Phất Lôi trong lúc đi săn đã phát hiện đồng thời cứu giống cái này.
Lúc ấy y nghe thấy tiếng thử thú tru lên, cảm thấy tò mò mới xuyên qua rừng rậm chạy tới xem thử. Nhưng vừa thấy thì hoảng sợ, người bị đám thử thú vây công cư nhiên là một giống cái. Giống cái không phải đều có thú nhân bảo hộ sao, vì sao lại đơn độc xuất hiện trên thảo nguyên đầy nguy hiểm này cơ chứ?
Trên đầu giống cái đội một thứ kỳ quái, trên người cũng mặc quần áo lòe loẹt khó hiểu, tay cầm một thứ công cụ sắc bén chiến đấu cùng thử thú. Không ngờ đối phương có thể giết chết thử thú, đây là giống cái dũng cảm nhất mà Phất Lôi từng thấy. Nếu không phải tình huống nguy cấp, y thật sự muốn tiếp tục quan sát.
Phất Lôi xông tới, vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông cứu lấy giống cái kia. Y phát hiện, trên mặt giống cái cũng có hoa văn kỳ lạ, chẳng lẽ là thú văn? Nhưng hương vị trên người quả thật là mùi giống cái a! Chẳng lẽ bởi vì bộ dạng quá xấu nên mới bị bộ lạc vứt bỏ?
Phất Lôi hỏi Địch Nãi có phải cậu bị vứt bỏ hay không, chính là ngôn ngữ bọn họ không giống, không thể câu thông.
Phất Lôi thương xót, quyết định trước tiên cứ dẫn người này quay về bộ lạc của mình trị thương.
Phất Lôi một đường mang theo giống cái, bay đến sơn động của đại vu.
“An Kỳ La, ta mang về một giống cái của bộ lạc khác. Hắn bị thương, ngươi xem giúp đi.” Phất Lôi hướng về phía đại vu đang rửa thảo dược trong động hô to.
Đại vu nhanh chóng đưa Địch Nãi nằm lên giường đá, cởi ba lô để cậu nằm thẳng, khám bệnh cho cậu.
Phát Lôi nhìn giống cái sắc mặt ửng hồng đang mê man, bất an hỏi: “Đại vu, hắn không sao chứ?”
Đại vu sờ đầu Địch Nãi: “Có chút nóng. Nhưng không sao đâu. Ta lau người cùng cho hắn uống thuốc sẽ tốt thôi. Ta phải trị thương, ngươi ra ngoài trước đi.”
Phát Lôi liếc mắt nhìn Địch Nãi một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Đại vu cũng bắt đầu chuẩn bị thảo dược.
Lúc này, một cái đầu tròn vo ló ra khỏi ba lô đang đặt trong góc, nó nhìn xung quanh, xoạt một tiếng chui ra, nhảy lên giường đá.
Đại vu cảm giác được, quay đầu nhìn một cái rồi cười cười tiếp tục công việc của mình.
Đại khái là cảm thấy an toàn nên lúc Địch Nãi mê man bị người ta rưới thuốc, lau người, rồi bôi thuốc mà vẫn ngủ say như trước.
Chạng vạng, Phất Lôi lại tới lần nữa. Đơn giản kể lại chuyện mình cứu được giống cái hôm nay, Phất Lôi hỏi: “Đại vu, ngươi nói xem hắn là người bộ lạc nào a? Có phải vì bộ dạng hắn quá xấu nên mới bị vứt bỏ không?”
“Bộ dạng xấu?” Đại vu kinh ngạc bật cười: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Ngươi nhìn mặt hắn kìa, xanh xanh đỏ đỏ, không phải rất xấu sao?”
“Ha ha, hắn một chút cũng không xấu. Trên mặt nhất định đã bôi thứ gì đó, lau đi là được.”
Phất Lôi nghe vậy thì có chút tò mò, không biết bộ dáng thật sự của hắn là gì? Sau khi đại vu lau sạch, gương mặt Địch Nãi lộ ra, quả nhiên, là một gương mặt dễ nhìn vô cùng.
Mày kiếm dày đậm, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm. Bởi vì bị thương nên da dẻ có chút tái nhợt. Hàng mi thật dài làm Địch Nãi có một loại yếu ớt hấp dẫn lòng người.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi, không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng dời tầm mắt hỏi: “Đại vu, hắn sao rồi? Sao vẫn chưa tỉnh?”
“Không có việc gì, hẳn là sắp tỉnh rồi.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Địch Nãi nằm trên giường khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, cậu đang ở trong một hang núi, nằm trên một cái giường đá. Vết thương trên cánh tay xem ra đã được xử lý tốt lắm, mắt cá chân cũng được bôi thuốc, lạnh lạnh, thực thoải mái.
Bên giường đá có hai người đang đứng, một trong số đó chính là người tóc vàng cao to đã cứu cậu, người còn lại thì khá xa lạ, tuổi tác đã lớn, tóc đen mắt đen để tóc dài, thoạt nhìn lùn hơn một chút, đại khái khoảng hai mét, dáng người thon dài, chẳng những phần eo quấn váy da thú, thân trên cũng quấn khín, có vẻ khá ôn nhu.
Người cao to tóc vàng nhìn thấy cậu tỉnh lại thì có chút kích động kêu một tiếng: “#&*§!”
Người lớn tuổi xa lạ cũng khom người nói với cậu: “#§&※%…”
Vẫn là một câu không thể hiểu nổi. Địch Nãi ảo não gãi gãi đầu, ngôn ngữ không thông thật sự là một vấn đề lớn a.
Cậu cúi đầu, lúc này mới phát hiện vết máu trên người đã được lau sạch, quần áo cũng thay đổi, hiện giờ dưới thân đang quấn một cái váy da thú, trên người cũng quấn một miếng. May mắn, quần lót không bị cởi. Bằng không cậu thực không quen.
Địch Nãi biết, hai người này chính là ân nhân cứu mạng mình, vì thế cậu ngồi dậy, nhặt giày mang vào cái chân không bị thương, sau đó đứng lên khom người với bọn họ.
Người xa lạ kia thấy cậu làm vậy thì đột nhiên vỗ đâu, vui vẻ chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, người nọ cầm theo một cái ống tre chứa nước chạy vào đưa cho Địch Nãi, còn làm tư thế uống nước.
Địch Nãi nghĩ, đại khái đây là nghi lễ tiếp khách của bọn họ đi. Tuy nước này vẫn chưa được đun sôi, bất quá nếu mọi người ở đây đều uống thì hẳn không thành vấn đề. Huống chi cậu thật sự cũng rất khát. Vì thế, Địch Nãi ừng ực uống hết cả ống tre. Nước thế nhưng trong vắt, uống vào bụng dường như làm cho từng tế bào trong cơ thể cậu đều cảm thấy thoải mái.
“Uống ngon thật.” Địch Nãi cảm thán một tiếng. Đột nhiên phát hiện mình đang nói một loại ngôn ngữ rất kỳ quái mà bản thân chưa từng học qua, nhưng lại có thể nói thực lưu loát. Ngôn ngữ này rất giống loại người tóc vàng cao to đã nói.
Người kia mang theo ý cười vui vẻ dịu dàng nói với cậu: “Xin chào, dị tộc nhân.”
A, vì cái gì cậu đột nhiên hiểu được lời bọn? Địch Nãi nghi hoặc hỏi: “Xin chào, cám ơn các ngươi đã cứu ta. Xin hỏi vì cái gì ta đột nhiên học được ngôn ngữ của các ngươi vậy?”
Người lớn tuổi nhanh chóng giải thích nghi hoặc của cậu: “Thứ ngươi uống vừa nãy là nước thánh của bộ lạc chúng ta. Uống nước thánh thì ngươi có thể tính là người của bộ lạc, vì thế cũng hiểu được ngôn ngữ của chúng ta.”
Còn có chuyện như vậy sao? Thật kì diệu. Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, nơi này rốt cuộc làm sao vậy? Từ cây cối đến những chuyện cậu gặp, càng lúc càng ly kì. Vì thế Địch Nãi mở miệng nói: “Xin hỏi nơi này là chỗ nào? Là Vân Nam sao?”
Người lớn tuổi đáp: “Vân Nam? Đó là nơi nào a? Chỗ chúng ta là bộ lạc dực hổ. Ta là đại vu của bộ lạc, gọi là An Kỳ La. Vị này là Phất Lôi, tộc nhân của bộ lạc.”
Địch Nãi nghe xong thì lại càng không hiểu gì cả: “Xin hỏi các ngươi biết hiện giờ là năm nào không?”
Đại vu khó hiểu nói: “Hiện giờ là thần lịch năm 354 a, ngươi không biết sao?”
Ách, thần lịch năm 354 là năm gì?
Cư nhiên lại xuất hiện tình huống không thể câu thông. Chẳng lẽ nơi này là chốn thế ngoại đào nguyên nên không biết Trung Quốc, lại càng không biết đến Vân Nam?
Địch Nãi cẩn thận bước ra ngoài vài bước, ló đầu nhìn ra ngoài thử, hóa ra hang động này xây trên một vách của khe núi. Thảm thực vật ở đây rất tươi tốt, quả thật rất có cảm giác bồng lai tiên cảnh.
Cậu quay đầu, nghĩ nghĩ một chút lại mở miệng hỏi: “Xin hỏi, trừ người bộ lạc các ngươi, các ngươi có gặp qua những người khác không?”
“Có a! Trừ bỏ bộ lạc dực hổ chúng ta, ở phương đông có bộ lạc dực xà, phương bắc có bộ lạc dực báo. Ba bộ lạc chúng ta đều được thần ban phúc nên tộc nhân đều có diện mạo gần giống như thần vậy. Ngươi, không phải người của hai bộ lạc kia sao?”
Địch Nãi lắc đầu. Cậu thật sự càng nghe lại càng hồ đồ. Cách một hồi, cậu lại hỏi: “Bộ lạc dực xà cùng bộ lạc dực báo cách nơi này có xa lắm không?”
Phất Lôi ở bên cạnh ngắt lời: “Ta từng tới bộ lạc dực xà, ta bay mười tám ngày mới tới được nơi đó. Bộ lạc dực báo thì có nghe các lão nhân nói, khoảng cách cũng xa như bộ lạc dực xà.
Địch Nãi từng kiến thức tốc độ phi hành của Phất Lôi. Y bay mười tám ngày mới có thể tới, như vậy trên đường nhất định phải bay ngang qua thành phố, không có khả năng không gặp những người khác a. Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Địch Nãi không thể hiểu nỗi. Đột nhiên, cậu nghĩ tới một khả năng. Vì sao đi trong rừng lâu như vẫn không hề có dấu hiệu nào của con người? Vì cái gì bắn súng báo hiệu cũng không có ai tới cứu viện? Vì cái gì dọc theo đường đi gặp nhiều động thực vật kì quái như thế?
Cậu, cậu đại khái đã xuyên qua mà không hề có một điềm báo nào đi!
Kỳ thực lúc học trung học cậu từng đọc chuyện xuyên qua trong tiểu thuyết trên mạng, lúc ấy còn thực hâm mộ nhân vật chính sau khi xuyên qua có một cuộc sống tiêu diêu thoải mái nữa! Nhưng lúc bản thân thật sự gặp phải chuyện này, cậu lại cảm thấy thực xúi quẩy. Dù sao có ai xuyên qua liền thập tử nhất sinh như cậu không? Hơn nữa sau khi xuyên rồi cũng không trở thành siêu nhân hay chúa cứu thế, mà là một kẻ bị vây công cần người khác tới cứu.
Lúc trước cậu vẫn không ý thức được việc mình xuyên qua chủ yếu vì vùng Vân Nam xưa giờ cũng rất thần bí, cậu nghĩ những động thực vật kì quái mình gặp mấy ngày nay chỉ là hiện tượng đặc biệt của tự nhiên. Huống chi nơi cậu đáp xuống quả thật là rừng rậm nhiệt đới, không khác biệt quá lớn với mục tiêu chỉ định của khóa huấn luyện, vì thế cậu cũng không nghĩ nhiều.
Địch Nãi nhìn da thú trên người, lại nhìn bài trí đơn sơ trong động, căn bản không có đồ vật hiện đại. Này hẳn là xã hội nguyên thủy. Địch Nãi vô lực chấp nhận sự thật, cậu thật sự đã xuyên vào xã hội nguyên thủy!
Chính là, cậu tuyệt đối không muốn xuyên a! Thần ơi, van cầu người cho ta xuyên trở về đi!
Không được, nhất định phải nghĩ cách quay trở về. Bất quá, hết thảy phải đợi đến khi cơ thể dưỡng khỏe trở lại mới được.
Lúc cậu đang suy nghĩ miên man thì đại vu mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Địch Nãi.” Địch Nãi thành thật đáp.
Đại vu gật gật đầu: “Địch Nãi, ta dùng mai rùa tính được một dự báo bất ngờ, sắp tới thần sẽ phái sứ giả xuống, cải thiện cuộc sống của bộ lạc chúng ta. Ngươi không phải người của hai bộ lạc khác, như vậy rất có thể chính là sứ giả của thần. Xin ngươi đừng lo lắng, cứ an tâm ở lại nơi này.”
Tuy Địch Nãi cảm thấy lí do của đại vu rất buồn cười, nhưng cậu cũng không cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Nhìn quanh hang động, nơi này chỉ có giường đá. Hai người đàn ông, tuy không cần cố kỵ gì nhưng dù sao cũng không quen. Cứ tùy tiện cùng một người xa lạ ngủ chung giường, quả thật có chút là lạ.
Lúc này Phất Lôi nói chuyện: “Bội Cách đã dọn tới ở cùng Luân Ân, ngươi có thể tới ở trong hang động của nó.”
Đại vu cũng gật đầu biểu thị đồng ý: “Địch Nãi, vết thương của ngươi chỉ cần cẩn thận chăm sóc là được, cách vài ngày lại đến chỗ ta đổi dược một lần. Ta lấy chút thảo dược cho ngươi, chỉ cần hầm nhừ rồi uống.”
Địch Nãi gật gật đầu.
Cậu đang định đi qua lấy ba lô nhưng Phất Lôi đã nhanh tay lẹ mắt cầm lên, còn nhét luôn mũ giáp đặt ở trên giường vào, sau đó đi qua nhận thảo dược từ đại vu nhét vào nốt. Sau đó y ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy bộ quần áo Địch Nãi mặc lúc đầu đặt bên cạnh giường, liền cầm lấy bỏ vào ba lô, cũng túm luôn Tiểu Nhị đang run rẩy ở chân giường nhét vào, cuối cùng ngồi chồm hổm trước mặt Địch Nãi nói: “Ngươi đi không tiện, để ta cõng cho!”
Địch Nãi lắc đầu: “Không cần, ta có thể tự đi, ngươi tìm cho ta một cây gậy gỗ là được rồi.” Thân là một người đàn ông, để người ta cõng rất buồn cười a.
Đại vu ở bên cạnh lắc đầu, không đồng ý nói: “Mắt cá của ngươi tuyệt đối không thể quá cố sức, bằng không không thể dưỡng tốt lên được đâu.”
Địch Nãi còn muốn kiên trì nhưng Phất Lôi đã khiêng ba lô lên vai, một phen ôm lấy Địch Nãi đi ra ngoài.
Trời ạ, ôm công chúa! Ông đây là một người đàn ông trưởng thành a!
“Này, thả ta xuống, ta tự đi!” Địch Nãi nâng khuỷu tay ở cái tay còn lành lặn của mình thúc vào ngực Phất Lôi, lại phát hiện hệt như đụng vào tường sắt, cả khuỷu tay đều phát đau.
Cậu lại muốn dùng cái chân lành lặn đá đối phương, lại phát hiện cơ thể giống như bị cố định một chỗ, không thể động đậy. Cũng không thể dùng kỹ năng giết người đối phó, dù sao Phất Lôi cũng có ý tốt. Cuối cùng Địch Nãi nhụt chí, an phận để Phất Lôi ôm. Quên đi, để người ta ôm một chút cũng không mất miếng thịt nào, huống chi mình cũng đang bị thương, tình huống đặc biệt a.
Ra khỏi hang động, Địch Nãi phát hiện khe núi này thật sự rất xinh đẹp, cổ thụ rợp bóng, chính giữa còn có một con sông nhỏ uốn lượn, bờ sông nở đầy những đóa hoa không biết tên, tươi đẹp vô cùng.
Đi một đoạn, Địch Nãi đột nhiên bảo ngừng, nói với Phất Lôi: “Thả ta xuống đi, ta muốn tưới nước một chút.”
Phất Lôi tựa hồ không hiểu, vì thế Địch Nãi chỉ chỉ quần mình, sau đó không quản Phất Lôi có hiểu hay không, nhanh nhẹn nhảy xuống. Địch Nãi nhảy lò cò đến sau một gốc đại thụ, không chút khách khí cởi bỏ dây lưng bắt đầu giải quyết.
Địch Nãi không thấy, Phất Lôi liếc nhìn cái cây cậu đang đứng một cái, trên gương mặt màu rám nắng tựa hồ nổi lên một tầng màu đỏ, sau đó quay người sang chỗ khác.
Chốc lát sau, Địch Nãi từ sau cây nhảy ra, nhận mệnh đi tới trước mặt Phất Lôi.
Phất Lôi có chút xấu hổ, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng ôm lấy Địch Nãi đi tiếp.
Hoàn Chương 5.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
107 chương
44 chương
235 chương