nhất Nương “Để phòng bếp làm mấy món Hầu gia và Cẩn ca nhi thích đi. Hôm nay chúng ta dùng bữa tối tại đây”. Thập Nhất Nương cười đáp lời. Trước mặt đụng phải Ngũ phu nhân mang theo hài tử, còn không chờ Ngũ phu nhân mở miệng nói chuyện, Sân ca nhi thoáng cái đã chạy đến trước mặt Thập Nhất Nương “Tứ bá mẫu, Lục ca đã trở lại”. “Đúng a” Cẩn ca nhi không có ở nhà Sân ca nhi không có người cùng chơi, thường thường bất chi bất giác chạy đến đây, hỏi Cẩn ca nhi lúc nào thì trở lại. Thập Nhất Nương sờ sờ đầu của hắn “Cẩn ca nhi đang tắm, lúc nữa là xong”. Sân ca nhi ngoan ngoãn đáp lời “Dạ”, vừa định vào phòng, nhưng ánh mặt lại xoay tròn như hạt châu,rồi nói với Thái phu nhân “Con đi xem một chút sao Lục ca còn chưa tắm xong? Hay là rớt xuống trong bồn cầu rồi!” Sau đó nhanh như làn khói chạy vào trong tịnh phòng. Tịnh phòng vang lên một trận ồn ào. Ngoài phòng mọi người đều cười lên. *********** Phân chia đồ vật, nói về chuyện kỳ quái về đồ vật……..Mãi cho đến khi Từ Lệnh Khoan trở về, lại là một trận ăn ý thân thiết thoải mái. Sau đó quây quần dùng bữa ở Thính đường, Oánh oánh cùng Đình ca nhi đã sớm ngủ, Hạng thị và Khương thị mang theo hài tử trở về. Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân ngồi vây quanh Thái phu nhân nghe Từ Lệnh Nghi kể về hành trình sau khi rời nhà. Hâm tỷ nhi, Từ Tự Giới, Anh Nương, Sân ca nhi cùng Thành ca thì ở thính đường, vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, vừa cười vừa quở mắng tạo ra tiếng động lớn, đêm ba mươi bất quá cũng chỉ náo nhiệt như vậy thôi, cho đến lúc Thái phu nhân liên tục ngáp, lúc này mọi người mới giải tán. Từ Lệnh Nghi đỡ Thái phu nhân trở về phòng. Sân ca nhi muốn ở lại ngủ cùng Cẩn ca nhi. “Được a” Từ Lệnh Khoan lơ đễnh “Các con đừng tranh cãi là được”. Hai hài tử cao hứng cuống quýt nói cảm ơn đối với Từ Lệnh Khoan, Ngũ phu nhân nhìn thấy vậy, không nhịn được phải nở nụ cười. Thập Nhất Nương tiễn mọi người ra cửa, đi trải giường chiếu cho Cẩn ca nhi, Anh Nương theo sau Thập Nhất Nương giúp đỡ hết việc này đến việc khác. Cẩn ca nhi nhân lúc này hỏi Thập Nhất Nương “Mẹ, con lúc nào thì có thể ra ở ngoại viện?” Bộ dáng rất mong đợi. “Con rất muốn chuyển ra ngoài sao?” vẻ mặt của Thập Nhất Nương nửa là giả bộ, nửa là thật tâm hỏi. “Ai nha, cũng không phải là vậy” Cẩn ca nhi vội nói “Con chính là hỏi một chút, mẹ không phải là thường nói với con, lo trước tính sau. Con đây không phải là muốn chuẩn bị trước sao?”. Thập Nhất Nương nhìn thấy hắn trước mặt ẩn hàm hưng phấn, không khỏi cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Nhi tử thật sự đã trưởng thành rồi………..Nhưng hắn năm nay mới mười tuổi, sớm như vậy liền phải rời tổ, như vậy có sớm quá không. Nàng ở trong lòng nói thầm, ôm thật chặt lấy bả vai của nhi tử, một hồi không nói gì. ******** Lúc Từ Lệnh Nghi trở lại đã là nửa đêm, Thập Nhất Nương đắp chăn ngồi ở đầu giường đang chờ hắn. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên thân thể của hắn, an tĩnh, ôn nhu. “Không phải bảo nàng đi ngủ sớm một chút sao?” Sau khi đi qua sa mạc một chuyến rồi trở về gặp Thập Nhất Nương, tinh tế tỉ mỉ, cứng cỏi như sứ, nên lúc hắn sờ mặt của nàng, không khỏi kèm theo mấy phần cẩn thận từng li từng tí, giọng nói so với bình thường cũng nhu hòa hơn mấy phần Sợ ta không trở lại?” Hắn khẽ cười mang theo mấy phần trêu đùa mập mờ, nhẹ nhàng mà hôn hai má nàng. Thập Nhất Nương vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt nàng sáng như thu thủy nhìn Từ Lệnh Nghi “Hầu gia, ngài rốt cuộc muốn làm gì?” Trong tiếng nói mang theo lo lắng không chút nào che dấu. Từ Lệnh Nghi sửng sốt. “Mang theo Cẩn ca nhi đi Kế Châu, đi Đại Đồng, đi Tuyên Đồng, đi Gia Dự Quan, còn mang về đồ trang sức của người Miêu”. Nàng nắm thật chặt lấy ống tay áo của hắn “Chàng đừng nói với thiếp, chàng chỉ cho nhi tử đi kiến thức một phen”. Đầu ngón tay của nàng trắng bệch “Thiếp muốn cho hắn biết địa đồ, là muốn cho hắn du ngoạn danh sơn Đại Xuyên, cũng không phải là muốn hắn nam chinh bắc chiến; thiếp để cho hắn tập võ nghệ, đúng là để cho hắn cường thân kiện thể, không đến nỗi bị người khi dễ, cũng không phải là để hắn mang binh đi đánh giặc, máu tươi mười dặm”. Nàng vừa nói cảm thấy cảnh tượng trước mắt như mơ hồ, nên không khỏi nghiêng mặt đi.