Mặt Tư Văn trầm như nước, trong lòng ảo não không thôi, bởi vì đối phương là con trai hàng thật giá thật, tính cách lại tốt cho nên anh ở cạnh cậu lâu cũng thường quên mất cậu còn là một giống cái. Vậy nhưng số lần gặp mặt của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao lại cho rằng huynh có tình đệ có ý chứ? Xem ra những thứ như tinh thần buôn chuyện dù là ở thế giới hay chủng tộc nào cũng tồn tại. Nhưng mà, Tư Văn khẽ cau mày, anh nghĩ lần trước anh đã nói rõ ràng với Og, sao anh ta vẫn cho rằng anh thích Vân? Trong lòng Vân cũng không chịu nổi, cậu nhìn ra được rằng Tư Văn không có ý tứ kia với mình. Bản thân cậu cũng biết điều kiện của bản thân, trong bộ lạc cũng không coi là xấu, nhưng cũng không xinh đẹp, những giống đực cường đại sẽ không chọn cậu. Cậu đã từng nghe Sittere nói, một tháng này Tư Văn tiến bộ rất lớn, tuy lực lượng còn có chút thiếu hụt nhưng kỹ xảo rất tốt, nói không chừng có thể trở thành một trong mười đại dũng sĩ của bộ lạc, điều kiện như thế chắc chắn sẽ không chọn cậu. Chỉ là bây giờ bị nói có quan hệ với mình, chắc anh sẽ không vui, đặc biệt còn là do chính mình yêu cầu. Áy náy trong lòng cậu vừa hiện lên, Tư Văn đã chặn ngang suy nghĩ của cậu: “Bọn họ muốn nói sao thì cứ nói thế đi, tôi thích Vân, nhưng em ấy không thích tôi.” Vân kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh, Tư Văn xin lỗi gật gật đầu với cậu. Vân chớp chớp mắt, tuy không biết tại sao Tư Văn lại nói thế, nhưng anh nói vậy chắc là có lí do. Tư Văn nói như thế đúng là có suy nghĩ của riêng mình, theo hiểu biết của anh, giống cái có thể có rất nhiều người theo đuổi, tuy rằng cuối cùng chỉ kết bạn lữ với một người, thế nhưng việc này cũng không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực nào với giống cái, với điều kiện là giống cái này không lăng nhăng. Thế nhưng nếu bị cho rằng hai bên là tình đầu ý hợp, cuối cùng lại không thể kết thành bạn lữ thì đối với cả giống cái và giống đực mà nói đều không phải một việc tốt. Dù sao ở thú thế, thú nhân có gen dã thú lại đơn thuần chủ yếu dựa vào trực giác, xác định rằng nếu lưỡng tình tương duyệt thì nhất định sẽ kết thành bạn lữ, làm bạn cả đời, tình huống giống như ở xã hội hiện đại, yêu nhau mấy năm sau đó tình cảm nhạt dần liền chia tay, đường ai nấy đi cơ bản sẽ không xuất hiện. Nếu bây giờ mọi người đều cho rằng bọn anh lưỡng tình tương duyệt, không bằng anh đặt mình vào địa vị người theo đuổi, anh rất thích giống cái tính cách ôn hòa này, huống chi anh còn nợ cậu một nhân tình, cũng không hy vọng cậu vì anh mà phải nhận tổn thương. Mặt khác, nói như vậy, sau này bọn anh ở chung trong mắt người ngoài là anh đang theo đuổi giống cái này, anh không muốn sau này ở chung còn phải ôm thái độ đực cái phân biệt. Còn việc sau này cậu thích thú nhân khác, Tư Văn nghĩ khi đánh nhau mình hoàn toàn có thể âm thầm nhường nhịn. Quả nhiên, Sitter vừa nghe thế, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là thế nha, tôi đã nói mà, Vân cũng mới gặp anh vài lần, sao lại thích anh được, phải biết là cậu ấy về phương diện này cực khó tính nha.” Nói xong còn thở dài rõ sâu, than thở: “Cũng không biết Vân sẽ thích thú nhân như thế nào, tôi còn muốn cùng cậu ấy cử hành nghi thức bạn lữ mà.” Vân ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần chờ tớ đâu, mau cử hành nghi thức với Og đi thôi, anh ấy đã làm xong nhà rồi, da thú cũng chuẩn bị đầy đủ luôn, khẩn cấp muốn cử hành nghi thức với cậu đấy.” Khóe miệng Tư Văn cong lên, anh thật sự không ngờ, giống cái cá tính ôn hòa tính tình tốt này ngẫu nhiên cũng có lúc sẽ độc miệng như vậy. Sitter lập tức đỏ mặt xù lông, oán giận nói: “Vân, cậu xấu quá à, tớ mới không thèm cử hành nghi thức với Og nhanh như vậy đâu!” Tư Văn mỉm cười, xem ra giữa Og và Sitter còn có sự tình chưa giải quyết, đường tình của tên mặt liệt kia cũng không thuận lợi nha. Hai giống cái cạnh nhau không biết đang thì thầm điều gì, cách đó không xa, một thú nhân đang ngồi xổm cạnh động nước xử lý con mồi, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống, cả vườn đều ấm áp. Chỉ trong ba ngày, tin tức Tư Văn đang theo đuổi Vân đã thay thế tin tức hai người thích nhau trước đây. Việc này không thoát được quan hệ với Sitter, mỗi lần thấy có người đang nói hai người kia thích nhau, cậu sẽ nhảy vào lớn tiếng thuyết minh quan hệ “thật sự” của hai người. Việc đó có thể làm hỏng thanh danh của bạn tốt, cậu sẽ không cho bọn họ nói lung tung đâu. Cho nên Tư Văn tùy ý để người trong bộ lạc cho rằng anh đang theo đuổi Vân, hai người dù có cùng nhau đi làm bẫy mà gặp người khác cũng chỉ bị coi là đương nhiên. Vậy nhưng rất nhanh, phương pháp này đã mang đến tác dụng phụ cho anh. Năm ngày sau, khi Tư Văn vừa săn thú về, bị một giống đực cao lớn hàm hậu ngăn cản ở cửa vào bộ lạc. Tư Văn không hiểu lắm, Og thì đã nhìn ra ngay. Anh trầm mặc đứng ở bên cạnh, nghe được giống đực kia nói: “Tư Văn, tôi muốn khiêu chiến cậu.” Tư Văn nghĩ một lát, sau đó lập tức hiểu được, đây là di chứng của quyết định kia – ở thú thế, giữa những người theo đuổi một giống cái có thể tiến hành quyết đấu, người thất bại sẽ đánh mất cơ hội. Tuy lúc biết quy tắc này Tư Văn rất không đồng ý, tình yêu mà chỉ vì một lần thất bại đã từ bỏ, vậy không phải tình yêu. Nhưng bây giờ gặp tình huống này, Tư Văn chỉ có thể nhìn trời, nhận mệnh mà chấp nhận khiêu chiến của đối phương. Hai thú nhân tìm một chỗ tương đối bằng phẳng trong rừng rậm, rất nhanh liền biến về hình thú, mà lúc này Tư Văn mới biết được, giống đực tên Sơn này có hình thú vậy mà là một con báo gấm. Tất nhiên, từ hình người của anh ta mà nói, bạn sẽ cảm thấy anh ta còn giống một con gấu hơn. Học tập hơn một tháng, Tư Văn đã điều khiển hình thú của mình rất thuần thục, tuy còn chưa mở được cánh – dù sao bạn cũng không thể trông cậy vào một người cực kì sợ độ cao khỏi bệnh trong thời gian ngắn để còn học bay. Tốc độ của báo gấm nhanh hơn hổ có cánh, chỉ là sức lực thì không mạnh bằng. Thầy giỏi tất có trò tốt, kỹ thuật săn bắn của Og rất được, Tư Văn cũng không ngu dốt, cho nên dù thực lực thân mình anh không quá lớn, nhưng thêm kỹ xảo cũng có thể khiến thực lực của anh đề cao rất nhiều – ai bảo những thú nhân này đến giờ vẫn chủ yếu dựa vào bản năng và sức mạnh chứ? Thời gian quyết đấu cũng không dài, kết thúc bằng việc con hổ có cánh đè báo gấm không nhúc nhích, đồng thời đặt móng vuốt ở cổ họng đối phương. Sau khi biến về hình người, người cao to hàm hậu uể oải nói: “Sau này cậu phải đối tốt với Vân.” Anh cảm giác người này rất mạnh, có khả năng sau này sẽ đánh bại tất cả những người cạnh tranh, kết thành bạn lữ với Vân. Tư Văn từ chối cho ý kiến, hai người một trước một sau ra khỏi rừng. Đến cửa rừng ngoài ý muốn phát hiên Og vậy mà đang ở đó chờ anh, như bình thường người này đã đi tìm Sitter. Nhìn Sơn đang ủ rũ, Og khẽ thở phào, mấy ngày này ở chung khiến anh đã coi Tư Văn như bạn bè, dù sao, một người khiêm tốn, biết đúng mực, tính cách lại tốt tất nhiên sẽ dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác. Anh biết thực lực của Sơn, là người nổi bật trong số những người trên trung bình của bộ lạc. Anh tuy cũng biết rõ thực lực của Tư Văn, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên quyết đấu của đối phương, làm một người bạn anh vẫn thấy lo lắng, nhưng bây giờ là thay đối phương vui vẻ, vì vậy khó được mà khen ngợi: “Thực lực bây giờ của cậu không tồi.” Tư Văn thụ sủng nhược kinh nhìn anh một cái, khen ngợi từ miệng vị sư phụ này, còn là khen ngợi rõ ràng như vậy, đúng là còn hiếm hơn so với số lần sao chổi đâm trái đất. Vậy nên anh lập tức cười hì hì nói lời cảm ơn: “Cám ơn.” Hai người vừa vào bộ lạc không được mấy bước liền gặp Sitter đang vội vã chạy tới. Thiếu niên bình thường vốn hoạt bát nhìn thấy họ, lập tức vừa chạy vừa kêu lên: “Tư Văn, anh mau tới chỗ tộc trưởng, tộc trưởng có việc tìm anh.” Tư Văn cả kinh, tộc trưởng tìm anh làm gì? Ở thú thế, tộc trưởng ngoài có sức chiến đấu cường đại, chủ yếu là một loại lãnh tụ tinh thần. Loại người có địa vị giống như người lãnh đạo tối cao này không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là việc lớn. Chẳng lẽ thân thể của nguyên chủ còn có chuyện cần tộc trưởng ra tay? Không đúng, nếu thật sự có, sao lại phải chờ lâu như vậy? Anh bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, có lẽ là việc hố bẫy. Việc này chắc chắn không thể giấu diếm lâu, anh cũng không muốn giấu. Dù sao mùa đông sắp tới, trong bộ lạc nhiều thêm con mồi thì sinh tồn của anh cũng càng được bảo đảm. Còn việc giải thích, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh cũng không tin một người nhờ vào miệng mà sống như anh không gạt được mấy thú nhân nguyên thủy này.