Thú Nhân Chi Tư Văn
Chương 65
Cho dù Tư Văn có thể tiếp thu tin tức này hay không thì nó đều có khả năng phát sinh trong tương lai, nếu không tránh được thì chỉ có thể chấp nhận.
Có lẽ cục cưng bé nhỏ trong bụng Vân cảm nhận được bất mãn của a phụ, cảm thấy oan ức liền hung hăng đá vào bụng Vân một cước, làm Vân đang ưỡn bụng tò mò nhìn báo con không khỏi kêu lên. Tư Văn bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ của mình, vội vàng hỏi: “Làm sao, làm sao, chỗ nào không thoải mái?”
Cho dù không tiếp thu được thì đó cũng là con mình, người yêu mình, nếu xảy ra chuyện gì anh nhất định sẽ không chịu nổi. Có lẽ vẻ khẩn trương trên mặt anh lấy lòng cục cưng, bé ở trong bụng Vân động càng vui vẻ, nơi này một chút nơi kia một chút, động vui quên trời đất. Kinh ngạc trên mặt Vân biến thành tươi cười, ôm bụng cười hì hì nói: “Con đang cử động.”
Tư Văn nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận chỉ vào bụng Vân: “Cử động?” Tuy anh biết bà bầu mang thai đến thời gian nhất định sẽ xuất hiện máy thai, nhưng nghe nói và nhìn thấy khác nhau một trời một vực. Anh khẩn trương đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cả người căng thẳng như lâm đại địch.
Tế tự phụt một cái bật cười: “Bé con đương nhiên sẽ cử động, trước kia nhỏ không cảm giác được, giờ trưởng thành thì mới nhận ra. Bình thường nhìn ngươi làm việc chắc chắn, sao đến việc này thì lại ngốc thế hả, không có nhiều giống đực nghe tin bạn đời mang thai mà lại ngất xỉu đi đâu.”
Tư Văn không có tâm tình để ý trêu chọc của tế tự, đi nhanh đến trước mặt Vân, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, thế nhưng bé cưng hình như đang chơi trốn tìm với a phụ, lập tức im lặng. Hai người hai mặt nhìn nhau, tế tự ở bên cạnh hết chỗ nói rồi: “Không động nữa hả? Bé con còn nhỏ, không có nhiều sức, sau này sẽ hăng hái hơn.”
Kết quả tay Tư Văn vừa rời đi, bé cưng liền vui mừng động đậy. Tư Văn quay đầu nhìn tế tự, người này không khách khí trêu chọc: “Đứa bé này sau này chắc chắn là quỷ nghịch ngợm.”
Quỷ nghịch ngợm thì quỷ nghịch ngợm đi, chỉ cần bé bình an sinh ra, tính cách có thể bồi dưỡng dần, hơn nữa, dù là tiểu giống cái hay tiểu thú nhân thì đều là bé trai, bé trai nghịch ngợm là bình thường.
Báo con trên kháng hình như cảm thấy mình bị bỏ qua, run run rẩy rẩy ngẩng đầu đắp chăn bông mềm nhũn, nhỏ giọng kêu lên. Bộ dáng mềm mại ngốc manh khiến nơi nào đó trong lòng Tư Văn mềm thành một bãi nước, càng thêm mong chờ bé con trong bụng Vân. Tuy vẫn không cảm thấy thích hợp nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, tình yêu với con cái vẫn chiếm cứ thượng phong.
Quả sữa Tư Văn mang từ tộc Khuyển về được chia thành bốn phần. Bạn đời tế tự dùng móng vuốt chọc một quả ra, nước màu trắng như sữa từ từ chảy ra bát. Bát nhỏ được đặt lên bàn trên kháng, báo con cũng được a phụ ôm lên bàn, hai chân trước khoát lên bát, cúi đầu vào vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra không ngừng liếm láp. Vì ăn quá nhanh nên trên mép liền dính chút nước trắng, trên da lông đen bóng hết sức nổi bật.
Nước quả trong bát nhanh chóng bị báo con uống hết. Báo con ăn uống no đủ, thích ý chậc lưỡi, cố gắng quay đầu nhìn về hướng có mùi quen thuộc. Vì mới sinh nên báo con hành động chưa lưu loát, run run rẩy rẩy đứng lên, kết quả lập tức ngã xuống. Báo con uất ức kêu một tiếng, lại run rẩy muốn đứng lên, thực bất hạnh, bé lại thất bại.
Cứ như vậy, báo con màu đen trên mặt còn dính chút sữa, lần lượt đứng lên lại ngã xuống, sau khi thất bại hơn mười lần rốt cuộc thành công. Tư Văn vẫn nhìn không nháy mắt, thỉnh thoảng còn nhìn sang bạn đời của tế tự. Anh chưa từng nuôi trẻ con, sinh giống cái còn được, có thể có chút kinh nghiệm nghe từ người quen ngày xưa, nếu là giống đực thì anh đúng là mù tịt, cái gì cũng không biết.
Vậy nên bây giờ quan sát coi như lấy kinh nghiệm để tương lai chăm sóc bé cưng. Nhưng ngoài việc cho báo con ăn thì bạn đời tế tự cũng không làm gì, ngồi bên cạnh tế tự lẳng lặng thủ bạn đời của mình, tuy thỉnh thoảng cũng nhìn sang con nhưng không nói hay làm gì. Tế tự thì lại không ngừng dùng ánh mắt cổ vũ báo con, thỉnh thoảng còn nói vài câu.
Xem ra, anh nghĩ nếu sinh một giống đực thì điều đầu tiên anh phải học là nhẫn tâm. Nhìn báo con không ngừng ngã xuống lại đứng lên, Tư Văn cũng không nhịn được muốn khen bé, sau đó hung hăng hôn một cái. Nhưng mà phụ thân ruột người ta từ đầu đến cuối đều thờ ơ, có lẽ đây là phương thức giáo dục ở đây cũng không chừng. Nếu tiểu thú nhân được nuông chiều từ nhỏ thì sau này đối mặt với hiện thực nhược nhục cường thực tàn khốc chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nhưng Tư Văn cảm thấy không chỉ giống đực mà cả giống cái cũng không thể nuông chiều. Trong mắt anh, giống cái cũng là con trai, bé trai phải nhảy nhót nghịch ngợm mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, giống như anh trước đây. Nếu nuông chiều thì khác gì nuôi con gái, hơn nữa không chừng giống cái gầy yếu là do lúc sinh ra quá yếu. Nhưng việc này đều phải thành lập trên trụ cột năng lực thừa nhận của cơ thể bé con.
Đứng lên tuy không mất quá nhiều thời gian nhưng cũng khiến báo con mệt mỏi, được a phụ đặt lên kháng đắp chăn không bao lâu thì ngủ mất. Suy xét đến tình trạng thân thể của tế tự, Tư Văn liền dẫn Vân về. Vì vừa có tuyết rơi không bao lâu nên tuyết đọng vẫn rất dày, hơn nữa Vân lại mặc áo bông dày, bụng cũng lớn nên Tư Văn dùng tư thế công chúa ôm để ôm cậu về. Ở thú thế, công chúa ôm chỉ áp dụng cho ông bầu, bình thường giống cái cũng không để bạn đời ôm thế này. Xem ra, mặc dù có nhiều bất đồng nhưng có vài thứ là thông dụng toàn thế giới.
Trong nhà đốt kháng nên rất nóng, vậy nên trong phòng cũng rất ấm áp, khiến hai người vừa bị khí lạnh ngược đãi thư thái một phen. Do có mang nên khẩu vị của Vân rất lớn, căn bản không có nôn nghén thống khổ không chịu nổi trong truyền thuyết, thứ gì cũng ăn được. Tư Văn làm rất nhiều điểm tâm nhỏ để trong phòng, sợ Vân bị đói.
Quả nhiên, Vân về tới nhà, việc đầu tiên là ăn. Tư Văn cưng chiều cười cười, hôn lên mi tâm cậu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hôm nay ở nhà tế tự nhìn thấy báo con, anh càng thêm mong chờ bé cưng trong bụng Vân, dù là hổ con, nghĩ đến cảnh hai người bọn anh ngồi trong sân, cách đó không xa, hổ con hoặc là bé con ở một bên tự chơi với mình, lại thường thường chạy đến chỗ họ đảo loạn, nơi nào đó trong lòng anh liền bị cảm xúc mềm mại lấp đầy.
Đại bộ phận tuyết đọng chưa từng bị đi qua, từng phiến trắng nõn trải trên mặt đất, Tư Văn dùng tuyết đắp hai người tuyết lớn và một người tuyết nhỏ trong sân, vẽ mắt mũi, cười đến cong mắt. Ánh nắng chiếu vào ba người tuyết đang cười, Tư Văn quay đầu, Vân ăn đến phồng miệng đang vin cửa sổ nhìn, thấy anh quay đầu lại liền nở nụ cười, giống nụ cười trên mặt người tuyết như đúc.
Tư Văn xoay người vào phòng, đợi khí lạnh trên người bay hết mới kéo người vào lòng, hỏi: “Có đẹp không?”
Vân gật đầu: “Đẹp ạ, hai lớn một nhỏ, giống nhà mình, tuy bé cưng chưa ra đời nhưng nhất định sau này cũng sẽ đáng yêu như người tuyết nhỏ, không, còn đáng yêu hơn cơ. Anh xem báo con nhà tế tự đáng yêu vậy mà, cục cưng nhà chúng ta nhất định càng đáng yêu hơn báo con. Anh nói xem, đặt tên con là gì bây giờ?”
“Em nghĩ sao?” Tư Văn không yên lòng hôn cậu một cái, cảm thấy nơi nào đó có xu hướng ngẩng đầu, lại nhìn nhìn người nào đó tựa như hoàn toàn không nhận ra mà cọ cọ không ngừng, trừng phạt cắn lỗ tai nhỏ xinh kia.
Vân không nhịn được run lên, Tư Văn sung sướng cười nhẹ, ghé vào tai cậu nỉ non nói: “Bây giờ anh chưa biết nên đặt tên con là gì, nhưng mà anh biết nếu người nào đó còn cứ đùa nữa thì sẽ bị ăn sạch sẽ, tuy hiện tại là ban ngày, nhưng anh phi thường vui vẻ làm người ăn.”
Nói xong còn không nặng không nhẹ cắn lên cổ cậu một cái. Thân mình Vân vì mang thai mà càng thêm mẫn cảm nhất thời run rẩy, eo cũng mềm nhũn, được Tư Văn giữ lấy mới không ngã xuống. Vân khác thường không cự tuyệt mà đỏ mặt, yên lặng hôn lên môi anh. Cậu vốn không phải người không bị cản trở như vậy, chưa từng làm loại chuyện chủ động này, thế nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nghiêm túc đắp người tuyết của Tư Văn, còn có nụ cười của anh khi quay đầu nhìn cậu liền nhịn không được tim đập nhanh, bỗng nhiên xúc động, nhưng cảm giác rất tốt.
Tuy không biết vì sao nhưng thịt dâng đến miệng còn mang ý mời, không ăn đúng là xin lỗi bản thân, vì thế cửa sổ vừa mở ra liền bị đóng lại, không bao lâu trong phòng truyền ra thanh âm khiến người mặt đỏ tim đập.
Lần vui thích khó được này khiến Vân mệt mỏi ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, bụng đói sôi lên mới tỉnh lại, mùi đồ ăn liền bay vào mũi. Khịt khịt mũi, Vân gian nan bò dậy, tuy rằng Tư Văn lo ngại nên rất nhẹ tay, lại chỉ làm một lần, nhưng cậu vẫn không tránh được mỏi eo đau lưng.
Vừa ngồi dậy, một thân ảnh cao lớn liền vén mành đi vào, vài bước đã tới cạnh kháng, ngồi xuống, ôm người vào lòng mình, nhẹ giọng hỏi: “Đau không em?”
Vân gật gật đầu, Tư Văn kéo chăn da thú đắp lên vai Vân, hai tay thò vào trong nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cậu. Đến lúc đau nhức trên người Vân giảm đi, Tư Văn mới cẩn thận như chăm sóc trẻ con mà lấy từng kiện quần áo cho cậu mặc. Hầu hạ Vân rửa mặt xong, anh lại chăm chỉ bưng cơm đến bàn trên kháng, múc cho Vân đầy một bát lớn rồi mới múc cho mình.
“Sao em không ăn?” Tư Văn ăn một miếng cơm mới phát hiện Vân còn chưa động, kinh ngạc hỏi, bình thường đã sớm lang thôn hổ yết, hay là không thoải mái?
Thấy Tư Văn muốn đứng lên, biết anh nghĩ gì, Vân vội vàng lắc đầu: “Em chỉ là nghĩ, sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
Tư Văn sửng sốt, nói: “Em là bạn đời của anh, không đối tốt với em thì với ai?”
Vân cười cười, cúi đầu và miếng cơm lớn. Tư Văn mờ mịt nhìn cậu, không biết vì sao cậu lại hỏi vậy, đành cúi đầu tiếp tục và cơm. Vì thế, anh ngốc thỉnh thoảng tụt EQ nào đó liền bỏ lỡ một lần người yêu biểu đạt tình yêu và ám chỉ thỏa mãn.
**
Zổ: 2 ông bố đần Tư Văn và Phương Trí Viễn bị con khinh y như nhau.
Có ai đi hội sách kooooooooo
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
16 chương
11 chương
49 chương
347 chương
23 chương
46 chương