Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 45 : Sự kiện kết thúc, trở về Thâu chút đậu hủ ~
Lúc này trời tờ mờ sáng, Viêm mang theo hai gã Xích Báo tộc trở về Bộ Lạc, về phần những đám người Xà tộc kia, Áo Đức Mạn một tên cũng không buông tha, toàn bộ giết ngay tại chỗ rồi đem chôn.
Lâm Thông Bảo đã chờ sẵn ở quảng trường đợi bọn họ, Viêm vừa xuất hiện, Lâm Thông Bảo liền bổ nhào lên phía trước, “Như thế nào? Thuận lợi không? Có bị thương không?” Cao thấp kiểm tra thú nhân, không phát hiện thấy vết thương nào, nhất thời thở ra một hơi, cuối cùng cũng yên lòng.
Viêm dùng tay ôm lấy tâm can bảo bối của mình, hơi lo lắng hỏi: “Như thế nào không ở nhà nghỉ ngơi, lại chạy đến nơi này? Lạnh không?”
Bên kia, gã thú nhân Xích Báo tộc Lộ sáng sớm đã bị Tạp Ân xách đến đây thì đột nhiên nhìn thấy hai đồng bạn của chính mình, hơn nữa hai người gương mặt đều dính máu, thoạt nhìn thật đúng là bị dụng hình, nhất thời kinh hoảng, nhưng mà không đợi hắn có động tác, hai gã tộc nhân kia liền đỏ mắt đánh tới, đem sự tình trải qua từ đầu chí cuối nói ra, tức khắc người khóc than lại biến thành ba.
Lâm Thông Bảo ở một bên nghe xong, trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh, sau khi trải qua một phen thương lượng, Viêm lại mang vài người tộc nhân cấp bách mà xuất phát.
Chuyến đi lần này của Viêm, Lâm Thông Bảo mỗi ngày chờ ở nhà, cơ hồ lo lắng ăn không ngon, ngay cả lúc đang nấu ăn lại cho đường tưởng là muối vào cũng không biết, thậm chí có một lần còn cho nguyên một bát muối, 1 muỗng lại 1 muỗng mà toàn bộ đổ vào, nếu không phải Tiểu Lạc phát hiện đúng lúc, chỉ sợ bọn sẽ bị mặn chết mất.
Hôm nay, Lâm Thông Bảo thở dài, buông da thú trong tay, giương mắt vọng nhìn (nhìn xa xăm) về phương hướng quản trường, vẫn không thấy bóng dáng Viêm, lại thở dài một hơi, tiếp tục công việc trong tay.
“Tiểu Bảo, ngươi cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu, ngươi hôm nay cứ luôn thở ngắn thở dài, biến thành ta cũng tâm hoảng loạn.” Khải Đạt gặp bộ dạng này của Lâm Thông Bảo cũng nhịn không được mở miệng, nhớ tới đi cùng còn có Hàn, lòng vừa lo, nói: “Cũng không biết Hàn thế nào rồi.”
“Các ngươi nha, đều lo lắng vớ vẩn, trong bộ lạc vài người dũng sĩ cực mạnh đều đi theo, Xà tộc dù có lợi hại đến đâu, khẳng định cũng không mạnh bằng bọn người Viêm, đều an tâm đi!” Cao sau khi an ủi hai người, lại chỉ vào bản vẽ áo khoát lông mà Lâm Thông Bảo đã phát thảo ra nói: “So với lo lắng, các ngươi còn không bằng nghĩ như thế nào để làm ra nhất kiện ‘áo khoác lông’ xinh đẹp để tặng cho dũng sĩ khi trở về đi.”
Ngồi ở một bên cẩn thận may vá Lộ* cũng đáp lời: “Đúng đó, ‘áo khoác lông’ tộc nhã mã nói ta vẫn là lần tiên nghe nói đến, trước kia chỉ biết dùng da thú quấn tới quấn lui là được rồi.”
*Tên Lộ ở đây là giống cái trong bộ lạc Hổ Thú nha không phải tên thú nhân Lộ bên Xích Báo tộc đâu.
Cao ngồi ở bên cạnh Lâm Thông Bảo, kéo kéo áo lông trên người Lâm Thông Bảo nói: “Tiểu Bảo, trên người của ngươi cái này gọi là gì? Thật là đẹp mắt, hơn nữa nhìn qua cũng rất là ấm áp a.”
“Đây là áo lông, là dùng sợi để dệt, đáng tiếc hiện tại có muốn cũng không có biện pháp.” Lâm Thông Bảo sờ sờ y phục trên người, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, so với mùa thu trên địa cầu còn lạnh hơn, nhiệt độ đã tương đương với mùa đông, chờ mùa mưa vừa qua, chỉ sợ khi mùa đông đến sẽ so với trong tưởng tượng càng rét lạnh hơn.
Muốn làm áo lông thế nhưng cậu lại không tìm thấy loại sinh vật cừu trong thế giới Thú Nhân này, cho dù là có, nhưng cậu cũng không biết biện pháp dệt thành sợi a. Cũng có bảo thú nhân hỗ trợ đi tìm bông, nhưng mà vẫn không có tin tức, trong lòng có chút sốt ruột, nên cũng chỉ phải kêu vài giống cái đến trước thử làm áo khoác lông.
“Ai? Thật đáng tiếc.” Mấy người vẻ mặt tiếc nuối, quần áo tốt như vậy thế nhưng lại không thể làm ra nữa.
“Trở về rồi! Trở về rồi! Tộc trưởng đã trở lại —–”
Mấy người đang lúc trò chuyện với nhau, một tiểu thú nhân từ đằng xa vội vã chạy lại, vừa chạy vừa tuyên cáo tin tức tốt, các gia các hộ cũng bắt đầu xôn xao lên.
Lâm Thông Bảo “Bá” mà đứng lên, gấp rút chạy về hướng quảng trường, rốt cục, rốt cục trở về rồi sao?
“Viêm —-” Từ đằng xa, Lâm Thông Bảo đã nhìn thấy người khiến mình ngày nhớ đêm mong, vừa hướng về phía đối phương la lên, vừa chạy về phía đối phương.
“Bảo Bảo!” Viêm mở to hai mắt, tiếp được tiểu gia hỏa bay nhào đến, kích động mà ôm chặt, năm ngày, hắn cả ngày lẫn đêm đều tưởng niệm thiên hạ, rốt cục đã trở lại.
Ôm hồi lâu, rốt cuộc lấy chút bình tĩnh trở lại Lâm Thông Bảo có chút oán giận mà nói: “Viêm, tại sao ngươi đi lâu như vậy?”
“Thực xin lỗi, là ta sai lầm rồi, ta hẳn là sớm một chút trở về.” Viêm dùng tay từ từ nâng cằm Lâm Thông Bảo lên, liền cúi đầu, hôn xuống gương mặt của người yêu, phát ra thở dài thỏa mãn.
Thú nhân thành thật nhận lỗi, làm cho Lâm Thông Bảo thật không biết nên nói cái gì cho tốt, mỗi lần chính mình oán giận, thú nhân luôn lập tức nói xin lỗi.
“Ơ ơ, thật sự là thân thiết mà, vừa mới gặp mặt thôi, liền hôn hít rồi, chậc chậc, thật sự là hâm một chết ta.” Tử ở một bên môi hồng cong lên, cưới đến rất quyến rũ.
“Oa!” Lâm Thông Bảo đỏ mặt, rời đi ôm ấp của thú nhân, ngẩng đầu nhìn đám người vây quanh bốn phía, nhất thời xấu hổ mà muốn tìm cái động chui vào: Ni mã! Có cần bày ra bộ dáng xem hát như thế không a!
“Xích Báo tộc như thế nào? Lạp Á có khỏe không? Nổ Đức Lạp hắn thế nào? Cứu ra rồi?” Lâm Thông Bảo lốp bốp đùng đùng vứt ra một đống các câu hỏi, mắt trừu động liếc nhìn hướng thú nhân ý bảo: nhanh trả lời câu hỏi, đừng làm cho đám người kia lại nhìn ta chê cười ah Hey!
“Khụ, khụ…..” Viêm trong lòng buồn cười, trên mặt lại biểu hiện trấn định mà nói: “Lần này chúng ta trợ giúp Xích Báo tộc phi thường thuận lợi, được ba người Lộ bọn họ làm nội ứng, rất nhanh liền bắt được tên Bạch Thỉ kia, cũng tìm được nơi nhốt Nỗ Đức Lạp cùng Lôi Đình bọn họ, sau khi công khai tố cáo chân tướng cho Xích Báo tộc, chúng ta hợp lực lại đi Lân Xà tộc, sau khi cùng bọn họ đàm phán, xác định bọn hắn lập tức rời đi lãnh địa hiện tại, dời đi nơi khác, hơn nữa về sau tuyệt không bước vào cánh rừng rậm này! Hiện tại Xích Báo tộc đã được an toàn, trong lúc Lôi Đình tân tộc trưởng một lần nữa chỉnh đốn tình trạng Bộ Lạc, hai tuần sau sẽ đến tộc của ta tham gia lễ hội thu hoạch, trao đổi con mồi!”
Viêm nói xong, mọi người trong bộ lạc phát ra tiếng la sung sướng, ăn mừng chiến thắng lần này!
“Viêm, ngươi còn chưa có nói cho ta biết Lạp Á thế nào, còn có lễ hội thu hoạch là cái gì?” Đang trong lúc mọi người reo hò, Lâm Thông Bảo kéo kéo áo da thú của Viêm, hỏi.
“Yên tâm, Lạp Á không có việc gì, hoàn hảo không tổn hại gì, hắn dặn ta tiện thể nhắn cho ngươi, nói hắn tốt lắm, chờ hắn trưởng thành, sẽ cùng tân tộc trường Lôi Đình kết đôi, hắn bảo ngươi nhất định phải tham gia nghi thức của bọn họ.” Viêm mỉm cười mà thấp giọng nói ở bên tai Lâm Thông Bảo, trong lòng thì nghĩ, đã lâu không bính tiểu gia hỏa rồi, mới vừa bị cậu lôi kéo, trong lòng liền ngứa, đêm nay…..
“Vậy còn lễ hội thu hoạch?”
“Lễ hội thu hoạch được tổ chức khi tiếp cận mùa mưa, diễn ra ba ngày, baa ngày đó, các Bộ Lạc phụ cận đều sẽ có người tới nơi này tập hợp, dùng chính các loại đồ vật này nọ mà mình không cần trao đổi lấy thứ mình muốn.” Viêm bất động thanh sắc mà ông Lâm Thông Bảo, lặng lẽ di chuyển về hướng nhà mình.
“Thì ra là thế, không khác biệt lắm so với chợ a.” Lâm Thông Bảo gật gật đầu, thật là một phương pháp tốt, ở thế giới Thú Nhân này căn bản không có tiền, tất cả các thú nhân đều là những kẻ nghèo nàn, nhưng nhiều chỗ so với nhân loại trên địa cầu giàu có hơn rất nhiều.
“Chợ? Chính xác.” Viêm rất nhanh mà hướng về nhà di động, đem người còn muốn lôi kéo hắn đặt câu hỏi cả người ném ra phía sau.
“Ôi chao! Ui?” Rốt cuộc phát hiện bị ôm chạy, Lâm Thông Bảo trợn tròn mắt, tiếp sau đó lại đỏ mặt. Trong lơ đãng tựa hồ thoang thoáng nhìn thấy Tử đuổi theo Bố Luân vào nhà? Nhìn lầm sao ta?
Vừa về tới nhà, Viêm liền khẩn cấp mà đem Lâm Thông Bảo thả lên trên giường, vùi đầu ở ngực Lâm Thông Bảo, cúi đầu thì thào: “Bảo Bảo, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi.”
Lâm Thông Bảo đỏ mặt cắn môi, tùy ý thú nhân cởi quần áo của mình, hôn lên da thịt mình.
“Ưm, Viêm chậm một chút.” Phát giác thú nhân gấp gáp mà sờ loạn cái mông của mình, Lâm Thông Bảo cơ hồ muốn cười ra tiếng, ha, rất ngứa!
Viêm hôn hít lấy vành tai khéo léo tinh xảo của giống cái, đem tưởng niện chuyển hóa thành động lực, không ngừng mà ở trên người Lâm Thông Bảo chế tạo ô mai, ở trên cái rốn đáng yêu đánh vòng tròn, Viêm ở trước mặt người khác luôn cao lớn trầm ổn lúc này lại u oán mà nói: “Bảo Bảo, ngươi cũng chưa nói ngươi nhớ ta.”
“Ah, ngứa…..” Có chút ý loạn Lâm Thông Bảo nghe được thú nhân nói, càng có cảm giác mà ở trên người hắn cọ xát, trả lời: “Nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ.”
“Thật?” Viêm bị cọ ra hỏa, hưng phấn mà nắm lấy cái chân nhỏ câu dẫn gác đến trên eo, cúi đâu gặm lấy hồng anh bên phải trên lồng ngực trắng noãn.
“Nhẹ, điểm nhẹ a….” Lâm Thông Bảo khó nhịn mà đưa tay gác lên đầu vai thú nhân, chìm đắm vào bên trong ôn nhu của thú nhân….
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
14 chương
29 chương
13 chương
1419 chương