Edit: Tuyên Tuyên Beta: Tiểu Tuyền Qua ngày mười năm tháng tám, mọi người có giao tình cùng Từ gia bắt đầu gửi quà mừng. Trước cửa Từ phủ luôn luôn có chút vắng lạnh bắt đầu náo nhiệt lên. Thái phu nhân đã hai năm không xử lý công việc rồi. Mặc dù hôn kỳ của Từ Tự Truân đang ở trước mắt, nhưng lão nhân gia có Thập Nhất Nương chủ trì công việc bếp núc nên rất yên tâm, cũng không hỏi đến chuyện hôn lễ của Từ Tự Truân. Thói quen thường ngày vẫn như cũ: đi lễ phật, hoặc cùng Đỗ mama, Nhị phu nhân nói chuyện phiếm, chơi với các cháu, tại Từ gia giao cho Khương thị làm xiêm y, chờ Khương gia đưa danh mục quà tặng của hồi môn thì bình luận một phen, cuộc sống trôi qua vừa nhàn hạ lại vui vẻ. Thập Nhất Nương hôm nay không phải là xã giao cái này thì ngày mai lại xã giao cái kia, mặc dù có Ngũ phu nhân ở một bên giúp đỡ nhưng vẫn ít khi có thời gian nhàn hạ. Từ Lệnh Nghi lại càng không phải nói. Lúc Thập Nhất Nương ở riêng với Hổ Phách cười nói: “May mắn, Truân ca là Thế tử, việc thành thân đều chiếu theo nghi lễ của Lễ bộ mà làm, hôn lễ của những hài tử khác, chuyện mở tiệc chiêu đãi đã có Bạch tổng quản và Triệu quản sự quan tâm. Bằng không chúng ta chỉ có bận rộn hơn”. Hổ Phách cười ha ha đưa cho Thập Nhất Nương chén trà nóng nói “Nếu Tứ thiếu gia không phải Thế tử gia, tự nhiên sẽ đối chiếu nghi lễ với lúc Nhị thiếu gia thành thân, trong nhà chưa chắc đã có nhiều khách như vậy, bàn tiệc chưa chắc cũng nhiều như vậy, nô tỳ cũng không cần bận rộn như vậy”. Thập Nhất Nương khẽ cười “Cũng là ta chưa hiểu rõ ràng”. Bọn người Thu Vũ che miệng cười. “Mẹ, lúc con thành thân thì cho nương tử của con lo liệu” đang tô chữ ở một bên, Cẩn ca nhi đột nhiên ngẩn đầu nói một câu “Để cho mẹ giống như Tổ mẫu vậy, mỗi ngày chỉ để ý nhìn xung quanh. Như vậy mẹ có thể ngày ngày thức dậy trễ”. Mấy ngày vừa qua thời điểm hắn đến vấn an phụ mẫu, có khi mẫu thân vẫn chưa rời giường. Thập Nhất Nương suy nghĩ đến hôn kỳ Từ Tự Truân tới gần, khách nhân tới chúc mừng đều là có thân phận tôn quý, vạn nhất cần dùng phòng nhỏ thì Cẩn ca nhi sẽ tập viết chữ ở đâu. Từ Lệnh Nghi còn phải tiếp khách mời, không thuận tiện cho việc học của Cẩn ca nhi, nên để cho Cẩn ca nhi ở nội thất của mình tập viết chữ,còn mình thì chỉ ở khách sảnh tiếp khách. Mọi người nghe được lời Cẩn ca nhi nói đều sửng sốt, không nhịn được cười vang. Cẩn ca nhi rất bất mãn, đỏ mặt kêu lên “Con nói chính là sự thật”. Thập Nhất Nương vội vàng trấn an Cẩn ca nhi “Tốt, tốt, tốt, mẹ chờ Cẩn ca nhi rước nương tử về”. Mọi người lại cười một trận nữa. Cẩn ca nhi mím mồm phồng hai má lên như con ếch. Phu thê Từ Tự Dụ từ Lạc An trở lại. “Mẫu thân” sau khi hành đại lễ với Thập Nhất Nương, một tay Từ Tự Dụ đỡ Hạng thị đứng dậy. Thập Nhất Nương trong lòng liền động, từ trên xuống dưới quan sát Hạng thị, lại nhìn Từ Tự Dụ cười “Con có phải là có lời muốn nói với ta không?”. Từ Tự Dụ và Hạng thị đỏ bừng cả mặt, Từ Tự Dụ luôn luôn bình tĩnh, thong dong, lại như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, không được tự nhiên mà lẩm bẩm “Nhu Nột nàng có hỉ mạch”. “Sao các con không báo tin cho người trong nhà” Thập Nhất Nương vội vàng để Thu vũ lấy ghế Thái sư cho Hạng thị ngồi “Nếu như vậy sao còn vội vã trở về”. lại phân phó Hổ Phách đi mời Lưu thái y đến bắt mạch cho Hạng thị. Sau đó phái người đi báo cho Từ Lệnh Nghi một tiếng, lại hỏi Hạng thị được mấy tháng rồi, trên đường đi có an bình không, trong người có khỏe không? “Được bốn tháng rồi” Hạng thị có chút e lệ nhưng nhiều hơn là cao hứng, nàng nhỏ giọng đáp lời Thập Nhất Nương “Tướng công sợ con trên đường xóc nẩy, qua ba tháng mới xuất phát nên giờ mới về đến nhà, con thể chất tốt, dọc đường đi đều an ổn, thai nhi tốt, mẫu thân không cần lo lắng”. Thập Nhất Nương nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận không giống như xảy ra chuyện gì, sai bảo Phương Khê đi lấy ít nhân sâm, tổ yến, thiên ma…dược liệu đưa tới chỗ Hạng thị. Để Vạn Tam tức phụ( vợ của Vạn Tam) cùng hai bà tử có kinh nghiệm sang hầu hạ Hạng thị. “…..Có chuyện gì thì hỏi Vạn Tam tức phụ, Thành ca nhi chính là nàng chăm sóc lớn lên, là người có kinh nghiệm, con đừng sợ”. An bài người đi Hạng gia báo tin, lại dặn dò Hạng thị về phòng nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì đưa Từ Tự Dụ đi vấn an thái phu nhân. Lúc mọi người nói chuyện, mắt Cẩn ca nhi đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm Hạng thị, thấy mọi người muốn đi chỗ Thái phu nhân thì cũng đi theo. Trên đường lặng lẽ hỏi Từ Tự Dụ “Nhị ca, đệ sắp trở thành thúc thúc rồi phải không?”. Từ Tự Dụ cười sờ sờ đầu của hắn. Cẩn ca nhi chạy nhanh như chớp. Gọi thế nào cũng không được. Chờ Thập Nhất Nương và Từ Tự Dụ đến chỗ Thái phu nhân, Thái phu nhân đã sớm biết, đang cười híp mắt cùng Cẩn ca nhi cúi đầu thì thầm với nhau nhẹ nhàng nói: “Làm sao mà không hiểu chuyện như vậy” Thái phu nhân khiển trách nói “Đã có thai nên hảo hảo dưỡng thai mới đúng, cũng không bẩm báo với trưởng bối một tiếng, cứ như vậy mà trở lại đây. May là thê tử cháu thể cốt tốt, chịu được hành hạ, nếu mà xảy ra việc bất trắc gì ta sẽ không bỏ qua cho cháu” Lại nói “Nếu trở lại rồi, thê tử cháu cũng đừng trở lại Nhạc An, cố gắng ở lại đây dưỡng thai đi”. Từ Tự Dụ ngượng ngùng tự nhiên cười. Thái phu nhân đến phòng Từ Tự Dụ thăm Hạng thị. Nhị phu nhân nhận được tin tức liền chạy tới đem khối Điền Ngọc ngọc bội thường đeo trên người cho Hạng thị “Đây là Ngọc bội năm đó ta đi Ngũ Đài Sơn, trụ trì Ngũ Đài Sơn đã cho ta, nói là có từ thời Khai Quang. Con đeo trên người sẽ phù hộ hai mẹ con bình an”. Hạng thị xấu hổ nhận lấy. Ngũ phu nhân đem cá muối, hải sâm…..dược liệu sang thăm Hạng thị. Hổ Phách lại tới hồi âm “Hầu gia nói biết rồi, bảo Nhị thiếu phu nhân hảo dưỡng thai”. Mọi người đều vui sướng, người một nhà vui vui vẻ vẻ ở chỗ Thái phu nhân ăn cơm. Đến xế chiều Hạng thái thái chạy tới. Khuê nữ có bầu, tảng đá trong lòng Hạng thái thái liền rơi xuống. Mẹ con gặp lại tự nhiên lại có một phen tâm sự hồi lâu. Lúc này người đi đưa thiệp mừng ở Thương Châu trở lại nói “Đại cô phu nhân biết hôn kỳ của Tứ thiếu gia định hết sức vui mừng, Đại cô gia nói mấy ngày nữa cùng Đại cô phu nhân dẫn theo hai tiểu thiếu gia đi Yên Kinh chúc mừng Tứ thiếu gia”. Kể từ năm năm trước Trinh tỷ nhi nhi xuất giá, bọn họ cũng chưa có gặp lại. Chuyện này thật là mừng vui gấp bội. “Để cho cả nhà bọn chúng ở nội viện”. Thái phu nhân hết sức cao hứng dặn dò Thập Nhất Nương. “Con sẽ chỉnh lý Lệ Cẩm Hiên từ trong ra ngoài” Thập Nhất Nương cười nói “Để Trinh tỷ nhi ở chỗ ở trước đây cho thuận tiện”. Thái phu nhân liền gật đầu, lại nhíu chân mày “ Làm sao mấy đứa đều không cho người bớt lo, hài tử còn nhỏ như vậy, xe ngựa mệt nhọc làm sao chịu được”. Sau khi Trinh tỷ nhi sinh con trai lớn Thiệu An Cảnh, cuối năm ngoái lại sinh con thứ Thiệu An Húc, một đứa bốn tuổi, một đứa mới được mười tháng. Thái phu nhân than phiền xong, liền nhìn Thập Nhất Nương nói “Hai đứa chắt ngoại ta cũng chưa nhìn thấy, Đại cô gia lớn lên tốt như vậy, Trinh tỷ nhi nhà chúng ta cũng xinh đẹp, hai đứa bé cũng có thể là trắng trẻo xinh đẹp a”. Trong lời nói lộ ra mấy phần hoài niệm. Tất cả mọi người đều cười lên. Thái phu nhân kéo Thập Nhất Nương đi xem Lệ Cảnh Hiên còn cần mua thêm đồ gì không. Từ Lệnh Nghi ở bên ngoài vừa tiễn Lương các lão, thì Tam hoàng tử Ưng Vương lại tới đưa quà mừng, còn đi vào vấn an Thái phu nhân. Đám người Thái phu nhân vội vàng trở về, đến Phẩm Đại Trang gặp Ung Vương. Trước đó đến chúc mừng Từ Tự Truân là Tổng binh Sơn Đông đành phải do Triệu quản sự phụng bồi trước ở Ngoại thư viện chờ, đúng lúc gặp Đậu các lão…. Từ gia hiện tại đã như xa thủy mã long (ngựa xe như nước: ý nói rất nhộn nhịp). Đợi Ngũ nương đem theo Hâm ca nhi cùng Điền tỷ nhi từ Văn Đăng chạy tới, thì Trinh tỷ nhi nhi cũng vừa lúc về tới phủ. Thập Nhất Nương chỉ kịp cùng nàng nói mấy câu. La Đại phu nhân thiết yến khoản đãi Ngũ nương cùng bọn nhỏ, nên nàng không có thời gian đi qua, chỉ đành bảo Hổ Phách đưa qua ngõ Cung Huyền bát sắc lễ hạp ( tám hộp lễ vật). Hai đứa con của Trinh tỷ nhi đều giống Thiệu Trọng Nhiên, tướng mạo tuấn lãng. Đừng nói là Thái phu nhân, đến Từ Lệnh Nghi nhìn cũng rất thích. Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới thì thích trêu trọc Húc ca nhi hoạt bát, khả ái. Cẩn ca nhi và Sân ca thì dẫn Cảnh ca nhi chạy khắp nơi làm cho Thập Nhất Nương nhiều phen sợ hãi phải kêu bọn nha hoàn theo sát hầu hạ cẩn thận “Trông coi cẩn thận cho ta, không để các thiếu gia đến gần chỗ có nước, không đến Lăng Khung Sơn hái trái cây…..Nếu để Cảnh thiếu gia bị đụng đầu ta sẽ tức giận”. “Một đám người trông chừng như vậy, lại là ở hậu hoa viên nhà chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu” Trinh tỷ nhi kéo một cánh tay Thập Nhất Nương cười không ngừng, hỏi về võ kỹ của Cẩn ca nhi “…..Tướng công con mỗi lần hỏi Bàng sư phụ, sư phụ chỉ nói rất tốt, không biết là như thế nào?”. “Đã bắt đầu dạy chút ít công phu quyền cước thực” Thập Nhất Nương cười nói “Những thứ này mặc dù ta không biết, nhưng nhìn bộ dáng phụ thân con rất hài lòng với tiến triển của Cẩn ca nhi”. “Vậy con an tâm” Trinh tỷ nhi cười nói “Con lúc đó cũng có ý, nhưng nghĩ phụ thân chắc chắn đã sớm có người tuyển chọn, tướng công lại nói chúng con cũng muốn tận tâm với người, nghĩ tới nghĩ lui, lúc ấy mới đề cử Bàng sư phụ…..”. Về nhà Nhạc phụ mấy ngày nay, Thiệu Trọng Nhiên bị Từ Lệnh Nghi lôi kéo đi tiếp khách, hai đứa bé lại bị Thái phu nhân và mấy huynh đệ mang theo, nàng căn bản không xen tay vào được, nên nhàn rỗi. Cũng qua thăm Văn di nương mấy lần, nàng lại ở bên cạnh Thập Nhất Nương, hoặc giúp Thập Nhất Nương đãi khách, hoặc bên cạnh trò chuyện với Thập Nhất Nương. Trong lòng Thập Nhất Nương lo lắng mấy hài tử, thỉnh thoảng cho bọn nha hoàn đi xem một chút bọn chúng đang làm gì. “Mẫu thân vẫn giống như trước đây vậy, vẫn là luôn thích lo lắng cái này, lại lo lắng cái kia” Trinh tỷ nhi không khỏi cảm khái (bùi ngùi, xúc động), đột nhiên nghĩ đến chuyện khi còn bé, hốc mắt liền đỏ lên, tự nhiên nước mắt liền âm thầm rơi xuống. Làm Mẫu thân mới hiểu được người làm mẫu thân khó như thế nào. Trinh tỷ nhi buộc lòng phải đè nén lại xúc động trong lòng. Đây là ngày đại hỉ của Tứ đệ, mình nói ra như vậy chẳng phải lại để mẫu thân thương tâm sao? Vội vàng lấy khăn lau khóe mắt, trong lòng lại càng biết được mẫu thân tốt với mình như thế nào. Nghĩ như vậy, lại càng có thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn lời nói) muốn nói với mẫu thân về cuộc sống của mình mấy năm nay ở Thương Châu. “Mẫu thân tối nay con muốn ngủ với người được không?” Nàng ôm thật chặt cánh tay Thập Nhất Nương trong mắt lại chứa đầy nước mắt “Con còn nhớ khi còn bé có một lần người ngủ trưa với con…..Người làm vòng tay Trân Châu cho con…..Cho con trâm vàng hoa cúc…..Đưa con đến nhà Tuệ tỷ chơi…..Con cùng Phương tỷ nhi, à phải là Thái tử phi trộm mặc áo nhỏ của người…..” Một lòng nói ra, mới giật mình biết được đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một chuyện lại làm cho qũy đạo sống trước đây của nàng xa hơn một chút, lại khiến quỹ đạo này gần một chút với cuộc sống hiện tại của nàng…. Trinh tỷ nhi đã thoát ra khỏi vẻ ngây ngô, thành một cô nương có khóe mắt lông mày toát ra vẻ kiên định, lại mang theo mấy phần dịu dàng. Vậy mà vẫn còn giống như tiểu nữ hài làm nũng trước mặt mình, khóe mắt Thập Nhất Nương cũng có ngấn lệ. “Tốt” lần này trở về,lần sau không biết đến khi nào mới gặp lại, nàng không muốn làm cho không khí có phần thương cảm liền cười trêu ghẹo “Chỉ cần con bỏ được Đại cô gia cùng Cảnh ca nhi, Húc ca nhi”. “Chỉ là một buổi tối mà thôi” Trinh tỷ nhi vừa nói khóe miệng vừa khẽ nhếch lên, hai đầu lông mày nhấc lên hạnh phúc, ung dung nói “Hơn nữa bọn nhỏ còn có vú nuôi chăm sóc”. Thập Nhất Nương nhấp miệng khẽ cười. Trinh tỷ nhi có chút ngượng ngùng, không thuận theo nói “Con bây giờ về nhà mẹ đẻ tự nhiên muốn một lần làm nữ nhi của mẫu thân”. “Được a” có thể có cơ hội làm nũng trước mặt mẫu thân, cũng không phải là nhiều, sai người trải giường chiếu cho Trinh tỷ nhi. Từ Lệnh Nghi mở to hai mắt nhìn “Vậy ta ngủ ở chỗ nào?”. Thập Nhất Nương đỏ mặt lên, sợ Trinh tỷ nhi nghe thấy nên đem hắn đẩy ra bên ngoài “Chàng tùy tiện ngủ đâu đó đi”.