Mày Tư Văn cau lại, hiểu ý tộc trưởng, bình tĩnh suy tư một lúc, hỏi: “Vì sao? Ngài mới một trăm ba mươi bảy tuổi, bây giờ đã tuyển tộc trưởng có phải là quá sớm không?” Tộc trưởng tán thưởng gật đầu, tủm tỉm cười nói: “Một trăm ba mươi bảy, không sớm. Tuyển xong tộc trưởng mới còn cần phải phục chúng, bằng không dù ta có giao vị trí tộc trưởng cho người đó thì hắn cũng không nhất định có thể quản lý tốt bộ lạc.” “Nếu đã thế, sao không chọn Og hay Bacon? Uy vọng của hai người họ trong bộ lạc cao hơn tôi nhiều, thực lực của tôi cũng chỉ coi như trên trung bình, kém xa hai người Og, Bacon. Bọn họ thích hợp hơn tôi nhiều, tộc trưởng, vì sao không chọn bọn họ?” Ý cười trên mặt tộc trưởng càng sâu: “Ta biết ngươi không muốn làm tộc trưởng, nhưng trong toàn tộc thì chỉ có ba người các ngươi phù hợp. Og tuy biểu tình không nhiều nhưng nhân duyên trong bộ lạc rất tốt, cũng hiểu việc, đủ khôn khéo giảo hoạt, sẽ không bị thiệt. Theo lý mà nói thì hắn là người thích hợp làm tộc trưởng nhất, thế nhưng Sitter lại không phù hợp làm bạn đời tộc trưởng, hắn có lẽ không thể trấn an cảm xúc của mọi người. Bởi thế Og không làm tộc trưởng được. Còn tính cách của Bacon, lười nhác không nói, còn sợ phiền toái, cũng không thích hợp.” Ông ngừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tư Văn, trên mặt cũng không còn tươi cười, nghiêm túc nói: “Trong ba người, ngươi thích hợp nhất, tính cách ổn trọng, không dễ bị chọc giận. Vân cũng rất bình tĩnh, còn về thực lực, tuy thực lực rất quan trọng với một tộc trưởng, nhưng không phải điều kiện duy nhất. Gần đây, cạm bẫy, khoai tây, khoai lang, tường vây, việc nào cũng là việc lớn khiến bộ lạc càng ngày càng tốt, mọi người đều biết là do ngươi và Vân đề xuất. Nếu ngươi làm tộc trưởng cũng có không ít người phục ngươi, huống chi ngươi biến hóa muộn như thế mà thực lực trên trung bình đã là rất giỏi. Còn những người không phục, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ làm cho bọn họ phải phục. Giao tộc Dực Hổ cho ngươi, ta cũng yên tâm.” Tư Văn trầm mặc một lúc. Lời tộc trưởng nói là thật, Bacon đúng là không muốn làm tộc trưởng, ngoại trừ tính cách thì chỉ sợ còn do hình thú. Tộc Dực Hổ truyền thừa bao nhiêu năm như thế chưa từng có tộc trưởng nào không phải Dực Hổ. Còn Og, Tư Văn cảm giác Og là người thích hợp làm tộc trưởng nhất. Sitter bây giờ chưa đảm nhiệm chức trách bạn đời tộc trưởng được nhưng sau này thì sao? Cậu ta cũng không phải người ngốc, rất thông minh, bạn đời tộc trưởng nếu dụng tâm dạy cậu, để cậu học hỏi kinh nghiệm thì khẳng định cậu có thể. Anh nghĩ như vậy, cũng nói như vậy . Tộc trưởng cũng không ngạc nhiên vì câu trả lời của anh, cười khổ nói: “Nói thì nói thế, nhưng ai có thể cam đoan Sitter nhất định có thể? Đây là vấn đề liên quan đến toàn bộ lạc, ta không thể mạo hiểm.” “Vậy còn Vân? Thân phận và tình cảnh của Vân ở bộ lạc ngài hẳn rất rõ. Sitter không làm được, Vân liền nhất định được? Mọi người chưa chắc đã nghe lời em ấy nói.” Tư Văn lập tức phản bác. “Ta biết, nhưng Vân rất thông minh, ngươi xem, bao nhiêu năm qua, ngoại trừ mấy người thích bàn tán thì không mấy người nói xấu hắn, ngay cả Bối Á cũng bị hắn thu phục, ta không lo chuyện này.” Tộc trưởng cười gian như con mèo trộm tinh, Tư Văn thì cực kì không muốn, chức tộc trưởng anh đúng là không muốn, sinh hoạt như bây giờ rất tốt, anh rất thỏa mãn. Nếu làm tộc trưởng, nhìn tộc trưởng bây giờ liền biết, việc gì cũng phải lo, mỗi ngày tuy không phải là cực bận rộn nhưng cũng không nhàn. Anh không muốn sống như vậy, sinh họa an ổn lại yên bình như bây giờ thích hợp với anh hơn. Tộc trưởng thấy anh trầm mặc liền biết anh không bằng lòng liền hơi tức giận. bộ lạc khác tuyển vài người, còn có người tự đề cử, mọi người tranh nhau làm tộc trưởng, sao đến chỗ ông liền không có ai? Người phù hợp thì chỗ này không được, chỗ kia không được, thật vất vả có một người hợp tất thì còn không nguyện ý! Nhưng dù trong lòng bốc hỏa, tộc trưởng còn phải lời hay khuyên bảo: “Làm tộc trưởng rất tốt, thú thần nói nhiều thứ cho ngươi như vậy, ngươi không muốn làm ra để bộ lạc càng tốt hơn sao? Nếu thành tộc trưởng, nghĩ ra cái gì thì có thể phân công người làm, tốt biết bao. Những thứ kia nhất định là ngươi có thể làm ra trong thời gian ngắn thôi.” Tư Văn ngẩng đầu, đầy mặt vô tội: “Tôi cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, tôi nghĩ ra cái gì thì trực tiếp đến tìm ngài, ngài cũng không cự tuyệt, đều làm ra được. Og làm tộc trưởng càng tốt, anh ta nhất định sẽ đồng ý, thời gian của tôi cũng nhiều, nói không chừng còn có thể làm ra nhanh hơn.” Tộc trưởng triệt để hết chỗ nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng anh một cái. Tư Văn thở dài, nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi như bây giờ đã rất tốt, tôi tin Vân cũng thích cuộc sống như bây giờ, hơn nữa, tôi tin Og thích hợp hơn tôi.” Cậu ta quyết tâm không làm tộc trưởng, ông cũng không thể cứ thế mà đề cử cậu ta được, ông không nghĩ Tư Văn sẽ ngoan ngoãn để ông đề cử, cậu ta còn tinh hơn Og. Thôi, không muốn làm thì thôi, giống như cậu ta nói, Sitter thông minh như vậy, bây giờ bắt đầu chú ý dạy dỗ, nếu không học được cũng không sao, Vân và Cát chơi thân với Sitter như vậy, nhất định sẽ không mặc kệ. Thôi, chọn Og vậy. Xác định tộc trưởng đã bỏ ý định để anh làm tộc trưởng kế nhiệm, Tư Văn liền nói tin đã làm được cung tên cho tộc trưởng. Tất nhiên, tộc trưởng rất thích loại vũ khí có lực sát thương cao lại là viễn trình này, không vui lúc trước đã bị ném lên chín tầng mây. Hai người liền quyết định đến nhà a phụ nguyên thân, sau khi tộc trưởng khẩn cấp thử cung liền lập tức quyết định, cung tên này càng nhiều càng tốt, dù sao tộc Dực Hổ cũng nhiều vật liệu. Lúc tộc trưởng đang cầm cung tên yêu thích không buông tay thì Og đến. Tư Văn yên lặng chúc phúc cho ứng cử viên duy nhất cho chức tộc trưởng tương lai, sau đó yên lặng trở về. Anh cảm thấy tộc trưởng hẳn là sẽ bàn với Og về công việc liên quan đến việc anh ta trở thành tộc trưởng tương lai. Bởi vì tối qua “đền bù” đến tận khuya nên lúc Tư Văn trở về Vân mới vừa tỉnh lại, thấy anh vào, mơ mơ màng màng vươn đầu từ da thú ra, nhếch miệng. Tư Văn nhịn không được nở nụ cười, ngồi ở bên cạnh kháng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng. “Có đói bụng không?” Gật đầu. “Có khát không?” Gật đầu. “Còn muốn ngủ không?” Lắc đầu “Muốn làm bạn đời tộc trưởng không?” Xoạt! Lập tức quay đầu, đôi mắt trợn to, đầy mặt ngạc nhiên. Tư Văn vùi đầu vào cổ Vân, trầm thấp cười, thật sự là phản ứng của Vân rất buồn cười. Hơi thở của anh phả vào cổ Vân, Vân cảm thấy thân thể lại bắt đầu nóng lên, vội vàng đẩy đẩy cái đầu xù tóc kia, hỏi: “Vậy là sao? Tộc trưởng muốn anh làm tộc trưởng tiếp theo?” Tư Văn kinh ngạc, lập tức đắc ý, đúng là Vân, nghe đã hiểu: “Ừ, nhưng anh không đồng ý.” Hai tay khẽ chải tóc Vân, tuy vừa tỉnh ngủ nhưng chất tóc của Vân rất tốt, nên cũng không rối. “Nếu làm tộc trưởng thì bận lắm, nhất định là không thoải mái như bây giờ, còn phải giao tiếp với các tộc trưởng bộ lạc khác, việc này cũng không dễ làm.” Ngón tay nhẹ xuyên qua làn tóc mềm, còn thỉnh thoảng ấn khẽ vài cái. Vân thoải mái nheo mắt lại: “Đúng thế, em thấy như bây giờ rất tốt, rất thoải mái.” Tư Văn nhẹ nhàng cong khóe môi, quả nhiên bạn đời nhỏ bé của anh nghĩ giống như anh. Tộc trưởng có nói chuyện tộc trưởng kế nhiệm với Og không, Og có đồng ý không, Tư Văn đều không biết, nhưng việc tộc trưởng mấy ngày nay tâm trạng rất tốt thì là sự thật. Còn về Og, vì biểu tình trên mặt người này chục ngày như một ngày nên Tư Văn cũng không rõ ràng Og biết hay là không biết, đáp ứng hay không đáp ứng. Nhưng rất nhanh anh đã không còn tâm tư nghĩ đến việc này, vì tộc trưởng mỗi ngày đền phân phó một bộ phận thú nhân đến học việc làm cung tên, hơn nữa còn sản xuất với số lượng lớn. Vì cung là do Og hoàn thành nên giao cho Og dạy, tên mới là phần Tư Văn. Hôm qua anh và Og thử nghiệm, nếu đuôi tên gắn ba cái lông chim thì tuy tên không bắn xa nhất nhưng lực lại lớn nhất. Vì thế, đuôi tên đều được gắn ba cái lông thú gáy, xương cốt làm mũi thì không có gì thay đổi, chỉ cần đúng hình dạng, đủ sắc bén thì xương của loại nào cũng được. Ngay cả giống cái cũng gia nhập những người gắn lông chim và mũi tên. Bọn họ cẩn thận nên mũi tên làm ra thường chắc chắn và đẹp hơn só với thú nhân làm. Tuy thú thế vẫn lạnh như trước, nhưng tuyết đã chậm rãi tan ra, trong lúc tuyết tan đó, từng ngày trôi qua cùng với khí thế làm tên ngất trời của tộc Dực Hổ. Lúc tuyết đọng còn chưa tan hết, trận tuyết lớn thứ hai rơi xuống, còn lớn hơn trận đầu tiên, cũng dài hơn. Vì thế, sau lần thú triều đầu tiên mười ngày, tộc Dực Hổ nghênh đón thú triều lần hai, lần này giằng co cơ hồ một ngày một đêm. Ngoại trừ thời gian thì cũng giống như lần đầu, đàn thú vẫn quỷ dị như trước, không giống như lẽ thường mà xử sự, nhưng may mà trải qua lần đầu tiên, thú nhân tộc Dực Hổ bình tĩnh không ít, huống hồ còn có cung tên trong tay, bọn họ cũng chắc chắn hơn. Hơn nữa, có kinh nghiệm từ lần thú bay tập kích trước, giống cái, thú con và người già đều trốn trong nhà hoặc trong hầm, không ai ở bên ngoài. Không nói đến cường độ công tác của thú nhân ở lại bảo hộ ít đi, những thú nhân trực diện chiến đấu với dã thú cũng an tâm hơn nhiều. Cung tên hiệu quả hơn đá, mấy ngày nay ngoài làm cung thì Tư Văn còn để các thú nhân luyện tập bắn tên, tuy không thể trăm phát trăm trúng nhưng ít ra cũng tốt hơn không ít. Nhưng luyện tập và thực tế khác nhau, huống chi những con dã thú này đều còn sống nên độ chính xác giảm xuống cũng nằm trong dự đoán của Tư Văn. Nhưng dù sao lực sát thương của tên cũng chỉ hữu hạn, loại nhỏ, trung thì không nói, con mồi loại lớn thỉnh thoảng có thể giết chết nhưng những loại động vật cỡ hổ răng dài thì không thể giết mà chỉ có thể bắn thương. Những loài này có bộ da dày hơn động vật trên trái đất không biết bao nhiêu lần, tuy xương thú rất sắc bén nhưng mũi tên do người mài ra cũng không bén nhọn được thế, nếu gặp phải con có cực dày thì không xuyên qua là chuyện thường, nhưng dù thế thì dã thú bị bắn trúng cũng sẽ đau đến tru lên. Thú triều lần thứ hai kéo dài nhưng không tạo thành tổn thương lớn như lần thứ nhất, chỉ là mỗi người đều rất mỏi mệt mà thôi. Nhưng Tư Văn lưu ý một chút, lúc thú triều đến đúng là lúc tuyết rơi lớn nhất, mà lúc rời đi cũng vừa vặn là lúc tuyết bắt đầu rơi ít hơn. Chẳng lẽ tuyết và thú triều thật sự tồn tại liên hệ sao? Nhưng việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi, ngay từ đầu, thú triều đã tràn ngập quỷ dị. Tuy đã có suy đoán bước đầu nhưng Tư Văn chưa kết luận ngay, anh vẫn nghĩ ý đó không quá thực tế, nhưng việc hai lần thú triều đều cung cấp đại lượng thịt tươi cho bộ lạc lại là sự thật. Ngoài thịt thì da lông cũng không ít, mỗi người trong bộ lạc đều mặc áo quần da thú mới, còn không phải một người chỉ có một bộ. Bacon cảm thấy suy đoán của Og và Tư Văn rất khó tin, nhưng anh không thể không thừa nhận hình như đúng là như vậy. Ba người liền cực độ chú ý thời tiết, hy vọng trận tuyết lớn tiếp theo có thể nghiệm chứng xem sao. Nhưng bọn họ không ngờ là khi trận tuyết lớn thứ ba rơi xuống đất đai tộc Dực Hổ thì từ đầu đến thi ngay cả bóng dáng đàn thú cũng không xuất hiện. Điều này làm ba người không thể không hoài nghi độ chính xác của suy đoán, nhưng ngày thứ tư sau khi trận tuyết lớn này ngừng rơi, thủ vệ tộc Dực Hổ phát hiện hơn một trăm người tộc Hồ xuất hiện ở ngoài tường vây. Thì ra trong trận tuyết lớn mấy ngày trước, tộc Hồ nghênh đón thú triều lần thứ ba. Tộc Hồ đã qua hai lần thú triều, sau lần thứ ba thì chỉ còn hơn một trăm người. Bất đắc dĩ, tộc trưởng tộc Hồ phải tìm sự giúp đỡ của tộc gần nhất là tộc Dực Hổ. Tộc Hồ có thú triều lần ba, chỗ bọn họ lại không có, đây là vì sao? Không phải nói lúc thú triều đến, từng bộ lạc đều gặp công kích sao? Chẳng lẽ ghi chép có nhầm lẫn? Tộc trưởng nhanh chóng phái người đi liên hệ những bộ lạc khác, hỏi về thú triều, được đến phản hồi là các bộ lạc này đều trải qua ba lượt thú triều. Bart cũng từ tộc Dực Lang trở về, mang về đồng dạng tin tức. Mày Tư Văn cau chặt, ghi chép không sai, nhưng khi những bộ lạc khác gặp thú triều thì chỉ tộc Dực Hổ không gặp. Chẳng lẽ đàn thú cố ý tránh tộc Dực Hổ? Điều này không có khả năng! ** Zổ: tui có cảm giác thú triều như một kiểu chọn lọc “thần tạo” Tôi nhớ đoạn sắp thú triều có cả tộc Hồ và tộc Mèo Rừng đều đến tộc Dực Hổ xin ở nhờ, nhưng sau đó tác giả chỉ nói đên tộc Mèo Rừng mà ko nói đến tộc Hồ. Tôi nghĩ đây chắc là bug, đến xin ở nhờ lúc đầu chắc chỉ có tộc Mèo Rừng thôi. Tôi mới đọc xong tr Dị thế sinh tồn của Trần Liễu, là kiểu xuyên về nguyên thủy, đọc cũng khá hay, mặc dù đoạn cuối thì thời đại đảo lộn tùng phèo.