Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 247 : Độc chiến

Đám người trong phòng cũng bất ngờ trước tính cách bá đạo của vị Việt vương này, bọn họ chỉ nghe danh nhưng hôm nay lại gặp gở. Hoàn toàn trái biệc với những gì mà bọn họ vẫn nhận định về vị Việt vương này. “ Đại vương quá bá đạo đi, ngài không sợ ngọc thạch câu phần” Tử Nữ hiển nhiên cũng không ưa thích đối phương bá đạo lời nói. “ Thứ ta muốn người nào dám đoạt, ta không được người khác cũng không có được. Ngọc thạch câu phần, người cho dù chết cũng thuộc về ta, sinh tử do ta định” Thiên An chậm rải bước đi đến gần Dược Thiên Sầu: “ huynh còn muốn tranh với ta” “ Đương nhiên” Dược Thiên Sầu gật đầu. Lời còn chưa dứt bàn tay Thiên An nhanh như thiểm điện vươn đến yết hầu của phân thân mình “ Crac” một tiếng dùng lực đem bẻ vở đi, tiếng xương gãy, đồng thời những thanh hắc côn xuyên thủng qua thân ảnh. “ Đừng tưởng rằng mấy năm nay huynh giấu ta làm những chuyện ta không biết, ta vốn đả cho huynh cơ hội” Thiên An đem thân ảnh Dược Thiên Sầu vứt xuống mặt sàn gỗ. “ Aaa” Lộng Ngọc thân ảnh lảo đảo, ngồi bệch xuống ánh mắt không thể tin được nhìn thân ảnh nằm dài trên sàn nhà, ánh mắt mở lớn tràn đầy không thể tin được. “ Ngươi.. ngươi giết hắn” Tử Nữ run giọng lên tiếng. Hàn Phi lúc này sắc mặt cũng ngưng trọng vô cùng, vị Việt vương này tính cách hoàn toàn trái ngược với những gì mà hắn nhận định. Hoàn toàn không có là thánh hiền chi tàu, cổ kim khó được chi quân, mà giống như bạo quân một dạng. “ Huynh ấy là huynh đệ của ngài” Hàn Phi trầm giọng lên tiếng. “ Thiên hạ này phàm là thứ ta muốn là đồ của ta, từ đồ vật đến con người là sở hữu của ta cả. Đồ của ta hắn cũng dám tranh” “ Khốn kiếp” Một thanh âm đầy tức giận từ gian phòng phía sau vang lên, lời còn chưa dứt một tiếng xé gió rít gào, là một thanh xiềng xích xà từ Thiên Trạch lao đến công kích Thiên An. “ Bang” Đầu xiềng xích xà bị một cước đá văng đi, đem kiến trúc trong gian phòng đập vở nát. “ Cha.. cha.. không thể nào.. chuyện này.. không phải là thật.. gạt người.. là gạt người” Lăng Sương ánh mắt không cách nào tin được, thân ảnh run người xuất hiện bên cạnh Dược Thiên Sầu, nàng làm sao chấp nhận cha của mình còn sống sờ sờ lại bị giết chết. “ Vù vù vù” Ngay lập tức gian phòng bên trong, thuộc hạ của Thiên Trạch nhanh chóng xuất hiện, con mắt tràn đầy kinh hoảng khi nhìn thảm cảnh của cửu công tử Thiên An. Bọn họ có thể nhìn ra được đối phương đả không còn khí tức, yết hầu bị bẻ vở, lồng ngực tim vị trí có hắc côn chiếm đóng, đả triệt để chết đi. Mà có thể giết chết được Thiên An quân mà đối phương không cách nào phòng bị, ở tại nơi này chỉ có một người. “ Ngươi tại sao phải giết nó” Thiên Trạch gầm lớn, thanh âm tràn đầy chất vấn. Thiên An đạm mạc trả lời: “Đại Việt là do một tay ta nhào nặn, năm xưa là ta cứu y, nhưng đổi lại đây. Mấy năm nay y che dấu không ít, lẻ ra năm xưa ta không nên lưu lại huyết mạch Bách Việt để cho y sinh dị tâm. Đại Việt bây giờ cường thịnh, là do một tay ta tạo dựng. Chỉ vì cái huyết mạch vớ vẩn, Thanh Y Lâu y phí tâm không ít tưởng rằng có thể qua mắt được ta, lật đổ Đại Việt hừ chỉ bằng y cùng với ngươi cũng muốn đấu với ta” Thiên Trạch cũng không phải quá ngu, liền hiểu ra được phần nào, bàn tay xiết chặt, lạnh rên nói: “ Ta chưa từng nghĩ sẻ cùng ngươi tranh giành Đại Việt, ngươi đến là để giết ta” “ Gạt người” Lăng Sương rống lớn, nói: “ Cha làm sao sẻ tranh giành vương vị, ngươi dối trá, ta không tin” “ 108 tòa Thanh Y Lâu mặt ngoài là hút lấy tài chính của cải cho Đại Việt, nhưng ca ca tốt của ta mấy năm nay phí không ít tâm tư, Nhạn Xuân Quân, Tín Lăng Quân, Liêm Pha, Hoàng Yết, thái hậu Triệu Cơ còn cả Nam Cương, Âu Lạc, còn cả Tần vương” Thiên An xoay người tiếp tục lừa gạt đám người: “ Y tưởng ta không biết, nhưng ta đều biết, ta đả cho y cơ hội, nhưng y không biết bắt lấy. Lăng Sương ta không giết con, con có thể hận ta, nhưng Đại Việt chỉ có một chủ, chính là ta, quyết không để cho bất cứ ai nhúng chàm, cho dù là ca ca của ta đi nữa” Nói xong bàn tay ngưng tụ hai thanh hắc kiếm: “ tính ra từ trước đến giờ chúng ta chưa từng giao thủ qua, lần này cũng là lần đầu cũng là lần cuối cùng. Yên tâm huynh chết đi, toàn bộ Hàn quốc này cũng bồi cùng huynh, Không Quân của Đại Việt đả lên đường không lâu nữa sẻ san bằng Tần Trịnh, Hoàng Tuyền lộ sẻ không một mình huynh cô độc” Nghe được đám người Hàn Phi biến sắc lên, sự tình so với bọn họ nghĩ còn nghiêm trọng hơn. Hàn quốc lần này đả bước đến sinh tử thời khắc, đối mặt với Đại Việt trang bị vũ khí sát thương lớn, một Hàn quốc nhỏ yếu suy nhược có thể chống chọi nổi sau. Nhất là khi Đại Việt mấy năm qua ngủ đông thực thi biến pháp. Ngay lúc này một thân ảnh nử tử đột nhiên xuất hiện trên một nóc lâu, làm cho đám người chú ý. Sau đó lại ngưng trọng vô cùng, khi từ mười đầu ngón tay nàng tỏa ra các sợi tơ trong suốt vô hình, bắt đầu tỏa đi khắp nơi trong sơn trang liên kết với cây cối, tảng đá nhà cửa. Giăng kết thành một tấm lưới lớn gần như vô hình bao bọc lấy đám người này lại, hoàn toàn phong tỏa mọi đường đi của đám người. Nàng chính là chủ nhân của Thiên Võng, cơ quan tình báo của Đại Việt. Nhiều năm nay giăng một tấm lưới vô hình kiểm soát lẫn loại trừ hết thảy nguy hại cho Đại Việt, cũng là một trong những vị vương phi của Đại Việt. Chỉ thấy rất nhiều chiếc lá phiêu tán trong không trung, được con gió thổi đi chạm vào những sợi tơ trong suốt lại bị cắt lìa đi. Sắc bén vô cùng, mắt thường khó có thể thấy hết được những sợi tơ vô hình giăng kết thành một tấm lưới khổng lồ này. “ Chém đứt tơ tình, chém người như đay, Vô Tình Ti” Vệ Trang nhận ra thủ pháp này, sắc mặt ngưng trọng cầm trên tay Sa Xỉ, tiếp tục nói: “ Nghe nói trước đây Độc Chí hành thích thất bại bị giết, ra là gia nhập Đại Việt” “ Không có Tú Nương dệt gấm, chỉ có Hắc Quả Phụ của Thiên Võng của Đại Việt” Tú Nương chậm rải cất lời, vẫn không có ý định động thủ. “ Thiên Võng” đám thuộc hạ Thiên Trạch biến sắc, bọn họ ở Đại Việt nhiều năm cho nên biết về tổ chức bí ẩn này, là tai mắt giám thị cho Việt vương giám sát hết thảy quan viên đến dân chúng, phát hiện những mối họa sưu tập chứng cứ mà diệt trừ. “ Giăng lưới như vậy, có còn cho người ta chạy không chứ” Hàn Phi ưu thương nói, ánh mắt thoáng qua quang mang khi thấy được tiểu bạch hoàn toàn khác lạ, nói đúng hơn đối với cái chết của Dược Thiên Sầu không quá bao nhiêu kinh ngạc. Thiên An cười nói: “ Các ngươi chỉ có một cơ hội, lên hết đi, Tú Nương là để đề phòng mấy con tạp ngư chạy mất” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); “ Ngươi kiêu ngạo như vậy, tự tin một người có thể hạ được hết nơi này” Vệ Trang lạnh nhạt cất lời, trên tay Sa Xỉ đả ra khỏi vỏ để lại từng đường kiếm quang. “ Gà đất chó sành mà thôi, một ngàn người các ngươi cũng chỉ là kiến hôi” Thiên An khẻ chùng người xuống, sau đó bật nhanh lao đến Thiên Trạch. Một tràng chói tay hoa lửa lập tức nảy sinh, hắc kiếm cùng xiềng xích xà triền đấu với nhau. Nhưng trước khí lực mạnh mẻ của Thiên An, những thanh xiềng xích xà khi va chạm liền bị chấn văng đi. “ Lên” Khu Thi Ma, Xảo Ma, Tượng Vương, Bách Độc Vương, Thủy Vân Du đồng loạt xuất thủ, thân ảnh lao đến tiếp cận với Việt vương Thiên An. “ Mượn một chút” Tử Nữ tay lau đi nước mắt ngấn ra, bàn tay vươn ra bắt lấy Liên Xà nhuyễn kiếm của Hồng Liên, nàng đối với Dược Thiên Sầu không phải là không có tình ý, nay hắn chết ngay trước mặt mình cũng làm cho cảm xúc nàng ngột ngạt vô cùng. Liên Xà trở về trên tay nàng so với Hồng Liên còn lợi hại hơn gấp mấy lần, như xà lân du lượn bàn tay khẻ vẩy, các đốt xích bắt đầu dài ra sau đó cắm phập xuống mặt đất bên dưới, không lâu sau từ bên dưới mặt đất một nơi xa phá đất mà lên mũi kiếm sắt lạnh lao lên không trung công kích Thiên An. “Keng” Một cước đá tung đi Liên Xà mủi kiếm, hay thanh hắc kiếm đem thủy kiếm của Thủy Vân Du cùng hai thanh chủy thủ của Xảo Ma bài trừ, đồng thời lực đạo còn chấn văng hai người đi. Chân dẫm mạnh lên sợi xích tung người lên không trung, lại né đi hai đầu xiềng xích xà khác lao đến. Trên không trung một cước hung hăn quật mạnh xuống, khi mà Tượng Vương đả nhân cơ hội này bật người lên cao, một quyền tụ lực lao đến công kích. “ Ầm” Vang dội thanh âm cả thân ảnh to lớn của Tượng Vương lại dưới một cước của Thiên An bị đá văng xuống bên dưới, đem mặt đất vở nát bụi mù hiện lên. “ Keng keng keng keng” Một tràng chói tay không ngừng, chỉ thấy Vệ Trang đả động thủ Ngang Tứ Phương chỉ một chiêu nhưng thiên biến vạn hóa, trường kiếm Sa Xỉ cùng với hắc kiếm tương giao, trong không trung chặt chém liên miên. “ Đại bại hoại, dâm tặc.. ngươi gạt người..ngươi dậy mau” Hồng Liên ánh mắt phiếm hồng nhìn thân ảnh Dược Thiên Sầu nằm trên mặt đất, ánh mắt mở lớn từng ký ức bắt đầu tràn về đại não của mình. Mà lúc này một bên chìm đắm trong thương tâm, khóc nứt nở Lăng Sương đột nhiên dừng lại, thân ảnh chậm rải đứng dậy. Đem tay lau đi nước mắt ngấn ra, Khước Tà hai thanh để lại quang mang xanh rờn, thân ảnh chậm bước đến nơi giao chiến. “ Thức tỉnh rồi” Một bên quan sát Tú Nương khẻ nỉ non lên khi nàng thấy được đôi mắt của Lăng Sương đả thay đổi, mắt phải thuần màu trắng còn bên trái lại đỏ tươi trong đó có một dấu chấm nhỏ như nòng nọc bơi lội. Bên cạnh Thiên An nhiều năm nàng biết rất nhiều tư mật của hắn, cũng biết rõ đôi nhãn đồng bá đạo của đối phương đáng sợ như thế nào. Chưa kể còn nhiều thứ khác, nói không ngoa thế gian này đả không có người có thể cùng hắn chi địch. Giờ đây cốt nhục của nam nhân mình bị kích thích đả thức tỉnh một trong những sức mạnh kế thừa từ y.