Bữa trưa năm món một canh, thịt kho tàu, tôm bóc vỏ xào mướp xanh, gà kho, mộc nhĩ xào thịt, canh sườn củ cải trắng đều là những món ăn đơn giản. Kĩ năng nấu ăn của Tiết Đồng tuy không được nói là giỏi nhưng so với hắn, thì những món do cô nấu cũng được coi là cao lương mĩ vị. Đồ ăn được bày biện đẹp đẽ trong những chiếc đĩa thủy tinh trong suốt, viền đĩa còn in hình hoa hồng, mỗi món ăn đều nấu vừa phải, trên bàn có đủ bát đĩa rất phù hợp với tiêu chuẩn bữa cơm gia đình. Chén cơm của hắn thường nhiều gấp đôi so với người bình thường, nhưng cũng chỉ bằng sức ăn của một kiện tướng thể dục. Bàn ăn được chuẩn bị xong xuôi, Tiết Đồng tiến ra cửa gọi hắn. Ngoài vườn, hắn đang chăm chú đọc tạp chí, cái đuôi thi thoảng lại vặn vẹo. Tiết Đồng đi đến trước mặt, giọng nói ôn nhu: “ Trạch, ăn cơm.” Đôi mắt hắn nhìn cô trong suốt như dòng nước cao nguyên tháng chín, gật nhẹ đầu ‘ Uhm ‘ một tiếng. Đối với bữa cơm trưa hôm nay, hắn rất hài lòng, những món ăn trên bàn đầy đủ màu sắc khiêu khích vị giác của hắn. Nhận chén cơm từ tay Tiết Đồng, hắn bắt đầu ăn từ món rau xào. Dù sao cơm Trung Quốc cũng khác với đồ ăn phương Tây, Tiết Đồng không thể ngồi phía cuối bàn* đối diện với hắn, như vậy sao có thể ăn cơm? Đắn đo một hồi, Tiết Đồng đánh liều đi tới phía tay trái hắn ngồi xuống. Cho dù đang trong bữa ăn, nhưng Tiết Đồng vẫn cảm thấy bất an, nghĩ về lai lịch của hắn không khỏi hiếu kì, tại sao hắn không giống những người khác, cũng không phải là sản phẩm thí nghiệm của các nhà khoa học. Tuy rằng khu biệt thự bị bao quanh bởi lớp tường cao lớn nhưng hắn hoàn toàn có thể tự do đi lại. Nguyên nhân gì khiến hắn tự nhốt mình trong biệt thự, cô lập với thế giới bên ngoài?. Nhưng nếu ra thế giới bên ngoài thì sao chứ, người khác sẽ dễ dàng nhận thấy sự khác biệt của hắn. Rất nhanh, hắn sẽ bị đưa tới phòng khoa học trở thành vật thí nghiệm, bị tiêm thuốc, cắt thành từng miếng từng miếng. Tầm mắt của Tiết Đồng vẫn chưa rời khỏi hắn, tâm tư đang suy nghĩ thì bất ngờ hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau trong bầu không khí tĩnh lặng. Ánh mắt của hắn như mũi tên đâm thủng mạch suy nghĩ của Tiết Đồng, khiến cô không khỏi chột dạ, giống như kẻ vừa làm việc xấu bị bắt tại trận, hoảng hốt đến mức thức ăn trong miệng bị nghẹn lại, Tiết Đồng ho sặc sụa: “ khụ khụ “. Tiếng ho của Tiết Đồng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng bếp. Thấy Tiết Đồng ho khan, con ngươi của hắn trở nên đen thẫm, lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cổ họng bị nghẹn trở nên nóng rát, cô vội vàng bưng chén nước lên uống mấy ngụm. Trong đầu, Tiết Đồng đang cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình. Hiểu được hành động vừa rồi của mình có chỗ không phải, Tiết Đồng cúi đầu nói: “ Xin lỗi.” Vốn dĩ, người xin lỗi phải là hắn, nếu không vì hắn bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thì cô cũng không ho khan đến rát cả họng. Hắn không trả lời, chỉ tập trung vào món ăn trên bàn. Vất vả lắm mới tạo được mối quan hệ với hắn, nghìn lần không thể để hắn thấy cô có ý định bài xích. Tiết Đồng phải nghĩ cách lấy lòng, thấy hắn có vẻ ăn ngon, cô liền gắp miếng sườn bỏ vào bát của hắn: “ Ăn sườn đi.” Hắn không từ chối miếng sườn trong bát nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không đợi phản ứng tiếp theo của hắn, Tiết Đồng ấp úng mở miệng: “ Chuyện kia ... cảm ơn anh đã cho tôi ở lại đây.” Hắn thu hồi ánh mắt: “ Vừa hay, thiếu người nấu cơm.” Không sai, hàng ngày hắn đều tự mình nấu cơm, Tiết Đồng nhanh miệng hứa hẹn: “ Tôi sẽ cố gắng làm hết sức.” So với việc bị coi là đồ chơi thì việc nấu cơm cho hắn đúng là một đãi ngộ vô cùng tốt. Cô phải sống sót như thế mới có hy vọng trở về. Cúi đầu ăn miếng cơm, Tiết Đồng lại ngẩng lên nhìn hắn, mang theo nụ cười ôn hoà, nhẹ giọng hỏi: “ Anh tên là Trạch sao?”. Dù sao tên có một chữ cũng rất kì quái, đương nhiên, với hắn thì chẳng có gì là lạ nhưng cô vẫn hỏi. Hắn không trả lời, tiếp tục ăn cơm, ngay cả ánh mắt cũng tỏ thái độ lười nhác không muốn nhìn Tiết Đồng. Điều này khiến cô vô cùng xấu hổ, cúi đầu vầy bát cơm. Trên bàn, mỗi đĩa còn lại rất ít thức ăn, hắn đang ăn nốt cơm với canh, những món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị của hắn. Ăn xong, hắn đặt bát xuống bàn, nhìn Tiết Đồng: “ Bữa tối, vẫn ăn thịt bò, nấu nhiều một chút.” Tiết Đồng gật đầu: “ Được, về sau anh muốn ăn gì cứ nói với, tôi sẽ cố gắng làm.” Cô đứng dậy thu dọn bát đũa, định mang đi rửa thì nghe được tiếng hắn từ đằng sau: “ Long Trạch.” Tiết Đồng sửng sốt, hắn vừa nói hắn tên là Long Trạch, hóa ra hắn cũng có tên họ đầy đủ, danh xứng với thực rất hợp với con người hắn. Xem ra hắn cũng có tiếp xúc với những người khác, chỉ là không thường xuyên. Nếu không, sao hắn có thể ở trong khu biệt thự hoành tráng thế này, không biết ai đã xây cho hắn, chỉ cần nhìn vào sự xa hoa của nó cũng hiểu không phải dạng tầm thường. Có thể mua được hòn đảo xây biệt thự thì việc mua đến 10 Tiết Đồng cũng chỉ là chuyện nhỏ, kẻ đứng sau lưng hắn hẳn phải là người rất có thế lực. Nghĩ đến đây, Tiết Đồng lại nhớ đến cha mẹ của mình, họ chỉ là dân lao động bình thường, để nuôi được cô cũng trải qua không ít vất vả. Nhìn những bong bóng xà phòng căng tròn rồi biến mất trong bồn rửa bát, sống mũi cay cay, cuộc sống của mình tựa như bọt xà phòng, hư ảo bất định. Bát đũa rửa xong, Tiết Đồng quay lại phòng bếp dọn dẹp, sau đó tới phòng khách, hiện tại hắn cần một người lau dọn, để được sống thì cô phải cố gắng làm tốt bổn phận của mình. Không tìm được cây lau nhà, Tiết Đồng không ngại quỳ gối xuống dưới sàn lau dọn cẩn thận mọi ngóc ngách, tiêu tốn quá nhiều sức lực trong việc dọn dẹp toàn thân Tiết Đồng dần nóng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tại phòng khách, Long Trạch ngồi trước màn hình LCD cỡ lớn xem chương trình “ Thế Giới Động Vật”. Thỉnh thoảng hắn chuyển đuôi sang chỗ khác để tiện cho Tiết Đồng lau dọn, ngẫu nhiên nói: “ Chỗ đó chưa sạch.” Theo hướng đuôi của hắn chỉ, Tiết Đông vội vàng đi tới lau, mặc dù đuôi hắn dài hơn 10 mét nhưng vô cùng linh hoạt, có thể cử động theo ý muốn. Tiết Đồng nhìn đuôi của hắn có chút sợ hãi, đuôi cuộn tròn lại thành từng vòng, thi thoảng ngoe nguẩy, nhìn thấy nó đang ở gần mình, Tiết Đồng cố gắng tránh đi để không chạm phải.