Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 197 : Nghịch Lân hộ chủ

Lời nói rơi xuống, Khu Thi Ma đã thả người nhảy lên, xuất hiện ở Hàn Phi phía sau, một chưởng vỗ ra. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Liên Xà trên tay Tử Nữ đâm thủng mặt đất dưới chân nàng sau đó từ phía sau Hàn Phi phá đất mà lên, kịp cứu hắn thoát một mạng. “ Lần tới uống rượu đừng có rủ ta” Tử Nữ thu lấy Liên Xà lại uyển chuyển đi đến gần Hàn Phi, gương mặt lạnh lùng nói. Lúc này Thiên Trạch một tay giơ ra, chân khí như mực tuôn ra lao đến Hàn Phi những làn khói đen xoắn ốc lao đến hắn. Có điều một lần nữa Tử Nữ lại kịp cứu hắn, Liên Xà nhuyễn kiếm hướng đến xoay quanh người Hàn Phi bao bọc ngăn lấy người hắn không cho làn khói đen tiếp xúc. Đúng lúc này Khu Thi Ma vọt đến Tử Nữ sau lưng một chưởng định đem nàng đánh lén, nhưng ngay sau đó buông tha rời đi trở về vị trí của Thiên Trạch. Nhưng hắn nhanh còn có người còn nhanh hơn, từ lúc nào lại xuất hiện thêm một thân ảnh khác xuất hiện tại nơi này, tham dự vào cuộc chiến. Một thân hắc y che kín xuất hiện phía sau Tử Nữ trên tay trường kiếm hoa lệ cản lại chưởng lực của Khu Thi Ma còn đem hắn bức lui đi. Sự xuất hiện đột nhiên của nhân vật thần bí này khiến cho bốn người ngạc nhiên không bao lâu thì một tràng tiếng bước chân trong đó có va chạm khôi giáp vang lên. Là một đội Cấm Vệ quân đột nhiên xông qua tới, đem Hàn Phi, Tử Nữ bảo vệ dưới, cũng là Thiên Trạch cùng Khu Thi Ma vây quanh lên tới. “ Huynh giấu thật sâu đây” Tử Nữ lườm hắn mặc dù che đi mũ trùm nhưng nàng làm sao không biết người đến là ai, khi chuôi kiếm kia đả tố cáo hắn rồi. “Đây chính là như lời ngươi nói, không nhất định là ta địch nhân?” lời vừa dứt từ cơ thể Thiên Trạch từng sợi xích phiêu phù không trung, mà ở điểm cuối của nó chính là một đầu kim loại hình thù đáng sợ, từng hàm răng sắt nhọn giống như xà một dạng, trông cực kỳ đáng sợ. “ Nghênh tiếp một vị như ngươi, không chuẩn bị những thứ này thì ngu xuẩn quá” Hàn Phi đi đến một binh sỉ tay chạm lên mũi thương, bị sự sắc bén của nó đem tay thu hồi lại. Ánh mắt khẻ liếc qua nhìn qua nam tử bí ấn xuất hiện cứu nguy một màn, hắn cũng không ngu liền đoán ra được thân phận là Dược Thiên Sầu. Ngay khi lời nói hắn nói xong, thì một tóp lính nhanh chóng xông lên, ý đồ đem 2 tên này cầm xuống, nhưng mà binh lính tinh nhuệ đối phó với người thường là được, còn đối với Thiên Trạch người này đủ sức sao. « Lục Xà Cốt Đằng Tiên » Dược Thiên Sầu một bên quan sát nhìn thấy phía sau lơ lửng sáu đạo xiềng xích xà lượn lờ hắc khí. Từ Thiên Trạch hắn cũng biết được tiện nghi đại ca mình một thân tinh thông Bách Việt Vu Thuật, luyện thành cho mình một bộ võ công riêng chính là Lục Xà Cốt Đằng Tiên, cộng thêm khinh công đi kèm Đằng Xà Khinh Thân thuật. Nội lực cao thâm người chính là dựa vào nội lực của mình ngự vật cách không chưởng khổng, cao hơn một tầng chính là lấy ý ngự khí. Tâm di khí chuyển vật tùy tâm dời, Thiên Trạch hiện giờ chính là động dạng lấy ý ngự khí quán thâu lên xiềng xích xà. “ Tưởng rằng thế này có thể ngăn cản được ta mới gọi là ngu xuẩn thật sự” Thiên Trạch cười lạnh nói, nhìn đám người phía trước khinh miệt lấy, khí thế trong nháy mắt bung ra, trực tiếp đem vọt lên cấm vệ quân toàn bộ quét tại trên đất, chết đến không thể chết hơn. “ Bảo vệ công tử” một tên lính lên tiếng ra hiệu cho đám binh lính còn lại, tụ tập lại bảo vệ cho Hàn Phi và Tử Nữ. Mà Khu Thi Ma lại là cầm chiêu hồn linh, một bên không ngừng kết ấn, một bên nói lẩm bẩm.Trong nháy mắt, vô số màu xanh lam cổ trùng từ dưới mặt đất chui ra, bò vào chết cấm vệ quân thân thể bên trong. “Răng rắc-Răng rắc” Xương cốt tiếng vang liên tiếp kêu lên, vốn đã chết cấm vệ quân lại đột nhiên bò lên tới, thành cương thi sau đó thân hình hướng về đám người Hàn Phi cùng còn dư binh lính mà đến. Nhìn xem cái này một màn, chung quanh binh lính sắc mặt đại biến, trong lòng càng là sợ hãi vạn phần. “ Phục binh của ngươi chỉ làm tăng thêm khoảng cách sức mạnh” Thiên Trạch lên tiếng, ánh mắt nhìn về Hàn Phi, lúc này những cổ xác chết kia lập tức sống dậy trở thành cương thi. Mà những cái kia cương thi binh lính lại là trực tiếp nhào tới, cùng bên cạnh thị vệ chiến cùng một chỗ. Có thể nói, đây là một trận chết binh cùng sống binh chiến đấu, tràng diện rất là tàn khốc. Những cái kia chết binh lính, bị thi cổ thuật khống chế, trở thành cương thi, mặc dù kỹ xảo chiến đấu vụng về, nhưng không sợ chết, không biết đau, mạnh mẽ xông thẳng. Mà sống lấy binh lính, lại tâm kinh sợ hãi, trực tiếp rơi xuống hạ phong. Nhìn xem cái này một màn, Thiên Trạch cười lạnh, phía sau sáu đầu xà cốt xiềng xích không ngừng huy vũ, đánh đâu thắng đó, đem cấm vệ quân giết lấy. Khu Thi Ma thì đứng ở phía sau hắn, không ngừng kết ấn thi thuật. Vì thế, nguyên một đám thị vệ bị Thiên Trạch giết chết, bị cương thi thị vệ giết chết, tiếp theo lại bị Khu Thi Ma thi pháp khống chế, trở thành cương thi. Vẻn vẹn đếm hơi thở, toàn bộ tràng diện hoàn toàn biến hóa, còn sống thị vệ chỗ còn lại vô cùng, ngược lại, chết, lại đều thành Thiên Trạch cương thi, là bọn họ sử dụng. Chưa dừng lại ở đó, Thiên Trạch gầm lên cả người khí lực kéo lên từ người hắn xuất hiện một làn khói đen khí thế cực kỳ mạnh mẻ. Như cơn gió một dạng lao nhanh khắp nơi này cho dù là hoàng cung cách xa cũng bị nó thoáng qua cho chấn động một vài kiến trúc, sau đó cấp tốc hội tụ về Thiên Trạch. Thiên Trạch môi nhếch lên, sau lưng hắn 6 đầu xà ảnh khói đen ngưng tụ từ những sợi xích đen đôi mắt đỏ như máu giống như sinh vật sống một dạng, cực kỳ quỷ dị từ người nó tỏa ra hơi thở chết chóc lấy, đám binh lính thấy cảnh này chùn bước chân đi liên tục lui lại. “ bịch bịch” hàng loạt thân ảnh binh lính bị 6 đầu rắn hư ảnh này tấn công giết chết, một số binh lính bị nó gặm lấy lơ lửng ở không trung, sau đó rơi xuống mặt đất sinh cơ đả tận, chết ngay tại chổ. Những người chết này bị những con bọ xanh chui vào, lập tức trở thành những cương thi sống lại trở thành binh lính cho Thiên Trạch. Thiên Trạch đi đến, 6 đạo xà ảnh cặp mắt đỏ lòm hướng về Hàn Phi mà đi đến, tựa hồ muốn đêm hắn hủy diệt đi. Nhưng đối mặt với đáng sợ cường đại Thiên Trạch, Dược Thiên Sầu cũng không lo sợ Hàn Phi sẻ mất mạng, bởi hắn còn một con bài bảo mạng cho mình, mỗi lần nguy hiểm đến tính mạng đều nhờ đó mà vượt qua – Nghịch Lân kiếm. Quả thật, làm Thiên Trạch chuẩn bị diệt sạch Hàn Phi một nhóm thời khắc, đột nhiên, âm gió thổi qua, liền thiên địa đều trở nên có chút mờ đi. Mà chung quanh hết thảy, phảng phất đều đóng băng một loại, liền thời gian đều có loại tựa hồ muốn dừng lại cảm giác. Một chỗ to lớn trên trụ đá, một đạo hắc y bóng người đột nhiên xuất hiện, nhìn xuống bên dưới. Dược Thiên Sầu đồng dạng nhìn xem đạo kia bóng người, hắn biết người này là ai. Chính là thanh kiếm đả ngưng tụ ra kiếm linh của mình Nghịch Lân, mà Hàn Phi chính là chủ nhân của thanh kiếm này hiện giờ. Nghịch Lân đứng ở thạch trụ đỉnh, duỗi tay ra chỉ thấy vô số mảnh vỡ bay đi, hóa thành một cái cổ điển hắc sắc cổ kiếm, phía trên tựa hồ còn có rất nhiều vết rạn nứt, phảng phất là tàn kiếm mảnh vỡ ngưng tụ thành một loại, nhưng lại uy thế vô song. Nghịch Lân không có bất kỳ cái gì trả lời, chỉ là lăng không nhảy xuống gần chổ Hàn Phi, hai tay cầm kiếm, chỉ thấy từ người hắn lan tỏa một luồng khói trắng bao phủ, đem đám người ở đây biến mất đi, thân ảnh chậm rãi phiêu phù lên không trung. Nhanh như chớp chỉ trong tích tắc Nghich Lân đã lao đến Thiên Trạch công kích, nhưng mà Thiên Trạch cũng không phải ăn chay, 2 đầu xích sắc há miệng chặn lấy Nghịch Lân kiếm. Nhưng một kiếm này, lực lớn thế chìm, khiến Thiên Trạch cũng không nhịn được ngược lại lùi lại mấy bước, phương mới ngưng được thân hình. Mà Nghịch Lân càng là nhân cơ hội ngược lại bay trở về, tiếp theo lại là một kiếm tập tới. Thiên Trạch bạo nộ, phía sau bốn đạo xà xiềng xích trong nháy mắt trở về thủ, trước người tạo thành một mặt thuẫn bài, ngăn lại nghịch lân công kích. Cùng một thời gian, còn dư hai đạo xà cốt xiềng xích, lại là trong nháy mắt đánh ra, công về phía Nghịch Lân. Mà Nghịch Lân lại là trong nháy mắt tại chỗ biến mất, tiếp theo lại bỗng nhiên xuất hiện ở Thiên Trạch phía sau, lại là một kiếm chém xuống.