Husky một đường chạy đi như bay, cuối cùng cũng trở lại bộ lạc trước khi cơn mưa nặng hạt hạ xuống.
Thủ vệ của bộ lạc từ xa đã nhìn thấy được bóng dáng chạy thục mạng của anh, còn tưởng anh bị dã thú nào đuổi theo, vội gọi người tới cùng nhau tiếp ứng, đồng thời còn thổi kèn cảnh báo.
Vì Hassan của tộc chó là một dũng sĩ vô cùng vĩ đại của bộ lạc, có thể khiến hắn trốn chạy chật vật như thế, đây nhất định là một dã thú cực kỳ hung mãnh đáng sợ.
Kết quả…sợ bóng sợ gió một hồi, chả có cái méo gì xảy ra cả.
= =
Các thủ vệ đến tiếp ứng nghi hoặc đứng vây quanh Hassan, nhìn đánh giá lớp lông bị gió thổi loạn cả lên, vết máu khô lại bên khóe miệng, cùng với…đầu lưỡi dài thỉnh thoảng lại lè ra ngoài miệng.
Cái dáng này thật sự là trông quá đần mà! Khó trách chả giống cái nào thích cậu ta cả!
Thế nhưng, dáng vẻ nhìn nhếch nhác thế này, chứng tỏ Hassan thật sự là dùng toàn lực mà chạy đi.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Các thủ vệ nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Sắp, sắp mưa to rồi.” Hassan thở dốc trả lời.
Bình thường chạy từ Rừng Đen về bộ lạc cần đến hơn một ngày, hắn lại chỉ dùng có nửa ngày.
Khả năng chịu đựng của tộc chó mạnh hơn tộc hổ, tộc báo, thế nhưng chạy nhanh một đoạn đường dài như vậy, hắn đã sức cùng lực kiệt rồi.
Cũng may là về kịp trước khi trời đổ mưa.
Mấy tên thủ vệ 囧.
Mưa to? Một thú nhân giống đực trưởng thành như cậu lại sợ mưa to? ! Mặc dù ướt lông rất khó chịu, chẳng lẽ không thể tìm đại một sơn động nào đó rồi tránh trong đó sao? Có cần phải chạy về thế không?
“Tiểu, tiểu giống cái.” Hassan còn chưa thở đều lại đã vội quay đầu nhìn lưng mình.
Ngoại trừ ban đầu có giật giật lông anh thì sau đó tiểu giống cái không làm gì nữa, sẽ không bị gì chứ?
“Tiểu giống cái?!” Các thủ vệ đồng thanh hô lên, sau đó lại cùng ngó ngó lưng Hassan.
Quả nhiên, trong đống lông lộn xộn có một thân hình nhỏ nhỏ, thật sự là một tiểu giống cái! Cực! kỳ! nhỏ!
“Hassan may ghê nhỉ, cư nhiên có thể tìm được một tiểu giống cái đi một mình! Kỳ này a cha cậu rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng vì cậu rồi! Nhưng tiểu giống cái này nhỏ thật đấy, xem ra cậu còn phải đợi thêm mấy năm nữa ấy!” Thủ vệ Giáp [5] thật lòng thấy vui thay cho Hassan.
([5] người Giáp/Ất/Bính/Đinh : tương tự như cách gọi ông A, bà B, cô C,…dành cho những nhân vật không quan trọng trong một câu chuyện, sự việc nào đó, hoặc người viết không muốn nói rõ tên người trong cuộc ra)
Hassan cười khổ không nói gì.
Nếu nói ban đầu tiểu giống cái chỉ là chán ghét hắn, thì sau khi hắn cưỡng ép đưa người về bộ lạc, tiểu giống cái nhất định đã hận hắn rồi! Dù có quyền ưu tiên thì sao chứ, cái chính vẫn là lựa chọn của giống cái a!
Hơn nữa, hắn dùng cách ép buộc, làm trái lại với ý nguyện của giống cái, theo quy định thì phải bị trừng phạt.
Bị trừng phạt vì nguyên do đó, sẽ không bao giờ có giống cái lựa chọn hắn nữa, hắn sẽ bị toàn bộ thú nhân khinh thường, bất kể là giống đực hay giống cái.
Nhưng hắn còn cách nào khác chứ? Cũng không thể để mặc một tiểu giống cái bị thương ở lại Rừng Đen được.
Tiểu giống cái trên lưng hắn vẫn không nhúc nhích, nhiều người nói chuyện ồn ào như vậy mà cũng không thể đánh thức cậu.
Hassan bắt đầu thấy lo lắng.
“Tiểu giống cái bị thương, để tôi đưa cậu ấy đến chỗ y sư (bác sĩ) đã.” Hassan vội vàng báo một tiếng rồi chạy nhanh vào trong bộ lạc.
…
“Làm sao thế này! Tại sao tiểu giống cái này lại bị thương nặng như thế?!”
Y sư Lucca cẩn thận cởi quần áo tiểu giống cái ra, nhìn thấy mấy dấu bầm xanh tím và vết trầy da phủ đầy cơ thể trắng nõn, phẫn nộ rít lên.
Hassan bị tấm màn chặn lại bên ngoài, sợ tới nỗi giọng run rẩy.
“Nặng lắm sao? Rất nghiêm trọng sao?” Khốn kiếp, hắn chỉ nhìn thấy mấy vết trầy trên cánh tay tiểu giống cái, không chú ý đến mấy chỗ khác! Lẽ ra hắn phải kiểm tra trước mới đúng!
“Cả người đầy vết thương! Hôn mê bất tỉnh! Bị sốt! Có khi còn bị chảy máu trong!” Sau khi kiểm tra kỹ càng, Lucca càng thêm tức giận, “Cậu đã chăm sóc giống cái này thế nào thế hả!”
Hassan cúi đầu không dám lên tiếng.
Y sư Lucca bình thường là một giống cái vô cùng ôn nhu, thế nhưng một khi nhìn thấy có giống cái bị tổn thương sẽ lập tức biến thành một người cực kỳ cuồng bạo hung ác.
Thực tế, đây chính là luật pháp lưu hành toàn bộ đại lục Thú nhân, vì giống cái vô cùng yếu ớt và trân quý nên hành vi làm tổn thương giống cái là một loại hành vi không thể tha thứ.
Lucca tốn rất nhiều thời gian mới có thể xử lý xong thương tích của tiểu giống cái, dùng băng vải có tẩm thuốc quấn gần như là toàn bộ cơ thể tiểu giống cái, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn, trông cực kỳ đáng thương.
Vén màn lên đi ra, Lucca nhìn tên thú nhân cao to đang co rúm người nhìn mình đầy bất an, nhất thời thấy tức giận mà không biết nói sao, lạnh lùng nói, “Cậu còn ở đây làm gì! Làm giống cái bị thương thành như vậy, còn không mau tới chỗ tộc trưởng lĩnh phạt?!”
Đối mặt với y sư nổi giận đùng đùng, Hassan không dám cãi lại nói vết thương của tiểu giống cái không phải do mình gây ra, hơn nữa, hắn cảm thấy việc mình ép buộc tiểu giống cái vốn đã phải bị phạt rồi, vì thế lưu luyến nhìn về phía bị tấm màn che khuất, rồi ngoan ngoãn đi tìm tộc trưởng nhận tội lĩnh phạt.
Truyện khác cùng thể loại
262 chương
105 chương
2 chương
11 chương
9 chương
46 chương