Bên trong rất nhanh có âm thanh truyền tới, cửa nhanh chóng mở ra, Thản Đồ ôm Tô Sách vọt vào, người trong nhà cũng lập tức đóng cửa lại, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, đặt hắn lên giường!” Phòng này có một mùi hương rất kì lạ, tựa hồ có chút cay mũi nhưng lại rất dễ chịu, ước chừng là mùi thảo dược. Mà rất nhanh có một mùi khác phiêu tán, cảm giác thực thanh lương, đầu óc mụ mị như sắp ngất của Tô Sách bị mùi hương này kích thích giống như đột nhiên thanh tỉnh một chút, mí mắt cũng không còn nặng nề như khi nãy. Ngay sau đó, cậu chợt nghe tới âm thanh có chút phi thường vui sướng của Thản Đồ: “A Sách, A Sách ngươi cố gắng a, mau mở to mắt!” Tô Sách nghe được bên trong ẩn chứa tình cảm tràn ngập vô cùng lo lắng, vì thế trong tiếng gọi của y, cậu số hết sức xốc mí mắt lên—— “Ngô… Thản… Đồ.” Cậu cảm thấy chính mình giống như mở miệng, dùng âm thanh rất lớn kêu lên, nhưng âm thanh vang vọng hệt như tiếng muỗi kêu, không nghe được bao nhiêu. Nhưng Thản Đồ đã rất cao hứng, túm lấy tay Tô Sách, nơi đó vẫn nóng như vậy, nhưng chỉ cần người còn thanh tỉnh thì ít nhất cũng không nguy hiểm tới sinh mệnh. Lúc này có một người tới xốc áo Tô Sách lên, lấy thứ lành lạnh kia đi, Tô Sách nỗ lực nghiêng đầu nhìn, đó là một cái túi da, ở miệng được bịt lại thật kín, bên trong hẳn là nước. Đây là thứ Thản Đồ vội lấy tới để hạ nhiệt cho cậu đi… Tựa như trên địa cầu, lúc phát sốt người ta sẽ dùng gối đá. Người này cúi đầu hỏi một câu: “Tô Sách, ngươi nguyện ý để Thản Đồ lưu lại không?” Bởi vì không phải bầu bạn nên cần hỏi vấn đề này. Tô Sách còn chưa trả lời, Thản Đồ đã mở miệng trước: “A Sách, ta lo lắng, ngươi để ta ở lại cùng ngươi đi?” Nói thật, tại thời điểm suy yếu như vậy, trước mắt Tô Sách cũng chỉ tín nhiệm mỗi Thản Đồ mà thôi, y không biết vu y trong bộ lạc này chữa bệnh thế nào, trong lúc ý thức mơ hồ, y chỉ có thể để Thản Đồ ở bên cạnh chăm sóc. Vì thế, cậu cố sức gật đầu một cái: “Ân… Thản Đồ… lưu lại…” Thản Đồ lau mồ hôi, gương mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, mà tay cũng nắm chặt tay Tô Sách—— nếu không thể thời thời khắc khắc cảm nhận biến hóa nhiệt độ trong cơ thể A Sách, y thật sự sẽ phát điên mất. Ngón tay Tô Sách giật giật, muốn an ủi y một chút. Mà vị vu y—— giống cái gọi là Tạp Mạch Nhĩ kia cũng bắt đầu công việc của mình. Tô Sách cảm giác được áo mình bị lột xuống, quần cũng vậy, cậu nằm trên một nơi trơn nhẵn, còn rất mát mẻ, không có lót da thú làm cơ thể bị nhiệt lượng xâm nhập trở nên thư thái rất nhiều. Tiếng nói của vu y Tạp Mạch Nhĩ rất êm tai, mang theo chút ôn nhu như gió xuân, làm người ta tin tưởng: “Tô Sách đúng không? Ta hiện tại cởi quần áo để hạ nhiệt cho ngươi, sau đó sẽ bôi thảo dược, ngươi yên tâm, đều đã thử qua, chỉ có tác dụng tăng tốc quá trình hạ nhiệt mà thôi… Về chuyện còn lại, ta phải tiếp tục quan sát mới có thể quyết định. Nếu ngươi đồng ý liền gật đầu đi.” Tô Sách có thể cảm nhận được thái độ vu y này rất nghiêm túc, lại có Thản Đồ bồi bên cạnh—— cậu lựa chọn tin tưởng người này. Cậu nhớ rõ từng nghe qua tên người này từ miệng tộc trưởng—— tuy lúc đó chỉ thoáng nghe thấy bằng tai—— lần đó ánh mắt cậu có thể nhìn rõ trở lại tựa hồ dùng thuốc do chính vu y ‘Tạp Mạch Nhĩ’ này điều phối. Ít ra, tầm mắt cậu hiện giờ cũng rất rõ ràng. Tạp Mạch Nhĩ động tác lanh lẹ, không bao lâu sau cầm một tấm vải bố mềm mại tới, mặt trên có bôi một thứ gì đó ướt át, từ đầu vai cậu bắt đầu chậm rãi chà lau, đến bụng, đến bắp chân… Chỉ trừ bỏ nơi bí ẩn bị bỏ qua, toàn thân cao thấp cơ hồ đều dính dính. Nhưng Tô Sách cũng có thể cảm giác được, những nơi bị biến thành dinh dính kia so với khi nãy thoải mái hơn rất nhiều. Bàn tay đang bị Thản Đồ nắm cũng bị rút ra để bôi dược thảo, Thản Đồ đặt môi lên trán Tô Sách, cảm thụ độ ấm nơi đó. Xúc giác ở mi tâm làm Tô Sách không thể phớt lờ, chút ý thức mới khôi phục được một chốc lại có chút mơ hồ… Môi Thản Đồ không cứng rắn như thân hình cùng ngoại hình của y, ngược lại… thực mềm mại. Thật giống như cá tính của y vậy. Có lẽ vì sinh bệnh nên con người so với bình thường lại càng yếu đuối hơn, trong khoảnh khắc này Tô Sách cảm thấy, có lẽ, nếu có Thản Đồ ở bên cạnh, nói không chừng cậu càng hi vọng vào cuộc sống ở thế giới này hơn nữa. Thản Đồ cũng nói qua, cho dù cậu không thể sinh đứa nhỏ cũng không vấn đề… không phải sao? Chỉ cần hai người ở cùng nhau là tốt rồi. Tô Sách thầm thở dài trong lòng, theo biểu hiện của Thản Đồ khi cậu sinh bệnh có thể thấy, nếu mình không thể cùng y ở cùng một chỗ, y cũng sẽ không hạnh phúc đi. Mà Tô Sách cũng hiểu được, trong thế giới này, trừ bỏ Thản Đồ, cậu có lẽ không có cách nào tiếp nhận bất cứ ai—— hoặc là bất cứ giống đực nào xem mình là ‘giống cái’ mà đối đãi. Chính là nếu là Thản Đồ thì sẽ không sao. Người muốn chân chính ở cùng một chỗ căn bản sẽ không vì một cách xưng hô đơn thuần mà trở ngại. Chờ lần này hết bệnh rồi liền rủ Thản Đồ cùng mình đi tìm học trưởng đi. Học trưởng không giống cậu, anh không lẻ loi một mình, anh còn một công ty to như vậy để quan tâm. Mà cậu thì chỉ đành từ chức mà thôi. Trong đầu có ý niệm như vậy, hơn nữa độ ấm trong cơ thể dần dần giảm xuống, lúc nhìn qua Thản Đồ, ánh mắt Tô Sách liền hiện lên chút nhu hòa. Người này có lẽ về sau phải ở cùng cả đời… Lúc còn ở địa cầu, Tô Sách vì cá tính của bản thân nên không đem chuyện cưới vợ đặt vào mục tiêu nhân sinh, cậu nghĩ chính mình sẽ cùng đống văn thư và công việc cả đời, đương nhiên càng không ngờ một nửa khác của mình lại là nam nhân—— nga không, nói đúng hơn thì không phải người. Bất quá, nếu là Thản Đồ, nói không chừng cuộc sống của hai người thật sự không tồi đi… Bởi vì cơ thể liên tục phát bệnh nên sau khi Tô Sách được nhóm giống cái giải thích đại khái các hoạt động sinh hoạt lại không đủ thời gian cẩn thận suy nghĩ. Bất quá thừa dịp hiện giờ cơ thể đang được dược vật vây quanh, cậu liền nghiêm túc suy nghĩ. Trồng trọt… đối với cậu mà nói có chút khó khăn, bất quá mỗi giống cái đều làm, cậu cũng tuyệt đối không thể không làm. Ân, rèn luyện nhiều hơn hẳn không thành vấn đề, cho dù sức lực không đủ, cậu cũng có thể nghĩ biện pháp mài dụng cụ trồng trọt sắc bén một chút. Dưỡng tàm so ra là chuyện khá khó, nếu luyện tập những thứ khác thành thục rồi thử có lẽ sẽ thoải mái hơn… Trước kia cảm thấy mình sớm muộn gì cũng rời đi nên cho rằng nhà gỗ của Thản Đồ không cần xây dựng thêm, chính là hiện giờ quyết định cùng Thản Đồ ở cùng một chỗ, cũng nên bố trí ‘nhà cửa’ lại một lần. Đúng… là nhà của bọn họ. Cậu sẽ cố hết sức dung nhập vào thế giới thú nhân, trước mắt xem ra cuộc sống nơi này rất đơn giản, cũng phi thường thoải mái, cho dù lao động nhưng mỗi việc đều thu lại hồi báo đáng giá. Cậu gặp qua rất nhiều thú nhân, giống cái cũng có giống đực cũng có, cá tính đều rất thẳng thắng, sẽ không giống như địa cầu, ở cùng công ty nhưng vẫn luôn lừa lọc lục đục với nhau, nơi này thực… thực bình thản, giống như một chai nước suốt lấy trong núi, tự nhiên mà trong suốt. Cậu sẽ sống ngày càng vui vẻ cũng không chừng. Thời gian qua thật mau, ý thức Tô Sách ngày càng thanh tỉnh, này thuyết minh nhiệt độ trên người cậu sắp khôi phục bình thường. Thảo dược trên da cậu khô lại thành từng mảng cứng, làm cả người cũng có chút cứng ngắc. Giống cái vu y kia lại tới gần, tay đặt lên trán Tô Sách kiểm tra độ ấm. Tô Sách lúc này mới có cơ hội nhìn rõ người nọ. Vu y Tạp Mạch Nhĩ này… có một mái tóc bạc trắng, thực ngắn, được vén ra sau vành tai. Gương mặt luôn tươi cười, nụ cười thực ôn nhu, khí chất người này cũng khá hiền lành, ngũ quan tuy không tính là đặc biệt nhưng lại làm người ta có cảm giác hắn rất đẹp. Loại đẹp này không phải vẻ đẹp bên ngoài mà xuất phát từ sâu trong nội tâm cùng khí chất. “Tạp… Mạch Nhĩ.” Âm thanh Tô Sách phát ra có chút khàn khàn. Tạp Mạch Nhĩ cười cười: “Hiệu quả của thảo dược đã bắt đầu, hiện giờ chỉ cần dùng nước ấm lau người cho ngươi, lau sạch sẽ không có việc gì.” Tô Sách kiên cường hỏi: “Ta… nguyên nhân bị bệnh…” Tạp Mạch Nhĩ nghiêng đầu: “Ngươi hỏi là vì sao ngươi lại bị nóng lên như vậy sao?” Tô Sách gật gật đầu. Tạp Mạch Nhĩ thở dài: “Trước đó ta kiểm tra qua cho ngươi cũng chỉ đơn giản là bị nóng lên mà thôi, trên người ngươi không có bất cứ miệng vết thương bị độc trùng cắn, cũng không có vấn đề nào khác. Bất quá chờ ngươi lau người rồi ta sẽ giúp ngươi kiểm tra lại.” Tô Sách nhìn ánh mắt hắn: “Cám… cám ơn.” Tạp Mạch Nhĩ lắc đầu: “Ngươi đã tới bộ lạc chúng ta thì chính là người một nhà, không cần khách khí như vậy.” Tô Sách nhìn hắn nói rất chân nhìn, khóe miệng hơi cong một chút. Vô luận là cặp song sinh, tộc trưởng, Mạc Lạp hay Tạp Mạch Nhĩ, thái độ người nào cũng vô cùng thân thiết. Đương nhiên, còn có Thản Đồ. Những người này không hề cho cậu có cảm giác lạc lõng, ngược lại còn có cảm giác ‘mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng lại không tồi’. Thực tự nhiên, thực thoải mái.