Trên kênh truyền hình kinh tế, hình ảnh người đàn ông anh tuấn hiện ra trước mắt Tiết Đồng, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, trên người toát lên vẻ hào quang lãnh đạm quen mắt kia chính là Long Trạch! Ngay cả ánh mắt của người dẫn chương trình vẫn luôn dán chặt trên người Long Trạch, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ: “ Lại thắng! Lại là Long Trạch! Không thể tin được, Long Trạch đã thắng liên tiếp ba vòng.” Người dẫn chương trình kích động nói không ngừng, giọng mỗi lúc một lớn, càng nói càng phấn khích: “ Chính là người thần bí, Long Trạch!. Anh ta đánh đâu thắng đó, không có gì cản được bàn tay của Long Trạch, người mang trong mình dòng máu của hoàng tộc Phần Lan. Một người có thân thế bí ẩn, chỉ biết anh xuất hiện vào ba năm trước, được mệnh danh là “ Đổ Thần* “ bách chiến bách thắng. Cũng là người đã tạo nên kì tích mới trong giới đổ thần.” (*) "Đổ" (賭) là đánh bạc. "Thần" (神) là thần linh. "Đổ Trường" là sòng bạc (casino). "Đổ Thần" là Thần Cờ Bạc! Người dẫn chương trình tiếp tục hết lời khen ngợi Long Trạch, cầm chiếc mic tới gần hắn, đôi mắt ngập trong sùng bái: “ Đổ Thần, thắng ba lần liên tiếp, hiện tại cảm nghĩ của anh là gì?.” Long Trạch khó chịu liếc mắt nhìn người bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng: “ Không có gì để nói.” Vẻ phiền chán hiện rõ trên khuôn mặt của Long Trạch: “ Tôi phải trở về.” Nói xong, hắn lạnh lùng bước tiến về phía cửa chính. Vài người vệ sĩ bám sát theo Long Trạch, còn thấy bóng dáng của Trang Lăng, người bên ngoài cửa không ngừng hò hét tên hắn, cũng thấy được vẻ ganh tị của những bại tướng dưới tay Long Trạch đang nhìn hắn đầy vẻ căm tức. Tiết Đồng nhìn chăm chú vào hình ảnh trước mắt, liếc mắt đọc dòng chữ in đậm bên dưới: “Cuộc thi Đổ Thần lần này có tổng giá trị giải thưởng lên tới 5 triệu đô la đã thuộc về tay Long Trạch, thắng liên tiếp trong ba vòng, một kì tích mới trong giới Đổ Thần. Tập đoàn kinh tế Trình Thị trước nay đều giữ kín về thân phận của người tên là Long Trạch, từ chối mọi lời mời phỏng vấn, thông tin duy nhất được tiết lộ anh ta mang trong mình một phần tư dòng máu hoàng tộc Phần Lan. Ba năm trước đây, tập đoàn Trình Thị bất ngờ xuất hiện trong giới Casino, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, từ Ấn Độ cho tới Nhật Bản, tàn sát khắp nơi.” Người dẫn chương trình nữ tiếp lời: “ Long Trạch không chỉ am hiểu về pocker, mà ngay cả mạc chược, xúc xắc… anh ta đều là cao thủ số một. Long Trạch hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Đổ Thần. Đối với thân phận của Long Trạch khiến nhiều người tò mò nhưng vẫn chưa tìm được đáp án, chỉ biết anh ta mang dòng máu hoàng tộc, không có tin đồn tình ái.” “ Chính là vì vị Đổ Thần này luôn ở trong nhà, hành tung cẩn mật, nghe nói tính tình không được tốt lắm.” “Cái này gọi là chững chạc, là hình mẫu trong mơ của phái nữ!.” Người dẫn chương trình nữ đính chính. “Tháng sau sẽ tổ chức cuộc thi cấp thế giới, Long Trạch đã chiến thắng hai lần, liệu ngôi vị chiến thắng năm nay lại thuộc về Long Trạch?.” Người dẫn chương trình nam đặt câu hỏi. “ Tôi tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của Long Trạch.” Giọng nữ trả lời. “ Trước mắt khó có thể nói được ai thắng ai thua, bởi vì năm nay còn có nhiều cao thủ khác tham gia đều được mệnh danh là bàn tay vàng. Trận đấu vào tháng sau quả thực rất đáng mong đợi.” …. Long Trạch có thể trở thành Đổ Thần, Tiết Đồng không cảm thấy lạ, tốc độ của hắn nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa hắn cũng không phải là người thường. Có đôi khi Long Trạch hành động nhanh tới mức cô không bắt kịp mắt, nhưng nay lại biết được thân phận của hắn cao quý của hắn, cô không khỏi ngạc nhiên, ngẫm lại Tiết Đồng muốn phản bác lại lời lẽ tung hứng của người dẫn chương trình: “ Cái gì mà mang trong mình một phần tư dòng máu hoàng tộc Phần Lan chứ!Hắn là người rắn!.” Trên kênh kinh tế của thành phố Y. Người dẫn chương trình nói tiếp: “ Long Trạch lần thứ ba trở thành Đổ Thần, chiến thắng này đối với tập đoàn Trình Thị - Trình Thiên mang lại ý nghĩa vô cùng to lớn. Mặc dù chỉ mới mở rộng thị trường vào thành phố Y được ba năm, nhưng thế lực của Trình Thị mỗi ngày một lớn dần, tin chắc ngày mai cổ phiếu của Trình Thị sẽ tăng vọt.” “ Người đứng đầu Trình Thị năm ấy chỉ ba mươi tuổi nhưng đã một tay giúp công ty vượt qua nguy cơ phá sản trở thành tập đoàn đứng đầu trong thành phố Y. Sau đây là cuộc phỏng vấn độc quyền …” Màn hình TV xuất hiện gương mặt của đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn qua cũng thấy được hình ảnh của người đàn ông thành đạt: “ Mọi người đều biết, Long Trạch không tiếp nhận phỏng vấn, thiên tài thường có tính khác người … Trình Thị là xí nghiệp đứng đầu thành phố Y, về sau …” Trang Lăng đứng ở phía sau, xung quanh phóng viên bâu kín lấy Trình Thiên không rời nửa bước, gia tộc họ Trình vốn có thế lực trên thương trường, nay Trình Thiên lại tiếp tục một tay che trời tại thành phố Y, thế lực quả thực không thể coi thường. “ Trình Thiên “. Tiết Đồng nhắc lại tên của hắn, hóa ra hắn chính là người đứng sau lưng của Long Trạch. Thành phố Y nằm gần biển, là vùng kinh tế trọng điểm của đất nước, tại đây cũng nổi tiếng là chốn vui chơi đốt tiền của những kẻ có tiền, những sòng bạc được mở ra bởi thế lực ngầm luôn là địa điểm thu hút bậc nhất tại thành phố Y. Đối với con người Trình Thiên, có thể mở được sòng bạc tại thành phố Y, xem ra hắn cũng là người của hai giới hắc bạch, cùng với gia sản khổng lồ của mình, có điều gì mà Trình Thiên không dám làm. Tiết Đồng không khỏi than thầm. Trước khia, cuộc sống của Tiết Đồng khá đơn giản, chỉ bình lặng qua ngày. Chưa bao giờ có nghĩ rằng mình có ngày sẽ được ở nhà lớn, sống cuộc sống không lo nghĩ về tiền bạc, thế nhưng nhìn cách mà Long Trạch kiếm tiền thay cho Trình Thiên cô cũng biết con người này hùng mạnh đến đâu. Nếu hắn muốn giết ai dễ dàng như di chết một con kiến. Tiết Đồng nhìn khuôn mặt Trình Thiên trong tivi, thấy được vẻ tự tin tràn ngập trong đôi mắt sắc lạnh của hắn, trên người hắn tỏa ra khí khách hơn người, nếu so với Long Trạch hắn hoàn toàn là hai người đối nghịch. Cho dù Long Trạch có tức giận đến đâu, hắn cũng không toát ra vẻ chết chóc, nhưng con người Trình Thiên lại cho thấy hắn là người thâm sâu khó lường ngay cả khi hắn nở nụ cười xã giao. Long Trạch là thủ hạ đắc lực của Trình Thiên, chỉ cần thắng vài ván bài đã đem lại mối hời lớn cho Trình Thị, chẳng trách mà Trình Thiên lại đối xử khách khí với Long Trạch đến vậy. Tiết Đồng nhớ lại trước đây, Long Trạch từng nói với cô: “ Cô đã thấy hình dáng của tôi, cho dù tôi để cô đi thì người khác cũng sẽ không buông tha cho cô.” Cuối cùng Tiết Đồng cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy, cho dù Long Trạch để cô đi thì Trình Thiên tuyệt đối sẽ không để cô tồn tại trên cõi đời này. Thân phận của Long Trạch không dễ để người ngoài như cô biết được, hơn nữa lại có thể an toàn rời đảo được mang theo bí mật lớn đến như vậy, chuyện đâu đơn giản như vậy, hắn không thể để bất cứ ai có cơ hội tiết lộ thông tin trợ thủ đắc lực của Trình Thiên là một nhân xà! Tiết Đồng cũng biết Long Trạch không chỉ ra ngoài đánh vài ván bài với tốc độ nhanh như chớp của Long Trạch, hắn còn có thể làm được nhiều việc to lớn hơn thế, mấy năm nay Trình Thiên luôn bành chướng thế lực của mình, để ngồi lên vị trí lão đại của thành phố Y tuyệt đối không hề dễ dàng. Đối mặt với những nhân vật tầm cỡ như vậy, khả năng trở lại cuộc như trước đây của Tiết Đồng đã sớm đặt dấu chấm hết. Tivi tiếp tục chiếu tin tức về tập đoàn Trình Thị cùng với ông chủ tiếng tăm lừng lẫy là Trình Thiên, trước đây Tiết Đồng không mấy chú ý đến tin tức của thành phố Y, dù sao cũng cách thành phố cô sống quá xa, nào ngờ bây giờ cô lại đang sống dưới bầu trời của thành phố Y. Tiết Đồng cười nhạt, quan tâm đến những điều này có ích gì? Dù sao cô cũng chỉ là món đồ chơi trong tay chúng! Nhìn trên màn hình tivi hiện lên khuôn mặt Long Trạch, khuôn mặt anh tuấn ấy hiện rõ vẻ phiền chán, nơi nào càng náo nhiệt càng khiến hắn khó chịu. Nhưng thấy hắn xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, lại thấy được rõ vẻ cao quý và vẻ huyền bí của Long Trạch. Quay tròn trong vòng xoáy suy nghĩ về Long Trạch, Tiết Đồng tắt tivi ra vườn hoa đi dạo, cho dù ở đây có người hay không cũng không ảnh hưởng đến những khóm hoa tươi khoe sắc dưới nắng. Tính nhẩm thì Long Trạch rời khỏi biệt thự cũng được bốn ngày, chắc công việc của hắn cũng đã hoàn thành xong, sẽ sớm trở về. Hai ngày này Tiết Đồng có vẻ tiều tụy, cô trở lại phòng nhìn tờ thực đơn lần trước Long Trạch muốn cô nấu, chọn ra vài món đơn giản rồi bắt tay vào nấu thử, dù sao cuộc sống vốn đã nhàm chán nên tìm việc để giết thời gian, hay đơn giản là cô muốn làm tốt bổn phận của mình, sống sót là điều quan trọng nhất. Ngày hôm sau, ăn xong bữa trưa Tiết Đồng ở phòng bếp rửa bát nghe thấy tiếng cửa chính nặng nề phát ra tiếng, Tiết Đồng bỗng đông cứng cả người, vội chạy ra cửa lén nhìn về phía cửa chính, cô muốn biết ai lại đến biệt thự vào lúc này, chỉ khi trong mắt hiện lên vẻ hiên ngang quen thuộc Tiết Đồng mới buông lỏng tinh thần xuống, yên tâm quay trở lại bếp. Long Trạch cởi áo khoác ngoài, tùy tiện xắn tay áo sơ mi, trên trán có vài sợi tóc lộn xộn xem ra hắn có vẻ mệt mỏi. Tiết Đồng quay trở lại phòng khách, nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh đã trở về, có mệt hay không?.” “ Vẫn tốt.” Long Trạch thấy Tiết Đồng đang đeo găng tay cao su dính bọt xà phòng, nhìn cô hỏi: “ Em đã ăn trưa?.” Tiết Đồng không trả lời, hỏi ngược lại Long Trạch: “ Anh vẫn chưa ăn?.” Long Trạch dựa người vào sofa: “ Chưa, định trở về mới ăn.” “ Tôi lập tức đi nấu, vài món đơn giản thôi, rất nhanh.” Tiết Đồng chạy nhanh vào bếp. Giải quyết xong công việc, Long Trạch gấp rút trở về đảo, cơm cũng chưa ăn, ngủ cũng không đủ giấc, hắn đưa tay day day trán, ngồi trên sofa nhìn Tiết Đồng bận rộn, Long Trạch bất giác nở nụ cười. Tiết Đồng ở trong bếp luôn tay xào nấu các món ăn, trên tay cô vẫn cầm chiếc xẻng gỗ quay đầu thấy Long Trạch đi vào: “ Không nghĩ anh lại trở về sớm như vậy, tôi nghĩ sớm nhất mai anh mới về đảo.” “ Muốn về sớm để nhìn thấy em, em ở đây một mình chắc rất chán.” Long Trạch ôm Tiết Đồng từ phía sau, giọng điệu có chút hờn dỗi: “ Vốn tưởng về sẽ ăn cơm cùng em, đều tại bọn họ làm hỏng hết.” Giọng nói của Long Trạch nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua cuốn theo mọi phiền não của Tiết Đồng trong thời gian hắn đi vắng, mỗi khi Long Trạch ở bên cạnh đều khiến cô tìm được cảm giác an toàn, không còn cảnh lúc nào cũng sống trong tình trạng nơm nớp đề phòng. Nghĩ như vậy, chẳng lẽ càng ngày cô càng dựa dẫm vào Long Trạch hay sao?. Đang trầm tư suy nghĩ thì bên cạnh lại nghe được tiếng Long Trạch: “ Không cần, cứ thế bỏ vào.” Tiết Đồng xắn ống tay áo, đem miếng thịt băm cho vào chảo nóng, trong chảo đổ hơi ít dầu nên khi cho thịt vào liền cháy cạnh dầu bắn ra ngoài, Long Trạch đứng đằng sau nhắc nhở cô: “ Cẩn thận nóng.” Chỉ câu nói bình thường của Long Trạch nhưng lại đem lại cảm giác ấm áp đến nao lòng, Tiết Đồng nói nhỏ: “ Tôi sẽ cẩn thận.” Nhìn thức ăn trong chảo chín vàng, cơm cũng đã chuẩn bị xong: “ Anh ăn cơm trước đi, tôi đi làm thêm món xào.” “ Đừng làm, như vậy được rồi.” Long Trạch vươn tay tắt bếp, kéo kéo ống tay áo của Tiết Đồng: “ Buổi tối nấu bù cũng được.” Trên bàn ăn, Tiết Đồng định đứng dậy giúp Long Trạch bới cơm nhưng hắn lại từ chối, tự mình đứng dậy: “ Em cứ ngồi xuống đi.” Long Trạch bưng đĩa đồ ăn từ bếp ra rồi liếc nhìn cô: “ Sao vậy, mới đi có vài ngày sắc mặt em đã tiều tụy đến thế này?.” “ Thế sao?” Tiết Đồng thản nhiên nói: “ Nhưng tôi thấy anh trên tivi.” “ Ở nhà một mình có phải rất buồn chán?.” Tiết Đồng trả lời ngắn gọn: “ Rất tốt.” Long Trạch nhìn cô, vốn muốn nói cô lên lầu nghỉ ngơi, nhưng lại không nỡ nói ra, hắn vội vã trở về để gặp cô, không muốn Tiết Đồng cô đơn một mình ở trong biệt thự. Rất nhanh, Long Trạch đã ăn xong cơm cũng không để Tiết Đồng dọn dẹp mà kéo cô ngồi trên sofa: “ Tôi có mang quà về cho em.” Tiết Đồng kinh ngạc nhìn Long Trạch. Long Trạch lật phía dưới áo vest lấy ra túi giấy bên trong đựng hộp hình vuông, từ lúc trở về biệt thự hắn vẫn luôn cầm trên tay, nhưng do bị áo vest đè lên nên Tiết Đồng mới không chú ý tới. Hắn đưa túi giấy cho Tiết Đồng: “ Nhìn xem có thích hay không.” Tiết Đồng nhận túi giấy, bên trong là một hộp vuông nhung, khi mở nắp hộp cô có vài phần hoảng hốt. Bên trong hộp được lót một lớp vải nhung màu đen, nổi bật là chiếc dây chuyền nạm đá kim cương, mặt dây là một viên kim cương màu hồng bên cạnh là những viên kim cương trắng nhỏ được đính tỉ mỉ xung quanh vô cùng tinh xảo, xung quanh tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn sơ qua cũng biết là hàng đắt tiền, kiểu dáng thiết kế độc đáo lộng lẫy khiến ai nhìn vào cũng không nỡ rời mắt. Thấy Tiết Đồng mở to đôi mắt nhìn món quà trước mắt, Long Trạch rất hào hứng, nhấc môi nói: “ Hóa ra con gái đều thích quà như vậy. Tôi thấy phụ nữ bên cạnh Trình Thiên lúc nào cũng đòi mua mấy thứ này, nghĩ rằng em cũng sẽ thích.” Thấy nhà thiết kế trang sức đang ra sức giới thiệu món hàng mới cho Trình Thiên, Long Trạch ở bên cạnh nghe thấy rất vô vị, nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ hấp dẫn của mấy món hàng trang sức kia. Không hiểu sao phụ nữ lại chết mê chết mệt vì chúng, nhà thiết kế trang sức dào dạt cảm xúc nói: “ Sợi dây này có tên gọi “ Thiên Sứ Tình Yêu “ tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, chủ yếu được làm bằng kim cương, đại diện cho sự hoàn mĩ thuần khiết …”. Thấy người thiết kế trang sức như một cái máy nói bên tai, Long Trạch chỉ nhớ rõ hắn đã đề cập đến sự thuần khiết và hoàn mĩ, rất giống với Tiết Đồng, hắn liếc mắt nhìn người thiết kế trang sức: “ Đúng như vậy sao.” Trình Thiên cầm sợi dây trên tay: “ Cậu vốn không hiểu, đối với chúng ta đúng là chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với phụ nữ thì đây chính là món quà chí mạng đối với họ. Phụ nữ thường thích ánh hào quang, nếu cậu tặng cho họ, khẳng định đám con gái dù có chết cũng sẽ bám chặt cậu không buông. Sợi dây này cũng không phải có tiền là dễ mua được.” Long Trạch cảm thấy Trình Thiên nói cũng đúng, Tiết Đồng thích những vật sáng bóng, ví dụ như vỏ sò, không nghĩ ngợi nhiều Long Trạch vươn tay lấy sợi dây từ tay Trình Thiên, nhàn nhạt nói: “ Vậy tôi lấy sợi dây này, trừ vào tài khoản của tôi.” Trình Thiên tỏ vẻ bất mãn: “ Tôi đặt riêng thiết kế sợi dây này, sao cậu lại lấy đem đi tặng cho người phụ nữ của cậu?. Nếu thích tôi sẽ bảo người làm cho cậu sợi dây khác.” “ Tôi lấy cái này.” Long Trạch cầm chiếc hộp trang sức bước ra cửa chính, bỏ lại Trình Thiên đang gầm gừ với người thiết kế trang sức ở trong phòng. Xem ra lời nói Trình Thiên rất chính xác, ánh mắt Tiết Đồng vẫn không rời khỏi sợi dây chuyền, hắn còn thấy khóe miệng cô cong lên, có chút hãi hùng, có chút vui sướng.