Vì vậy, Hassan chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Mặc xoa nắn một đầu vú khác vì đau mà mềm oặt đi của hắn, cho đến khi nó cứng trở lại; tận mắt nhìn thấy Tô Mặc đốt nóng một cây kim khác, nung nóng nó trên lửa cho đến khi nó đỏ rực; chính mắt chứng kiến cây kim đỏ tươi tiến tới gần đầu vú hắn, ấn xuống, xuyên qua, một luồng khói xanh bốc lên, kèm theo cái mùi khen khét khi da thịt bị đốt cháy.Mỗi một hành động, mỗi một cơn đau, đều rõ ràng như thế, Hassan cắn chặt răng, sau đó vui mừng phát hiện tuy vẫn đau như trước, nhưng lại không phải là không chịu đựng được.Dù sao, so với hàm răng đầy nọc độc và cái vuốt sắc bén của dã thú, thì một cây kim mỏng tanh có thể làm hắn bị thương đến cỡ nào cơ chứ? Thật sự chả hiểu nổi tại sao vừa rồi mình lại sợ đến vậy.Lần này Tô Mặc không cho hắn quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, cậu xoay người cầm lấy cây nến.Hassan nhìn ngọn nến được đưa tới, nghiêng sang bên, sáp chậm rãi nhỏ xuống, từng giọt một, chuẩn xác bao lấy đầu vú bị kim đâm xuyên qua.“Ưm!…” Cố nén xuống tiếng la thét, cơn đau vẫn chẳng thể nào vơi đi, Hassan nín thở chịu đựng lúc đau nhất, sau đó mới thở dốc hít vào từng hớp khí, chờ đợi lần phạt tiếp theo.Thế nhưng, không phải lần nào Tô Mặc cũng cho hắn thời gian chuẩn bị, có đôi khi hắn vừa mới thả lỏng, sáp nến nóng hổi đã nhỏ xuống như mưa.
“Ưm…ô a! … A a a… A ha…!”Hassan gào thét, chật vật giãy giụa, nhưng tư thế hiện tại khiến toàn bộ sự trốn tránh chỉ là phí công, toàn bộ sáp nến trút xuống, hôn lên cơ thể đáng thương.Khi lần phạt này chấm dứt, Hassan nghe thấy Tô Mặc nói, “Không tồi.
Còn nữa, trông nó cho tốt đấy.”Trông cái gì cơ? Hassan khó hiểu nhìn theo ánh mắt của Tô Mặc, mới phát hiện thấy dương vật của mình đã phình to đến tím tái, dâm dịch rỉ ra làm cả bụng hắn ướt đẫm.Sao có thể như vậy?! Hassan bị chính mình dọa cho sợ.
Vừa rồi rõ ràng là đau đến chết đi sống lại, tại sao nó lại có phản ứng?!Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn… Hassan sợ hãi nghĩ, không lẽ hắn không chỉ thích bị người ta làm nhục, còn thích bị làm đau sao? Rốt cuộc là hắn tiện đến cỡ nào cơ chứ!Thật ra, đây đâu phải lần đầu tiên? Hassan ngơ ngác hồi tưởng.
Hắn bắn ra sơ tinh chẳng phải là vào lúc Tô Mặc quất roi hắn sao? Còn có, lúc Tô Mặc tàn nhẫn đâm vào lỗ tiểu của hắn nữa, chẳng phải hắn cũng lên đỉnh liên tục đến chẳng thể khống chế được sao? Thật… thật ra hắn vẫn luôn dâm đãng như thế, Tô Mặc đã biết từ lâu rồi chẳng phải sao?Tự nhận định bản thân sa đọa như thế, trái lại còn khiến hắn có cảm giác kỳ dị như được giải thoát.
Tựa như toàn bộ xiềng xích trói buộc bỗng dưng rầm rầm sụp đổ ngay tại giờ phút này, khi sáp nóng một lần nữa nhỏ xuống cơ thể hắn, tiếng rên la của hắn đã không còn giống như trước nữa.Nghe thấy tiếng rên rỉ thay đổi rõ rệt của Hassan, lại nhìn gậy thịt không ngừng nẩy lên của hắn, Tô Mặc dở khóc dở cười.
Hassan à, anh là M đấy có biết không? Anh có còn nhớ đây là phạt không vậy? Bộ tưởng tôi đang chơi SM với anh sao?Vốn đã tính ngừng tay, Tô Mặc lại không thể không quyết định đẩy mạnh mức độ hơn một chút.
Ít nhất, khi trừng phạt chấm dứt, cái Hassan nhớ kỹ sẽ là thống khổ, chứ không phải sự đau đớn hạnh phúc.Ngực và bụng của Hassan đã gần như bị sáp nến bao trùm, nhất là khu vực gần đầu vú, chỉ để lộ hai đầu kim ngắn ngủn.
Tô Mặc kề ngọn nến đến gần đầu kim, sáp nến chung quanh từ từ tan ra, chảy xuống lồng ngực Hassan thêm một lúc nữa mới dần đông lại, khiến Hassan ngưa ngứa như bị kiến cắn.
Đầu kim bị hun đỏ chậm rãi truyền nhiệt vào, Hassan cảm thấy trong vú càng lúc càng nóng, tựa như, không phải, là thật sự, thật sự có một cây kim nóng đỏ đang xuyên qua đó, cơn nóng lan dần từ sâu bên trong ra bên ngoài, như muốn đốt cháy cả lồng ngực hắn.Hassan cố sức thở gấp, rõ ràng ngực đã đau đến co giật, hắn lại vẫn ra sức ưỡn ngực, đưa vú mình vào tay Tô Mặc.
Rõ ràng mồ hôi lạnh đã chảy đầy cả người, dương vật lại vẫn không ngừng phình to, cho dù hắn cố gắng kiềm chế đến cỡ nào, luồng dịch nóng hổi vẫn bắn ra mãnh liệt, thậm chí còn bắn lên cả ngọn nến trước ngực, phát ra một tiếng ‘tách’ nhỏ, lại bị tiếng gào thét điên cuồng của Hassan dễ dàng che lấp.Tô Mặc lùi lại hai bước, nhìn cơ thể run rẩy kịch liệt của Hassan.
Bị tra tấn đến vậy rồi mà vẫn có thể lên đỉnh, khiến cậu không thể không nhìn Hassan bằng cặp mắt khác xưa.
Khả năng chịu đựng kinh người, hơn nữa còn cực kỳ mẫn cảm… một tổ hợp đáng sợ vô cùng.Lúc Hassan từ từ mở mắt ra, thì thấy Tô Mặc đang rũ mắt nhìn chằm chằm mình, sắc mặt có vẻ hơi kỳ lạ.“Tô Mặc?” Hassan khẽ gọi, lúc này mới phát hiện giọng mình đã khản đặc.Tô Mặc nhìn hắn một cái.
“Còn nhớ tôi đã nói gì không?”Hassan buông mi.
“Không có sự cho phép của em, không được bắn tinh.” Hắn vẫn nhớ rõ, nhưng không thể khống chế được.“Còn gì nữa?”“Còn có… Nếu tôi không quản được mình, thì em sẽ tự mình… lo cho tôi.” Nói đến đây, Hassan đột nhiên thấy kinh hoảng.
Tô Mặc tính… lo giúp hắn thế nào?“Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ.
Điếc không sợ súng hửm?” Tô Mặc lạnh lùng nhíu mày.Hassan im lặng không đáp.Tô Mặc hừ một tiếng, cầm lấy cây nến đi đến giữa đôi chân đang giang rộng của Hassan.
“Nếu anh không trông nó được, thì để tôi giúp anh chặn luôn đi!”.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
4 chương
6 chương
199 chương
23 chương
49 chương
126 chương