Thứ Nguyên Chi Môn
Chương 179 : Xích Mi quân Thiên Trạch
Đại tướng quân phủ, Cơ Vô Dạ một tay nắm lấy thanh đồng chung rượu siết chặt: “ Hay cho tên Lưu Ý, lại dám giở trò dưới mắt ta, một mình nuốt gọn bảo tàng uổng công ta đề bạt hắn”
Phỉ Thúy Hổ nói: “ Tướng quân chớ nóng vội, đây chỉ là tại hạ suy đoán thôi. Có điều dù đả cách nhiều năm chuyện này lại bại lộ, có thể thấy Lưu Ý tuy chết nhưng tìm được bảo tàng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
Cơ Vô Dạ nghe xong liền nói: “ Người đả chết rồi, thì tìm thế nào?”
“ Tướng quân là quý nhân hay quên, kẻ đó mới chính là mấu chốt của bảo tàng. Năm xưa Lưu Ý kháng lệnh của Hửu Tư Mã Lý Khai, cấu kết với Đoạn Phát Tam Lang lừa chúng mang bảo tàng về, tên đạo tặc này may mắn thoát chết đả mai danh ẩn tích chờ thời cơ tìm kiếm món bảo tàng mà Lưu Ý đả một mình nuốt mất, mà hắn ở ngay bên cạnh tướng quân” Phỉ Thúy Hổ chậm rải lên tiếng.
Cơ Vô Dạ nghe được hai bên râu mép nhích lên, nhịn không được nói: “ Lảo Hổ nói đi là kẻ nào”
Phỉ Thúy Hổ cười nói: "Ngột Tựu chính là Đoạn Phát Tam Lang một trong, cái kia duy nhất sống sót. "
"Đáng giận!" Cơ Vô Dạ đột nhiên cảm giác có loại bị chơi xỏ cảm giác, hai tên thuộc hạ dưới trướng mình lại ẩn núp nhiều năm như vậy giấu diếm hắn lại không một chút biết, quát lớn: "Người tới, đi đem Ngột Tựu cho ta tìm đến!"
"Hồi bẩm tướng quân, Ngột Tựu đã biến mất nhiều ngày, chắc hẳn sớm đã gặp bất trắc." một thân ảnh hắc y xuất hiện hành lể nói.
"Cái gì!" Cơ Vô Dạ khí đến trực tiếp đứng lên, phẫn nộ không thôi.
Phỉ Thúy Hổ nghe được chậm rải nói: "Năm đó nhân lúc Việt vương bất cẩn. Vội vả đem quốc trượng tiếp vào đô thành tránh họa hoạn, bảo tàng vẫn cất giấu trong mật thất. Sau đó bí mật cho người chuyển dời về thành để cho Lưu Ý phát hiện.
Lưu Ý cấu kết với Đoạn Phát Tam Lang lẻn vào cướp đi bảo tàng. Đồng thời, đối với thân hãm Bách Việt phản quân vây khốn phải Tả Tư Mã Lý Khai, gặp chết không cứu.
Cuối cùng, toàn quân bị diệt, Lý Khai chết thảm. Mà Lưu Ý lại là qua sông đoạn cầu, đem Đoạn Phát Tam Lang bắn giết, bảo tàng về hắn. Việt vương khi biết tin lộng giả thành thật, mấy năm nay mặc ngoài phái thương nhân thông thương. Nhưng thực chất vẫn đang tìm kiếm lại bảo tàng.
Tướng quân, bây giờ, Lưu Ý chết, Ngột Tựu chết, như vậy biết bảo tàng chỗ người, không tồn tại. Mà duy nhất một cái trọng yếu mấu chốt người Lý Khai, hắn còn sống, đồng thời khả năng hắn giết chết Lưu Ý.
Lý Khai giết chết Lưu Ý trước đó, có thể hay không tra hỏi bảo tàng chỗ? Còn có Ngột Tựu cùng Lý Khai có phải hay không cũng có liên quan hệ?”
Cơ Vô Dạ trầm ngâm nói: " Lý Khai có lẽ xác thực có thể giúp ta nhóm tìm tới Hỏa Vũ sơn trang bảo tàng"
"Vốn Lý Khai bị Độc Hạt Môn bắt đi, nhưng là tối nay Độc Hạt Môn bị Lưu Sa nhúng tay khả năng người đả bị bắt đi” Phỉ Thúy Hổ lần nữa lên tiếng.
“Ầm” Chiếc bàn lập tức bị một tay Cơ Vô Dạ đập lên vở nát, hiện giờ hắn chính là ngút trời giận giữ đây, liên tục những tin bất lợi ập đến để hắn không kìm được lửa giận.
Hai tên thuộc hạ dưới mí mắt hắn lừa gạt cũng thôi đi, chỉ cần tìm ra được bảo tàng là được. Nhưng mà hai người chết, người duy nhất còn biết vốn ở trong tay thế lực của hắn bắt về.
Lại bị Lưu Sa bắt đi, thử hỏi hắn không tức mới lạ, hơn nữa hắn biết Thanh Y Lâu phía sau rất có thể chính là người của Việt vương Thiên An cài vào.
Tần Trịnh một tòa ngục thất.
Trong một tòa thông đạo hai bên cắm đầy các bó đuốc cháy rực soi sáng con đường, một tên lính tốt cầm trên tay bó đuốc cất bước đi vào bên trong thông đạo.
Ánh mắt có chút kinh ngạc, thân ảnh không ngừng di chuyển thì đi đến được một địa phương nơi đó có những song sắt lớn chặn lại.
Mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa lớn phía sau, đáng nói lại xuất hiện những làn khói đen lượn lờ ra bên ngoài cửa.
Những làn khói đen này lan tỏa ra xung quanh sau đó lần nữa hội tụ chạy về sâu thẳm bên trong ngục thất rộng lớn bên trong, hội tụ thành một đám khói đen to lớn.
Chỉ thấy một thân ảnh nam tử bao kín bên trong hắc khí tứ chi lẫn đầu đều bị các sợi xích sắc trói buộc với một khung cửa đá lớn dựng lên trói lơ lửng ở không trung. Xung quanh là biển dung nham nóng bỏng bên dưới chỉ độc nhất một lối đi dẫn ra bên ngoài.
Sự việc còn chưa dừng lại ở đó, theo thời gian từng tiếng “ ong ong” “ tư tư” không ngừng vang lên, những làn khói đen nhanh chóng thoát ly cơ thể quấn lên những sợi xích trói buộc.
“ Crac crac crac” Đinh tai thanh âm vang lên những sợi xích sắc to lớn cứ như gỗ mục một dạng bị hắc khí xoay tròn lượn qua nhanh chóng đứt vở, kèm theo đó là từng khối đá trong thạch động rơi xuống bên dưới.
Cho đến khi những sợi xích sắc bị phá đi hoàn toàn, đám khói đen liền chuyển hướng lao đến cánh cửa phía trước.
Liên tục “ầm ầm” thanh âm đổ vở vang lên những thanh to lớn song sắt lại bị xô vở lấy, đồng thời tên lính xui xẻo phía trước cũng chết không kịp chạy khi bị một luồng khói đen hướng đến.
Một đạo khôi ngô thân ảnh, một bên má có những vảy rắn đóng lên,một đầu mái tóc màu lam yêu dị đi thẳng tới. Cái này nhân thân trên, bao quanh đếm không hết màu đen làn khói, rất là dọa người.
Mà hắn phía sau lại là sáu cái đầu rắn xiềng xích, vây ở chung quanh hắn, phiêu hốt bất định các luồng khí đen không ngừng từ người hắn tản ra xung quanh.
Nam tử bí ẩn bị nhốt trong tòa đại lao này chính là phế thái tử của Bách Việt Xích Mi Long Xà –Thiên Trạch.
“ Dạ Mộ, Bạch Diệc Phi” Thiên Trạch lạnh rên cất lời, gần mười ba năm trời bị giam giử trong lao ngục, chịu cổ độc tra tấn giày vò, không phải người nào cũng có thể thụ hưởng.
Mà hết thảy đều do Hàn An cùng một nam nhân mà hắn cực kỳ muốn giết nhất, Huyết Y hầu Bạch Diệc Phi.
Năm xưa vì hắn tin lầm Hàn An, để cho hắn bố trí bồi dưỡng phản loạn ngay trong mắt mình. Khiến cho Bách Việt chìm trong tai ương, cũng may hắn còn có một đứa đệ đệ, ít ra không làm cho Bách Việt suy vong.
“ Lửa độc của Bách Việt trước khi trả thù xong, tuyệt không dập tắc” Thiên Trạch cười lạnh, hai bàn tay giang ra thúc dục lại vu thuật.
Dưới chân hỏa hồng nóng bỏng như dung nham lan tỏa ra, hảo vu được Thiên Trạch thi triển, nhanh chóng đem những vật dể cháy thiêu đốt.
Cơ Vô Dạ phủ đệ.
“ Tướng quân đại lao đả bị phá” Mặc Nha như quỷ mị xuất hiện trước mặt Cơ Vô Dạ, Phỉ Thúy Hổ một chân khụy xuống một tay chạm đất nói.
“ Tốt” Cơ Vô Dạ nghe được thốt lên một tiếng rồi cất lên một tràng cười sảng khoái:“ ha ha ha ha ha”
“ Quà ra mắt xem ra đả chuẩn bị xong rồi” Bạch Diệc Phi đứng bên cửa sổ, thân ảnh xoay người cất bước đi.
“ kịch” “ kịch” “ kịch” tiếng giày sắt va chạm với nền sàn thân ảnh bước trên thảm đó trong tử y lượn lờ bước ra bên ngoài, cất lời: “ Đến lúc đó các ngươi sẻ dùng tư thái nào cầu xin ta tha mạng”
Cơ Vô Dạ một bên môi nhích lên, nắm chặt lấy chung rượu nói: “ Nỗi thù hận kìm nén hơn chục năm, quả nhiên chẳng làm chúng ta thất vọng”
Bạch Diệc Phi đứng bên ngoài lầu các nhìn về bên dưới trong đêm là ánh lửa bùng cháy mà địa điểm chính là gần tòa lao ngục mà Mặc Nha thả ra, trên bầu trời là khói đen lượn lờ tay nâng lên chung rượu lắc nhẹ, môi nhích lên độ cong nói: “ Kể từ hôm nay nổi khiếp sợ sẻ thống trị tòa thành này”
Thiên Trạch thả ra là một nước cờ lớn, để cho Cơ Vô Dạ có thể lấy được thứ cao hơn, khi mà trên người Thiên Trạch bị Bạch Diệc Phi khống chế lấy.
Cơ Vô Dạ đám người nhìn phía trước trời đả hửng sáng một phương lửa cháy, môi nhích lên độ cong, nếu mọi chuyện đi đúng theo kế hoạch đề ra, thế lực của bọn họ tăng thêm một bước nữa.
Phỉ Thủy Hổ lần nữa mở lời: “ lần này Lưu Sa nhúng tay diệt trừ đi Độc Hạt Môn, Thất Tuyệt Bang thế lực lần nữa được mở rộng lên”
Cơ Vô Dạ mày nhíu lại, mới đầu hắn đối với cổ thế lực nhỏ bé này không để tâm lắm, nhưng theo thời gian nó một hơi diệt 21 cổ thế lực bang phái chiếm cứ địa bàn gom thành một cổ thế lực tạp nham lớn.
Cũng đáng cho hắn để mắt, nếu thu phục được khi đó thế lực hắn lại có thêm trợ giúp, nhưng nguồn tin thu được Thất Tuyệt Bang và Lưu Sa cũng có qua lại với nhau.
“ Trong thời gian ngắn như vậy thu phục các thế lực lớn nhỏ, lại mượn tay Lưu Sa không đắc tội tướng quân, tên bang chủ này thật thú vị” Bạch Diệc Phi lên tiếng.
Cơ Vô Dạ tay nắm lấy chung rượu, nói: “ tên ma lanh”
Phỉ Thúy Hổ cười nói: “ hắn là một tên thương gia, đem cống phẩm cống nạp cho tướng quân, lại cho người hợp tác với tứ công tử, quan hệ với cửu công tử, chiếm địa bàn lại không đắc tội tướng quân”
Cơ Vô Dạ liền nói: “ Nào có chuyện dể như vậy”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
1563 chương
181 chương
88 chương
501 chương
425 chương