Sân bãi khiêu chiến nằm ở rìa của bộ lạc, cái lớn cái nhỏ. Do Hassan và Riley đấu một đối một bằng hình người nên chọn bãi nhỏ nhất, tương đương với nửa sân bóng rổ thôi.Tô Mặc ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là Lucca và Lemmy vì nghe thấy tin mà đuổi tới, sắc mặt cả hai người đều có phần lo lắng.“Xin lỗi, Tô Mặc, tôi không biết là Riley sẽ đột ngột khiêu chiến Hassan như vậy…” Lemmy cảm thấy hơi có lỗi. Tuy rằng có không ít giống cái thích nhìn thấy giống đực khiêu chiến vì mình, thế nhưng Tô Mặc rõ ràng không thích. Ngoài ra, Lemmy đau khổ nghĩ, Hassan thật sự đánh không lại Riley thiệt! Nếu thằng em ngốc nhà mình đả thương người ta, Tô Mặc sẽ khổ sở như thế nào cơ chứ!“Đừng lo lắng, Tô Mặc, cậu xem tôi đã mang cả hòm thuốc tới rồi này.” Lucca an ủi Tô Mặc: “Hơn nữa, bọn họ quyết đấu bằng hình người, sẽ không bị thương nặng quá đâu.”Tô Mặc không nói gì nhìn hai người bạn vô duyên của mình. Cậu cũng biết Hassan đánh không lại Riley, Riley là một trong năm dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc, mà Hassan thì có lẽ chỉ ở trong top năm mươi thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là còn chưa đánh mà mấy người đã đứng đó làm cụt hứng như vậy biết không hả!“Câm miệng!” Nhìn Hassan và Riley đã vào chỗ, Tô Mặc lạnh lùng nói.Lucca và Lemmy lập tức ngậm mồm lại.Đây là một trận chiến cực kỳ gay cấn, động tác nhanh đến nỗi Tô Mặc gần như không nhìn thấy rõ. Khi hai người đánh gần tới chỗ cậu, gió xoáy do quyền cước gây ra đè ép tới nỗi cậu khó mà thở nổi. Trong lúc đó, cậu chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ ảo, nghe thấy tiếng tay chân đập vào nhau vang thành tiếng bốp bốp, thỉnh thoảng lại có bóng người bị đánh văng ra, rồi bật người trở lại, một lần nữa tiếp tục chiến đấu. Tô Mặc chú ý nhìn kỹ, quả nhiên số lần Hassan bị đánh văng khá nhiều, máu trên người cũng trông càng lúc càng đáng sợ.Tô Mặc mím chặt môi, siết chặt nắm đấm, ép mình nhìn Hassan ở giữa sân một lần lại một lần ngã xuống, động tác cũng càng lúc khó khăn. Cậu không biết trận khiêu chiến này tới khi nào mới chấm dứt. Chỉ cần Hassan còn chiến đấu, cậu sẽ còn tiếp tục dõi theo hắn, ở cạnh hắn, không la lối sợ hãi, không khóc lóc. Hassan đang đổ máu vì cậu, cậu phải làm sao cho xứng với vinh quang đó.Trận khiêu chiến này, cuối cùng chấm dứt với kết quả Hassan ngã gục không đứng dậy nổi nữa. Là người chiến thắng, Riley với thân hình cũng chồng chất thương tích rầu rĩ đứng giữa sân, nhìn Tô Mặc bước tới trước mặt mình rồi dừng lại nói. “Tôi thừa nhận anh là một dũng sĩ thú nhân cường đại, Riley. Chúc anh sớm ngày tìm được bạn đời của mình.” Tô Mặc nói.Riley yên lặng nhìn Tô Mặc, mà Tô Mặc thì đã chẳng để ý tới anh ta nữa, bước thẳng tới cạnh Hassan.“Hassan, về nhà thôi.” Giọng của Tô Mặc rất bình thường: “Em nấu nước tắm rồi, không biết bây giờ còn ấm hay không nữa?”Hassan ngẩng đầu, thấy Tô Mặc mỉm cười vươn tay với hắn, giống như hắn chưa từng thua trong trận khiêu chiến, không hề mang một cơ thể tràn ngập thương tích ngã gục dưới đất, không kiệt sức chẳng thể đứng dậy nổi. Tô Mặc chỉ lẳng lặng mỉm cười như thế, chờ hắn cùng dắt tay nhau trở về nhà.Hassan cũng mỉm cười. Sự mong chờ âm thầm như vậy, lại mang tới cho hắn nguồn sức mạnh vô tận. Hassan nắm tay Tô Mặc, đứng dậy, khẽ hôn cậu. “Ừm, ta về nhà thôi.”Về đến nhà, nước tắm vẫn còn âm ấm. Tô Mặc lại nấu thêm chút nước nóng đổ vào, sau đó tựa vào thành bồn nhìn Hassan tắm rửa.Mặc quần áo chỉ thấy vết máu, cởi ra mới thấy rõ những vết thương ghê người. Tô Mặc nhìn cũng thấy đau, cậu lắc đầu thở dài: “Bị thành như vầy, anh nói xem em nên phạt anh thế nào đây!”“Muốn phạt thế nào thì phạt thế đấy.” Hassan vẫn là câu nói kia: “Phạt tới khi em không giận nữa thì thôi.”Thế nhưng em vốn không giận mà. Tô Mặc thở dài, chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua?Thương tích của Hassan lần này vừa nhiều lại sâu, cho dù hắn có cam đoan chẳng sao cả thế nào thì Tô Mặc cũng không chịu tựa lên người hắn ngủ. Hassan khuyên bảo không thành, cư nhiên còn tỏ vẻ uất ức, Tô Mặc phải nói là bị hắn làm cho tức chết luôn. “Anh trưng cái bản mặt đó ra là ý gì hả?! Tôi biết chút thương tích này chả là gì với thể chất mạnh mẽ của giống đực các anh, ngày mai thôi là ổn rồi, nhưng bây giờ nó vẫn còn chảy máu kìa!”Hassan thoáng do dự. Tô Mặc sau nhiều lần hứa hẹn và khẳng định đã giúp hắn không còn thấp thỏm lo âu, kìm nén bản thân nữa, mà dần có can đảm biểu đạt yêu cầu của bản thân hơn. “Nhưng mà tôi muốn… Hôm qua đã không làm rồi, hôm nay vốn có thể… Ít nhất cũng để tôi ôm có được không?”Tô Mặc gần như muốn ngất. Đầu óc anh trừ làm làm làm ra còn có thể chứa cái gì khác không vậy! “Không được!” Tô Mặc dữ dằn cự tuyệt.Hassan thất vọng cực kỳ, rồi dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt đảo qua miệng Tô Mặc liên hồi, muốn nói lại thôi.Anh có ý gì hả?! Tô Mặc thầm nghiến răng, anh cứ nhìn miệng bố là có ý gì?! Anh dám nói ra không?!Hassan dám chứ. Hắn do dự một lúc, cuối cùng gom hết can đảm nói: “Tô Mặc, em, em có thể… mút cho tôi không?”Mút… mút cái đầu anh chứ mút! Tô Mặc gần như bùng nổ. Bộ anh không biết thứ đó của mình to tới cỡ nào sao? Chẳng những to còn thẳng đứng! Lần trước suýt chút nữa đã giết chết bố rồi đấy biết không hả?!Nhưng mà, nhìn vẻ mặt né tránh, kinh hoảng sợ bị cự tuyệt của Hassan, cả một bụng tính rít gào cuối cùng lại bị Tô Mặc nuốt ngược trở lại, miễn cưỡng quỳ xuống giữa hai chân Hassan.Sự đau khổ do khó thở lần nữa ập tới, trong lúc tâm trí mơ hồ, Tô Mặc hung dữ nguyền rủa: ngày mai sau khi lành vết thương, anh chờ đó cho bố!.