Ngày hôm sau, Tô Sách vì cảm thấy ngứa ngứa mà tỉnh lại. Có cái gì đó liếm tới liếm lui trên cổ cậu, hơn nữa cảm giác quyến luyến trên động mạch làm cậu có ảo giác bị mút mạnh. Lúc mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng màu vàng sáng chói, có chút quen mắt nhưng càng nhiều hơn chính là xa lạ… Tô Sách nhớ ra, cậu đã kết hôn với Thản Đồ. Chẳng lẽ Thản Đồ biến thành hình thú sao… Không đúng, nếu hình thú mà nằm úp sấp như vậy nhất định sẽ đè chết cậu. Nhưng nhịp tim cậu vẫn có chút hỗn loạn vì đối phương đang làm loạn trên người mình, vừa nhấc đầu thì Tô Sách thấy rất rõ, này không phải chính là Thản Đồ sao! Thản Đồ đang liếm loạn trên người cậu, vốn chỉ là chúy bản năng của thú nhân lưu lại, nhưng hiện tại bị bầu bạn vừa vặn bắt gặp làm y có chút ngượng ngùng. “A Sách, ngươi tỉnh a…” Thản Đồ gãi gãi đầu, sợi tóc vàng theo động tác của y mà rũ xuống, thoạt nhìn thực chói mắt. Cánh tay Tô Sách giật giật, chống giường ngồi dậy, thắt lưng vẫn còn bủn rủn không thể động đậy, Thản Đồ thấy vậy, vội vàng sáp qua giúp đỡ, ôm Tô Sách vào lồng ngực mình hảo hảo che chở. Thản Đồ sờ đông sờ tây: “A Sách, ngươi có đau không, có khó chịu không?” Tô Sách cảm thấy bản thân giống như bị xe tải nghiền qua người, chính là mặt sau, nơi phải tiếp nhận cũng không đau đớn, cũng không có cảm giác tê dại, đưa tay sờ soạng một chút, ngay cả máu cũng không có… Nói cách khác, hôm qua kì thật cậu căn bản không bị thương. Ở thế giới kia, mặc dù cậu không phải đồng tính nhưng cũng biết một chút thường thức. Bình thường bên dưới lần đầu tiên tiếp nhận có thể sẽ bị thương, hơn nữa Thản Đồ bình thường thoạt nhìn có chút lỗ mãng, Tô Sách đã sớm làm tốt chuẩn bị… Nhưng giống như hoàn toàn không có việc gì? Chẳng lẽ này cũng là kết quả của việc thay đổi thể chất sao… Nếu đúng vậy thì thật tiện, giảm bớt vấn đề phải bảo dưỡng sau này. Vì thế, Tô Sách lắc đầu: “Ta không sao.” Đối tượng mới kết hôn của mình quả thật mỗi khi xúc động thì tính tình căn bản không thể không chế, bất quá tối hôm qua cậu cũng không phải không có hưởng thụ, ân, kì thực cảm giác cũng không tệ lắm. Nếu về sau cứ như vậy, cậu cũng không chán ghét. Cảm giác bị ôm chặt… tốt lắm. Giống như vĩnh viễn sẽ không còn một mình nữa. Thản Đồ thấy Tô Sách không có chút gây khó dễ nào liền lén lút thở phào. Phải biết, sáng nay y thấy A Sách ngủ nặng nề như vậy trong lòng quả thực bị dọa nhảy dựng. Nhưng lúc phản ứng ra người hại A Sách mệt đến như vậy chính là mình thì lập tức chột dạ. Sau đó A Sách cứ ngủ mãi, thân hình xinh đẹp trần trụi lộ ra ngoài làm y có chút kích động. Cũng may vì sợ nếu làm nữa Tô Sách sẽ chịu không nổi nên thật vất vả mới nhịn xuống, sau đó chỉ đành gặm cắn người A Sách đến phát nghiện, còn bị A Sách quơ được… Cũng may A Sách không tức giận. Thật sự tốt quá. Thản Đồ ngẫm lại, lúc trước y thường xuyên thấy giống đực cùng giống cái kết hôn, tên kia vì đêm tân hôn kích động quá mức nên sáng sớm hôm sau đã bị đá xuống giường, qua một tháng sau mới được cho phép bò lên. Kia đúng là không hay ho! Thản Đồ run lên một chút, y kiên quyết không cần lâu như vậy mới được nếm hương vị của A Sách! Rõ ràng thoải mái như vậy… Tô Sách không biết Thản Đồ suy nghĩ gì, sắc mặt cư nhiên đổi tới đổi lui, cảm thấy có chút buồn cười, cậu nhìn Thản Đồ hiện giờ một đầu tóc vàng ươm sáng rực, hệt như màu lông của y, phi thường dễ nhìn. Vì thế có chút nhịn không được sờ soạng một phen, cảm giác vẫn còn rất thô cứng nhưng cảm giác lại rất tuyệt. Thật giống như một loại tơ lụa cứng. Thản Đồ cười hắc hắc mặc Tô Sách thưởng thức, cảm thấy có thể làm bầu bạn vui vẻ tốt lắm. Tô Sách nghịch một lát, nhịn không được mở miệng hỏi: “Thản Đồ, tóc ngươi… sao lại biến đổi màu sắc?” Cậu nhớ rõ hôm qua vẫn còn là màu nâu đậm. Thản Đồ chớp mắt mấy cái, đỏ mặt. … Này xem là thẹn thùng hay xấu hổ? Sự thực chứng minh này là thẹn thùng. Thản Đồ có chút ngượng ngùng nói: “Sau khi kết hôn… sẽ thay đổi…” Mất thật nhiều khí lực Tô Sách mới hiểu ra, hóa ra giống đực thú nhân có hình các loại mãnh thú như sư tử hổ báo, trước khi kết hôn cho dù trưởng thành vẫn bị cả tộc đàn xem là ‘ấu tể’, nhưng kết hôn rồi—— chính là sau khi kết hợp với một người khác, màu tóc sẽ biến hóa giống như màu sắc da lông. Thản Đồ nói xong thì hơi nghiêng đầu, có chút khẩn trương hỏi: “A Sách, ngươi chán ghét sao?” Tô Sách lắc đầu, lộ ra nụ cười mỉm: “Không, ta thực thích.” Thản Đồ lập tức cao hứng, nhưng khi tầm mắt y chuyển qua thân hình trần trụi của Tô Sách thì ánh mắt nhất thời dựng thẳng. Bầu bạn so với những giống cái bình thường càng trắng thêm một chút, làn da phủ đầy những vết hôn đỏ hồng loan lổ sau trận điên cuồng đên qua—— thậm chí còn có vài vết bầm xanh, còn có hai điểm nhỏ sưng đỏ trước ngực, cảnh đẹp dễ dàng kích thú tính trong lòng giống đực. Nhìn nhìn một hồi, tay Thản Đồ liền mò tới túm lấy một điểm nhỏ sưng đỏ mà vân vê, ngắt nhéo… Tay kia cũng theo xu thế bắt đầu di động. Nhưng động tác của y bị Tô Sách đưa tay đè lại. Giống đực vừa mới nhấp nháp qua mùi vị thơm ngon có điểm luyến tiếc, y nhìn bầu bạn, thẳng thắn nói: “A Sách, ta muốn tiến vào.” Nói xong liền đổi hướng sờ soạng phía sau. Tô Sách lắc đầu: “Không được.” Cơ thể Thản Đồ cứng lại, ánh mắt nhìn Tô Sách lộ ra ủy khuất. Tô Sách cũng sửng sốt. …Người này đang giả vờ đáng thương sao? Được rồi, Tô Sách thầm thở dài trong lòng. Người cao lớn này giống như đã tìm được điểm yếu của cậu, cậu vốn không có sức chống cự với vẻ mặt đáng thương của động vật hoang dại, mà Thản Đồ lại là người cậu quyết định chung sống cả đời, đương nhiên lại càng thương tiếc. Chính là—— Không thể dưỡng thành thói quen xấu cho y. Tô Sách quay đầu lại nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã lên cao, những chuyện kia tuyệt đối không thể làm vào ban ngày! Vì thế cậu thoáng dùng sức vịn chặt tay Thản Đồ: “Thản Đồ, ban ngày không được.” Ánh mắt Thản Đồ nhanh chóng ảm đạm, mái tóc vàng ươm kia tựa hồ cũng không còn sáng bóng. Thật sự là bó tay a… Tô Sách thở dài, vươn tay lên xoa xoa đầu y: “Thản Đồ, buổi tối tùy tiện ngươi thế nào cũng được, nhưng ban ngày thì không.” Kì thực cậu cũng hiểu có chút quá đáng, theo địa cầu thì khoảng thời gian này hẳn là ‘tuần trăng mật’ của bọn họ, cho dù làm việc kia nhiều một chút cũng không sao. Chẳng qua cậu mới tới bộ lạc không lâu, cần phải nhanh chóng dung nhập, hơn nữa phải mau chóng để cuộc sống gia đình của bọn họ đi vào quỹ đạo. …Buổi tối đi. Buổi tối sẽ bồi thường y. Thản Đồ nghe thấy mấy chữ ‘tùy tiện ngươi’, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng vận lập tức có sức sống. A Sách không phải không thích y làm, mà bởi vì cậu cảm thấy thói quen không tốt a… Ân, y sẽ nghe theo lời A Sách. A Sách làm cái gì cũng đúng. Lúc giống đực đang tự quyết tâm thì Tô Sách tưởng y vẫn còn suy sụp, nghĩ nghĩ một chúy, quyết định trấn an bầu bạn của mình: “Thản Đồ, chúng ta xuống ăn cơm thôi.” Thản Đồ đương nhiên nói: “Hảo.” Sau đó Tô Sách còn nói thêm: “Chờ cơm nước xong… chúng ta lên núi hẹn hò đi.” Trong nhà bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu trồng trọt, vì thế hẳn nên đi kiếm chút rau dại, mặc khác cậu cũng muốn tìm đồ gia vị. Thản Đồ cao hứng phấn chấn đáp ứng: “Được rồi, chúng ta đi hẹn hò!” Nhưng lập tức phản ứng lại, gãi đầu hỏi: “Bất quá A Sách, hẹn hò… là cái gì?” Tô Sách sửng sốt, mỉm cười: “Hẹn hò chính là hai người ở cùng một chỗ, dạo chơi ở những nơi có phong cảnh đẹp một chút.” Chỗ đẹp sao… Thản Đồ thầm nghĩ, kia lúc hẹn hò mình có thể dùng hình thú đi săn cho A Sách xem, nếu có thể càng hấp dẫn a Sách hơn thì tốt rồi. Y nghĩ một chút, kết hôn quả nhiên không giống lúc xưa, A sách so với trước kia còn ôn nhu hơn… cũng càng thích mỉm cười hơn. Như vậy tốt lắm, nếu có thể, về sau mỗi ngày đều hẹn hò đi. Thản Đồ cười cười ôm Tô Sách: “Chúng ta đợi lát nữa rồi đi hẹn hò.” Tô Sách ngẩng đầu lên, hôn một nụ hôn chào buổi sáng lên trán y: “Hảo.” Mặc quần áo xong, Tô Sách không leo thang gỗ mà để mặc Thản Đồ ôm mình xuống. Hiện giờ bọn họ là người một nhà, cũng không còn tồn tại vấn đề ai ỷ lại ai, cũng không cần kiêng kị vấn đề phiền toái đối phương, cũng không cần quản tới nhân tình. Vì thế Thản Đồ muốn ôm cậu biểu thị thân thiết, Tô Sách hoàn toàn không ngại. Cơm sáng Tô Sách kiên quyết phải do cậu làm, bất quá bởi vì hôm qua có chút mất khống chế gây sức ép bầu bạn cả đêm, Thản Đồ thực đau lòng nên những việc cần khí lực đều nằng nặc đòi làm—— tuy bình thường y cũng làm không khác bao nhiêu, chính là hôm nay Tô Sách rất dung túng y, không như lúc trước luôn khước từ. Hầm tốt thịt, Thản Đồ còn định giúp Tô Sách nghiền nát thịt, bất quá Tô Sách không cho y làm, sau đó thử cắn một ngụm cho Thản Đồ thấy mình có thể ăn được, sau đó y mới không còn kiên trì. Nhưng Thản Đồ vẫn còn chút nghi hoặc, cúi đầu quan tâm hỏi han: “A Sách, ngươi hiện giờ có thể cắn được rồi sao?” Tô Sách vỗ vỗ đầu y: “Cơ thể ta ngày càng tốt, về sau ngươi có thể không cần lo lắng quá như thế nữa.” Cậu nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Thản Đồ, cười cười: “Được rồi, ngươi có thể lo lắng, bất quá, ngươi cũng phải tin tưởng ta a. Ta thật sự bắt đầu khỏe mạnh lên rồi.” Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ rửa chén bị Thản Đồ cướp đi, dưới sự giám sát của Tô Sách, sau khi chén bát đều rửa sạch sẽ, hai người liền chuẩn bị lên núi. Nhà gỗ rốt cuộc cũng có cửa, này là một trong những dấu hiệu của việc đã lập gia đình. Thản Đồ cùng Tô Sách rời khỏi bộ lạc, bên trái có một ngọn núi rất cao, dưới sự kiên trì của Tô Sách, Thản Đồ nắm tay Tô Sách chậm rãi đi tới. Hẹn hò thì phải thoải mái, nhàn nhã một chút… đúng không?