Thứ Nguyên Chi Môn
Chương 28 : Lòng dân sở hướng
Ngày hôm sau, canh 6 giữa giờ mão,
Thời cổ đại thời gian xác định không còn là giờ phút giây mà thay vào đó là hệ thống canh giờ, lấy Thập Nhị Địa Chi chính là 12 con giáp quy đổi ra thời gian, thời gian một ngày được chia: đêm năm canh, ngày sáu khắc.
Canh 1 từ 19h-21h- Tuất, Canh 2 từ 21h-23h- Hợi, Canh 3 từ 23h-1h- Tý, Canh 4 từ 1h-3h- Sửu, Canh 5 từ 3h-5h- Dần, Canh 6 từ 5h-7h20- Mão. Khắc 1 từ 7h-9h- Thìn, Khắc 2 từ 7h20-9h40- Tỵ, Khắc 3 từ 9h40-12h- Ngọ, Khắc 4 từ 12h-14h20- Mùi, Khắc 5 từ 14h20-16h40- Thân, Khắc 6 từ 16h40-19h- Dậu)
Nhờ có những chiếc smartphone mà Thiên An có thể canh chuẩn giờ giấc, đồng thời loại bỏ hệ thống giờ giấc cũ. Một hệ thống ngày giờ hiện đại cũng được đem ra, một ngày 24 giờ, 1 giờ 60 phút, 1 phút 60 giây. Một năm 12 tháng, 1 tháng 4 tuần, 1 tuần có bảy ngày, từ thứ 2 đến chủ nhật.. Khi đem ra để cho người dân bách tính trong vùng càng thêm thuận tiện, nhờ đó mà đồng bộ rất nhiều công việc.
Từ sáng sớm trên các tuyến đường đả chật ních người an vị trên đó khoảng cách đều nhau, già trẻ đều có xếp ngay ngắn thành từng hàng dài chiếm cứ con đường đất.
Lúc này tất cả đám người đều làm những động tác giống nhau, nào là xoay cổ tay cổ chân vặn hông làm theo các thân ảnh nhỏ con, chính là thầy dạy học của bọn họ mà đám người này đang làm chính là tập thể dục buổi sáng.
Tập thể dục buổi sáng là chủ ý của Thiên An rất có ích lợi cho người tập, nâng cao sức khỏe cho người tập thân thể trở nên khỏe mạnh hơn. Một phần khác lòng dân sẻ gắn kết hơn địa vị của hắn càng bền chắt, xa hơn chính là hắn muốn toàn thành giai binh.
Có một sự thật không thể thay đổi chính là nhân khẩu của Thiên An quá ít, cho nên một khi có chiến tranh xảy ra chỉ dựa vào quân đội dưới trướng của hắn không thể làm được, cần có dân chúng tham dự vào.
Mà thông qua tập thể dục người dân sẻ quen với việc hô ứng hiệu lệnh tập trung giúp cho sau này tham dự vào quân ngủ hay công tác phòng thủ dể dàng hơn.
Mà đối với việc này người dân đều nguyện ý nghe theo, mặc kệ ngươi ý nghĩ gì chỉ cần nghe theo công tử nhất định sẻ có ăn sẻ không chết đói là những người dân chạy nạn mới đến tâm tư.
Về phần đám dân cũ chỉ cần công tử mệnh lệnh liền nghe theo răm rắp trong sáu tháng qua bọn họ chứng kiến cuộc sống thay đổi trở nên tốt hơn rất nhiều, đều là do tiểu thái tử điện hạ ban cho.
Ân đức như công cha mẹ tái sinh, không chỉ cứu trợ bọn họ khói cái đói khổ còn cho bọn họ công việc làm, dạy bọn họ chữ viết và nhất là còn ban họ thị cho họ, còn cả ruộng đất cho dù công tử bảo bọn họ đi chết liền lập tức chết để báo ân.
Đối với tầng lớp thấp kém những cử chỉ việc làm đối với Thiên An hết sức tầm thường lại đối với bọn họ chính là thiên đại ân đức, người tầm thường bần dân như bọn họ chỉ có tên không có họ suốt đời đến chết cũng chưa biết được mặc chữ, sống nay chết may đến khi chết cũng mờ nhạt.
Nhưng từ sáu tháng trước công tử cho bọn họ cái ăn, dạy bọn biết chữ hiện tại đa phần những người dân cũ tệ nhất đều đả biết được chữ cái mới có thể viết được tên của mình dưới mặt đất, còn cả các họ thị mà thái tử nghỉ ra ban ho bọn họ tự chọn lấy.
“ Chỉ cần kiên trì tập luyện mấy động tác này hằng ngày sức khỏe sẻ cải thiện, được rồi đến đây thôi, bữa ăn sáng đả chuẩn bị hôm nay sẻ có một món mới cho mọi người”
Thiên An sau một đợt các động tác xoay cổ tay, cổ, cổ chân, lắc hông.. liền thu hồi, mấy động tác này từ tiểu học lên cấp ba đều được các giáo viên thể dục dạy cho, cho dù hắn nát thế nào đi nữa cũng nhớ lấy.
“ Công tử, ngài thật đúng là thần nhân, mấy ngày nay lảo so với trước còn tốt hơn”
“ Cơ thể thuộc hạ, so với trước dẻo dai hơn nhiều”
“ Có ăn sao? buổi sáng cũng được ăn sao?”
“ Lảo huynh, chổ chúng ta một ngày ăn được 3 bữa?”
“ Ba bửa trời ạ, công tử cho chúng ta ăn nhiều như vậy lương thực hết làm sao?”
“ Chúng ta cũng từng trình bày với người chỉ cần hai bửa, nhưng mà công tử điện hạ không đồng ý, còn nói buổi sáng ăn mới có sức khỏe?”
“Đúng vậy, so với trước đây cơ thể con mạnh khỏe hơn trước nhiều, giống như mạnh gấp đôi vậy”
“ Không biết sáng nay sẻ được ăn gì, là bánh bao, hay cháo trắng đây?”
“ Đồ ăn của phủ công tử, lúc nào cũng ngon tuyệt, là thế gian mĩ vị”
Lại lần nữa thanh âm không ngừng vang lên đủ mọi thanh âm từ các hàng ngủ dồn lại nối đuôi nhau đi đến phủ thập công tử, trong đó không thiếu những người dân mới chạy nạn đến được nơi này. Hay là từ các thương đoàn của Hỏa Vũ Công đưa người dân nghèo đến đất phong của Thiên An.
Bọn họ trở thành lực lượng lao động, hằng ngày sẻ được phân bố làm những việc mà hắn yêu cầu, đổi lại bọn họ sẻ được trả thù lao bằng những thức ăn mĩ vị cùng với tiền lương, nhưng đến cuối năm mới được chi trả.
Bình thường sẻ không mấy ai tin tưởng nhưng công tử Thiên An lại khác uy tín cực kỳ vũng chắc, thậm chí người dân đều không nguyện lấy tiền mà ra sức làm việc để trả ơn cho hắn.
“ Thơm quá, là thức ăn gì?”
“ Ực”
“ Mùi hương này so với bánh bao còn thơm”
Càng lại gần phủ đệ dòng người bị mùi hương phát táng từ những chiếc bánh khoai nướng thơm phức, hay những chiếc bánh bao, tô cháo loảng chinh phục.
Đợt thu hoạch vừa qua cơ hồ để Thiên An cười không khép miệng khi toàn bộ số khoai lang có mặt xung quanh mọc hoang dại được nhổ lên gieo trồng cùng số khoai, sắn đậu phộng cho về 22 tấn.
Chỉ dành ra 3 tấn làm hạt giống gieo trồng còn lại đều được luộc đi một nửa trong đêm chế biến thành các món thức ăn, nào là luộc nướng cho dân chúng. Số lượng nhiều như vậy là do lượng lớn hoang dại mọc đầy quanh vùng được tập kết về, rồi quy mô lớn trồng trọt, có tưới tiêu hợp lý có thêm phân bón cung cấp,làm cho năng suất đột phá.
“ Làm gì?” Một tên to con nam tử vội hô lớn có phần bất mãn khi bị mấy tên nam tử khác chặn lại khi khoảng cách nhận bánh không xa.
“ Ngươi là người mới đi, không hiểu quy cũ của thái tử, ưu tiên cho trẻ em, người già và phụ nữ, chúng ta là thanh niên trai tráng nên đợi sau cùng” một thanh niên hàm hậu nhắc nhớ nói.
Hắn gãi đầu nhìn về dòng người xác thực đa phần là trẻ con và người già yếu lẫn phụ nữ, lúng túng mà một phương đang tụ tập rất nhiều tráng niên nam tử, hỏi: “ Các ngươi không sợ, khẩu phần sẻ hết sao?”
“ Haha” một tên nhỏ con thanh niên cười vui vẻ đi đến vổ vai thanh niên này, nói: “không sao cả, trước đây chúng ta chỉ ăn được một bữa cho đến bây giờ có đến ba bữa ăn, bớt một bữa cũng không sao, hơn nữa thái tử điện hạ sẻ không để chúng ta chết đói”
Thanh niên cường tráng gãi đầu trong lòng gợn sóng không thôi, gãi đầu đi theo ba người hướng về nơi đám thanh niên tụ tập, lại nghe tên còn lại nói: “ thơm như vậy, trước đây ta còn tưởng bánh bao của thái tử là vật ngon nhất, giờ chỉ nghe mùi ta khẳng định nó còn ngon gấp mấy lần” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Huynh đệ, mới đến đi, yên tâm tại nơi này ngươi không lo chết đói” một tên thanh niên khác nhìn nhóm người đi đến cười nói.
“ Đúng vậy, Thiết ca nói không sai chút nào, tại đây ngươi có thể không được ăn no nhưng ta đảm bảo so với hoàng cung các nước ngươi còn được ăn ngon hơn nhiều” một thiếu niên trẻ tuổi vổ ngực của mình cười nói.
Thanh niên cường tráng một bộ kinh ngạc lên, khi thấy đám người ồn ào đối với việc này dường như đả quen hắn chạy nạn từ Vệ quốc qua khi vào thành cũng nghe được thái tử ân đức trợ cấp lương thực cho người dân, chắp tay ôm quyền nói: “ Tại hạ là Đinh Thiết, là nước Hàn đến đây đêm qua, cảm tạ chư vị huynh đệ nhắc nhở”
Lúc này tại cổng công tử Thiên An vô số chiếc bàn lớn được dựng lên, tại đó rất nhiều chiếc thùng gổ trong đó là khoai luộc cùng những chiếc bánh khoai nướng được đám dân cũ được Thiên An thu nhận làm việc cho hắn trong đêm tất bặt đem số khoai đậu đem về chế biến cho sáng nay, không chỉ cho người dân tầng thấp mà còn đem đến cho quân doanh trong thành.
“ Tạ ơn công tử” một bé trai chỉ tầm chín mười tuổi tiếp nhận một củ khoai lang to hơn bàn tay của mình cúi đầu cảm kích, mà đi theo hắn phía sau chính là một cô bé nhỏ tuổi hơn tiếp nhận hai chiếc bánh khoai nướng chính là một cặp huynh đệ chạy nạn.
“ Tất cả những người trẻ dưới mười hai tuổi trở đi bất luận nam nử nhận xong thức ăn có thể đến Quốc Tử Giám nơi đó học tập, những người lớn hơn sẻ phụ giúp gieo trồng vụa lúa mới, những người già cả sẻ tham dự vào đội ngủ chế biến thức ăn, đến đêm tối sẻ được truyền dạy lại học tập” Thiên An cũng tham dự vào công việc phân phát cho đội ngũ này cười nói.
“ Công tử, A Tinh khí lực rất lớn có thể tham dự vào gieo trồng” một tên nam hài tuổi tầm chín mười tuổi nghe xong lên tiếng xung phong, hắn cũng muốn đóng góp một phần sức lực của mình để đền ơn cho vị thái tử này.
“ Công tử điện hạ, cả A Sửu nữa” có người lên tiếng không ít nam hài hưởng ứng lên.
Thiên An cười lắc đầu: “ Ý cô đả quyết, những người đến dự học tại Quốc Tử Giám trách nhiệm cũng rất lớn, đó chính là truyền dạy lại cho những người còn chưa biết mới đến bộ chữ viết của cô, đó cũng là giúp đở cô rất nhiều”
“ Vâng” Nghe xong đám hài tử nối đuôi xếp hàng có đến hơn ba trăm người kích động lên tiếng, đám người bọn họ tuổi nhỏ chiến loạn so với nam tử trưởng thành là vô dụng khi sức lực yếu ớt, nhưng tại nơi này bọn họ lại nhận ra mình không có vô dụng như họ tưởng, khi mà bộ chữ viết mới này đa phần bọn họ tiếp thu rất nhanh thường xuyên tham dự vào công việc truyền dạy cho những người không biết.
“ Đoàn kết, đoàn kết đại đoàn kết, chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực cùng cô, cuộc sống mới tốt hơn được. Cùng cô xây dựng một tòa thành mới trở thành thiên đường mà mọi người sinh sống, sẻ không để cho bất cứ dân chúng nào đói khổ, mùa đông sẻ không sợ lạnh, mỗi người sẻ có được mái nhà cho mình không còn rét lạnh ngoài trời, bệnh tật sẻ được đại phu chữa bệnh, nhà nhà biết chữ lương thực sung túc, để đạt được như thế cô cần mọi người giúp đở, mọi người có muốn giúp cô không?”
Thiên An lại tiếp tục lắc lư đám người phía trước thanh âm không lớn cũng không nhỏ, thân ảnh cất bước đi xuyên qua từng hàng người, khi hắn đi qua đám người đều tự động nhường đường.
“ Muốn” Âm thanh rung động vang vọng khắp cả không gian ngay khi Thiên An nói xong, đám người kích động dùng tất cả khí lực kêu gào.
Công tử của họ để cho bất cứ người nào đều kính phục, tất cả việc làm của hắn đều một mục đích chính là để cho cuộc sống người dân trở nên tốt hơn. Dạy bọn họ rất nhiều thứ cũng chẳng đòi hỏi gì bọn họ cả, thuế má toàn bộ đều miễn giãm.
Người ở đây đều là nghèo khổ xuất thân, ai không muốn có một cuộc sống giàu sang sung túc nhưng bọn họ muốn mà không được, không ít người sống đầu đường xó chợ sống nay chết mai. Không màu mè hoa ngôn, chân thành lời nói chạm đến tất cả đám người ở đây.
“ Lảo nô chút khí lực nguyện vì công tử góp sức” một lão già mắt đỏ hồng vội quỳ xuống nghẹn ngào lên tiếng, những người già không một chút sức lực như hắn so với những lớp trẻ thì vô dụng hơn nhiều, nhưng lương thực mỗi lần phân phát đều có phần hắn ăn uống lấy hơn nữa tầng lớp như hắn đều được ưu tiên.
“ bịch bịch bịch” vô số thân ảnh học theo quỳ xuống, nhân nghĩa đạt dân tâm những việc làm của tiểu thái tử hằng ngày đả sớm để bọn họ nguyện đem mạng đền ơn đáp trả, giờ đây lại nghe được những lợi chân tình như vậy.
Cái mà công tử nghỉ đến luôn là cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp hơn chứ không phải như đám vương tôn trọng thần luôn muốn thuế má về tiêu phí, thậm chí tất cả tài sản của hắn cũng đem cho bọn họ còn đi mượn khắp nơi những quý tộc quan lại trong vùng để lo cho bọn họ.
“ Nguyện vì công tử góp sức” Cả một không gian lại vang vọng rung trời khi hàng ngàn con người đồng thanh lên tiếng, âm thanh vang dội truyền khắp nơi kinh động vô số người trong thành.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
65 chương
127 chương
60 chương
10 chương
72 chương
76 chương