Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 228 : Tử Lan Hiên phong vân

Tử Lan Hiên nơi. “ Đây là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc uống máu chưa đủ số đầu kẻ thù đả chém còn quá ít, sắc bén có thừa sát ý quá ít” Đúng như Huyền Tiễn nói trên tay Sa Xỉ của Vệ Trang xác thực là một thanh kiếm tốt là danh gia đất Triệu chú kiếm thế gia họ Từ đúc thành, giống như chủ nhân của mình chỉ có không ngừng trải qua chém giết cùng cường giả giao chiến, lấy máu đối phương để hun đúc mới trở nên mạnh mẻ hơn. Huyền Tiễn xuất đạo nhiều năm từ khi bị Cái Nhiếp Vệ Trang đánh bại sau đó thích sát Thành Kiều trí nhớ vẫn chưa lấy về nhưng bản năng sát thủ lẫn trên tay đáng sợ thanh kiếm so với Vệ Trang chỉ mới xuất sư mạnh hơn rất nhiều lần. La Võng có tám cấp bậc Thiên Sát Địa Tuyệt Si Mi Võng Lượng mà hắn sở hữu Việt Vương Bát Kiếm một trong lấy kiếm làm tên, khi chưa gia nhập tổ chức sát thủ này đả là kiếm khách đứng đầu một phương, có trên tay thanh song kiếm đáng sợ này thực lực lại tăng mạnh một bậc. Trong tổ chức hắn đứng hàng chữ Thiên là Thiên Tự nhất đẳng cao thủ nhiều năm như vậy qua đi hắn bây giờ so với trước còn lợi hại hơn rất nhiều, đừng nói là Vệ Trang cho dù bây giờ có Cái Nhiếp đến hai người liên thủ cũng chưa chắc có thể giết được hắn. Vệ Trang lạnh lùng nói: " Hắc Bạch Huyền Tiễn, nghe nói cũng là kiếm chi hào giả một thời, đáng tiếc lại là nô lệ cho tranh đấu ân oán không ngừng" "Ân oán. Ân oán?" Huyền Tiễn giễu cợt, đem thanh kiếm đen nhánh chỉ về Vệ Trang nói:“ thanh hắc kiếm này đã giết 136 người để báo thù” Nói xong tay hắn khẻ chuyển đem hắc kiếm xoay một cái, hắc kiếm lao ra không trung xoay tròn, đồng thời bạch kiếm trong vỏ cũng được hiện ra cùng với hắc kiếm giao nhau, sau đó 2 thanh gác chéo lên nhau thì hắn lại nói tiếp “ Thanh bạch kiếm này đã giết 154 người để trả ơn” Hai tai nắm lấy chuôi kiếm kéo lê xuống mặt đất, chỉ thấy mũi kiếm va chạm lập tức phát ra hỏa diễm, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: “ Để luyện ra kiếm thuật mạnh nhất thì số người chết dưới hắc bạch song kiếm này nhiều vô kể. Ta với ngươi không thù không oán, nhưng nếu ngươi cũng là kiếm khách. Vậy để ta thử kiếm xem sau, đây là duyên” Vệ Trang nhíu mày, ngay sau đó thân ảnh di nâng theo Sa Xỉ lao đến đối phương, Huyền Tiễn cúi người đem 2 tay co lại sau đó 2 kiếm chém ngang lên, chỉ thấy ba thanh kiếm va chạm với nhau, kiếm khí tuôn ra hoa lửa không ngừng xuất hiện va chạm, chỉ một kích đả đem Vệ Trang bức lui lại. “ keng keng keng keng” Trong không trung từng đạo kiếm mang màu vàng cam của Sa Xỉ cùng đỏ như máu của hắc bạch song kiếm vẻ ra, chỉ thấy chưa đầy mấy chiêu giao thủ Vệ Trang đả bị Huyền Tiễn đả thương lấy. Vệ Trang rất mạnh tuyệt học Quỷ Cốc cũng rất mạnh nhưng đối phương thành danh đả lâu, lại thêm hắn bây giờ chỉ là tuyệt đỉnh nhất trọng mà thôi còn Huyền Tiễn đả nhập bước vào hàng ngủ tuyệt đỉnh cao thủ. Năm xưa hắn phải cùng sư huynh của mình Cái Nhiếp mới đem hắn cầm xuống, bây giờ đối phương so với trước còn trở nên mạnh mẻ hơn nhiều. “ Vong hồn dưới kiếm ta nhiều không kể xiết.. ây” Huyền Tiễn cất lời rồi gầm lên thân ảnh lao nhanh đến Vệ Trang. Mà lúc này một đường kiếm khí được Vệ Trang chém ra, Sa Xỉ chặn lấy song kiếm, chỉ thấy nơi hai người giao tranh kiếm khí không ngừng tuôn ra đỏ hồng hung lệ bức người từ hắc bạch song kiếm lẫn màu vàng cam của Sa Xỉ không ngừng va chạm. “ Ngươi không cần phải trốn tránh.. mà có trốn cũng vô dụng” Huyền Tiễn một bộ nắm chắt phần thắng về mình lên tiếng, ba thanh kiếm không ngừng phát ra thanh âm ma sát lẩn hoa lửa bắn ra không ngừng, từ hai người khí thế kéo lên đem không khí thổi dạt ra xung quanh đem vô số lồng đèn thổi tắt đi. Tần Trịnh ngoại thành, một tiểu đình nhỏ ven đường. “ Thượng công tử, lần này về Tần quốc vẫn mong huynh thận trọng” Hàn Phi nâng lên chung trà cụng lấy Doanh Chính thâm ý nói. Từ khi được Nghịch Lân cứu thoát khỏi Triều Nữ Yêu, thì hắn một đường di chuyển chờ đợi xe ngựa của Doanh Chính tiễn biệc, chiếc lồng giam giam giữ Thủy Vân Du chính là nơi ẩn giấu Doanh Chính, mà theo hộ vệ bên cạnh chính là Tử Nữ. Để tránh địch nhân phát hiện Lộng Ngọc hóa trang thành nàng mặc thành y phục giống hệt Tữ Nữ. “ Mối nguy của Bát Linh Lung đả trừ, tiên sinh cho rằng trên đường về Hàm Dương vẫn còn biến cố gì sao?” Doanh Chính cất lời. “ Hàn Phi không thể biết trước được hành trình về nước của Thượng công tử có xảy ra biến cố nửa hay không?” Đặt chung trà xuống, chậm rãi bước đi ra nhã đình, nói “ Nhưng trong Tần quốc lại có người liệu sự như thần” Doanh Chính nhãn đồng xoay chuyển, nói “Xin tiên sinh nói rõ” “ Sứ tiết tiền nhiệm của Tần quốc bị thích sát ở Hàn quốc, chưa đầy 5 ngày sau sứ tiết mới đã có mặt ở Hàn quốc. Cùng với lần đi sứ Hàn quốc này của Thượng công tử, e là nội bộ của Tần quốc sớm đã nổi cơn phong ba. Bây giờ dả thú quyền lực đả nhe răng, cho dù Thượng công tử có về tới Tần quốc, tình thế e rằng càng nguy hiểm hơn” Doanh Chính chậm rãi bước đến gần Hàn Phi “ Nghe đồn tiên sinh từng nói, muốn 99 phần thiên hạ bảy nước” Hàn Phi cười nói “ Tin tức của công tử cũng linh thông thật” “ Không biết cách của tiên sinh là nhất quốc chi pháp, hay là thiên hạ chi pháp” Doanh Chính cất lời hỏi. Hàn Phi chậm rãi đi đến phía trước, dừng lại ở vách núi nhìn về thương khung phía trước, nói “ Dân chúng bảy nước chịu lầm than, loạn lạc đả lâu. Chư tử bách gia tự thực hiện đạo cứu thể của mình, dùng pháp trị thiên hạ chính là ý nguyện của Hàn Phi” Doanh Chính chậm rãi bước đến sau, cất lời “ Tiên sinh có đồng ý cùng ta chung sức thực hiện ý nguyện đó không? Cùng tạo nên một thiên hạ hoàn chỉnh” Tài hoa của Hàn Phi, Doanh Chính đả chứng kiến. Không đánh mà đẩy lui hàng vạn hùng binh của đại Tần, không cướp mà chiếm miếng ăn trong miệng Dạ Mộ, không giở trò mà kết giao được sứ giả của Tần quốc, không lùi bước mà lôi kéo được Thiên Trạch làm đồng minh của Lưu Sa, nhân tài thế này chỉ cần đầu quân cho hắn thì bá nghiệp của hắn tất thành. “ Không biết trong lòng Thượng công tử thiên hạ hoàn chỉnh này là của Tần quốc hay Hàn quốc? ” Hàn Phi xoay người nhìn Doanh Chính hỏi lấy. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); Nghe được hắn hỏi, Doanh Chính đem ánh mắt nhìn về bầu trời phía trên, nói:“ Từ thời nhà Chu thiên hạ nhất thống 800 năm, Khổng Tử viết Xuân Thu, Chiến Quốc phân Thất Hùng thiên hạ chia rồi lại hợp, kẻ chịu khổ vẫn là chúng sinh lầm than.” Hàn Phi nhìn qua Doanh Chính, nói “Thượng công tử xem ra rất am hiểu Nho gia” Doanh Chính xoay qua cất giọng “ Tiên sinh theo học Nho gia, lại lập gia Pháp thuật dung hòa hai đạo làm một đương nhiên càng lỉnh ngộ sâu sắc hơn về việc này.Thiên hạ trong lòng ta, chính là thiên hạ của Pháp Gia, dùng Nho Gia để giáo hóa” “ Lời của Thượng công tử, khiến ta rất nể phục” Hàn Phi nói Doanh Chính hay tay nắm sau, ánh mắt nhìn về thương khung phía trước “ Ta muốn rèn một thanh thiên tử chi kiếm, lấy bảy nước làm mũi kiếm lấy sơn hà làm lưỡi kiếm. Trị được ngủ hành, mở được âm dương, chống được xuân hạ qua được thu đông, thiên hạ độc nhất thiên tử chi kiếm, tiên sinh là người rèn được kiếm đó, còn ta là người nguyện ý chấp kiếm, tiên sinh có nguyện ý cùng ta xây dựng giấc mộng thiên cổ này không” Tử Lan Hiên lúc này. Cả không gian có phần tối đi trong chốc lát nhưng nó chỉ trong tích tắc đả sáng trở lại khi Thủy Vân Du hiện ra, từ phía sau thủy kiếm khổng lồ lao đến tấn công Huyền Tiễn đem hắn bức lùi về sau, thân ảnh trên không trung chậm rải tiếp xuống, liền nói: “một cuộc đối quyết đơn thuần không mang ân oán tình thù, ta rất thích” “ Đưa bọn họ đi” Vệ Trang lạnh nhạt bước lên chặn trước, trong tay Sa Xỉ rung động lên. Đúng lúc này một bông hoa tuyết từ trên lổ thủng vách tường gỗ, từ bên ngoài bay vào đến gần Thủy Vân Du đang bước đi, gương mặt nàng có chút biến sắc khi nàng biết đây là gì, ngay sau đó bên tai nghe lấy: “ bọn chúng không đi được đâu hết” “ Phàm là những thứ thuộc về ta, ta sẻ lấy lại » một âm thanh nam tử lạnh lẻo vang lên, chỉ thấy phía sau cánh cửa đả mở một bóng đen nam tử hiện ra, phía sau người hắn là những dây gai băng mọc ra hàn khí lạnh lẻo lan tỏa. Thủy Vân Du mày nhíu chặt nhìn Bạch Diệc Phi xuất hiện ngoài cửa, tức giậnbàn tay siết chặt: “ ngươi nói thứ thuộc về ngươi chính là ta, bản thân ngươi là cái thứ gì, ngươi không xứng” Bạch Diệc Phi đôi đồng tử huyết hồng môi nhích lên hàn khí lạnh lẻo lan ra, phía sau lưng hắn vô số gai băng to lớn, như vật sống không ngừng uốn lượn trong không trung, lúc này một bóng đen khác từ cánh cửa bên kia xuất hiện trên tay mang theo một thanh bội kiếm giống như đúc thân ảnh Bạch Diệc Phi đang đeo kia, mà dung mạo lại không khác gì Bạch Diệc Phi cả. “ keng keng keng”Âm thanh chói tai vang lên, chỉ thấy hai Bạch Diệc Phi đồng loạt rút ra bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhưng các yêu dị một màn hiện ra, thân ảnh Bạch Diệc Phi xuất hiện phía sau kia lại hòa nhập vào bên trong thân ảnh xuất hiện phía trước. “ Bọn ta đã cho cô lựa chọn, đáng tiếc cô không biết nắm giữ lấy cơ hội cuối cùng đó” Bạch Diệc Phi âm thanh lạnh lẻo vang lên, hai thanh kiếm một đỏ một trắng trước và sau ngực mũi kiếm chỉ thẳng lên trời. Sự việc tiếp theo càng đáng sợ không thôi, khi mà Huyền Tiễn kéo lê hắc bạch song kiếm dưới nền đất làm cho hỏa diễm bốc cháy lên, một bên Bạch Diệc Phi mang theo song kiếm của mình, hàn băng lập tức xuất hiện. Hai bên một là hỏa diễm một là băng giá từng bước ép sát ba người bên trong.